Cú Nửa Đêm

Chương 8: Tú Liên




“Hừ!” Lúc này, Đỗ Hạ Minh đầy một bụng lửa giận, thấy Bách Hợp  không thèm để ý tới mình mà đi mất, chỉ tiếc cảnh sát giao thông nói xong lại để cho cô đi trước, lúc thấy Bách Hợp cứ vậy lái xe rời khỏi, thái độ hung hăng càn quấy như trước lại khiến sắc mặt Đỗ Hạ Minh khó coi hơn.

Sáng, Bách Hợp vốn thức dậy sớm, kết quả lại đụng phải một việc ngáng đường như vậy, khi đến công ty đã hơi muộn, hôm qua mới vừa xin nghỉ mà hôm nay lại đến muộn, rất nhiều người trong công ty ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận không hề nhẹ. Bách Hợp đánh tạp trở lại phòng làm việc của mình, chuông điện thoại di động vang lên, cô còn chưa tiếp, trong lòng là một trận hốt hoảng, cái loại cảm giác nghiện ngập quen thuộc này lại chạy lên não. Bách Hợp không chịu nổi ngáp chảy nước mắt, gập người lại không dậy nổi dựa vào cái bàn. Điện thoại là Kiều Bắc gọi tới, thấy Bách Hợp không nghe, anh vừa nhắn tin tới, hỏi Bách Hợp chuyện xảy ra buổi sáng hôm đó. Sau khi vất vả cứng rắn chống lại cảm giác kia, Bách Hợp mới gửi một tin nhắn ngắn gọn cho anh.

Kiều Bắc nhanh chóng nhắn tin lại, nhưng nghĩ tới tâm nguyện quyết định không liên lụy anh của nguyên chủ, Bách Hợp không mở tin nhắn này ra. Trước tiên, việc quan trọng nhất mà cô muốn là cai nghiện, trước mắt xem ra Tinh thần Luyện Thể Thuật đối với cường thân kiện thể có tác dụng nhất định, nhưng không biết Bộ Quân Hoàn cho nguyên chủ tiêm vào thuốc gì, dù Đồng Bách Hợp lần đầu tiêm vào, lúc này cũng có triệu chứng nghiện.

Mấy ngày nay Bách Hợp cũng không vội vàng hoàn thành nhiệm vụ như trước, trừ mỗi ngày đi làm theo lẽ thường ra, phần lớn thời gian nghỉ ngơi cô đều đặt trên phương diện tu luyện Tinh thần Luyện Thể Thuật. Tận đến hai tháng sau, trong cơ thể cô bắt đầu tồn tại linh khí, hóa thành từng chút nội lực chạy trong cơ thể, độc tố còn sót lại trong người từ từ bị nội lực ép ra ngoài, mà cảm giác cơn nghiện phát tác cũng từ một ngày nhiều lần đến gần đây đã hơn một tuần cũng chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa. Sau hai lần mấy con côn trùng nhỏ cô bắt được gần đây cắn nuốt lẫn nhau, mấy con cổ trùng cũng bắt đầu tiến hóa. Hiện tại, Bách Hợp muốn tạo ra cổ trùng là loại cổ bậc thấp nhất trong Nam Vực cổ thuật, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói thì tương đương với việc bồi dưỡng một loại ký sinh trùng mình có thể chỉ huy để hại người mà thôi, bởi vậy yêu cầu về côn trùng không cao, e rằng dùng con kiến là chính cũng có thể nuôi dưỡng cho tới khi ra như thường, bởi vậy hai tháng cổ trùng đã tiến hóa được cũng không bình thường, nhưng mà nhiều nhất là phải đợi thêm hai ba tháng nữa mới có thể sử dụng những cổ trùng này.

Vì độc tố bị ép ra ngoài cơ thể nên sắc mặt Bách Hợp trong hai tháng này so với lúc trước thoạt nhìn tốt lên rất nhiều. Tuy lúc này cô vẫn là dáng vẻ thờ ơ của nguyên chủ, nhưng hai đầu lông mày của nguyên chủ lại bớt đi vài phần âm u ngăn cách người khác cách xa ngàn dặm bên ngoài, gần đây, mấy vị lãnh đạo khác nhau trong công ty đều biểu lộ ra thiện cảm nhất định đối với cô. Buổi tối trước khi tan sở, phó tổng bộ phận gọi Bách Hợp ở lại, nói đêm nay có một buổi tiệc tối từ thiện, hi vọng Bách Hợp có thể với tư cách bạn gái anh ta, đại biểu hình tượng công ty tham gia.

