Cú Nửa Đêm

Chương 26: Tên Điên




Edit: BeHaibarai

Beta: Sakura

Bình thường dưới tình huống như vậy Đậu Bách Hợp sẽ phải nén giận đấy, lúc này đây Đậu Hải Ca không ngờ Bách Hợp sẽ cầm đồ đạc nện nó, nó sửng sốt một chút, mảnh vụn hoa quả bay vào trong mắt nó, nó xoa nhẹ hai cái, lại nghe Bách Hợp nói lời âm u …, trong lúc đó há mồm khóc rống lên.

“Lại khóc nhét đầu rắn vào miệng ngươi.” Bách Hợp bị làm cho đau đầu, vừa mới cô ném Đậu Hải Ca kéo đến chỗ bị thương, lúc này đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Bách Hợp thở dốc một hơi mới uy hiếp nó vài câu, Đậu Hải Ca mới hướng bốn phía nhìn thoáng qua, lúc này sắc trời còn không có có sáng rõ, đỉnh đầu lại cơ hồ tất cả đều là đại thụ xanh biếc, chặn không ít ánh sáng, nó tỉnh lại thì cũng không có phát hiện bầy rắn tàng hình trong bụi cỏ nghỉ ngơi, lúc này chứng kiến cho dù bình thường nó gan lớn thì sắc mặt cũng có chút thay đổi, vô ý thức muốn hướng Bách Hợp lách vào, lại phảng phất có chút ít ghi hận Bách Hợp vừa mới cầm trái cây nện hắn, nghẹn lấy một hơi muốn đợi Bách Hợp hống hắn.

Nhưng nó cũng không có kiên trì được bao lâu, bởi vì bốn phía toàn là xà khiến nó sợ hãi, nếu như chỉ có một con rắn vậy thì thôi, nhưng một đám xà nằm sấp ở chung quanh, Đậu Hải Ca hướng Bách Hợp đã đến gần chút ít, cúi thấp đầu hô một câu:

“Ta đói bụng.” Nó vẫn còn hận Bách Hợp vừa mới mắng nó, lúc này một tiếng tỷ tỷ cũng không chịu gọi, Bách Hợp làm như không có nghe thấy, híp mắt tĩnh tâm dưỡng thần, Đậu Hải Ca chủ động nói chuyện với Bách Hợp, không nghĩ tới Bách Hợp không thèm nhìn nó, nó liếc nhìn xung quanh đang định đạp Bách Hợp một cước nhưng bộ dáng hung hãn của Bách Hợp vừa nãy đã mọc rễ trong lòng nó, nó do dự một chút, hừ một tiếng: “Đậu Bách Hợp. Ta đói bụng!”

Bách Hợp coi như không nghe thấy, trong lúc đó Đậu Hải Ca lại há mồm khóc lên: “Ta đói bụng ta đói bụng ta đói bụng!”

Bị nó làm cho tâm phiền, Bách Hợp cũng không muốn khinh địch để Đậu Hải Ca chết dễ như thế, chờ nó khóc hai tiếng. Có lẽ vì không có người dỗ nó hơn nữa chung quanh lại quá nhiều rắn, rất sợ tiếng khóc của mình sẽ dẫn tới bầy rắn cắn mình, Đậu Hải Ca náo trong chốc lát lại ngừng nghỉ xuống. Sắc trời dần dần sáng, lúc này Bách Hợp nghỉ ngơi đã đủ rồi, chỉ vào mấy con chim sẻ cùng con chuột đã chết.  “Đói thì ăn cái này.”

Ngay từ đầu Đậu Hải Ca không có nghe Bách Hợp nói, nháy một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, Bách Hợp không kiên nhẫn lại lặp lại một câu, nó ghét bỏ những thứ này rồi lắc đầu: “Ta không muốn ăn cái này.”

“Đậu gia đã không có, ngươi không ăn cái này còn muốn ăn cái gì? Không ăn thì nhịn. Ta bị thương nặng đừng phiền ta!” Bách Hợp cảnh cáo nó một câu, Đậu Hải Ca nước mắt lại chảy ra: “Vừa mới ngươi không phải ăn trái cây sao? Ta cũng muốn ăn.”

“Đã ăn hết.” ánh mắt Bách Hợp hướng  về phía trái cây mình vừa ăn xong ném hột xuống đất nhìn sang, lại nhìn trên mặt đất ném đầy vỏ: “Còn thừa lại vỏ trái cây.”

“Ta muốn cha, ta muốn cha!” Đậu Hải Ca nhìn đầy vỏ trái cây trên đất, noài vỏ trái cây ra không có thể ăn. Tuy nó không muốn ăn mấy con vật chết kia, nhưng lúc này cũng không có biện pháp khác, hôm qua cả ngày Đậu Hải Ca đều không có ăn, lúc ấy phát sốt cao không cảm giác đói, giờ đói bụng đến phải trước ngực dán phía sau lưng, kiên trì trong chốc lát, nó khóc sướt mướt thò tay nhặt một con chim sẻ lên, thật lâu về sau mới nhìn Bách Hợp hỏi: “Như thế nào ăn?”

