Cú Nửa Đêm

Chương 46: Lệ Hành




Edit: Tử Hàn

“…”Nha hoàn xung quanh nghe vậy tất cả đều câm nín, Bách Hợp nói cũng có lý. Hoa đào đúng là không phải thứ gì đáng giá, bây giờ là tháng ba, bốn phía đều là hoa đào nở, tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể nhặt đầy mấy giỏ hoa đào. Mà An Ninh xưa nay ưa thích tắm bằng bồn tắm ngâm cánh hoa, còn coi nó là thú vui tao nhã. Nhưng hôm nay Bách Hợp nói ra những lời này không hiểu sao khiến nó trở nên vô cùng thấp kém. Lông mày Tú Chi nhảy dựng lên, nàng nhìn kết cục của Ngọc Chi, tuy sợ hãi nhưng vẫn kiên trì nói:

“Chủ tử làm vậy hình như không được tốt lắm?” Biện pháp này đúng là khinh người quá đáng, chỉ sợ cho dù là người có tính tình tốt đến đâu cũng không thể nhịn được huống chi An Ninh này cũng không phải quả hồng mềm. Kể từ khi nàng ta vào phủ, Niên Bách Hợp cùng nàng ta đấu không biết bao nhiêu lần nhưng một chút tiện nghi cũng không chiếm được. Lần này nàng ta khiến cho nguyên chủ tức giận mà ngất đi, xấu hổ vô cùng không những thế còn bị Dận Chân cấm túc, trước lúc Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ nghe nói Ung Thân vương vì an ủi An Ninh đặc biệt nghỉ ngơi ở viện Nữu Hỗ Lộc thị. Chuyện này bị đám hạ nhân trong phủ truyền đi khắp nơi, người trong Kinh thành đều cười nhạo Niên Bách Hợp trộm gà không được còn mất nắm gạo. Người trong viện không ai dám nói chuyện này với Bách Hợp, ai cũng sợ Bách Hợp sinh khí rồi lấy mình làm nơi trút giận, lúc đấy thành ra tự mình chuốc họa vào thân.

Chỉ bằng việc nàng ta đã hai mươi mốt tuổi mới vào vương phủ mà vẫn có thể chiếm hết mọi sủng ái của Dận Chân thì cũng không phải là người đơn giản. Lúc này Bách Hợp bị nàng ta chơi một cú thật đau lại còn muốn trêu chọc nàng ta. Tuy vừa nãy Ngọc Chi vì khuyên ngăn Bách Hợp mà bị nàng phạt quỳ, vết xe đổ vẫn còn đó, Tú Chi cũng sợ mình lên tiếng ngăn cản Bách Hợp lúc mấu chốt này thì cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Ngọc Chi. Nhưng Tú Chi nghĩ đến việc Bách Hợp ăn không biết bao nhiêu thiệt thòi, nghĩ đến việc Bách Hợp mới 15 tuổi, ở nhà mẹ đẻ nhận được vô vàn sủng ái vậy mà khi tiến vào Vương phủ liền tứ cố vô thân, không nơi nương tựa cho nên dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng: “Trắc Phúc Tấn cũng không phải người dễ chọc, người cần gì phải đi trêu chọc nàng ta…”

Nói xong lời này Tú Chi liền sợ trong lòng Bách Hợp không thỏa mái, không nhịn được mà quỳ rạp xuống đất. Một bên Ngọc Chi thấy Tú Chi như vậy trên mặt liền có chút hả hê. Thế nhưng Bách Hợp chỉ đưa tay ra hiệu Tú Chi tiến đến chỗ nàng. Tú Chi run như cầy sấy quỳ trên mặt đất, rồi đi đến chỗ Bách Hợp. Đợi Tú Chi đến nơi, Bách Hợp chỉ vỗ vỗ vai nàng (Tú Chi) rồi vươn cái đầu nhọn của hộ giáp mảnh như lá hành vuốt lên tóc mai. Bởi vì bị cấm túc nửa tháng nên Bách Hợp cũng không chải kiểu đầu phức tạp, thậm chí tóc giả cũng không mang, thoạt nhìn cả người trở nên nhẹ nhàng thư thái. Trên đầucô cũng không mang trang sức hoa lệ mà chỉ có đầu ngón tay mang hộ giáp mảnh khảnh đang vuốt vuốt, hiển nhiên liền trở nên chói mắt. Mát tóc đen huyền ẩn hiện những ngón tay trắng muốt, toát ra vài phần diêm dúa lẳng lơ, so với đầu đầy châu ngọc trước đây mê người hơn nhiều khiến Tú Chi nhìn đến ngây ngốc. Bách Hợp thấy nàng ngẩn người liền mở miệng:

