Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 15: Tuyết đọng




Thần vương nhộn nhạo

Tâm tình thiếu nữ mênh mông một đêm, cơn buồn ngủ lùi lại đến sáng ngày hôm sau mới phát tác.

Không may, sau khi lãnh đạo rời đi, thị nữ tiến vào sửa sang lại phòng, vô tình nhìn thấy trên giường vẫn còn một người đang nằm.

Toàn bộ hoàng cung Côn Bằng vì thế khiếp sợ, huyên nào truyền đi ồn ào khắp nơi, bên người vị Thần vương kia không có phi tử nào, dù sao long nữ Đức Âm mất tích cũng hai mươi năm, Triều Hoa Quân lại thâm tình, cũng không chịu nổi tịch mịch, chính là…tộc Thần vũ cao giá nhất, vương giả nhất, không nên đói bụng ăn quàng như thế đi

Đêm đó, Đại Bàng Vương Xá Thiên liền ra lệnh cho Vương phi đưa hai mỹ nhân tới, giải quyết tịch mịch giúp lãnh đạo.

Lại nghĩ đến mặt mũi lãnh đạo, nghĩ rằng hắn không muốn người khác phát hiện, liền đưa hai mỹ nhân một cách lặng lẽ, hơn nữa Xá Thiên còn hết sức trách nhiệm, sai người ta cởi hết đồ của các nàng, trực tiếp nằm trên giường lãnh đạo.

Vì thế —

Điền Chân vào cửa nhân tiện nói: “Sao đèn không sáng như tối hôm qua?”

Triều Hoa Quân cũng phát hiện thấy, đi tới nhìn viên minh châu, xác nhận không thể làm cho nó sáng hơn liền nhăn mặt: “Thị tì nào lại sơ ý như vậy.”

“Vương đêm nay uống nhiều rượu, đừng xem sổ sách nữa, ngày mai còn dậy sớm, giống như” Điền Chân đi lên, đến gần ánh đèn nhìn hắn”Tửu lượng của Vương không tốt lắm đâu, ta nghe nói mới uống bốn năm chén mà thôi, tuy là chén nhỏ nhưng ánh mắt Vương đã nhộn nhạo… Khụ khụ, ánh mắt đã hơi mơ hồ rồi.”

Triều Hoa Quân nghe vậy cười nói: “Ngươi biết cái gì, rượu này tên là Thái Bình Túy, là rượu do chính tay Thần tự ủ, đã được vạn năm, tặng cho Xá Thiên một bình, cũng chỉ gặp ta Xá Thiên sao lại không mời. Tửu lượng của hắn nổi tiếng trên Thiên giới, lần này chỉ uống hai chén cũng không dá bồi tiếp.”

Điền Chân lên tiếng “Ha”: “Hóa ra Vương cũng khoe khoang tửu lượng, ta nghĩ không phải Đại Bàng Vương sợ mà là luyến tiếc nên không uống thôi.”

Cảm giác say dần dần dâng lên, Hành động, lời nói của Triều Hoa Quân cũng không nghiêm cẩn giống như bình thường, tùy tay vỗ vào sau gáy nàng, sau đó còn nắm cái mũi: “Còn không hầu hạ bổn vương thay quần áo.”

Lại dính bị đùa giỡn! Điền Chân hít sâu, lập tức xoay người về phía giường: “Vương tự mình thay quần áo… An toàn.”

Cảm thấy phản ứng của nàng thú vị, Triều Hoa Quân nhịn cười trêu chọc nói: “Bảo ngươi thay quần áo sẽ không an toàn sao?”

Là ngươi không an toàn, Điền Chân phát điên: “Ta sẽ thẹn thùng!”

“Như thế nào lại thẹn thùng?” Tiếng bước chân đến gần.

Lãnh đạo, ngươi càng ngày càng bất chính, không Quân tử ! Điền Chân nhấc màn màn, định nằm xuống giống như tối hôm qua: “Dù sao ta sẽ không thay quần áo, Vương để người khác đến đây đi… Ôi?”

Trong giường, dưới ổ chăn, hai cặp mắt đang nhìn nàng chằm chằm.

