Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 28: Phúc và họa




Tin tức không khó hỏi thăm, Gần đây Xá Thiên vừa mang binh ra Thiên giới, đi qua núi Kiều nơi Thập phương Hư dã. Phượng hoàng dù sao cũng là tộc Thần vũ, thể chất Điền Chân tuy kém nhưng năng lực không phải là tồi, chạy đến nơi chỉ mất hai ngày.

Đưa mắt nhìn lên, núi Kiều lạnh lùng đứng đó, không có tung tích của Thiên binh.

Tim Điền Chân trầm xuống, chợt nghe thấy tiếng của Hoán Thiên Nữ: “Phượng hoàng, ngươi đã muộn.”

“Là ngươi” Điền Chân nén cơn giận xuống, xoay người hỏi, “Tiểu Tàn đâu?”

Hoán Thiên Nữ không trả lời ngay câu hỏi: “Giờ này Xá Thiên cách núi Tảo Diệp mấy ngàn dặm.”

Ở nói cách chiến trường ngàn dặm để chờ nàng, chắc không phải để nghênh đón nàng rồi, Điền Chân thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn thế nào? Giết ta?”

“Nếu ngươi chết, điện hạ sẽ coi ta là gì?” Hoán Thiên nữ nói, “Ngươi thật thông minh, sẽ hiểu ta muốn làm gì.”

“Muốn ta bỏ đi?”

“Sự tồn tại của ngươi không có lợi cho điện hạ.”

“Dựa vào cái gì ngươi khẳng định như vậy?”

“Nội đan của ngươi, ngươi có biết lai lịch của nó?”

Điền Chân sau một lúc sửng sốt, không trả lời mà hỏi lại: “Đây là mục đích ngươi làm cho ta rời đi?”

“Vì điện hạ, cũng vì bản thân ta” Hoán Thiên nữ nói, “Ta cùng với điện hạ quen biết từ nhỏ, an nguy của hắn còn quan trọng hơn tính mạng của ta, hắn cũng để ý đến ta như vậy.”

Điền Chân trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Ta thừa nhận địa vị của ngươi ở trong lòng hắn, ta rời Ma giới, ngươi có thể cam đoan tiểu Tàn không có việc gì?”

“Khi ta đến đây, tiểu thiên vương đã bị thương, thời gian của ngươi không nhiều lắm.”

“Được, ta đồng ý.”

“Từ giờ trở đi, ngươi có thể thực hiện lời hứa của ngươi, tin tức tiểu thiên vương không khó hỏi thăm, ta sẽ để ngươi tin lời ta” Hoán Thiên Nữ ngoắc gọi thần mãng, cưỡi lên mà đi.

Cứ tưởng muốn đúc lại tiểu Tàn, thực tế là mượn cơ hội đuổi nàng đi, một hiệp đã phân rõ thắng bại, thật là kẻ lợi hại, kẻ có trí thông minh dạng sâu gạo như nàng làm sao đủ làm đối thủ.

Xác định không ai nhìn thấy, Điền Chân đấm đầu, đau lòng.

Thần ơi, tuổi thanh xuân của nàng sao đau đớn kịch liệt thế này, bi kịch nối tiếp bi kịch! Gặp được nam nhân nào tốt chút đều hiện ra một nữ nhân cao thượng hơn tới tranh mất, hai ngươi tiên thiên đại thần các ngươi lo mà tạo thần đi, lão nương ta không thèm!

Nhớ lại hình bóng kia ở núi đá đêm đó, nhớ câu “Phượng hoàng đa tâm ” …

Hừ, Các ngươi đi gặp quỷ đi!

——————

Cửa Tiên giới ở ngay gần Thập Phương hư dã, nước sông yên tĩnh, không ít thiên binh đứng canh, mọi người ra vào đều bị kiểm tra hoặc đưa dẫn vào.

“Ngươi, làm cái gì?”

“Tiểu nhân quỷ giới Thương Hành, đến quý cảnh mua cỏ linh chi, cầu đại ca cho ta đi vào.”