“Nữu Hỗ Lộc thị đoan trang hiền đức, tính tình ta thế nào nàng biết rõ, nhất định sẽ không cùng ta so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này.” Mỉm cười hé mắt nói dối xong một câu Bách Hợp vuốt vuốt ống tay áo, nói: “Ta đói bụng rồi ngươi đi phái người bảo phòng bếp chuẩn bị chút bánh trái đi, ta muốn ăn một chút.”

Tú Chi vừa nghe cô nói, vốn trong lòng đang run sợ thì kinh ngạc vô cùng.. Nàng không nghĩ rằng Bách Hợp sẽ chỉ nói một câu như vậy mà cũng không có phạt nàng nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh không làm khó của Bách Hợp, nàng vẫn có chút sợ hãi.  Bây giờ nghe thấy Bách Hợp nói đói bụng, Tú Chi liền ngốc trệ hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đứng dậy, định đi tìm người phòng bếp bảo họ chuẩn bị đồ ăn, Bách Hợp lại phất tay: “Ngươi đi tìm mấy bà tử bảo họ tìm chỗ nào nhặt hoa đào, đồ không mất tiền mà, cứ đưa sang càng nhiều càng tốt cho Nữu Hỗ Lộc thị, để nàng ta có thể thấy được tâm ý của ta.” Tú Chi buồn bực đáp ứng, xốc lại tinh thần đi ra ngoài tìm người. Ngọc Chi vẫn đang quỳ trên mặt đất, một bên nhìn Bách Hợp một bên lại thầm giật giật đầu gối, thấy Bách Hợp không có ý muốn cho mình đứng dậy đành cắn răng tiếp tục quỳ.

Sau khi đi ra ngoài Tú Chi một mặt bảo người phòng bếp bưng đồ ăn lên cho Bách Hợp, một mặt phái người quát mấy giỏ hoa đào rồi cho mang mang sang chỗ An Ninh. Đây là do Bách Hợp phân phó nên An Ninh không thể từ chối, Tú Chi cũng không muốn chủ tử nhà mình không thoải mái nên đợi cho mọi chuyện được thu xếp thỏa đáng, phân phó người mang hoa vào viện của An Ninh xong liền trở về hồi báo lại cho Bách Hợp.

Mà bên kia An Ninh sau khi biết Bách Hợp bị cấm túc liền cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều. Nàng đã sớm không vừa mắt bộ dạng tiểu nhân đắc chí, hung hăng càn quấy của Niên Bách Hợp. Lúc đầu nàng vốn không muốn cùng đám nữ nhân hậu viện này tranh thủ tình cảm, nếu không phải Niên thị kia luôn ba lần bốn lượt trêu chọc nàng thì nàng mới khinh thường cùng Niên Bách Hợp so đo. Chỉ là Niên thị này lúc nói chuyện luôn thích đâm vào nỗi đau của người khác, làm nàng phiền chán vô cùng. An Ninh xưa nay sống luôn tuân theo  nguyên tắc của mình chính là người nếu phạm ta thì nhất định phải chết! Niên thi y hệt như chú hề nhảy nhót bị nàng thu thập nhanh chóng nên nàng cũng không để Niên thị này vào mắt vì vậy lúc An Ninh nhận được tin Niên thị bị cấm túc thì nàng cũng chỉ cười lạnh vài tiếng. Thật khó mói có được vài ngày yên tĩnh, không phải chứng kiến dáng vẻ phô trương, gương mặt kệch cỡm của nàng ta vậy mà không ngờ nữ nhân này bị giam lại rồi vẫn không chịu yên phận. Lúc nàng nghe tin Niên thị cho người mang tới cho mình mấy giỏ hoa đào liền tức giận đến nỗi lần đầu tiên trong cả hai đời nàng cầm lấy chén trà ném xuống đất!