Điền Chân cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm các nàng.

Quả thực là hai đôi mắt, bởi vì chăn kéo cao chỉ lộ ra hơn nửa khuôn mặt, thế nhưng…đôi mắt thật đẹp nha.!

Một đôi, thuần khiết như một con nai.

Một đôi, còn nhộn nhạo hơn so với lãnh đạo nhà nàng.

Điền Chân cũng không phản ứng kịp, cứ thẳng lăng nhìn thẳng vào hai cặp mắt đối diện một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Các ngươi là ai?”

Hai nữ tử không đáp lại.

“Cái gì thế?” Triều Hoa Quân xuất hiện ở bên cạnh, thấy thế cũng sửng sốt.

Nhìn thấy hắn, hai đôi mắt đồng thời sáng lên, không biết là người nào mở miệng, tiếng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, vô cùng ngượng ngùng: “Nhóm Tì thiếp là phụng Đại Bàng tướng quân đến hầu hạ vương .”

Tay chân Đại Bàng Vương thật thần tốc, bên này lãnh đạo vừa cần người hầu hạ thay quần áo, lập tức đưa người đến cướp miếng cơm của nàng , Điền Chân căm giận bất bình, “Hốt” nhấc chăn lên: “Không nghe thấy Vương muốn thay quần áo sao, còn không đứng lên hầu hạ?”

Say rượu, phản ứng không khỏi chậm chạp hơn so với ngày thường, đến lúc Triều Hoa Quân rốt cục hiểu ra chuyện không đúng thì đã không kịp ngăn cản.

Tiếng nói duyên dáng kêu to, hai nữ tử che mặt.

Trong điện một mảnh yên tĩnh.

“Ôi! Tay đau thế, ta phải đi ra ngoài tìm Thần y chữa trị, các ngươi hầu hạ Vương đi” Điền Chân phản ứng rất nhanh, hạ chăn xuống để lại hai thị nữ vẫn còn đang ngơ ngẩn, chuồn ra ngoài cửa.

Ngoài điện trống trơn, bọn thị nữ trực đêm không thấy bóng dáng.

Hóa ra mời lãnh đạo uống rượu là có chủ ý này, lễ vật của chim đại bang thật là tốt! Tâm lý Điền Chân cực không thoải mái, hối hận vô cùng — đi ra ngoài làm gì, nhỡ không có nàng lãnh đạo lại mượn cớ say rượu làm loạn thì sao!

Nghĩ vậy, Điền Chân nhịn không được đi tới gần cửa thăm dò, vừa khéo lại đụng phải Triều Hoa Quân đang đi ra.

“Vương, ” Điền Chân xấu hổ cười cười, “Sao lại đi ra ?”

Triều Hoa Quân nhìn nàng: “Theo ý của ngươi, ta nên làm thế nào?”

Lại đùa giỡn nàng, Điền Chân trầm mặc.

Cảm thấy mình lỡ mồm, Triều Hoa Quân ho nhẹ, trầm giọng ra lệnh: “Đi mời Đại Bàng Vương lại đây.”



.

Đang có chút lơ mơ, Đại bang vương bị thị tì nhỏ giọng kêu ra, lập tức biết mọi chuyện không ổn, nhanh chân phân phó đưa hai gã thị tì đáng thương kia chuyển đi, sau đó mới đi gặp Triều Hoa Quân , nghe xong một bài giảng về tư tưởng chính trị, sau khi rời khỏi gặp Điền Chân càng cúi đầu thấp xuống, phỏng chừng là bị giáo huấn không nhẹ.

Trong Điện lại khôi phục sự an tĩnh.

“Vương, nên ngủ.”

“Ừ.”

Có thể là rượu này có tác dụng ngấm từ từ, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng lên, Triều Hoa Quân đi đến trước giường lớn.

Đã từng biết sự định lực của hắn, Điền Chân cố gắng an ủi, nhớ lại ngày đó nàng khỏa thân múa xung quanh mà người này còn bĩnh tĩnh mà xem, nay chỉ có thay đổi là một mỹ nhân cũng chưa từng thấy hắn kích động như vậy.