Tiên binh kiểm tra, vẫy tay cho đi, gọi người kế tiếp: “Ngươi?”

Chưa kịp nhìn rõ, trước mặt bỗng hiện ra một con phượng hoàng xấu xí, hắn sợ tới mức lui lại.

Trong chớp mắt, phượng hoàng kia biến thân thành một tiểu thư trẻ tuổi, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta là quạ đen tộc Thần Vũ, đến quý cảnh đánh nước tương .”

Hai giới Thần tiên có quan hệ tốt, thường qua lại với nhau, thiên binh kia cũng không nhận rõ đó là phượng hoàng hay quạ đen, chỉ thấy trên người nàng không có yêu ma tà khí, nguyên hình lại đúng là tộc Thần Vũ không sai, hơn nữa cũng không hiểu rõ đánh nước tương là gì, vì thế trơ mắt nhìn nàng đi vào.

Địa hình Tiên giới khá bằng phẳng, những ngọn núi cao vừa phải và phủ đầy màu xanh, chủ yếu là sông hồ, nếu ở Thiên giới chúng thần đi lại bằng cưỡi ngựa thì ở Tiên giới, phương tiện giao thông lại bình dị hơn, chính là thuyền. Tất nhiên tốc độ của thuyền sẽ nhanh hơn so với thuyền dưới hạ giới. Ở Tiên giới, ai cũng đều hiểu thuật Huyễn Hóa, thường xuyên nhìn thấy có tiên nhân biến thuyền vừa ngồi thành một chiếc lá cấy rồi cất vào trong tay áo, tự nhiên mà đi, trông thật tiêu dao.

Ngày ấy, sau khi Điền Chân đáp ứng Hoán Thiên Nữ, nàng không lập tức bỏ đi mà di chuyển xung quanh núi Kiều, ai ngờ sau vài ngày nghe ngóng vẫn không thấy chút tin tức gì, về sau, nàng cuối cùng đánh mất hy vọng quay trở về – Thiên giới hạ lệnh truy sát, Ma giới không trở về được Quỷ giới Yêu giới nghe nói không ổn, cửa về nhân gian cũng không biết tìm ở đâu, đây là nguyên nhân Điền Chân quyết định đến Tiên giới.

Phía ngoài phủ Thiếu cung, bọn thị vệ nghe xong lời xin vào của nàng cũng không nghi ngờ gì, đi vào thông báo, rất nhanh sau đó, bên trong liền có một vị tiên quan đi ra, cung kính mời nàng đi vào.

Phòng khách nhỏ, trang trí phong nhã, Điền Chân ngồi ở ghế chậm rãi uống trà, vị tiên quan kia ngồi hầu chuyện bên cạnh, trên mặt luôn nở nụ cười lễ phép, mặc kệ Điền Chân hỏi như thế nào, hắn chỉ trả lời một câu “Cầu mong cô nương chờ một chút ” Lặp lại vài lần, Điền Chân không buồn hỏi lại.

Cuối cùng, bên ngoài cũng vang lên tiếng bước chân vội vàng, một thân hình phong nhã ôn dật đi vào đến cửa, vừa đi vừa cười nói: “Văn thiếu cung, người ở trong này?”

Tiên quan kia vội vàng đứng dậy, cung kính đón nhận: “Bẩm bệ hạ, may mắn không làm nhục mệnh.”

Khuôn mặt quen thuộc, lúc mới gặp chỉ là một tiểu binh ra vẻ trói gà không chặt, lúc gặp lại là Thiếu cung ôn nhã, hôm nay gặp lại ở trong trang phục khác, cẩm bào cao quý, phía trên vẽ hoa văn chứng tỏ thân phận đặc thù, trông thêm phần uy nghiêm lại lộ ra phong thái vương giả.

Điền Chân chậm rãi đứng dậy làm lễ với hắn: “Tiên đế bệ hạ.”

