Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 27: Túi thơm




Một lớn một nhỏ ngồi trên đỉnh núi đá, yên lặng ngắm những ngọn đèn phía xa.

Tình cảm vừa có chút tiến triển gặp phải việc này, nàng gần đây không va chạm với ai, tại sao mỗi lúc tìm được mục tiêu, tự nhiên đối phương lại xuất hiện ra một bạn gái cũ tới tranh với nàng đâu.

Điền Chân nhịn không được đánh một cái hắt xì, kéo cánh tay nhỏ bé nói: “Đi, chỗ này gió lớn, chúng ta xuống đi.”

Lộ Tiểu Tàn bỏ tay nàng ra, mặt buồn bã.

Điền Chân ôm tiểu tử kia, lên tiếng an ủi: “Yên tâm, có ta ở đây, ai cũng đừng mơ tới động ngươi.”

Lộ Tiểu Tàn nói thầm: “Bản sự của ngươi còn kém hơn ta, có ích gì đâu.”

“Đồ tiểu nhân, dám xem thường ta?” Điền Chân nặng nề véo lên mặt hắn “Lần trước là ai làm cho phụ hoàng ngươi thay đổi ý kiến?”

“Trước khác nay khác, phụ hoàng giờ có mỹ nhân rắn, ngươi cho là hắn còn nghe lời ngươi sao” Lộ Tiểu Tàn bĩu môi, “Ôi Nữ nhân, thật dễ lừa.”

Điền Chân dở khóc dở cười, nghênh mặt lên: “Nữ nhân nam nhân cái gì, tiểu hài tử không được nghĩ linh tinh!”

Lộ tiểu Tàn có chút hèn mọn hừ một tiếng, không nói.

Điền Chân nhìn vào đôi mắt to đã hơi hồng hồng, hạ giọng xuống: “Được rồi, mau trở về đi, có chuyện gì cứ gặp ta, ta sẽ giúp ngươi.”

Lộ Tiểu Tàn nhảy ra khỏi lòng nàng, giương cằm lên, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ai muốn ngươi giúp, ta không sợ!” Nói xong biến thành một luồng ánh sáng hồng đi mất.

Rõ ràng là sợ hãi còn mạnh miệng, Điền Chân hí mắt.

Giờ là thời buổi thần ma loạn vũ, mọi người đều coi việc chế tạo nhiều vật hi sinh làm mục tiêu, nếu năng lực của ngươi không thể thay đổi chỉ cố gắng thích ứng, tìm vị tri thích hợp của mình, là điều kiện tiên quyết để sinh tồn.

Điền Chân hiểu rõ đạo lý này, quyết tâm bớt lo chuyện người khác, nhưng tiểu tử kia đã cam chịu coi nàng là nương của hắn, ở chung với nhau lâu, không thể trơ mắt nhìn hắn trở thành vật hi sinh, huống chi sự cố chấp này không chỉ nhằm vào bản thân nàng, mà còn thêm sự ngầm đánh giá nàng.

Điền Chân nhìn về phía bông hoa báo giờ phía xa xa, buổi trưa đã trôi qua. Đang tính đứng dậy trở về ai ngờ vừa xoay mặt đã thấy sau lưng có một người đang đứng yên lặng không một tiếng động, không biết đến đây đã bao lâu.

“Phượng hoàng.”

“Thần nữ?”

Hoán Thiên Nữ chậm rãi đi đến trước mặt nàng, kéo tay nàng.

Cảm thấy khác thường, Điền Chân thầm giật mình, cố gắng trấn định hỏi: “Thần nữ làm gì vậy?”

“Ngươi không phải sợ” Hoán Thiên Nữ khẽ cười, “Ta thấy thể chất của ngươi khác thường, nội đan có vẻ không tầm thường, muốn thử kiểm tra.”

Điền Chân phản ứng thật nhanh, vừa nói đùa vừa muốn che giấu: “Ta là thể chất thấp kém nhất, thần nữ sẽ không tính đem ta đi đúc lại?”

