Cú Nửa Đêm

Chương 50: Tác Chiến




Nhiệm vụ lần này thân phận của Niên Bách Hợp thua thiệt một chút, bị khóa ở bên trong không được đi ra ngoài, muốn cứu Niên gia cũng không dễ dàng, chỉ hi vọng xử lý tốt An Ninh còn Niên gia sống chết thế nào cô đâu có bản lĩnh để cứu, dù sao trong lịch sử chính thức ghi Niên gia bị Ung Chính tận diệt, chỉ hi vọng mình thay Niên Bách Hợp xả giận thì nàng ấy thấy thỏa mãn thì tốt rồi.

Bách Hợp thở dài, Tú Chi chỉ ngây ngây ngốc ngốc gật đầu, Bách Hợp nghĩ nghĩ lại lấy tay chống cằm: “Bây giờ hoa đào còn chưa rụng hết,  quét một chút cánh hoa đưa cho Nữu Hỗ Lộc thị đi”.

“…” Tú Chi vừa nghe lời này, sắc mặt có chút bế tắc, lần trước tặng cánh hoa thì An Ninh đã trở mặt. Hơn nữa mười ngày trước Bách Hợp lại nói An Ninh dục vọng mãnh liệt, cơ hồ đã đem người ta ra trêu ghẹo, hai người trong tình huống trở mặt, lúc này nếu như lại mang hoa đào qua, An Ninh nhất định sẽ giận dữ, Tú Chi do dự một chút, Bách Hợp chỉ vào Ngọc Chi nói: “Lần này ngươi đi, cầm cả thư trước kia đọc xong mang đi, nhất định phải đọc cho hết.”

Lần trước phạt Ngọc Chi quỳ xong, Ngọc Chi liền trầm mặc rất nhiều, gần đây hầu hạ ở bên người Bách Hợp cũng không tích cực hoạt bát như trước, ngược lại ánh mắt thường thường lộ ra mấy phần hận ý, thỉnh thoảng còn biến mất trong chốc lát, Bách Hợp suy đoán chắc nàng ta chuẩn bị tìm người ngoài nhờ vả, nghĩ đến tình tiết Ngọc Chi theo An Ninh, trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, dùng đầu gối cũng đoán được người Ngọc Chi chuẩn bị dựa vào là ai.

Lúc này cô sai Ngọc Chi đi ra ngoài. Không đến nửa giờ sau Ngọc Chi đã chảy nước mắt che mặt trở về, bên má nàng ta còn mang theo dấu bàn tay, đang khóc sướt mướt tiếp cận Bách Hợp nói chuyện đã xảy ra, trong ánh mắt thoáng qua một tia hận ý.

An Ninh thấy Bách Hợp chứng nào tật nấy, quả nhiên nổi giận, lúc này trong lòng nàng ta mang hận Bách Hợp,vừa nghe Ngọc Chi kia cầm tờ giấy thao thao bất tuyệt, trong lòng đại hỏa thưởng cho nàng ta một cái tát. Ngọc Chi khóc đem chuyện nói xong. Còn chưa kịp lau nước mắt, bên ngoài liền truyền đến tiếng bọn nha hoàn thỉnh an Dận Chân: “Gia cát tường!”

Một hồi tiếng quần áo ma sát truyền đến, tiếng bước chân trầm trọng của chủ nhân như mang theo lửa giận, bộ dáng Dận Chân như vừa mới tảo triều về.  Lúc này trên người mặc áo mãng bào, mũ bị hắn kẹp dưới nách, trong tay hắn cầm một chồng giấy lớn, nhìn thấy Bách gần như nở nụ cười:

“Gan lớn, còn dám lấy thứ này lừa dối Gia?”

Dận Chân lúc này thật sự nở nụ cười. Hôm nay sau khi thiết triều hắn định đến chỗ Ô Lạt Na Lạp thị một chuyến rồi lại nhìn nhìn An Ninh, ai ngờ vừa mới hồi phủ, thiếp thân nội thị liền nhắc tới nói nha đầu trong viện Bách Hợp đưa nàng ta bản sao Pháp Hoa Kinh đến, Dận Chân xác thực không có thời gian đi kiểm Bách Hợp sao kinh thư, nhưng nhớ tới ngày ấy bộ dạng Bách Hợp bị mình cấm túc về sau lại để cho người ta giúp nàng chép lại kinh thư, thì trong lòng khẽ động, tưởng rằng Bách Hợp lá gan không lớn như vậy, ngày ấy bị mình phát hiện sẽ không dám tìm thêm người khác sao chép nhưng không ngờ tiện tay một phiên, không những kinh thư kiểu chữ bất đồng mà  trong đó còn có quyển hôm nọ hắn nhìn thấy sợ hơn nữa bị viết đè lên mực còn chưa khô hẳn.