Tiên đế ra hiệu Văn Thiếu cung cùng người hầu lui ra, sau đó mới nâng Điền Chân dậy: “Trách trẫm lừa ngươi?”

Điền Chân lắc đầu nói: “Sớm biết Tiên đế bệ hạ không phải người bình thường, ta cũng từng nghĩ rằng tên Văn Tê là giả, chính là nghe nói Thiếu Cung Tiên giới đúng là họ Văn nên mới không hoài nghi.”

“Trẫm tên là Thủ Nguyệt Vi, mẫu thân họ Văn.”

“Ta tìm tới đây, Văn thiếu cung hắn…”

“Lúc ngươi tiến vào Tiên giới, đã có người báo cho trẫm” Thủ Nguyệt Vi khẽ cười, “Nếu dễ dàng trà trộn vào như vậy, trẫm cũng không phải mượn thần lực của Thần giới mới có thể tiến vào.”

Hóa ra đã sớm bị nhận ra, Điền Chân tự giễu nói: “Lúc trước có mắt như mù, không biết thân phận bệ hạ, có nhiều mạo phạm.”

“Tiểu phượng hoàng” Thủ Nguyệt Vị kéo nàng ngồi dựa vào ghế “Ta là Văn Tê, như vậy được chưa?”

Điền Chân vội rút tay về: “Bệ hạ thân là Tiên đế, trước kia ta không biết không có tội, giờ đã biết lại như vậy chẳng phải người ta nói ta vô lễ? Ta nếu muốn được ở lại Tiên giới, càng không nên khác người, mong bệ hạ lượng cho.”

“Nhưng là không cần khách khí đến vậy ” Thủ Nguyệt Vi không miễn cưỡng nàng, đứng lên nói, “Thời gian không còn sớm, ngươi trước theo ta về cung.”

Tiến cung? Điền Chân vội la lớn: “Ta tìm bệ hạ, kỳ thật là có việc…”

Thủ Nguyệt Vi nhìn về phía nàng đang cúi đầu: “Có chuyện gì, về cung từ từ nói cho ta nghe, phủ Thiếu Cung sẽ không giữ ngươi, huống chi ngày thường ta bận việc triều chính, đi ra không dễ dàng, tiểu phượng hoàng không thông cảm ta sao?”

Điền Chân bất đắc dĩ, đành phải theo hắn ra cửa lên xe.

.

Ấn tượng đầu tiên về Tiên cung là không âm u bằng thần điện ở Ma cung, không trang nghiêm như ở Thần giới, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, sông hồ rất nhiều, bố cục kiến trúc giống như tự nhiên, thực ra có quy luật. Điền Chân ở đây mấy ngày, Thủ Nguyệt Vi bộn bề nhiều việc, chỉ có chút thời gian tới nhìn nàng vài lần, còn đầu phái cho mười vị tiên nga hầu hạ.

Bị bắt buộc sống trong hậu cung, Điền Chân cảm thấy buồn khổ, nhưng nàng cũng hiểu, Thủ Nguyệt Vi an bài như vậy là có lý, trước mắt thân phận của nàng vẫn là đào binh Ma giới, mỗi ngày lang thang bên ngoài nhỡ đâu rơi vào lỗ tai Ma thần đại nhân, rất khó bảo đảm không mang lại phiền toái cho Tiên giới.

Từ ngày sống ở Tiên giới, Điền Chân không nghe thấy tin tức nào về Ma giới, điều này giống như một quốc gia vậy, không có thời sự dân chúng bình thường làm sao biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng chỉ quan tâm tới an nguy của Lộ Tiểu Tàn nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Ngày đang nhàm chán muốn chết, bỗng nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

“Bên trong ai ở, bản cung đi ngang qua muốn gặp một lần” Tiếng nói không cao không thấp, ôn hòa mà biểu thị rõ thân phận, cách nói chuyện ra vẻ là người hào sảng.