“Giúp ta thay quần áo.” Đôi mắt phượng của Triều Hoa Quân đã hơi khép.

Biết hắn thật sự say, Điền Chân bất đắc dĩ, đưa tay cởi vạt áo hắn.

Không hề dự đoán được, một bàn tay nắm thắt lưng nàng.

Toàn thân Điền Chân cứng ngắc, lập tức ngửa mặt nhìn.

Đứng thẳng được vì hắn đã thuận thế đem hầu hết sức nặng chuyển dời đến trên người nàng.

Khuôn mặt hoàn mỹ ngày càng thấp, cách nàng càng ngày càng gần, mắt phượng mê ly, đôi môi bạc thoang thoảng mùi rượu, như gần như xa chạy ở trên mặt nàng, theo bản năng tìm kiếm tới môi nàng.

Vừa còn giáo huấn vấn đề tác phong của chim đại bang, giờ lại vẫn muốn đùa giỡn cấp dưới , chân tay Điền Chân luống cuống: “Vương?”

Không tìm thấy môi nàng, hắn thấp giọng cười, mang theo chút bất đắc dĩ.

“Y Y” Tiếng nói nhẹ nhàng, hơi có sự đau đớn.

Đôi môi ấm áp ma sát bên tai, cánh tay mạnh mẽ ôm nàng càng nhanh.

“Đã trở lại sao, y y…”

Long nữ Đức âm?

Điền Chân trầm mặc một lúc lâu, đẩy hắn ra: “Vương nhận sai người.”

Có vẻ nghe thấy giọng điệu không đúng, thân thể Triều Hoa Quân cứng đờ.

Lãnh đạo nhộn nhạo là thật, đáng tiếc đối tượng không phải nàng, thực mẹ nó, đây là chuyện tình bi thảm nhất trên đời này.

“Vương uống rượu ” Điền Chân không chút khách khí cầm vạt áo của hắn, thuần thục cởi áo khoác, sau đó trấn định mặc vào một áo ngủ màu tuyết trắng, ấn hắn ngồi vào trên giường, kéo giày, lại đẩy hắn nằm xuống, thô lỗ rũ chăn đắp bừa lên người, “Đi ngủ sớm một chút đi.

Cảm giác say đã giảm đi một nửa, Triều Hoa Quân cảm thấy xấu hổ, để mặc nàng chăm sóc.

Một loạt động tác liền mạch lưu loát, Điền Chân vỗ vỗ tay xoay người đi ra ngoài điện – cùng lắm chỉ là chim phượng hoàng, giống như là chăn cừu nàng mà thôi, nghĩ nhiều làm cái gì, nàng là người, còn không có khẩu vị nặng như vậy.

“Tiểu hoàng nhi.” Phía sau truyền đến tiếng thở dài.

Điền Chân cũng không quay đầu lại nói: “Ta cũng uống say quá, xem ra ai cũng sai, khụ khụ, nếu Vương say, chỉ sợ ban đêm lại nhận sai người, ta đi ra chỗ khác ngủ.”

.

Từ Côn Bằng đi ra, Triều Hoa Quân tiện đường đi kiểm tra tộc Phượng. Hắn là bổn vương gia, tộc phượng danh bất hư truyền, người người đều là tuấn nam mỹ nữ, Điền Chân được mở rộng tầm mắt. Nói chung, chuyến đi Bắc Hải thực là thuận lợi, trừ bỏ chút va chạm ở tộc phượng, thời gian còn lại đều là yên bình.

Qua sự tình xảy ra, tộc phượng có một Tiểu Phượng vương có cá tính, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Thấy Điền Chân chỉ là một con phượng hoàng xấu xí lại thực thấy hứng thú, hai người suốt ngày thảo luận về vấn đề làm sao để thay đổi hình dạng xấu xí này, rất hợp ý nhau. Lúc gần đi, tiểu Phượng vương còn hẹ tương lại sẽ đi Mạc Vũ Thiên cung vấn an nàng, cũng giúp nàng nghiên cứu việc biến đôi cánh xấu này sang màu trắng.