Hoán Thiên Nữ buông nàng ra, nói: “Tây điện hạ năm đó là vì ta bị nhốt.”

“Vừa rồi ta cũng nghe thấy.”

“Ngươi có biết hắn vì sao tha thứ cho ta?”

Điền Chân nói: “Bệ hạ đối với cấp dưới khoan dung, ta đối với chuyện của hắn với thần nữ không quan tâm, chỉ quan tâm tới tiểu Tàn.”

Hoán Thiên Nữ cố tiếp tục nói: “Năm đó bệ hạ cùng phụ vương thiết kế, dùng tính mạng phụ vương ta áp chế, ta không theo, bọn họ tiếp tục lợi dụng ta, dụ hắn vào trận.”

Điền Chân ra vẻ đã hiểu “Nga”: “Thần nữ bất đắc dĩ, bệ hạ sẽ minh bạch .”

Hoán Thiên Nữ gật đầu: “Ta cùng với Tây điện hạ quen biết từ thuở nhỏ, sau đó bệ hạ đem ta ban cho hắn, theo hắn nhiều năm, mọi quyết định của ta đều vì tốt cho điện hạ, điện hạ tin tưởng ta hơn bất luận kẻ nào.”

Bị chia sang phía “Bất luận kẻ nào”, Điền Chân cũng không tức giận : “Thần nữ trở về, bệ hạ lại có thêm một vị trợ thủ đắc lực, thật sự đáng mừng.”

Cảm thấy cuộc nói chuyện này không ảnh hưởng đến nàng, Hoán Thiên Nữ nói: “Thân là cấp dưới, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được.”

Hiểu được hiểu được, hắn tin tưởng nàng ta hơn cả nàng, Điền Chân thầm nghĩ: “Theo ta thấy, bệ hạ làm việc gì cũng công bằng, ít khi thiên vị, ai ở Ma giới cũng biết, thần nữ yên tâm.”

Hoán Thiên Nữ nói: “Ta sẽ đúc lại tiểu thiên vương.”

“Bất luận kẻ nào cũng không được động vào con ta.”

“Hắn là con điện hạ.”

Điền Chân mặt không đổi sắc: “Là con nuôi của ta.”

“Ta hiểu được cảm tình của ngươi, nhưng năng lực của ngươi có được bao nhiêu, chính ngươi hiểu rõ nhất ” Hoán Thiên Nữ mỉm cười, “Nhờ người khác che chở mà sống, không nên yêu cầu quá nhiều, về lời tiên đoán đối với tộc Vũ, ta hy vọng ngươi rời xa Tây điện hạ ra.”

Đưa mắt nhìn nàng thản nhiên bước đi, Điền Chân chửi thầm trong lòng.

Không hổ là lão thần nữ sống mấy ngàn vạn năm, nói chuyện nàng sẽ thua ngay, nghe cách nàng ta nói toàn những câu của kẻ bề trên, không nêu yêu cầu quá nhiều? rõ ràng là mắng nàng vô sỉ mà

“Ai nha, nàng ta mắng ngươi!” Đỉnh đầu truyền tới tiếng nói của Tiểu Tàn.

“Ngươi chưa đi?” Điền Chân đang muốn phát tiết cơn giận, ra vẻ mặt hung ác “Đồ không biết tốt xấu, lão nương còn không phải vì ngươi, dám cười, xem ta mắng chết ngươi!”

Lộ Tiểu Tàn nhấp nháy đôi tròng mắt màu hồng, nhảy tới trước mặt nàng: “Nàng không phải người tốt, ngươi đừng giận.”

“Thế cũng là bình thường ” Điền Chân ôm lấy hắn, “Thơm mẫu thân một cái cho hết giận.”

“Ghê tởm!” Lộ Tiểu Tàn thoát nhanh ra khỏi lòng nàng, bỏ chạy trong nháy mắt.

Điền Chân bật cười, quay đầu nhìn về phía tẩm điện, cắn răng chửi nhỏ: “Còn lâu nhé!”

Suốt một ngày, tâm trạng của Điền Chân trải qua trong buồn chán.