Điền Chân vội vàng đứng dậy nhìn chỉ thấy một phu nhân dựa vào một thị nữ đi vào, trang phục tầm thường, cũng không quá hoa lệ, khuôn mặt tuy không đẹp nhưng cử chỉ lại lộ rõ vẻ đoan trang quý phái, đủ để biểu hiện địa vị của nàng.

Cung nga đứng bên cạnh nhất tề hành lễ: “Tiên nương.”

“Ta còn cho rằng bệ hạ giấu ai, cũng không nói với ta một tiếng” Tiên Hậu mỉm cười đánh giá nàng.

“Phượng hoàng tộc Thần vũ, thỉnh an nương nương.” Điền Chân làm lễ theo.

Chờ nàng làm lễ xong, Tiên Hậu vội vàng tự mình tiến tới nâng nàng dậy, cầm tay nàng cười nói: “Hóa ra là muội muội tộc thần vũ, chuyện của ngươi bệ hạ đã nói qua với bản cung, ngươi cứu bệ hạ, chính là ân nhân của bản cung, miễn lễ đi.”

Nghe miệng nàng nói hai tiếng “Muội muội”, Điền Chân lập tức nói: “Nương nương nói quá lời, bệ hạ dựa theo thiên mệnh trở về, nếu không có ta cũng sẽ gặp dữ hóa lành, nương nương thân phận tôn quý, ta dù sao chỉ là một nữ tử tộc vũ, được quý giới che chở đã thấy thỏa lòng, càng không dám trèo cao.”

Tiên Hậu nghe thế ngạc nhiên, tiện đà gật đầu nói: “Ngươi yên tâm ở lại, cái khác bàn bạc kỹ hơn.”

Đã biết rằng tiến cung không phải chuyện tốt, trong cung nữ nhân nào có đơn giản. Thần hậu Thần giới là một ví dụ, vị này nói là đi ngang qua nhưng nhìn biểu hiện của nàng ta hẳn là sớm biết thân phận của nàng. Điền Chân không dám làm càn, cung kính mời nàng ngồi xuống, lệnh cho cung nga mời trà, lại cùng đưa đẩy hai ba câu, sau đó mới thử nói: “Ta đến quý giới mấy ngày nay, không nghe thấy chút tin tức nào bên ngoài, không biết có chuyện gì lớn không?”

Tiên Hậu nâng ly trà lên, không nhanh không chậm nói: “Chuyện bên ngoài , bản cung biết cũng không nhiều, bệ hạ chẳng lẽ chưa nói với ngươi?”

Điền Chân nói: “Bệ hạ nhiều việc, chỉ tạt qua nhìn ta, lại không ở lâu, ta nào có cơ hội hỏi chuyện?.”

Tiên Hậu đặt ly trà, khuôn mặt giãn ra cười nói: “Ngươi tới Tiên giới, bệ hạ gạt cả bản cung, tưởng hắn sẽ có an bài.” Nói tới đây, đôi mắt phượng nhướn lên, thản nhiên nói: “Ở chốn này, mọi người đều đúng mực, tuyệt đối sẽ không có lời nhàn rỗi truyền ra bên ngoài, ngươi không cần lo lắng.”

Ánh mắt nghiêm khắc, mọi cung nga đều cúi đầu.

Điền Chân giật mình.

Vấn đề chọn vợ cả của Thần đế Tiên đế, đều là chọn đi chọn lại, thật không thể trêu vào.

Tiên Hậu thầm nghĩ một lúc: “Thần giới bên kia không có chuyện lớn, chỉ là hôn kỳ của Triều Hoa Quân và Đức Âm Long nữ bị hoãn lại thôi, có lẽ…có chút biến cố.”

Điền Chân lại nghẹn họng.

Đây là giáo huấn, quả nhiên yêu đương không thể cao hứng để cho mọi người đều biết, đến lúc bị đá sẽ mất mặt, làm cho ngươi hối hận không kịp.