Đối với những người phụ nữ khác làm việc trong công ty mà nói, ý nghĩa của tiệc tối từ thiện chính là sẽ có rất nhiều nhân vật lớn giàu có xuất hiện, đây là một cơ hội vô cùng tốt. Nếu người phụ nữ nào ở tiệc tối được người giàu có nhìn trúng, nếu có thể gả cho người giàu có, từ nay về sau có thể nhanh chóng thăng chức, không cần lo ăn uống, cơ hội như vậy từ trước đến nay đều khiến những người phụ nữ trong công ty tranh đoạt. Đồng Bách Hợp trước đây cũng tranh giành, sở dĩ cô ấy tranh giành cơ hội như vậy là vì muốn tìm kiếm chỗ dựa vững chắc có năng lực, dùng thân thể mình làm vũ khí tốt trả thù mấy thiếu niên lúc trước. Chính tại tiệc tối như thế, Đồng Bách Hợp đã nhận được cách thức liên lạc của Bộ Quân Hoàn, cân nhắc tích lọc đến gần hắn ta, chỉ tiếc cuối cùng cũng không thể trả thù thành công.

Lúc này khi nghe thấy phó tổng nói muốn để cho mình cùng đi tới một chỗ, rất nhiều nữ đồng nghiệp xung quanh lộ ra ánh mắt hâm mộ lại ghen ghét, Bách Hợp cau mày. Hiện tại cô muốn thay đổi cách thức trả thù những người này, không cảm thấy hứng thú nhiều với tiệc tối. Mười ngày gần đây tuy cơn nghiện vẫn chưa phát tác thêm lần nào nữa, nhưng hiển nhiên cái cảm giác lúc bắt đầu lên cơn nghiện đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Bách Hợp, khiến trong lòng cô sinh ra cảnh giác nhất định đối với thuốc phiện. Cô thà dùng thời gian còn lại để luyện Tinh thần Luyện Thể Thuật cũng không muốn đi tham gia tiệc tối từ thiện gì đó.

Lúc đang chuẩn bị từ chối lại thấy một người thanh niên cầm cặp văn kiện vội vàng đi tới, lúc đi qua Bách Hợp, không kiêng dè thoải mái nhìn cô một cái, trong mắt vốn lướt qua vài phần kinh ngạc, ngay sau đó lại biến thành xem thường. Phó tổng vừa mới nói chuyện xong mỉm cười gật đầu với Bách Hợp, ra hiệu người thanh niên đi theo anh ta vào văn phòng.

Trong nháy mắt thấy người thanh niên đó, sát khí bừng lên trong lòng Bách Hợp. Đây là một trong những kẻ lúc trước giết chết ba nguyên chủ Đỗ Hạ Duệ, anh ta lớn hơn Đồng Bách Hợp ba tuổi, sau chuyện xảy ra lúc nhỏ, Đỗ Hạ Duệ kìm nén tâm tư bắt đầu đặt suy nghĩ lên chuyện học hành, mười tám tuổi tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, dưới danh nghĩa thiên tài được công ty dùng lương cao thuê đến. Công ty này là một trong những công ty dưới danh nghĩa Bộ Quân Hoàn, Đỗ Hạ Duệ ở trong công ty đảm nhiệm chức vị tổng thanh tra kỹ thuật khu vực Trung Quốc, quyền cao chức trọng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là mục tiêu trong mơ của không ít người con gái chưa lập gia đình ở công ty. Nhưng anh ta cực ít khi xuất hiện trong công ty, sau khi nguyên chủ tốt nghiệp đại học nghe ngóng rõ ràng tung tích của anh ta rồi cùng tiến vào chung công ty với anh ta, đáng tiếc lại rất ít khi đụng phải anh ta.

Đây là lần đầu tiên Bách Hợp chính thức nhìn thấy Đỗ Hạ Duệ, mà không phải là nhìn hình của anh ta. Bách Hợp cố nén sát ý trong lòng, cúi thấp đầu xuống. Cửa phòng làm việc của phó tổng đã đóng lại, hiển nhiên tiệc tối từ thiện đêm nay không chạy thoát được. Bách Hợp thở dài một hơi, lui trở về trong phòng làm việc của mình.

Lúc Bách Hợp khoác tay phó tổng kia tiến vào tiệc tối từ thiện, rất nhiều ánh mắt rơi lên người cô. Sớm đã tạo thành thói quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Bách Hợp cũng mỉm cười, không thất lễ với một đám người vây quanh, đi qua. Đồng Bách Hợp trong quá khứ cũng tham gia mấy bữa tiệc kiểu này vì công ty, rất nhiều người cũng không xa lạ gì với cô. Phó tổng tự mình xã giao, sau mấy lần lôi kéo Bách Hợp đi một vòng ở giữa hội trường, nhân lúc tiệc đấu giá từ thiện còn chưa bắt đầu, phó tổng gặp người quen nên để Bách Hợp ở một bên nghỉ ngơi, chính mình đi về phía người quen. Anh ta vừa đi, không ít người vây quanh Bách Hợp, tựa như ong thấy hoa.

Bách Hợp cũng không thích tình huống như vậy, cô cau mày, còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có người hô lên: “Bộ tiên sinh kia đến rồi!”