Thực ra chuyện của Ma thần đại nhân và Thần nữ vẫn chưa rõ, giận dỗi cũng chỉ hại tới nàng, Điền Chân tuy hiểu nhưng khi bóng đêm buông xuống, nàng vẫn không nhịn được lặng lẽ đi ra cửa, đứng ở bên cạnh núi đá.

Ánh sáng dạ minh châu đã tắt hơn một nửa, Ma cung yên lặng không một tiếng động, từ đây có thể thấy được tẩm điện nguy nga, nơi cửa điện quen thuộc lộ ra ánh sáng màu lam.

Vị thần này cũng không phải kẻ háo sắc, ngủ cũng tạo hình trầm tư, nếu có phát sinh chuyện gì cùng lắm nàng lại làm vật hi sinh thôi.

Trời bắt đầu mưa tầm tã, sớm chớp đì đùng, ánh sáng thần lực hộ thể tràn đầy vẻ nhu hòa, lại nhớ tới bàn tay ấm ấp kia…

Trí nhớ bỗng trở nên rõ ràng, Điền Chân sờ sờ tay mình, từ lúc ban đầu không e ngại mà ép phải thổ lộ, về sau vì cảm kích mà muốn thân cận. Nhất là đêm qua ở Thập Phương hư dã, lúc nhìn bóng hắn dưới mưa, thật sự nàng thấy xúc động.

Càng nghĩ càng ngột ngạt, Điền Chân đấm ngực thở dài, nàng thật không muốn làm vật hi sinh a!

Ngay trong lúc cúi đầu, trong tầm mắt nàng hiện ra một đoạn áo đen viền vàng.

Điền Chân vội nâng mặt.

Dáng người cao lớn, tóc dài thấp thoáng lộ ra khuôn mặt tuấn tú, dưới ánh sáng dạ minh châu kia không phải là Ma đế sao!

Cảm giác áp bách vô hình mọi khi tựa hồ giảm bớt rất nhiều.

“Bệ hạ?”

“Phượng hoàng đa tâm.”

Từ lúc đi theo vị thần này, từ ngữ đa dạng đã nghe qua vô số, lời nói này lại làm cho người ta vui mừng đến thế, Điền Chân trong lòng vui vẻ, lại cũng thấy xấu hổ, vội hỏi: “Ta… ta không có đa tâm, ta vì tiểu Tàn mà sầu lo.”

Ma thần không bóc trần nàng: “Thể chất con ta, không thể phát triển mạnh lên được, đúc lại có lợi.”

“Ta muốn hỏi bệ hạ một câu.”

“Nói đi.”

“Bệ hạ sẽ vì ta giữ lại tiểu thiên vương không?”

Ma thần nhíu mi: “Hai chuyện này, không liên quan.”

“Nếu có liên quan thì sao?” Điền Chân nói, “Nếu phải lựa chọn giữa ta và đúc lại tiểu thiên vương, bệ hạ sẽ chọn người nào?”

“Đúc lại hắn, ngươi sẽ rời đi?”

“Có thể nói như vậy.”

Đôi lông mi khẽ nhấp nháy, Ma thần chậm dãi di dời tầm mắt: “Chẳng lẽ ngươi đối với con ta hơn cả tình yêu với ta sao?”

Điền Chân nhìn hắn nói: “Ta thích bệ hạ, sẽ vì bệ hạ tha thứ đại thiên vương, tương tự, người ta quan tâm, hy vọng bệ hạ cũng có thể quan tâm, điều này rất quan trọng.”

Ma thần lên tiếng “Ừ”: “Cho phép ngươi.”

Thần ơi, vẫn là giọng điệu cao cao tại thượng, Điền Chân nhịn cười: “Bệ hạ không được đổi ý.”

“Ta nói là làm.”

“Để bệ hạ mất đi một đứa con mạnh mẽ, ta thật có lỗi.”

“Không sao, ta sẽ nghĩ tới đề nghị của ngươi.”

Đề nghị? Điền Chân vừa nghĩ tới, vẻ mặt đen sì: “Ta rút lời!”