“Ta chỉ vô tình nghe bệ hạ nói qua, hơi ngạc nhiên” Tiên Hậu tưởng nàng quan tâm tới chuyện Triều Hoa Quân cho nên nói như vậy, ra vẻ nói lỡ mồm, vội chuyển đề tài “Còn có chuyện khác, ngày hôm trước tướng quân Xá Thiên phụng mệnh đi tuần, gặp phải tiểu Thiên vương, vô tình trúng kế bị thương, vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Nghe thấy trọng tâm, Điền Chân lập tức nói: “Tiểu thiên vương sợ cũng không chiếm được tiện nghi?”

Tiên Hậu nói: “Nghe nói cũng bị trọng thương, được cứu trở về, về sau thế nào bản cung cũng không biết.”

Nghĩ tới Chim đại bàng, Điền Chân bi ai.

Được rồi, Hoán Thiên nữ vẫn là giữ chứ tín, mạng con được bảo vệ, nhưng không chiếm được lão bố, cứu con trở về cũng tặng không cho người khác nuôi a!

Thấy nàng vẻ mặt đau khổ, Tiên Hậu không hiểu, đang định nói tiếp chợt nghe bên ngoài có người hô “Bệ hạ”, vì thế vội vàng đứng dậy chuẩn bị làm lễ.

Thủ Nguyệt Vi thấy nàng ta trước thì nhíu mày, sau tiện đà mỉm cười: “Hoàng hậu.”

“Nô tì mới vừa đi ngang qua, vừa khéo gặp muội muội, tiến vào ngồi một chút ” Tiên Hậu sau khi giải thích xong, ôn nhu nói, “Bệ hạ nhất định có việc muốn thương lượng cùng muội muội, nô tì sẽ không quấy rầy, cáo lui trước.”

Điền Chân không nói gì, vừa khéo gặp, nghe qua có vẻ giống như nàng chủ động mời nàng ta vào.

Thủ Nguyệt Vi gật đầu, chờ nàng cùng nhóm cung nga đi ra mới giải thích: “Nàng là cháu gái Cửu Phất Tất Cung, lần này quay trở lại vị trí cũ, rất có năng lực.”

Điền Chân nói: “Tiên hậu tốt lắm, đúng là vợ hiền của bệ hạ.”

Thủ Nguyệt Vi nói: “Ngươi là cố ý gây sự với ta sao?”

Tình hình hiện nay, nàng có thể không gây sự sao, Điền Chân hàm súc nói: “Ta mới đến trong cung vài ngày, bệ hạ mặc dù hạ lệnh giữ bí mật, lại vẫn là có rất nhiều người biết, dù sao cũng cẩn thận một chút.”

Thủ Nguyệt Vi đi thong thả đến bên cửa sổ ngồi xuống, sau một lúc lại nói: “Ta lúc nào cũng nhớ lại lúc còn lưu vong ngày xưa, hàng ngày làm bạn cùng ngươi.”

Điền Chân chuyển đề tài: “Không biết lúc ta đi, phía Ma cung có động tĩnh gì?”

Thủ Nguyệt Vi hỏi: “Ngươi muốn hỏi Ma đế?”

Điền Chân nói: “Đúng, lúc ta rời khỏi Ma cung, chính là phản đồ. Ta sợ hắn biết ta ở đây sẽ giận chó đánh mèo các ngươi.”

Thủ Nguyệt Vi nói: “Lần trước…”

Điền Chân ngắt lời nói: “Lần trước, trước mặt hắn nói những lời kia là vì bảo vệ mạng sống, nói linh tinh mà thôi.”

“Ngươi muốn nói, ngươi chính là bộ hạ của hắn.”

“Đúng.”

Thủ Nguyệt Vi mỉm cười nói: “Như vậy chuyện nếu xảy ra sẽ là Ma đế chỉ vì tìm một bộ hạ phản bội mà đích thân tới Thần giới – Kỳ nguyệt Thiên cung.”

Điền Chân không nói gì.