Lúc này Dận Chân bất chấp nhìn An Ninh, trực tiếp quay đầu đi tới chỗ Bách Hợp, vốn trong lòng có chút nén giận, cảm thấy nàng lá gan quá lớn, thế nhưng lúc này nhìn thấy trong phòng bày án bàn, trên bàn để mấy thứ đồ ăn sáng sơn hào hải vị, hiển nhiên Bách Hợp chuẩn bị ăn cơm. Ngẫm lại mình hạ triều hồi phủ nước còn chưa kịp uống một ngụm, khách quan mà nói hắn là Vương gia đấy, quả thực sống còn không bằng Bách Hợp, lại giận quá hóa cười:

“Tốt ngươi Niên thị!”

“Gia oan uổng quá!” Bách Hợp cố nhịn mà kêu lên, hơn nữa Dận Chân đến đây, lại không thể không đứng dậy hành lễ: “Thiếp cũng hi vọng có thể tự tay sao chép kinh Phật biểu đạt thành ý trong lòng thiếp, chỉ là Gia yêu cầu trong vòng một tháng sao chép hết kinh Phật không nói lại còn muốn sao chép nữ giới tắc thì thiếp có Quan Âm nghìn tay không làm được! Nếu như trước đây có người từng sao hết, vậy khẳng định cũng do người khác làm thay, Gia không tin trở lại kiểm tra nhất định có thể thấy!” Bách Hợp nói xong lại bắt đầu lớn tiếng kêu khóc, thanh âm chấn động vo ve trong tai Dận Chân, lông mày hắn bắt đầu nhảy động, cắn răng, quát một tiếng: “Càn quấy!”

Niên Bách Hợp trước kia tuy nói tính tình có chút trẻ con, tính nết cũng có chút nuông chiều, nhưng còn không giống như bây giờ mạnh mẽ đanh đá, trong lòng Dận Chân giận lên, cầm trong tay một xấp giấy sao chép kinh thư, hận không thể nện trên mặt đất, lúc này thấy bộ dạng Bách Hợp cầm khăn tay, nước mắt nước mũi đầy mặt,  không biết thế nào, nhìn quen khuôn mặt dịu dàng đa tình hoàn mỹ, lại nhìn đến Bách Hợp này khóc hận trời đạp đất, Dận Chân hỏa khí bị kiềm hãm, trong lòng một cỗ cảm giác vô lực xông lên trong lòng.

“Dám tìm người khác chép sao, lúc này còn dám vu tội người khác, ai cũng giống như nàng cũng bị Gia phạt chép kinh thư sao?” Dận Chân nói, lật lật kinh thư trong tay, nhìn thấy văn tự có chút khác nhau, thậm chí còn có không ít lỗi chính tả, rốt cuộc không thể nhịn được, thoáng cái ném trên mặt đất:

“Chép lại! Lần này nếu như tìm thêm người khác làm thay, liền phạt gấp bội.”

“Thiếp đã lĩnh ngộ, Gia phạt thiếp sao kinh thư là vì để cho thiếp biết sai tự sửa, bây giờ thiếp đã biết sai rồi, trong lòng hối cải, so với chép kinh thư còn có tác dụng hơn.” Chữ phồn thể nét bút đã nhiều phức tạp, sao một quyển sách cũng đã đủ mệt mỏi, còn muốn liên sao nhiều như vậy, Bách Hợp không muốn mình động thủ, lúc này một phen ngụy biện, Dận Chân trừng nàng liếc mắt một cái, nhìn thấy bên cạnh nàng Ngọc Chi còn quỳ trên mặt đất, nhịn bực bội trong lòng, hỏi một câu.

Ngọc Chi cũng sớm đã chờ lúc này, gần đây Bách Hợp giống như thay đổi thành một người khác, toàn trừng mắt nhướng mày với nàng, nàng sớm không chịu nổi, nói người thường đi chỗ cao, bây giờ Bách Hợp không được sủng ái, nàng ta muốn đổi chủ tử được sủng ái, không muốn một đời cùng Bách Hợp ở trong cái sân nhỏ, bởi vậy leo lên cành cao chỗ Nữu Hỗ Lộc Trắc phúc tấn, vốn sau lưng nàng ta vừa mới hướng An Ninh quy hàng, nhưng hôm nay Bách Hợp lại phái nàng đi làm chuyện chọc giận An Ninh, An Ninh dưới cơn nóng giận cũng không coi chính mình có phải đi nhờ vả nàng hay không, đánh nàng ta một bạt tai. Trực tiếp bảo nàng ta cút đi. trong lòng Ngọc Chi oan ức phẫn nộ, Dận Chân đến thì nàng ta còn có chút sợ hãi, lúc này nghe hắn hỏi, trong lòng không khỏi hung ác, khóc liền đem chuyện nói ra.

Vừa Bách Hợp còn nói mình đã nhận thức sai lầm, lúc này mắt thấy vừa mới qua nửa tháng, cô nghỉ ngơi xong rồi lại bắt đầu trêu chọc An Ninh, Dận Chân răng cắn “Khanh khách”, thò tay xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên có chút nhức hết cả bi:

“Nàng có thể yên tĩnh mấy ngày hay không?”