Ma thần nghiêng mặt nhìn nàng.

“Bệ hạ nếu còn gắn bó với Hoán Thiên nữ ta sẽ rời đi, lập tức rời đi.”

“Phượng hoàng, yêu cầu quá nhiều.”

“Ta còn muốn bệ hạ đưa ta trở về.”



“Chỗ ngươi ở, gần ngay trước mắt.”

Nhìn về phòng ở ngay dưới chân, Điền Chân bắt đầu hối hận tại sao khi ra cửa lại không đi ra xa một chút.

Ma thần nói: “Vào đi, ta đứng chỗ này.”

Điền Chân cố ý đi chầm chậm xuống dưới núi đá, đứng ở cửa nhìn theo, nhìn thấy bóng dáng cao cao kia đứng trên núi đá, ống tay áo bay phấp phới, tâm tình bỗng chốc thấy nhẹ nhàng, đóng cửa nghỉ ngơi.

“Tây điện hạ đã an ủi, giờ làm sao bây giờ?” Hoán Thiên nữ hiện ra, đôi mi dài hạ xuống.

“Thỉnh cầu của cấp dưới, ta đã đáp ứng.”

“Điện hạ vì thế buông tha cho tương lai của Ma giới?”

Ma thần nhíu mày, có chút hờn giận.

Hoán thiên nữ khẽ thở dài: “Điện hạ quyết định đi, vô luận quyết định thế nào ta vẫn nghe theo điện hạ .”

Ma thần nói: “Đề nghị của ngươi ta đồng ý, nhưng ta không thể nuốt lời.”

Hoán thiên nữ mỉm cười: “Điện hạ đã đồng ý, ta sẽ có biện pháp làm cho điện hạ không nuốt lời.”

Ma thần không tỏ vẻ gì, nâng tay ra hiệu nàng lui ra.

.

Sáng tinh mơ, phía cửa sổ vang lên tiếng chấn động “Oành oành oành”, đang ngủ mơ màng làm Điền Chân bừng tỉnh, hỏi hai câu không thấy ai trả lời, thấy kỳ lạ nàng xuống giường ra xem, thấy trước mắt hiện ra một con quái vật to lớn đang ngồi ở đó.

Da lông mượt mà, Điền Chân sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng, há mồm suýt kêu lên.

“Ô —— ô ——” tiếng dã thú nức nở, có chút quen tai.

Điền Chân nhận ra nó, vội vàng ngậm miệng, sờ sờ lên đầu: “Ngươi định hù chết ta sao!”

Tiểu Bạch Hổ giãy ra khỏi tay nàng đứng dậy, vẫn cắn góc áo của nàng, kêu gào “Ô ô” có vẻ rất vội vàng.

Điền Chân thấy chuyện không ổn, hỏi: “tiểu Tàn kêu ngươi đến?”

Tiểu Bạch Hổ kêu một tiếng.

“Hắn sao không đích thân đến tìm?” Điền Chân cảm thấy không hợp, “Chẳng lẽ hắn không thể tới? Hắn có phải đã xảy ra chuyện?”

Tiểu Bạch hổ nhẹ nhàng ngậm tay nàng kéo ra bên ngoài.

Điền Chân hiểu được, dùng tay kia vỗ vỗ đầu nó, lại ấn nhẹ lên lưng, nghiêng người ngồi lên: “Mang ta đi.”

Tốc độ Tiểu Bạch Hổ rất nhanh, chớp mắt đã đi tới chỗ của Tiểu Tàn, đó là một tòa tháp nhỏ, thiết kế rất nhiều phòng nhỏ, xung quanh được vây quanh bằng những tảng đá vừa phải làm hàng rào, bên trong nuôi những con vật kỳ quái như thỏ hoặc hoa cỏ linh tinh, trên đá khảm những viên minh châu nhìn trong suốt, có vài phần linh động. Có điều giờ này nhìn tẩm điện của tiểu thiên vương trống trơn, không thấy bóng dáng kẻ nào.