Vị thần này chỉ hơn người khác ở mức giận chó đánh mèo, cùng với sức công phá cường đại, lần trước bị Hằng Nguyệt Cơ tra tấn, nàng mất tích hắn đã giận chó đánh mèo tộc Nguyệt, thuận tiện còn nói với kẻ dưới trướng “tộc Nguyệt phải trả giá”, nào phải câu nói suông.

“Đây…”

“tộc Nguyệt thương vong không lớn, chỉ có ba thánh vật bị hủy.”

Điền Chân nhẹ nhàng thở ra, vừa mừng vừa lo.

Thủ Nguyệt Vi nói: “Muốn quay về?”

Phát hiện ra mình luống cuống, Điền Chân vội lắc đầu nói: “Không có.”

“Lần sau, không cần nói dối trước mặt ta” Thủ Nguyệt Vi đứng lên “Ngươi coi ta là Thủ Nguyệt Vi nhưng ta vẫn chính là Văn Tê. Ta không muốn ngươi lại quan tâm tới tin tức của Ma đế càng không muốn ngươi có việc gạt ta.”

Điền Chân trầm mặc.

Thủ Nguyệt Vi vỗ vỗ tay nàng, rời đi.

.——————

Biết rõ nàng không ở tộc Nguyệt, còn đi phá hủy thánh vật của người ta, có phải đang báo thù việc Hằng Nguyệt Cơ làm mặt hắn bị thương, hay là…dùng báo thù để xin lỗi nàng?

Mấy ngày nay, Điền Chân có điểm tự huyễn hoặc mình.

Chỉ sợ vị thần này cho là nàng phản bội Ma giới thật, xúc phạm tới mặt mũi và uy nghiêm của hắn, cho nên hắn đang tìm kiếm xung quanh muốn bắt nàng trở về làm vật hi sinh đâu.

Cuộc sống nơi hậu cung cự kỳ nhàm chán. Điều kỳ lạ làm mỗi khi Điền Chân muốn đi ra ngoài đều bị cung nga ngăn lại, nói là ý chỉ của Thủ Nguyệt Vi. Gần đây hắn cũng hiếm khi tạt qua nhìn nàng. Điều này không làm khó được Điền Thực, nàng rất nhanh thoát được nhóm cung nga, lặng lẽ thay đổi sang bộ váy áo của cung nga rồi đi ra cửa.

Một tòa lâu nhỏ nằm giữa bụi hoa, hai bên đường đứng vài thị nữ thân phận không tầm thường. Điền Chân nhận ra mặt một người trong số đó nên biết Tiên Hậu đang ở bên trong, định chuyển đi sang đường mòn bên cạnh đi qua tòa điện này.

Vừa mới đi tới chân tòa, chợt nghe phía trên vang tới tiếng của Tiên hậu: “Lời đồn này, Thần đế nghe thấy từ đâu?”

“Nương nương cho rằng đây là lời đồn?” Một giọng nói khác cực kỳ ôn nhu, có chút quen quen.

Tiên Hậu nở nụ cười, giọng nói hơi lạnh: “Ý của Long nữ, chúng ta chứa chấp phản nghịch Thần giới?”

Đức Âm long nữ? Thảo nào Thủ Nguyệt Vi không cho nàng ra ngoài, hóa ra là nàng tới đây. Điền Chân cuối cùng mới nhớ ra tình địch này đã thấy không ổn, vội nín thở đứng lui vào góc tường.

Tự biết mình nói lỡ, Long nữ vội hỏi: “Nương nương hiểu lầm, ta ngàn vạn không dám có ý tứ này, hai giới đã ký kết hiệp ước, bị một lời đồn gây tổn thương giao tình, chẳng lẽ là khôn ngoan? Tiên đế bệ hạ là ân nhân của ta, chỉ nghĩ tới điều này ta làm sao dám hoài nghi lời nói của nương nương. Nếu nương nương nói đó là lời đồn, ta trở về cứ thế báo cáo với bệ hạ là được. Lần này ta tìm đến nương nương nói chuyện là vì suy nghĩ cho quý cảnh.”