Người mà trước đây chưa từng chiếm được chút tiện nghi nào- Niên Bách Hợp, lần này thế nhưng không biết nghe lời ai mà học được cách làm nàng khó chịu. An Ninh không nghĩ tới người hay đi bắt nạt người khác như Bách Hợp lại để cho người mang qua cho nàng mấy giỏ hoa đào. Nghẫm nghĩ một hồi nàng liền cho người xuất ra hai mươi lượng bạc, giống như đuổi ăn mày mà ném xuống đât: “Làm khó các ngươi rồi, hoa đào này nếu nàng đã thật lòng nguyện ý hiếu kính ta thì ta cũng nhận, bạc này thưởng cho nàng. Chỉ là Gia đã phân phó nàng đóng cửa suy nghĩ, nàng cũng không cần lo chuyện bao đồng, sao nhiều Kinh phật để bình tâm tĩnh khí đối với nàng mới có lợi. Đừng có suốt ngày lo nghĩ nữa, khiến cho mình chưa đầy 16 lại y như một phụ nhân 60 tuổi vậy!”

Nhóm bà tử nén giận, thấp giọng đáp ứng, lúc trở về bẩm báo với Bách Hợp, tất cả đều giận đến toàn thân phát run. Bách Hợp nghe xong những lời này lại không giận, thậm chí còn cười, nói:

“Nữu Hỗ Lộc thị này thật là hào phóng nha, nếu nàng ta đã ưa thích hoa đào rách rưởi đến mức tình nguyện bỏ bạc ra mua vậy các ngươi đến tìm người phụ trách quét sân vào sáng sớm, nói với hắn có thể chuẩn bị bao nhiêu hoa liền đem toàn bộ đến viện Nữu Hỗ Lộc thị, mặt khác thay ta đa tạ nàng đã dạy bảo, lớn tuổi rồi quả nhiên biết nhiều kiến thức hơn người trẻ như ta, số bạc này ta sẽ nhận, ngươi cầm lấy chúng đi tìm người viết một phong thư đưa qua cho nàng ta, ngươi phải đọc hết tâm ý của ta mới được phép trở về.”

Bách Hợp giao nhiệm vụ, từng người một liền lĩnh mệnh đi làm. Vì sọt trong viện Bách Hợp không đủ để gom hoa nữa mà mấy bà tử thô sử liền đi khắp nơi mượn giỏ trúc. Hành động huyên náo kia của người trong viện Bách Hợp cơ hồ cả phủ đều biết được rồi. Mọi người thấy Bách Hợp cùng An Ninh lại náo loạn liền bí mật mừng rỡ chế giễu. Từ khi An Ninh vào phủ chiếm hết sủng ái khiến cho Trắc Phúc Tấn Lý thị đã có chút không nhịn được, lần này cũng góp một tay, ra lệnh cho hạ nhân cũng chuẩn bị không ít hoa đào đưa qua cho An Ninh. Trong phủ gần đây mỗi ngày quét được không ít hoa đào, sau khi quét xong liền mang đến chỗ làm vườn, chế thành phân bón cho hoa, qua thời gian hoa đào rụng được dồn vào xếp thành đống như núi nhỏ, nhóm bà tử nối đuôi nhau cho hoa đào vào giỏ khiến bọn hạ nhân trong phủ choáng váng. Sân viện của An Ninh vốn sạch sẽ thanh lịch bây giờ lại chất đầy hoa đào, hạ nhân trong viện tức giận đến toàn thân run rẩy, tất cả đều nói không ra lời. Hoa đào nếu chỉ là một chút còn ở trên cây tất nhiên sẽ xinh đẹp mà thanh nhã, nhưng khi có nhiều hơn thì lại ngược lại. Lúc này sân nhỏ nhìn giống như một bãi rác vậy, tản ra một cỗ hương vị cổ quái, thậm chí còn dẫn muỗi đến một cách dễ dàng. Lúc này Dận Chân đi vào vừa vặn chứng kiến tình cảnh khó coi này, một nha hoàn lạ mặt đang đứng trong viện nhẹ nhàng cầm phong thư đọc, nhưng không thấy bóng dáng của An Ninh. Khuôn mặt hắn tái nhợt, người trong sân thấy Dận Chân liền vội vàng quỳ xuống, Dận Chân vừa mở miệng đặt câu hỏi, nha hoàn hầu hạ An Ninh liền nhanh chóng kể hết sự tình.