Về sau Lãnh đạo biết, nghiêm khắc gọi Tiểu Phượng vương đến răn dạy một bài, đại ý là nói hắn không làm việc đàng hoàng, không có chịu chăm chỉ học tập vì mục đích xây dựng Thần giới tương lại. Điền Chân hiếm khi gặp được tri kỷ, có chút phản cảm với lãnh đạo, giúp tri kỷ nói đỡ hai câu, kết quả là bị lãnh đạo giáo huấn luôn cùng.

Hi sinh vì Thiên đình, còn lâu, lão nương kiếp sau cũng không bao giờ nghĩ đến.

Mang theo tư tưởng bất lương như vậy, Điền Chân trở lại Mạc Vũ Thiên cung liền trở thành một con phượng hoàng táo bạo, giống như ăn phải hỏa dược, chỗ nào cũng muốn chọc phá, nhất là khi bị lãnh đạo ép đi tu luyện pháp thuật. Đối với sự vô lễ của nàng, Triều Hoa Quân cũng không trách tội, chỉ quan tâm thúc dục nàng tu luyện không ngừng.

Thể chất có hạn, tu luyện và không tu luyện có hiệu quả chẳng khác gì nhau, chậm tiến bộ, chắc mấy trăm năm tới cũng không tăng được nhiều, Điền Chân nản lòng thoái trí, Triều Hoa Quân lại không tính buông tay.

Rốt cục đến một ngày, Điền Chân nhịn không được .

“Vương, tất yếu phải tu luyện sao?”

“Định nói gì?”

“Ta không cần phải đánh giặc…”

Triều Hoa Quân cố nén cười: “Tu luyện không phải là nhất thời, còn nhiều thời gian, không thể hành động theo cảm tính.”

Điền Chân vốn đã tích tụ, nghe vậy càng phản cảm: “Vương kỳ vọng rất cao vào ta, ta lại chỉ là một nhân vật nhỏ, có làm việc lớn gì?”

“Nói gì vậy!”

“Tộc Phượng cũng không phải ai ai cũng có pháp thuật cao siêu, có giỏi âm luật, có thông thạo y dược, coi như nghề nào cũng có trạng nguyên. Vương thấy rồi đó, ta thực sự rất cố gắng, đáng tiếc không có hiệu quả, chứng minh rằng ở phương diện này ta không có tài năng. Cho dù luyện tới mấy trăm năm, cũng chẳng lợi hại hơn nhiều, không bằng học chút kỹ năng khác… “

Khóe miệng Triều Hoa Quân nhăn nhó: “Nói năng bậy bạ!”

“Thập thất Phượng Vương lúc đó chẳng phải là tiểu Vương nhàn nhã sao.?”

“Hắn có thể, ngươi không được.”

“Vương quả thực nói không có đạo lý!” Điền Chân táo bạo, “Chẳng lẽ thật sự muốn ta bán mạng đánh giặc?”

“Làm càn!” Triều Hoa Quân nghiêm khắc nói, “Quý vì vương tộc Thần vũ, làm sao lại có thể nói lời khó nghe như vậy?”

Điền Chân đứng dậy bước đi: “Ta cũng không cho rằng bản thân mình có thân phận đắt giá, nếu Vương cảm thấy mất mặt vì ta, ta rời khỏi Mạc Vũ Thiên cung là được.”

“Đứng lại!”

“Đây là mệnh lệnh?”

Triều Hoa Quân bất đắc dĩ , kéo nàng vào lòng: “Hoàng nhi, ngày đó ta uống rượu, ngươi…”

“Vương cứ yên tâm!” Điền Chân xấu hổ vô cùng, giải thích, “Ta không phải nói chuyện này…”

“Ta biết, ta biết” Triều Hoa Quân gật đầu mỉm cười, cũng không buông tay, “Ngươi đã không thích, cũng không cần tu luyện , đi thư phòng mài mực hộ ta đi.”