Điền Chân vội vàng hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”

Tiểu Bạch hổ kêu ô ô, tiếng kêu có quy luật, nghĩ tới bình thường nó thường giao tiếp với tiểu Tàn bằng cách này nàng liền đau đầu. Điền Chân có hiểu được tiếng thú đâu, đành phải giữ bình tĩnh, âm thầm đoán – không có thời gian gặp nàng, chắc là hắn bị cưỡng ép ra ngoài, tiểu tử kia thông minh như vậy, biết bảo Tiểu Bạch Hổ đến truyền tin, chắc có khả năng phải để lại tin gì.

Lúc ấy thời gian lại gấp, để lưu được tin chỉ có khả năng –

Điền Chân cẩn thận tìm kiếm xung quanh cửa điện, rất nhanh thấy ở cây cột ngoài cửa có khắc hình ảnh lóe ra ánh sáng nhạt – hình ảnh một con chim to.

Lấy tay thử chạm vào, đầu ngón tay lập tức dính vào ít bột lân.

Điền Chân nhận ra: “Bệ hạ lệnh hắn đi tìm chim đại bàng ?”

Tiểu Bạch hổ liên tục gật đầu, đi xung quanh người nàng.

Điền Chân giữ nó lại: “Bệ hạ có đi không?”

Tiểu Bạch hổ lắc đầu, nhìn về phía tẩm điện kêu hai tiếng.

Lời dự đoán trở thành sự thật, Điền Chân cười lạnh, không cần nói gì, người có thể làm đại thần nuốt lời, ai có bản sự lớn như vậy?

Nàng ngồi xổm xuống, nâng một chân Tiểu Bạch: “Thực ngoan, ngươi có thể hiểu lời ta nói đúng không, vậy ngươi đuổi theo nói với hắn, cho dù là âm mưu quỷ kế như nào, để cho ta giải quyết. Hắn nếu đánh không được thì bỏ chạy, nhất định phải còn sống, chuyện khác để cho ta.”

Tiểu Bạch hổ vui mừng dựng thẳng đuôi lên, chạy ra cửa điện.

Nhìn theo bóng nó biến mất, Điền Chân đứng thẳng dậy, nhìn vào hình vẽ chim đại bàng mà thở dài, con nàng quan trọng, chim đại bàng, đành xin lỗi ngươi, ai bảo ngươi không coi ta là nương đâu.

Trong Tẩm điện, Ma thần vừa nhìn thấy ngoài cửa, vội xoay lưng.

“Quả thật là nàng” một bóng đen mang theo tiếng gió vọt đến, ánh mắt quét hao vòng trong điện “Ngươi lệnh cho nàng ép Tiểu Tàn đi theo gặp Xá Thiên?”

Ma thần không trả lời: “Phượng hoàng, thất lễ.”

Gặp chuyện khẩn cấp, Điền Chân không còn quan tâm việc gì, tiến lên hai ba bước về phía trước, hai tay kéo vạt áo của hắn, hung hăng nói: “Ta biết bản thân thất lễ, cũng không ngờ rằng bệ hạ thất tín!”

“Phượng hoàng, không được vội vàng kết luận.”

“Gọi nàng trở về! Đem tiểu Tàn về cho ta!”

“Nữ chim!”

Bởi sự khác biệt về hình thể, vạt áo của hắn làm bằng tơ tằm không thu được chút hiệu quả nào, vị thần vẫn đứng sừng sững trong điện, để mặc nàng đẩy lên đẩy xuống vẫn không chút sứt mẻ, nhìn hành động của nàng càng thêm ngây thơ buồn cười.

Điền Chân cũng rất nhanh phát hiện ra, dừng lại động tác: “Bệ hạ có biết hai chữ nuốt lời hay không?”

Ma thần một tay cầm hai tay nàng, thả lỏng vạt áo của mình ra: “Việc này, ta sẽ giải thích với ngươi.”

“Không cần, ta giải thích thay ngươi” Điền Chân rút tay về “Là ai hiến kế cho bệ hạ, để con ta đi chịu chết đây!”