“Gia cát tường, mọi chuyện chính là chủ tử của nô tỳ mấy ngày trước chọc giận Trắc Phúc Tấn khiến nàng trong lòng khó chịu, nên biết được Trắc Phúc Tấn yêu thích tắm bằng bồn ngâm cánh hoa đào, liền đặc biệt cho người chuẩn bị những giỏ hoa đào này cho Trắc Phúc Tấn để nhận lỗi, Trắc Phúc Tấn được tặng hoa thì rất vui vẻ, thưởng chủ tử hai mươi lạng bạc. Chủ tử vô cùng cảm động, đáng tiếc người lại đang bị Gia cấm túc mà không thể ra khỏi viện để đến cảm tạ Trắc Phúc Tấn cho nên người sai nô tỳ cầm hai mươi lượng bạc mời người viết một phong thư cho Trắc Phúc Tấn để tỏ lòng cảm kích, còn đặc biệt lệnh cho nô tỳ qua để đọc cho Trắc Phúc Tấn nghe ạ!”

Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ kiên trì giải thích xong, trong tay nàng là một chồng giấy viết thư thật dày. Hai mươi lạng bạc đối với đám người An Ninh mà nói là không đáng để vào mắt, nhưng đối vói người viết sách, thư mà nói thì có thể nửa năm đến một năm cũng không thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Lần đầu vị tiên sinh này nhận được cuộc làm ăn lớn như thế nên lúc viết sách hắn sáng tác như điên, lưu loát viết ra vài quyển sách to, lúc này tiểu nha hoàn đọc nửa khắc cũng chưa hết, có chút văn tự khó đọc nàng cũng không biết, liền bỏ qua không đọc, bởi vậy đọc cả buổi, mọi người không nhịn được da đầu run lên, hết lần này đến lần khác lại không thể đuổi tiểu nha hoàn này về nên đành để nàng nói một chút lại cho nàng nghỉ. Nàng đọc chính là tâm ý của Bách Hợp, nếu không phải để cho nàng đọc hết, sẽ khiến cho An Ninh trở thành người hẹp hòi. Chỉ có thể hết lần này đến lần khác để mặc nàng đọc tiếp, đến khi trời tối cũng chưa chắc có thể đọc hết, mọi người đúng là vô cùng thống khổ. Cũng may Dận Chân đến rồi, nha hoàn bên cạnh An Ninh giận tới muốn khóc:

“Chủ tử trong người khó chịu, đầu lại có chút choáng váng bởi vậy trở về phòng nghỉ, nhưng lại không ngủ được.”

Dận Chân lạnh lùng trừng mắt nhìn nha hoàn đang cầm thư, thấy nàng quỳ trên đất toàn thân run cầm cập lại không ngừng nói oan uổng. Dận Chân cố gắng đè nén cơn giận, rồi để cho người kéo tiểu nha hoàn này dậy, ban đầu vốn định vào xem An Ninh, lúc này hắn thay đổi chủ ý, trực tiếp áp giải tiểu nha hoàn này hướng tới viện của Bách Hợp.

Sắc trời đã không còn sớm, Bách Hợp ở bên ngoài phơi nắng đã lâu, lại cùng An Ninh chơi cả ngày, người trong phòng giúp nàng sao chép kinh thư trong một buổi trưa đã sao dược 6 quyển, Bách Hợp có chút lười biếng chuẩn bị dứng dậy, lại cho người thu thập đồ đạc trở về phòng nằm tiếp một lúc. Dận Chân xanh mặt bước vào trong nội viện đúng lúc chứng kiến bộ dạng nhàn nhã của Bách Hợp, bên cạnh là đĩa điểm tâm nàng đã ăn được một chút, hoa quả được cắt khối dùng kim bạc xiên lấy, cuộc sống đúng nhàn nhã tự tại, một bên nha hoàn thu thập mấy quyển sách, trong tay còn cầm kinh thư, Dận Chân bị đối xử lạnh nhạt một lúc lâu, nha hoàn trong viện cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của hắn, tất cả liền thở cũng không dám thở mạnh, quỳ trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.