Lãnh đạo nhượng bộ, Điền Chân cũng không còn cách nào khác, trong lòng lại càng buồn bực, người này sao không lưu ý đến thị nữ bên người lại cứ thích nàng hầu hạ, kiểu ôn nhu này quả thực quyến rũ giống như quả hồng, quả thực bi ai, hắn kỳ thật còn đang nhớ tới chính cung nương nương của hắn đâu.

“Vương, chú ý lễ nghi.” Điền Chân đập cánh.

Triều Hoa Quân giữ cánh của nàng lại: “Hơi chút liền dỗi với bổn vương, đây là lễ nghi của ngươi?”

Điền Chân cảm thấy nên làm rõ: “Kỳ thật Vương không cần canh cánh trong lòng, ngày đó chính là say rượu nhận sai người, lại không có làm cái gì, ta cũng không có nghĩ nhiều…”

Triều Hoa Quân nhướng mày: “Không nghĩ nhiều?”

Không khí đột nhiên chuyển biến, Điền Chân lắp bắp : “Vương nếu không buông liền… nghĩ nhiều .”

Triều Hoa Quân ra vẻ “Nga”, cười nhìn nàng: “Vậy, liền nghĩ nhiều đi.”

Đã biết bản lãnh đùa giỡn của lãnh đạo, Điền Chân bỏ cánh tay kia ra, chui ra khỏi lòng hắn: “Vương không cần như vậy, cứ thông thoáng đi?”

“Thông qua?”

“Tộc Phượng mỹ nhân còn nhiều mà, Vương không thấy ta xấu xí sao?”

“Xấu không tốt?”

“Độ An toàn có vẻ cao hơn.”

Triều Hoa Quân nhịn cười, kéo tay nàng đến bên trên cầu, ra hiệu cho nàng nhìn xuống mặt nước: “Bỏ cánh chim đi, ngươi còn có mặt mũi, còn có tay, chúng nó đều rất đẹp, ngươi quả thực không thấy sao?”

Hai người song song đứng ở trên cầu, cánh bị hắn nắm trong tay, chủ yếu nhìn thấy mặt và dáng người, Điền Chân lập tức cảm thấy mình cũng có chút khí chất, từ đáng khinh trở nên cao quý hơn.

Đương nhiên là nàng không có hồ đồ: “Ta cũng không phải xinh đẹp nhất.”

“Ngươi là tiểu phượng hoàng đặc biệt nhất.”

“Vương nếu tiếp xúc lâu, sẽ thấy không có gì đặc biệt .”

“Ta muốn thử một lần?”



Triều Hoa Quân không hề trêu nàng, lại cười nói: “Tân đế tương lai của Tiên giới, Thần giới bệ hạ lệnh cho ta đi Thiên đình, ngươi đi theo ta đi.”

Tân đế? Điền Chân nghĩ ra mới hiểu được, hóa ra Thủ nguyệt Vi đã đoạt ngôi thành công.

Lại nói Thủ Nguyệt Vi liên quân với Thần giới đả bại Thủ Nguyệt Võ liên quân với Yêu giới, Thủ Nguyệt Võ tự sát, nội chiến ở Tiên giới đến đây chấm dứt, Thủ Nguyệt Vi xưng đế, quyết định tự mình đi đáp tạ Thần giới, việc này đại biểu cho hai giới Thần – Tiên chính thức liên minh, cùng nhau chống lại Ma giới.

Trường hợp trọng yếu như vậy, Thần vương tộc Vũ Triều Hoa Quân tất nhiên không thể vắng mặt. Ngày hôm sau liền mang Điền Chân đi, vẫn cưỡi phượng hoàng lửa như trước, hai người không nhanh không chậm thỉnh thoảng lưu lại trên biển hoặc đỉnh núi, cũng khá thú vị.

“Vương phi khổng tước đưa .” Điền Chân cầm tin của Vũ Sai đưa.

“Tín vật của Vương tộc Khổng tước, có thể thuyên chuyển trăm tên khổng tước làm vũ binh” Triều Hoa Quân đón từ tay Vũ Sai, nhíu mày, “Làm sao vậy, Vương tộc khổng tước lại đem tín vật này tùy ý tặng người, quả thực hồ đồ!”