Ma thần nghiêng mặt: “Ta phái hắn xuất chiến, cho hắn càng được tôi luyện, đừng lo lắng.”

“Bệ Hạ anh minh, ngươi không phải không nói dối sao?” Điền Chân nhướn mày hỏi “Ngươi dám nói, phái tiểu Tàn xuất chiến thật sự là muốn tôi luyện hắn? Hay là ngươi thay đổi biện pháp có lý do đúc lại hắn?”

Ma thần không nói.

“Xá Thiên là chiến tướng nổi danh Thiên giới, so về thực lực, tiểu Tàn làm sao đánh thắng được hắn, đã hứa không dùng kế, hắn chỉ có đường chết, nếu chết thì đúc lại, ta chẳng có lý do gì trách bệ hạ thất tín?” Điền Chân cười lạnh, nhìn thẳng vào cặp mắt phượng hẹp dài “Được rồi, giờ bệ hạ có thể giải thích tiếp.”

Ma thần vẫn không nói.

Lúc này được vị thần ra vẻ quan tâm, cả người Điền Chân tràn đầy khí thế: “Ngươi nói đi, ta chờ lời giải thích của ngươi, là chủ ý của Hoán Thiên Nữ phải không, bệ hạ cũng nghe lời sao.”

“Phượng hoàng” Ma thần nghe không nổi nữa “Là kế của ta, chớ trách người khác.”

Hắn vốn là nói thật, nghe vào tai Điền Chân lại thành ra thiên vị, giận quá kéo chặt vạt áo trước của hắn: “Muốn ta khen bệ hạ đa mưu túc trí sao? Bệ hạ muốn bảo vệ nữ nhân nào ta mặc kệ, trước cứu tiểu Tàn trở về!”

Uy nghiêm bị xúc phạm, Ma thần nghiêm khắc nói: “Phượng hoàng, dám coi rẻ thần uy!”

“Không mang tiểu Tàn về cho ta, ta…coi rẻ ngươi ” Điền Chân nhớ tới an nguy của Lộ Tiểu Tàn, cảm thấy khó thở, “Bệ hạ ti bỉ! Bệ hạ lật lọng!”

Ma thần ngàn vạn lần không thể ngờ rằng có ngày mình cũng bị nói như vậy, ra giọng cảnh cáo: “Không cần làm ta tức giận.”

“Ngươi tức giận thì sao” Điền Chân cắn răng mắng “Nói là làm cái gì, hơn gì kẻ khác, cấu kết cùng Hoán Thiên nữ làm việc xấu, ám toán Tiểu Tàn, ti bỉ…”

“Quá đáng!”

Thấy hắn nâng tay, Điền Chân sợ tới mức nhắm mắt.

Nhớ tới không dùng được võ lực đối với nàng, Ma thần cuối cùng không ra tay, sau một lúc lâu nói: “Đúc lại, là vì tốt cho hắn.”

Hiếm khi thấy hắn còn bình tĩnh, Điền Chân mở mắt ra, mồ hôi lạnh lúc này mới toát ra, run run nói: “Ta… ta mặc kệ, ta muốn tiểu Tàn hiện giờ! Bệ… Bệ hạ chính là đổi phương thức để nuốt lời, giờ giết ta cũng không có ai biết!”

“Phượng hoàng, dám vu tội cho ta!”

“Chẳng lẽ không đúng?”

Thêm tội giết người diệt khẩu, Ma thần tức giận lại nâng tay.

Kể cả làm vật hi sinh, hai mươi năm sau vẫn là hảo hán! Điền Chân giương họng rống to: “Ta đã hứa với tiểu Tàn bảo vệ hắn, bệ hạ nuốt lời với ta, làm cho ta cũng nuốt lời với hắn, hơi tý muốn giết người, ngươi cho là ai cũng sợ? Để cho con mình tự đi tìm cái chết, không có chút nhân tính…ta…ta…ta thất vọng!”

Bàn tay chậm chạp chưa hạ.

