Cú Nửa Đêm

Chương 37: Đạo Đức




Edit: Behaibaira

Beta: Sakura

“Làm sao ngươi biết là tiểu quận chúa?” Đậu Hải Ca liếm liếm bờ môi, ánh mắt chiếu thẳng tới cỗ kiệu, ngay từ đầu hắn đang ngó đoàn xe sau đó nhìn đám binh sĩ uy phong lẫm lẫm kia, trong mắt lóe ra hâm mộ ghen tỵ, nhưng nghe tiểu nhị nói người trong kiệu là quận chúa vương phủ thì nhìn chằm chằm, cái cỗ kiệu kia thoạt nhìn khí phái vô cùng, trong kiệu bốn phía treo lụa mỏng, đi đi lại lại gian một lay một cái đấy, đẹp đẽ quý giá không cách nào dùng ngôn ngữ có thể hình dung được đi ra.

Đậu Hải Ca xuất cốc được một thời gian ngắn rồi, cũng không phải đồ nhà quê mới từ trong sơn cốc ra nữa, hắn cũng biết Vương gia đại biểu cho cái gì, càng minrõh bạch tiểu quận chúa là cái gì, trong mắt của hắn hiện lên dã tâm cùng khát vọng, lời này vừa hỏi ra, tiểu nhị trước đổ trà cho hai người, đón lấy cầm khăn xoa xoa bàn: “Hai vị khách quan không phải là người bản địa hả?”

Nghe nói như thế trên mặt, Đậu Hải Ca hiện lên không khoái, hắn biết rõ người kinh đô Đại Khánh tự cao hay xem thường những nông dân từ thâm sơn cùng cốc đến, hắn vốn là người kinh đô chính thức, đáng tiếc mười mấy năm trước Đậu gia xảy ra chuyện, hắn rơi xuống trong sơn cốc, ngây người hơn mười năm, hắn vốn lòng tự trọng cao vô cùng, làm sao có thể chịu được người ta coi thường hắn, lúc này Đậu Hải Ca có chút tức giận nhưng lại muốn từ trong miệng tiểu nhị nghe được tin tức tiểu quận chúa, hắn nhịn hận ý cùng tàn nhẫn trong lòng, lại thấy Bách Hợp không có tiếng thì tự mình hàm hồ lên tiếng.

“Vị tiểu quận chúa này là nghĩa nữ của vương gia, Cao vương gia là ai hai vị biết không? Đó là đại anh hùng hảo hán của Đại Khánh chúng ta, khu trừ vô số kẻ thù bên ngoài, lập nhiều chiến công hiển hách, Cao vương gia không có con nối dõi, trước kia từng thu dưỡng một nghĩa nữ, chính là vị này tiểu quận chúa này.” Tiểu nhị nói đến chỗ này, chưởng quầy đã tại mở miệng gọi hắn, hắn quay đầu nói thêm hai câu với  hai người Bách Hợp rồi tranh thủ thời gian quay người chạy đi.

” Nghĩa nữ của Cao vương gia?”

Đậu Hải Ca thò tay vuốt ve cái cằm, đôi má động đậy khe khẽ, trong miệng thì thào, Bách Hợp ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống. Nghĩa nữ Cao Dịch đương nhiên là Chu Nhụy Nhi rồi, theo kịch bản cũ được Hoàng đế ban thưởng là quận chúa Bình An, cuối cùng thiếu nữ này cùng với Đậu Hải Ca lập gia đình, tính toán thời gian theo kịch bản cũ thì ba năm sau Đậu Hải Ca mới gặp gỡ thiếu nữ này. Chu Nhụy Nhi vẫn còn nhớ Đậu Hải Ca cho nên nhận ra hắn luôn, sau đó nói ra thân thế thật của hắn.

Lúc ấy đã được biết đến thân phận thật của mình, Đậu Hải Ca thường xuyên chuồn ra Ám Điện đi hẹn hò với Chu Nhụy Nhi, tình đến đậm đặc Chu Nhụy Nhi mới nói ra mình vốn là vị hôn thê của Đậu Hải Ca. Đậu Hải Ca nghe thấy hết thảy thì càng động tình, cuối cùng xúc động liền công khai thân phận Đậu Bách Hợp là chủ nhân của Ám Điện, Chu Nhụy Nhi quá sợ hãi phát hiện Đậu Bách Hợp còn sống trên thế gian, lại biết nàng ấy sáng lập một tổ chức có tiếng trong giang hồ là Ám Điện, đại nghĩa phía dưới nàng khuyên bảo Đậu Hải Ca nhận tổ quy tông, cũng hi vọng hắn cùng với Đậu Bách Hợp nhất đao lưỡng đoạn.