Tiên Hậu ra vẻ đã hiểu: “Nàng tuy là có ân với bệ hạ, nhưng liên quan tới việc giao lưu tốt đẹp giữa hai giới, bên trọng bên khinh, ta tin rằng bệ hạ biết đúng mực .”

“Nương nương nói tất nhiên là đúng, nhưng nàng ta dù sao cũng là một nữ nhân” Long nữ nói, “Tha thứ cho ta đa tâm, nghe nói nàng quen biết với Tiên đế bệ hạ, nếu Tiên đế bệ hạ quả thực gặp nàng, khó bảo đảm sẽ không che chở, nương nương nên để ý mới đúng.”

A, quả pháo đã châm ngòi! Điền Chân giận đến sôi sục.

Tiên Hậu không làm gì, lại cười nói: “Điều này cũng khó trách, nàng từng là thị nữ được Triều Hoa Quân cực coi trọng, ăn nói thông minh, bình thường lại nhu thuận, bệ hạ yêu thương cũng không có gì lạ, huống chi bệ hạ là người rất nặng ân nghĩa, cũng có khả năng muốn báo ân.” Nàng dừng dừng lời lại bỗng nhiên thân thiết hỏi: “Nhắc tới Triều Hoa Quân , không biết tin vui hai người các ngươi đã định ngày chưa? Bản cung đang định đưa lễ tới.”

Trên lầu một mảnh yên lặng.

Điền Chân muốn phá lên cười.

Tiên Hậu V5, đòn đánh trả này vừa trấn định vừa có phong độ, chỉ đáng thương nàng tự dưng lại bị hai người này lấy làm vũ khí.

Lúc sau, trên lầu lại truyền đến tiếng hạ ly trà, Long nữ mở miêng, trong giọng nói thêm vài phần xấu hổ cùng cẩn thận: “Ta phụng mệnh mà đến, không phải ý hắn, muốn mời nương nương nghe ta một lời, nàng này trước phản bội thiên giới, lại phản bội Ma giới, cũng biết là người thay đổi thất thường, trước mắt Ma đế đang tìm kiếm xung quanh để bắt nàng vấn tội. Lời đồn nàng ở Tiên giới đã xuất hiện, khó bảo đảm không rơi vào tai Ma giới, nếu Ma đế giận chó đánh mèo, nương nương… nếu lời đồn là thật sự phải có kế sách tốt.”

Này nói này vừa ra, nụ cười của Điền Chân cương lại.

Sau một lúc lâu, Tiên Hậu thản nhiên nói: “Mong Thần đế yên tâm, nếu nàng đến Tiên giới, ta cùng với bệ hạ sẽ lưu ý.”

Long nữ vội nói: “Nương nương chớ hiểu lầm, lúc trước nếu không nhờ Tiên đế bệ hạ, ta cũng không thể quay về Thần giới, sở dĩ có lời nói này đều xuất phát từ mong được báo đáp ân tình, nếu là người khác ta cũng không dám nói .”

Tiên Hậu cười nói: “Tin tức nàng ở tiên giới, Thần đế làm sao biết được, nói vậy nhờ công lao của Long nữ.”

Long nữ không phủ nhận: “Việc này không thể kéo dài, nương nương là đứng đầu hậu cung, sao không trước hết tra xét phòng ngừa cho tốt?”

Tiên Hậu thở dài: “Hậu cung to như vậy, ngay cả ta cũng không yên tâm, có điều bệ hạ không có đây, ta làm việc càng nên bận tâm đến tỷ muội khác, sao dám làm các nàng chấn kinh. Tạm thời mời Long nữ ở lại trong cung mấy ngày, chờ bệ hạ trở về rồi nói sau.”

Chậm một lúc, nàng làm như thuận miệng nói: “Nếu nhàn quá không thú vị, không ngại cứ đi thăm thú mọi nơi.”