Cả đám người đang vây quanh Bách Hợp nghe vậy, cuống quít quay đầu nhìn, ở cửa vào lúc này ồn ào một hồi, Bộ Quân Hoàn trước đây rất ít khi lộ diện tham gia buổi tiệc như vậy quả nhiên được một đám đại hán bảo vệ đi vào hội trường. Hôm nay hắn ta không đeo kính râm, so sánh với hai tháng trước, tóc hắn ta dài hơn chút, toàn bộ tóc lúc này chải ra sau đầu bóng lộn, lộ ra cái trán hói trơn bóng. Hắn ta mặc một bộ âu phục màu đen đứmg đắn, khí thế hiên ngang đứng ở nơi đó, sợ là không cần nói lời nào thì cái khí thế mạnh mẽ kia cũng đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.

Mặc dù người đẹp dẫn tới một đám đàn ông  khó nhịn, nhưng trong lòng rất nhiều người hiểu rõ Bộ Quân Hoàn đại biểu cho cái gì. Những người này đâu thể bỏ qua cơ hội nịnh bợ Bộ Quân Hoàn, trong lòng đám người này, Đồng Bách Hợp khó hơn nữa chỉ để ôm vào trong ngực, cũng chỉ là một món đồ chơi có chút cá tính mà thôi. Ngày thường Bộ Quân Hoàn rất ít khi lộ diện, bình thường mọi người muốn nịnh bợ cũng chưa chắc có thể bợ đỡ được, lúc này tự nhiên một đám người đều buông tha cho Bách Hợp, đi về phía Bộ Quân Hoàn.

Bách Hợp trước tiên muốn tìm góc vắng vẻ ngồi xuống, ánh mắt Bộ Quân Hoàn lướt qua giữa hội trường, khi ánh mắt hờ hững đảo qua người cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một cái, lộ ra một nụ cười mỉa mai lại mang theo vài phần cảm giác khát máu nhạt nhẽo ra, khóe miệng nhếch lên một chút lại biểu lộ bộ dạng như trước.

“Tiểu Hợp, gần đây em có khá hơn chút nào không?” Tất cả mọi người đều đang lại gần Bộ Quân Hoàn bên kia, sợ là phó tổng công ty cũng cuống quít muốn qua chào hỏi vấn an ông chủ phía trên, toàn bộ người trong hội trường chắn lấy bên cạnh cửa, giống như hướng về phía quân vương cao quý. Lúc này, một giọng nam ôn hòa quen thuộc vang lên, thân thể Bách Hợp cứng đờ, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy Kiều Bắc đứng cách cô không xa, âu phục vắt trên cánh tay, một đôi mắt mang theo tối tăm mờ mịt không chút nào che dấu lo lắng và dịu dàng. Lúc thấy trong tay Bách Hợp cầm ly rượu, anh thở dài, để âu phục lên ghế sa lon bên cạnh, vươn tay lấy ly rượu trong tay Bách Hợp: “Uống ít rượu thôi, cô gái uống rượu ở chỗ này không tốt.”

Cô gái uống rượu say ở tiệc tối, nếu không phải có người che chở, ngày hôm sau tuyệt đối có thể không tỉnh lại trên giường của mình. Trước đây Đồng Bách Hợp cũng không ít lần từng tham gia tiệc rượu như vậy, đương nhiên cũng hiểu rất rõ quy tắc. Cô cầm ly rượu cũng không phải muốn uống, chỉ vì không muốn để người khác lấy cớ đưa rượu cho mình uống thôi, lúc này thấy Kiều Bắc cầm ly rượu trên tay mình đi, Bách Hợp cũng không nói lời nào, không khí thoáng cái trầm xuống.

Hưng phấn và kích động trong mắt Kiều Bắc dần dần mất đi khi thấy dáng vẻ thờ ơ của Bách Hợp, anh không khỏi cười khổ một tiếng, trên mặt lộ ra vài phần bi thương:

“Chuyện tai nạn xe cộ lần trước…” Anh chần chờ một lát, rồi lại giống như không cam lòng cứ vậy buông tha cho cơ hội nói chuyện với Bách Hợp, trái lại tìm đề tài. Bách Hợp cười cười: “Chỉ là gặp phải người giả vờ bị đụng, dọa bà ta giật mình bỏ đi thôi.”

“Tiểu Hợp, sao gần đây em không nhận điện thoại của anh?” Kiều Bắc nói xong lời này, muốn tiến lên một bước. Bộ Quân Hoàn ở bên kia đã ngồi xuống vị trí đặc biệt cho hắn ta, người chủ trì trạm đứng lên bục. Sau khi phó tổng công ty thấy Bách Hợp từ xa thì giơ tay với cô, lúc Bách Hợp ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy phó tổng công ty ra dấu tay về phía cô. Dường như Bộ Quân Hoàn cũng nhìn thoáng qua phía bên này, Bách Hợp từ trên ghế sa lon đứng lên, gật đầu khẽ cười với Kiều Bắc: “Có thể do gần đây công việc bận rộn. Kiều tiên sinh, nói chuyện với ngài rất vui, tôi đi trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.