Một bên Đậu Hải Ca không quen nhìn, cho rằng tỷ tỷ là tà ma ngoại đạo, một bên là vị hôn thê mình yêu cùng cha ruột Cao Dịch là đại anh hùng mỗi người kính nể. Đậu Hải Ca dứt khoát lựa chọn đứng bên Chu Nhụy Nhi, làm nội ứng bên người Đậu Bách Hợp nửa năm, lúc trước trên giang hồ chính phái nhân sĩ liên thủ đều không có thể vây quét Ám Điện, cuối cùng mấy lần bởi vì tin tức để lộ, thành viên bị giết, tại thời điểm thực lực đại tổn thì Đậu Hải Ca lại  hạ dược bọn người Đậu Bách Hợp, khiến cho võ công mất hết, vì bảo tồn mặt mũi tự vận mà chết, sau đó Đậu Hải Ca cùng với Chu Nhụy Nhi hữu tình người sẽ thành quyến lữ, hầu hạ dưới gối Cao Dịch.

Nhiệm vụ lần này  Đậu Bách Hợp mặc dù không có nói muốn trả thù Chu Nhụy Nhi nhưng Bách Hợp cũng không định buông tha nàng ta, khi đó nàng ta còn nhỏ nhưng chính nàng ta giúp Cao Dịch bụng dạ khó lường tiến vào bên trong Đậu gia, đưa tới thiên đại tai hoạ cho Đậu gia cuối cùng khiến cho Đậu gia già trẻ lớn bé chết nhiều như vậy,  còn nàng ta lại phong quang vô hạn đi theo bên người Cao Dịch làm quận chúa Bình An, cho dù lúc ấy nàng tuổi còn nhỏ không cố ý hại chết người Đậu gia, nhưng Đậu gia bị diệt thì Cao Dịch là hung thủ nên không thể buông tha, nhưng Chu Nhụy Nhi cũng là đồng lõa, hơn nữa sau khi biết rõ chân tướng biến tướng giúp đỡ Cao Dịch đem Đậu Bách Hợp là hậu nhân Đậu gia duy nhất diệt  khẩu.

“Những kẻ làm quan đấy, nguyên một đám chỉ biết là ham hưởng lạc lại mặc kệ dân chúng chết sống, lúc trước Đậu gia bị diệt cả nhà, những kẻ gọi là mệnh quan triều đình ở nơi nào!” Bách Hợp nghĩ  như vậy, vô ý thức đưa tay vỗ một cái thật mạnh cái bàn, trên mặt lộ ra vài phần oán hận, Đậu Hải Ca lúc này đang chìm thấm ở bên trong suy nghĩ của mình, ánh mắt của hắn đuổi theo cái cỗ kiệu đang đi, trong lòng kích động vô cùng.

Hắn rất muốn sống cuộc sống thượng lưu, được một đám thủ hạ vây quanh, lấy thê tử xuất thân là quý nữ danh môn, đến lúc đó trên đời này không có người dám xem thường hắn, người xem nhẹ hắn đều phải chết, cỡ nào phong quang tự tại, đang mãi suy nghĩ thì Bách Hợp vỗ bàn dọa hắn hoảng hồn.

Đậu Hải Ca giận mà không dám nói gì, bưng chén trà trên bàn lên uống sạch, lại thấy vẻ mặt Bách Hợp phẫn nộ. Những năm gần đây tronglòng Đậu Hải Ca thì  Bách Hợp chính là một  nữ nhân hỉ nộ vô thường âm dương quái khí, lúc này cô giận chó đánh mèo thì Đậu Hải Ca cũng không có cảm thấy bất ngờ, lòng hắn  còn đặt ở trên người tiểu quận chúa, Bách Hợp vừa mới nói xong thì hắn không chút nghĩ ngợi mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ có võ công cao cường, tìm phương pháp giáo huấn hắn là được rồi.”

Nghĩ được như vậy, Đậu Hải Ca vừa nói vừa suy nghĩ, nếu hắn muốn trở thành người trên người thì cũng không nhất định phải dựa vào chính mình liều bác, muốn kết hôn với quý nữ xuất thân danh môn, cũng thực sự không phải là không thể, nếu Bách Hợp chịu giúp hắn, kiểu để cho tiểu quận chúa vừa rồi rơi vào trong nguy hiểm còn mình làm anh hùng cứu mỹ nhân thì dĩ nhiên nàng ta sẽ rất biết ơn mình, bằng nhân phẩm và tài hoa của hắn muốn  lấy được lòng con gái quá đơn giản, đến lúc đó nếu được nàng ưa thích, lấy thân báo đáp, nấu gạo thành cơm, nàng ta muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi, ngày phú quý sẽ không còn xa.

Ý nghĩ hão huyền tiến vào trong đầu, Đậu Hải Ca cũng không bình tĩnh nổi nữa, hắn cố nén kích động cùng với vui sướng, lại nhìn liếc Bách Hợp, Bách Hợp có võ nghệ cao cường, nếu như nàng ta chịu giúp mình thì chuyện này nhất định có thể thành, Đậu Hải Ca càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này có thể thành, nhưng quan trọng nhất là hắn không biết làm cách nào mới có thể thuyết phục Bách Hợp giúp hắn, hắn đào tai cong má một hồi, mới nhớ tới Bách Hợp vừa mới mắng Cao vương gia, trong lòng Đậu Hải Ca không khỏi khẽ động:

“Tỷ tỷ, ta có một biện pháp có thể thay tỷ tỷ hả giận!”