Không động đậy chờ đợi, không khí khẩn trương làm cho người ta hít thở không thông.

Trên trán hắn, tóc dài phất phơ, hai con mắt tối sẫm, ức chế tức giận cùng sát ý.

Đáng sợ nhất không phải là cái chết trước mắt, mà là biết sắp chết đến nơi nhưng mãi còn chậm chạp chưa tới.

Điền Chân cuối cùng không nhịn được, run giọng nói: “Muốn… giết thì giết, chờ cái gì!”

Lần đầu tiên gặp chuyện không giải quyết được bằng võ lực, Ma thần cuối cùng thu tay lại, chuyển sang nắm chặt tay từ từ hạ xuống, giọng điệu hạ xuống vài phần: “Ta có khổ tâm, ngươi muốn giải thích thế nào?”

“Ta hiểu, bệ hạ có nuốt lời ai dám nói câu gì, hiếm khi sợ ta tức giận mà cố ý đưa ra kế sách như vậy” Điền Chân xoay người bước đi, “Nhưng để cho Tiểu Tàn đi vào chỗ chết, còn làm cho ta phẫn nộ hơn là nuốt lời!”

“Phượng hoàng.”

Điền Chân không buồn để ý đến hắn, cũng không quay đầu, bỏ đi.

Ma thần thu hồi tầm mắt, đứng yên lặng một lúc lâu, phất tay áo lên, nghiêng người hóa thành một tia sáng màu xanh phi ra khỏi điện.

Hoán Thiên Nữ khá lắm, Ma thần đại nhân tin ngươi nhiều hơn, ta có thua cũng không thể thua bởi mạng của con ta, cứu Lộ Tiểu Tàn trước mắt quan trọng nhất, chỉ có thể đuổi nhanh theo, tuy rằng chưa chắc ngăn cản được nhưng đối với sự hiểu biết của nàng về đại thần, ta cũng không kém so với ngươi, vị thần kia nuốt lời hiện tại chắc rất hổ thẹn, nếu lão nương gặp bất hạnh bị thương hoặc mất mạng, chuyện này do ngươi gây ra, ấn tượng của hắn đối với ngươi sẽ mất, ta là ai nhưng ngươi đường mong có ưu thế, ta liều mạng!

Điền Chân vội vàng chạy ra cửa Ma giới, thấy Lộ Băng Hà đã đứng ở đó.

“Phụng mệnh ngăn cản ta?” Điền Chân cũng không hãi, châm chọc nói, “Vội vã dâng nữ nhân cho phụ hoàng, hại đệ đệ, thiên vương rất cao hứng đi.”

“Thể chất tiểu Tàn quá kém.”

“Thể chất như vậy, là do phụ hoàng ngươi tạo thành, liên quan gì đến hắn” Giọng điệu Điền Chân trở nên gay gắt “Ngươi cho là ngươi tính toán được, chẳng qua cũng là do hắn dùng sông Sinh tạo ra mà thôi, chẳng qua ngươi may mắn trở thành tác phẩm hoàn mỹ, làm sao hiểu được cảm giác bị đào thải? Đừng quên, ưu thế hiện này của ngươi chỉ là tạm thời thôi.”

“Nếu người đúc lại là ta, ta không một câu oán hận.”

“Ngươi là ngươi, tiểu Tàn có chỗ thiếu xót, lại thích nói dối, thích giở âm mưu quỷ kế nhưng hắn sẽ không lừa hai người – bệ hạ và ca ca của hắn” Điền Chân nhìn thẳng vào hắn, cười lạnh nói, “Ta rất ngạc nhiên, chỉ bằng ngươi, xứng sao?”

“Ngươi không nắm chắc cơ hội cứu hắn.”

“Ta biết ta là kẻ ăn không ngồi rồi, không tài không năng, không nên xen vào, nhưng hiện tại ta biết mọi người không đi thì đành mặt dày mà chạy đi thôi.”

Lộ Băng Hà không nói thêm câu nào, tránh đường cho nàng.

Điền Chân hóa thân thành phượng hoàng, cấp tốc bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.