Mấy ngày nay, các thị nữ đặc biệt bên người, là cơ sở ngầm của Mạc Vũ Thiên cung, các cơ sở ngầm này đều phái người đưa tới lễ vật, đại ý là mong nàng chiếu cố, Triều Hoa Quân biết được chỉ ra lệnh cho nàng nhận lấy, nói là những người này đều không phải là muốn thông qua nàng để hoàn thành chuyện gì, chủ yếu để mong được an tâm mà thôi.

Đối mặt vô số bảo bối, Điền Chân vừa không có thể ăn lại không được dùng, chủ yếu như một người giữ kho, nay đang nhức đầu, nghe vậy lập tức nói: “Ta chỉ biết cái nài có thể ra vào hoàng cung Khổng tước, không biết tác dụng của vật này, vậy thì trả lại cho nàng đi.”

“Trước cầm tạm mấy ngày, đến lúc đó ta dạy cho ngươi gọi họ như thế nào” Triều Hoa Quân đem tín vật Vũ Sai đưa đưa vào tay nàng “Trong cung cũng có khổng tước lục vũ, tương lai ngươi có thể gọi người thay ngươi làm một việc cũng tốt, màu xanh thẫm cũng hợp với ngươi, không có sẽ khó thành.”

“Sao lại không thành?”

“Chỉ nhìn thấy cái khác, không nhìn tới ngươi .”



Thấy nàng lại muốn sờ cánh, Triều Hoa Quân cười kéo nàng vào lòng, đôi môi bạc nhẹ nhàng hạ xuống trán: “tiểu hoàng nhi ngốc nghếch, sao ngươi còn cố chấp như vậy, rốt cuộc muốn thế nào?”

“Ta muốn xem cánh của Vương.”

“Vô lễ.”

“Vương đang thẹn thùng?”

“…”

“Vương sợ cái gì?”

Triều Hoa Quân dời tầm mắt, trấn định nhìn biển mây trước mặt, không nhanh không chậm nói: “Ta sợ ngươi nhìn thấy, càng cảm thấy xấu hổ.”

Một ánh sáng màu đỏ thoáng hiện ra, phía sau hiện ra một đôi cánh phượng khổng lồ, ánh vàng rực rỡ làm hoa mắt người đối diện, áo bào trắng viền vàng hợp với bộ tóc đen dài càng hiển thị vẻ tôn quý, Điền Chân tưởng rằng lông chim phượng hoàng lửa đã là đẹp nhất nhưng đến giờ mới phát hiện, còn không bằng một phần vạn người trước mắt.

Đến khi nàng đưa tay vuốt ve, cánh chim đã biến mất.

Triều Hoa Quân che lại ánh mắt nàng: “Có hổ thẹn không?”

Điền Chân ho khan: “Không đẹp bằng phượng hoàng lửa.”

Triều Hoa Quân cười mà không nói, trong khi đó phượng hoàng lửa nghe được câu tán dương, thụ sủng nhược kinh, vô cùng phấn chấn, lập tức chạy nhanh hơn mấy vạn dặm.

Đất hoang mờ mịt sương mù, những ngọn núi phía cao lướt qua phía dưới.

Điền Chân quay đầu nhìn chăm chú, bỗng nhiên nói: “Vương, qua núi Ưu bà.”

Triều Hoa Quân lên tiếng “Ừ”, không tỏ vẻ gì.

Hóa ra người này bên ngoài ra vẻ không quan tâm, thực ra vẫn để ý. Điền Chân vốn là cố ý chờ đi qua mới nói, thấy thế lại giả lên tiếng: “Vương có muốn quay lại nhìn không…”

“Cái gì đã qua, liền đi qua đi, ” Triều Hoa Quân cắt dứt lời nàng, “Đến Thiên đình, ngươi đi theo ta gặp bệ hạ.”

Dù sao tình địch mất, hắn không muốn nhắc lại, Điền Chân cũng thuận thế dời đề tài: “Tân tiên đế sắp tới, không biết hắn là dạng người như thế nào?”