Nói xong lời này, Đậu Hải Ca rất sợ Bách Hợp không tin nên cuống quít nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ hãy nghe ta nói.” Hắn sợ Bách Hợp không chịu nghe hắn nói, bởi vậy cũng không dám nói nhảm, nói ra chủ ý của mình, Bách Hợp cười nhìn hắn một cái, ngược lại thật không nghĩ tới Đậu Hải Ca có thể nghĩ ra một cái chủ ý tổn hại đến như vậy.

Đại Khánh có nhiều giáo phường, bên trong phần lớn đều là nữ quyến quan viên phạm tội, Đậu Hải Ca đưa ra cách chỉnh Cao Dịch, tìm quan nhi trong giáo phường đưa  đến Cao vương phủ, lúc trước Cao Dịch bị bắt, thân thể bị thụ thương tổn cực kỳ nghiêm trọng nên cả đời này không thể nhân đạo, bởi vậy về nước hơn  mười năm cho dù hắn nắm quyền, nhưng lại chưa từng có cưới vợ nạp thiếp, Đậu Hải Ca lúc này càng muốn tìm quan nhi vũ nhục hắn, phương pháp này đối với Cao Dịch mà nói cũng không có gì thực chất tổn thương, nhưng lại thắng tại buồn nôn xấu xa đến cực điểm, phương pháp hạ lưu âm độc, hơn nữa không phải chính minh quân tử gây nên, Bách Hợp không có ngờ rằng mấy năm nay mình dạy Đậu Hải Ca tốt như vậy, cô nghĩ nghĩ cũng không có phản đối:

“Tiền tìm tiểu quan lấy từ chỗ nào?”

“Nói thẳng ra bảo tú bà đòi Cao vương phủ, Cao tướng quân quyền cao chức trọng, chẳng lẽ không trả nổi số tiền này?” Đậu Hải Ca lơ đễnh đáp một câu, Bách Hợp lại hỏi: “Nếu tú bà lo ngại thanh danh địa vị của Cao Dịch nên không dám phái người đòi thì sao?”

Trên mặt Đậu Hải Ca lộ ra vẻ âm tàn, bàn tay nắm chặt lại: “Không chịu đi thì băm cánh tay gọt xương đùi, trọng hình như thế thì bà ta sẽ chịu.”

Bách Hợp phất tay, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái: “Đã như vậy thì hãy làm như ngươi nói, mấy tên cẩu quan này không vì dân làm việc, lúc trước Đậu gia gặp chuyện không may khiến cho hai ta trôi giạt khắp nơi, đến nay vụ án vẫn chưa được giải quyết, đùa chết Cao Dịch xả giận cũng được.”

Thấy Bách Hợp đã đáp ứng đề nghị của mình thì tinh thần Đậu Hải Ca phất phới:

“Còn tiểu quận chúa kia, ta nghĩ tỷ tỷ cũng có thể ra mặt giáo huấn nàng ta một lần.”

Trong mắt hắn lóe ra không có ý tốt gì, Bách Hợp biết rõ hắn đang có ý nghĩ xấu xa, nhưng cũng không vạch trần, chỉ cười lạnh một tiếng: “Ta tự biết có chừng mực.” Đậu Hải Ca liên tục nịnh nọt rồi cầm ấm trà lên rót trà cho Bách Hợp, thò tay sờ lên cằm, có chút nở nụ cười.

Buổi chiều hôm đó có không ít giáo phường chở quan nhi đến trước cửa phủ Cao gia, mấy giáo phường hoàn toàn không biết chuyện Cao Dịch tìm quan nhi, mọi người trùng hợp gặp nhau đều mắc cỡ nói không ra lời.

Đại Khánh dân phong không quá bảo thủ, quyền quý cũng có dưỡng tiểu quan, nhưng giống trống khua chiêng lại để cho người đưa quan nhi đến trong phủ vẫn là lần đầu tiên, Cao gia vừa sợ vừa giận cuống quít mời người vào trong phủ, do có nhiều người đứng ở cửa cho nên Cao gia muốn bịt miệng thì đã không kịp rồi.

Hỏi sau lưng ai làm chủ thì có người nói là giang hồ đại hiệp, lại có người nói là tên ăn mày trong thành, còn có người nói là thứ nữ nhân mặt xấu, Cao Dịch suy đoán có phải mình đã đắc tội vị nào trong lục lâm du côn vô lại, cho nên lọt vào người ta ác chỉnh, trong lòng thẹn quá hoá giận nhưng lại phải phát bạc tiễn đám quan nhi này ra khỏi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.