“Thiếp đã yên tĩnh mười ngày. Chỉ là ngày đó không thể biểu đạt hết thành ý với Nữu Hỗ Lộc thị. Tay đi không mang theo lễ vật lại có một chút không được, cho nên lúc này mới bị một chút hoa đào, không phải Nữu Hỗ Lộc nàng ấy dùng hoa đào để tắm sao, thiếp làm cho nàng tắm rửa thoải mái không tốt sao?” Bách Hợp làm bộ nghe không rõ ý Dận Chân nói, thốt ra lời này thì mi tâm Dận Chân lại nhảy được lợi hại. Phạt chép sách thì không dùng được, cấm túc nàng hình như cũng không sợ, bây giờ thất sủng nàng cũng không giống như trước muốn chết muốn sống. Hiện tại Niên gia còn có tác dụng với hắn, hắn chỉ còn cách cấm túc Niên thị chứ không còn phương pháp khác, Dận Chân rất tức giận đồng thời nghĩ đến Bách Hợp làm ra hàng loạt hành vi trong mấy ngày này lại có chút buồn cười.

“Hoang đường! Sau này không được trẻ con nữa, không được tìm Nữu Hỗ Lộc thị gây phiền phức, bằng không Gia cho người ta khóa sân nhỏ nàng lại.” Thiển trách xong, Dận Chân lại ném một đống kinh thư đi: “Lần này chép lại năm lần, Gia muốn đích thân kiểm tra!”

Dận Chân nói xong lời này, liếc mắt nhìn Bách Hợp lau nước mắt thây người cô lập tức cứng đờ, phát ra hừ lạnh một tiếng, lúc này mới một phất tay áo một lần nữa đội mũ lại đi ra ngoài.

Mới ra khỏi sân Bách Hợp, Dận Chân nghĩ tới bộ dáng Bách Hợp thì nhịn cười, đang chuẩn bị đi tới sân Ô Lạt Na Lạp, nửa đường người trong nội viện An Ninh lại qua, nói là hôm nay An Ninh không có ăn cơm chiều, chỉ nói là không có khẩu vị, chắc do bực bội.

Nghe nói như thế, ánh mắt Dận Chân thoáng cái có chút thâm thúy, nha đầu này trong lời nói cáo trạng ý tứ hết sức rõ ràng, Dận Chân vừa mới ở chỗ Bách Hợp nha đầu tên là Ngọc Chi đã nói chuyện xảy ra, biết An Ninh chắc đang tức giận, nàng ở trong lòng hắn luôn vô cùng lạnh nhạt, không giống nữ nhân bình thường tranh giành tình nhân, vậy mà An Ninh cũng bắt đầu ra thủ đoạn như vậy, trái lại khiến Dận Chân có chút trầm mặc.

Hắn đang chuẩn bị đi tới chỗ Phúc tấn thương nghị chính sự rồi mới tới gặp An Ninh, bây giờ An Ninh lại phải người nửa đường chặn hắn, nghĩ đến tình cảm mấy ngày trước tới giờ ở chung cùng với những năm gần đây mình với nàng, cuối cùng Dận Chân vẫn tới sân An Ninh, nhưng không như vui vẻ như hồi trước ngược lại mang theo vài phần không vui.

Nha đầu kia không nhận thấy được Dận Chân lạnh lùng, ngược lại kể lại chuyện Bách Hợp gây ra hôm nay, Dận Chân nghe trong lòng có chút phiền chán, sải bước tiến lên bỏ mặc nha đầu này ở phía sau mình, tiểu nha đầu kia mới nhìn ra nguyên nhân, không dám lên tiếng.

Tuy nói Dận Chân đã nói không thể lại đi trêu chọc An Ninh, nhưng Bách Hợp lại không chịu nghe hắn, gần đây chuyên tâm dưỡng thân thể đồng thời thỉnh thoảng còn sẽ phái người đi trêu chọc An Ninh một lần, tỷ như phái người mang phương thuốc bổ thận dưỡng đến viện An Ninh, hoặc là thỉnh thoảng phái người đi thao thao bất tuyệt nói nhớ An Ninh, có lúc văn chương mặc dù viết được dễ nghe, nhưng đại ý lại chỉ có một: Ta bị đóng cấm đoán không có việc gì, chỉ có thú vui tìm Nữu Hỗ Lộc thị.

Một khoảng thời gian sau, An Ninh bị trêu chọc nổi trận lôi đình, dần dần cũng mất đi lý trí, lúc bắt đầu nàng không thèm đánh nhau với cùng nhân vật như Bách Hợp, nhưng lúc người đã mất đi lý trí thì sao còn nghĩ được nhiều như thế, nàng ta cũng bắt đầu đánh trả Bách Hợp, tuy nói An Ninh tự nhận mình có thủ đoạn như cánh chim bị bẻ gãy, căn bản không thi triển được, ngoại trừ thông qua tranh đấu bên ngoài với Bách Hợp, nàng ta cũng chỉ mượn Dận Chân mới có thể đả kích Bách Hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.