Triều Hoa Quân nở nụ cười: “Tất nhiên sẽ làm cho ngươi ngạc nhiên.”

.

Thiên hà, Cầu dài, ban công cung điện, so với lần trước cũng không có thay đổi gì, vẫn có thiên quan chờ ở ngoài cung nghênh đón, sau đó dẫn đường, đưa hai người tới bên ngoài điện, chờ một nô tì đi vào thông báo rất nhanh liền đi ra mời Triều Hoa Quân đi vào.

“Hoàng nhi, ngươi ngoan ngoãn chờ ở ngoài này, không thể chạy loạn, ” Triều Hoa Quân vỗ vỗ lên tay nàng, thấp giọng dặn, “Sau đó sẽ gọi ngươi vào, nhỡ kỹ quy củ?”

Gần vua như gần cọp, lúc quỳ ít nhất phải có hai vái thì ai mà không nhớ rõ, Điền Chân thầm oán: “Nhớ kỹ, mau vào đi, ta cũng không phải tiểu hài tử.”

“Hóa ra ngươi đã trưởng thành sao.” Triều Hoa Quân nhịn cười, sửa sang lại tay áo tiến vào điện.

Đối với đại thần có mười vạn tuổi mà nói, nàng quả thật là một tiểu hài tử, Điền Chân nhớ tới chuyện chính, đi qua hỏi thăm tình hình gần đây của Văn Tê, thế nhưng bọn thị vệ đều trả lời giống nhau như đúc —không nghe thấy có thị vệ nào tên là Văn Tê .

Thị vệ trên Thiên đình nhiều như vậy, không biết nhau thực bình thường, về sau nhờ lãnh đạo hỗ trợ tìm vậy, Điền Chân cảm tạ mọi người, trở lại chỗ cỗ yên lặng chờ, không bao lâu, một gã nô tỳ liền đi ra mời nàng .

Thần đế ngồi ngay ngắn trước bàn, đều làm cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, Triều Hoa Quân ngồi ở trên ghế phía dưới, thấy nàng tiến vào, hơi hơi vuốt cằm ra hiệu.

“Tham kiến bệ hạ.” Điền Chân quy củ bái lạy.

Im ắng , Hai luồng ánh mắt lợi hại dừng ở trên người nàng, cẩn thận đánh giá, làm cho cả người nàng không thoải mái, nào dám ngẩng đầu.

“Đứng lên đi.” Thần đế rốt cục mở miệng.

Điền Chân đứng lên, lui tới bên cạnh Triều Hoa Quân.

Thần đế nhíu mày: “Sao lại như thế, chẳng lẽ là nghĩ sai rồi?”

Triều Hoa Quân hạ mắt: “Thần cũng không biết.”

“Thôi, coi như ý trời mà thôi” Thần đế cầm một ly trà trong tay, lại thâm ý cười “Nói xong việc chính, biểu huynh nên trở về tẩm điện, có người ngóng trông gặp ngươi nên đã đợi rất lâu rồi, hiện giờ, nàng còn không biết ngươi đã đến.”

Triều Hoa Quân ngạc nhiên: “Thần ngu dốt, mong bệ hạ giải thích.”

Thần đế nhíu mày nói: “Tiên đế đưa lễ vật tới, ngươi thấy chắc chắn vô cùng cảm kích.”

Triều Hoa Quân liền không hề hỏi thêm, đứng dậy cáo lui.

Thần đế kêu một gã nô tì tiến vào: “Người này trước mắt vẫn nên đi một mình, ngươi mang tiểu phượng hoàng đi nơi khác chơi đùa đi.”

Hai người rời khỏi điện, Triều Hoa Quân lại dặn dò: “Hoàng nhi, ngươi đi trước theo thiên quan, không được gây chuyện, sau một lúc ta sẽ trở lại.”

Nghĩ hắn có khách quan trọng, Điền Chân gật đầu: “Ta đi tìm Văn Tê.”

Triều Hoa Quân đã đi ra vài bước, nghe vậy trở lại cười nói: “Sớm bỏ qua ý định đó đi, hắn bị phái ra ngoài làm việc rồi, không có ở đây đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.