Trên thân người cũng không có đá đánh lửa gì đó, muốn nướng mấy con vật ăn cũng không được, Bách Hợp cuối cùng nhìn thoáng qua bầu trời. Chỉ cho Đậu Hải Ca nhổ hết lông chim rồi treo lên cây đại thụ,đợi lúc xế chiều vách đá bị Thái Dương phơi nắng nóng về sau để thịt trên đó, hi vọng nướng chín chốc lát có thể ăn được.

Bụng đói khát lúc này cũng không là trọng yếu nhất, rắm đầy khắp núi đồi mới là khủng bố dị thường, ngày hôm nay đối với Đậu Hải Ca còn nhỏ tuổi mà một ngày như năm. Mấy con chim đã chết nướng trên đá lớn chưa chín chắc không ngon, nhưng đã đói bụng nào còn lo lắng thịt có dễ ăn hay không. Đậu Hải Ca vừa khóc vừa ăn, nó nôn oẹ muốn buồn nôn, Bách Hợp thờ ơ lạnh nhạt cũng không thèm nhìn nó, đứa bé từng bị diệt môn vốn nên có  một cái bi thảm lúc nhỏ, kịch tình ở bên trong Đậu Bách Hợp đem bảo vệ Đậu Hải Ca quá kỹ, sở hữu tất cả áp lực tự mình khiêng, sau khi Đậu gia bị diệt môn cũng không để cho nó nếm qua mùi vị chịu khổ bị liên lụy, tự dưng dưỡng Đậu Hải Ca thành thánh phụ Bạch Liên hoa, cuối cùng không nhớ đến công ơn nuôi dưỡng của Đậu gia, đối với Đậu gia bị diệt thì nó cũng không hề có bao nhiêu cảm giác.

Bởi vì Đậu gia có tồn tại hay không đối với nó không sao cả, dù sao đã không có Đậu phụ thì có Đậu Bách Hợp hầu hạ nó, thế cho nên về sau cha ruột xuất hiện nó không chút do dự đã quên thù Đậu gia, đứng ở cái gọi là đại nghĩa kia.

Hiện giờ nó ăn hết đau khổ, biết mình Đậu gia đại thiếu gia theo cẩm y ngọc thực biến thành trốn ở trong núi rừng chỉ có ăn xác động vật cho đỡ đói, nó mới biết mình đã mất đi cái gì, nó mới hiểu rõ nó bị cha ruột phá huỷ cái gì, cũng không tin một đứa bé đã phải nếm qua đau khổ như vậy, sau này cha ruột xuất hiện, hắn chỉ còn cảm ơn cùng cảm kích, Bách Hợp nhìn xem trong mắt Đậu Hải Ca một ngày so một ngày càng sâu oán hận, nở nụ cười lạnh.

Đều nói đứa bé không thù dai, thế nhưng mà trong khoảng thời gian này Đậu Hải Ca lại rất nhạy cảm cảm thấy Bách Hợp lãnh đạm với nó, lúc bắt đầu nó còn kiểu đại thiếu gia, về sau phát hiện mình phát giận không ngớt không có tác dụng, ngược lại có thể sẽ bị Bách Hợp quát tháo cùng với giáo huấn, thời gian dần trôi qua nó cũng thu liễm tính tình mình lại, nhưng loại thu liễm này cũng không giống là kịch bản cũ nó bị hành động của Đậu Bách Hợp cảm động, cho nên phát ra từ ở sâu trong lòng nguyện ý cải biến, lúc này nó cũng không phải cải biến mà bắt đầu học xong oán hận, nhất là Bách Hợp mỗi ngày ăn trái cây  bầy rắn nhặt được còn nó yên lặng ăn thịt mấy con động vật đã chết kia, trong lòng Đậu Hải Ca càng hận hơn.

Lúc bắt đầu nó còn cảm giác không công bình làm ầm ĩ qua, nhưng náo loạn cũng không có dùng, Bách Hợp sẽ không để ý tới nó, lần đầu tiên Đậu Hải Ca cảm giác Đậu gia đã không còn, cuộc sống của nó bắt đầu khó khăn…, nguyên bản Đậu phụ chết đối với một đứa bé mà nói chỉ là cảm giác nhìn không tới một người bình thường hay thấy quen rồi, thẳng đến lúc này Đậu phụ chết làm cuộc sống của nó khác với lúc trước, Đậu Hải Ca mới biết được mình đã mất đi cái gì, mỗi ngày nó khóc thầm sau lưng Bách Hợp, có khi cũng bắt đầu hận đám người áo đen kia, mới vài ngày mà Đậu Hải Ca vô cùng bẩn thỉu, cả người còn nhanh chóng gầy đi, mà Bách Hợp dùng dược thoa chỗ xương gẫy, lại liên tiếp dưỡng hơn nửa tháng về sau, mình đã có thể chống cây cán, đứng dậy chậm rãi đi đi lại lại rồi.