“Nếu lời đồn này là thật” là cái gì, giết người diệt khẩu là tốt nhất. Điền Chân vô tình nghe thấy đối thoại này vừa thấy may mắn lại vừa sợ hãi, biết Thủ Nguyệt Vi không có ở đây, bản thân nàng tám chín phần mười cũng sẽ bị trở thành vật hi sinh , vì thế cũng không quay về chỗ ở cũ mà chạy về phía cửa cung.

Vận số không may, vừa đi tới cổng vườn, đã có một bóng dáng chớp tới ngăn cản nàng.

“Long nữ?” Điền Chân lui về phía sau hai bước.

Chính mắt nàng từng nhìn thấy nàng ta rúc vào lòng Triều Hoa Quân, mảnh mai xinh đẹp, đến nỗi bản thân nàng tức giận bỏ đi, giờ đây gặp lại, sự phẫn nộ đã không còn, chỉ còn vài phần xấu hổ.

“Ngươi đã nghe thấy hết.” Đức Âm long nữ nhìn nàng nói, “Tiên Hậu kéo dài thời gian nói với ta, chắc muốn cho ngươi cơ hội đào tẩu, ngươi quá chậm .”

Điền Chân nhìn nàng không nói. Một nữ tử ôn nhu như vậy giờ đây sao lại cũng có cảm giác ghen tị .

“Cho rằng ngươi ở Tiên giới kỳ thật cũng không khó, chỉ không có chứng cớ thôi.” Đức Âm long nữ nâng tay, lắc đầu giải thích, “Ngươi không cần nghi ngờ Tiên đế, Tiên đế có lòng bảo vệ ngươi, chỉ có viết phong thư đến Mạc Vũ Thiên cung, ta vừa vặn thấy, hắn không có giấu giếm ta.”

Điền Chân nói: “Ngươi gạt hắn, nói cho thần đế.”

Hai con mắt ửng đỏ, Long nữ thấp giọng nói: “Ta nghe nói chuyện ngươi và hắn, ngươi nói đúng, cứ nghĩ tới hắn hao tổn tâm tư bảo vệ ngươi, an ủi ta, còn lùi hôn kì chậm lại, ngươi hiểu được cảm giác này thế nào? Vì muốn gặp lại hắn ta chịu được hai mươi mấy năm tù đày, tra tấn, ta không thể mất đi hắn.”

Điền Chân trong lòng phát khổ, lại lui về phía sau hai bước, nói: “Ta cùng vương ở chung chỉ ngắn ngủi mấy tháng, làm sao so được cảm tình mấy chục năm của các ngươi, Long nữ chẳng lẽ không có tin tưởng? Ngươi và ta lúc đó, Vương đã chọn lựa rồi, hắn đối với ta chỉ còn chút áy náy mà thôi, cho nên mới hết sức bảo vệ, huống chi nếu ta quả thật muốn quay về tìm hắn, sao phải chờ đến giờ?”

“Ngươi cứ cho ta là kẻ ghen tị phát điên đi.” Long nữ quả quyết nói, “Ta đem việc này bẩm báo bệ hạ, cũng là vì chính bản thân ta, cũng là vì hắn. Hắn cùng với bệ hạ là anh em bà con, quan hệ quân thần không thể nào có ngờ vực vô căn cứ, giờ hắn liên tiếp khi quân, cứ thế sẽ không có lợi đối với hắn.”

Trong lòng biết chạy trời không khỏi nắng, Điền Chân bất đắc dĩ nói: “Ngươi và ta nhất định phải như vậy?”

“Ta không nghĩ như vậy, nay là phụng mệnh làm việc.” Đức Âm long nữ nâng tay, trên bàn tay xuất hiện một viên thuốc màu lam, nàng đưa viên thuốc cho Điền Thực “Ngươi tự mình uống đi.”

Trong nháy mắt, nàng mất đi tri giác, Điền Chân chỉ kịp lầm bẩm trong miệng, đó là – sao nàng đen đủi thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.