Bên này sơn cốc không thể ở, bởi vì loài rắn quá nhiều, bốn phía hiện đầy mùi tanh không nói, hơn nữa vài ngày trước mãng xà trên cậy bị Bách Hợp đè chết bắt đầu hư thối, thân rắn tán phát ra trận trận mùi thúi, nếu không  phải do miệng vết thương  không có tốt nên không dám tùy ý đổi địa phương, cô sớm nhịn không được mà đi ra, lúc này thân thể có thể động, cô chỉ huy Đậu Hải Ca nhặt được nhiều nhánh cây hơi thô trở về, lại bảo nó tại trên tảng đá mài nhọn hoắt, lại nắm mấy cái xà lấy chút ít nọc độc bôi ở trên nhánh cây, chính mình cầm hai cây chống đem làm quải trượng, lúc này mới đi ra khỏi địa phương sinh sống hơn nửa tháng nay.

Sau  khi rời khỏi nơi này thì Bách Hợp mới phát hiện cái đáy vực này rất nhiều rắn, có lẽ do bên này cây cối sum xuê, vị trí ẩm ướt, bầy rắn ở chỗ này sinh sôi nảy nở, bốn phía đều có thể chứng kiến rắn xoắn tròn với nhau, Đậu Hải Ca sợ hãi nắm chặt ống tay áo của cô, Bách Hợp vốn không sợ rắn nhưng bởi vì số lượng nhiều cũng khó tránh khỏi lưng phát lạnh, đi nửa ngày ra đến phiến rừng cây, đằng trước đã nghe được tiếng nước chảy, phụ cận cũng không có bóng người, hai người đi đường tiếng vang đều có thể truyền đến hồi âm, tĩnh đến làm cho người có chút sởn hết cả gai ốc. Bên này chính là một cái cực lớn hạp cốc, trước sau đều là vách đá vách núi, phía sau là mảng lớn rừng cây, đằng trước thì là một thủy đàm, nước chảy theo giữa sườn núi trong dũng mãnh tiến ra, chảy đến phía dưới đầm tung tóe bọt trắng.

Bách Hợp đi cả buổi thật sự đi không nổi nữa, chỗ bị thương bắt đầu đau lên, cô tìm một chỗ để ngồi xuống, rất nhiều rêu xanh mọc ra trên tảng đá, cái vách đá kia cao đến mức nhìn không tới đỉnh, chỉ có thể nhìn đến đám mây giữa sườn núi, lúc này muốn đi lên núi khẳng định là không thể nào, chỉ có tạm thời ở tại đáy vực,đợi có một ngày mình luyện công phu rồi lại nghĩ biện pháp leo lên.

Đậu Hải Ca thấy cô không đi, bất mãn nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, Bách Hợp gần đây như thành người khác,  nó khóc lóc om sòm sẽ bị đánh hơn nữa đánh không chút nào nương tay, lúc này không có Đậu phụ giúp nó quát tháo con gái, nó chỉ là một đứa bé nên đánh không lại chỉ đành phải nhịn xuống, trong nửa tháng Đậu Hải Ca đối với Bách Hợp đã có hận lại có chút sợ, lúc này thấy cô ngồi xuống, Đậu Hải Ca cố nén chán ghét cùng hận ý mà thúc giục:

“Tỷ tỷ, có đi hay không ah, nếu tỷ không đi trời tối rồi.”

“Đi chỗ nào? Bốn phía người đều không có, ngươi còn có thể đi tới chỗ nào? Nếu ngươi không muốn ở đây thì cút!”

Bách Hợp cười lạnh một tiếng, thò tay đè lên chỗ chân gãy của mình, trên người một ít miệng vết thương lúc này cũng sớm đã tốt rồi, trên đùi nứt xương cũng đã hết sưng, nhưng còn xanh tím ấn lên đau nhức, có thể đi bộ lâu như vậy tổng cảm giác còn có chút cố hết sức, khách quan phía dưới bên hông đứt rời xương sườn ngược lại khôi phục được tốt nhất, mà ngay cả đứng dậy nằm xuống chỉ cần không phải quá gấp thì không đau đớn lắm.

Nghe được lời này của Bách Hợp, Đậu Hải Ca cúi đầu, nhịn nhưng trong mắt oán hận, không có lên tiếng rồi. Bách Hợp cũng mặc kệ trong lòng của nó có hận mình hay không, dù sao kịch bản cũ Đậu Bách Hợp đối với nó tốt như vậy cũng không được báo đáp gì ngược lại dưỡng ra kẻ vong ơn, hiện tại Đậu Hải Ca lại hận cô, chỉ lo nó hành động như trong kịch tình mà thôi, nhưng mình đã có phòng bị, nó hận thì như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.