Cú Nửa Đêm

Chương 16: Thúc Giục




Kết quả sự tình đương nhiên không cần nói cũng biết, buổi tối ngày đó, ông chủ trẻ tuổi này không đi ra. Bách Hợp đi theo vào từ xa chụp mấy tấm hình, lúc này mới cười lạnh lui ra. Mỗi ngày cách một ngày, cô lại dùng thiết bị biến giọng giả dạng giọng đàn ông dùng điện thoại công cộng gọi cho ông chủ trẻ tuổi, uy hiếp hắn đi vào trong quán rượu, ảnh cô chụp ngày đó cũng nhanh chóng đưa tới tay ông chủ ấy. Lúc đầu ông chủ vì danh tiếng đành phải nhẫn nại làm theo, nửa tháng sau hắn nhiễm bệnh riêng tư, biết được kết quả này, dĩ nhiên Bách Hợp cũng không cần tiếp tục uy hiếp hắn.

Bạn bè và người thân của hắn rời xa hắn, hơn nữa căn bệnh này khiến hắn nhanh chóng suy sụp, ở trong nhà không ra ngoài gần hai tháng, người này đã chết ngay trong nhà mình.

Một thanh niên bộ đội trong năm thiếu niên ngày trước cũng xin nghỉ tới dự tang lễ, lúc này Bách Hợp cũng không dùng phương pháp khác đối phó hắn, trái lại dùng chính cách thiếu niên này dùng trên người ba ngốc của nguyên chủ, bắt được cơ hội hắn lạc khỏi mọi người, chặn hắn ở một đầu hẻm nhỏ. Lúc bắt đầu, người bộ đội trẻ tuổi không đặt Bách Hợp vào trong mắt, nhưng hiện tại Bách Hợp đã luyện gần một năm công phu, hơn nữa kinh nghiệm thi đấu phong phú hơn nhiều so với người trẻ tuổi này, trong tay cô lại cầm vũ khí. Tuy người trẻ tuổi này cực lực phản kháng nhưng cuối cùng cũng không thoát được, hắn trước khi chết từng cầu xin, mỗi một lần ống tuýp đánh lên người hắn, nước mắt hắn đều không nhịn được mà chảy xuống, nhưng hắn càng cầu xin, Bách Hợp càng không thể tha cho hắn.

Ba nguyên chủ trước khi chết khẳng định cũng từng cầu xin, nhưng đám thiếu niên này không có một ai buông tha cho ông, tận đến khi người này tắt thở, Bách Hợp mới thu tay. Thi thể bị vứt trong một bãi rác lớn, người thanh niên này bị đánh đến mức biến dạng, lẫn giữa đống nội tạng động vật, có lẽ đã qua vài ngày nên tản ra mùi hôi thối khó ngửi. Vì thi thể được phát hiện trong bãi rác, hơn nữa những nội tạng động vật kia phá hủy hiện trường, cảnh sát gần như không phát hiện ra đầu mối gì, nếu không phải vì người thanh niên này mãi chưa trở về bộ đội, so sánh với ADN mà chứng minh được thân phận người này, chỉ sợ đến người chết là ai cũng chưa chắc có thể phát hiện ra.

Trên báo chí đăng tin cảnh sát và người nhà nạn nhân treo giải thưởng, hi vọng có thể tìm ra manh mối của hung thủ giết người, nhưng lúc trước Bách Hợp ra tay hết sức cẩn thận, cuối cùng vụ án này vẫn không giải quyết được.

Danh sách báo thù kia đã xử lý xong bốn người, cuối cùng chỉ còn lại một người Đỗ Hạ Duệ.

Năm nay mùa đông đế đô đặc biệt lạnh. Vừa sang tháng mười một, mưa dầm liên tục xuất hiện, mưa phùn nho nhỏ bị gió thổi qua, lúc thổi lên mặt người ta thật đau như cắt da cắt thịt. Khi Bộ Quân Hoàn để người lái xe đưa Bách Hợp đến dưới tầng công ty, vừa mở một cửa xe, gió phần phật thổi tới, cô theo bản năng rụt bả vai, còn chưa kịp đóng cửa xe lại, bên cạnh có hai người cầm ô mặc áo khoác dày đi qua, lúc thấy cái xe dừng bên cạnh, vô ý thức quay đầu nhìn bên này, nữ vẫn còn mở miệng:

“A Duệ, hôm nay em đi làm trước tiên đưa đơn xin nghỉ phép lên, đừng lo lắng, mọi chuyện đều có sự giải quyết, trên đời này làm gì có chuyện quỷ quái gì chứ?”

Bách Hợp nghe thấy giọng nói quen thuộc, ánh mắt híp lại. Khuôn mặt tái nhợt lộ ra vài phần hờ hững bình tĩnh của Đỗ Hạ Minh xuất hiện trước mặt cô, đứng bên cạnh chính là Đỗ Hạ Duệ. Lúc này hai chị em đi song song với nhau, Bách Hợp từ lần trước trong lúc vô tình đã từng gặp Đỗ Hạ Duệ một lần, đây là lần thứ hai chính thức gặp hắn, đầu ngón tay cô khẽ run. Một cỗ sát ý từ trong lòng dâng lên, Bách Hợp cố gắng nắm chặt lòng bàn tay lại.

Khi hai chị em nhìn thấy Bách Hợp, hiển nhiên đều nhớ ra cô là ai. Đỗ Hạ Minh là vì chuyện tai nạn xe cộ lần trước bị Bách Hợp làm cho tức giận không nhẹ, bởi vậy khắc sâu ấn tượng đối với cô, về phần Đỗ Hạ Duệ là vì lần trước ở trước cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc công ty đã từng gặp Bách Hợp, dường như nguyên chủ lớn lên không dễ khiến người ta quên được cô. Khi hai chị em thấy Bách Hợp từ trên xe bước xuống, lúc này hai người mới chú ý tới biểu tượng trên thân xe, hiển nhiên đều coi Bách Hợp trở thành người phụ nữ được kẻ có tiền bao dưỡng, trên mặt hai chị em không hẹn mà cùng lộ ra vài phần xem thường.

Đỗ Hạ Minh cau mày, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đưa tay kéo cánh tay em trai, như gặp phải đồ gì dơ bẩn vậy, bước nhanh hơn. Bách Hợp thấy hành động của hai người này, bên khóe miệng lộ ra vài phần cười lạnh, khi cô vẫn đang giữ nguyên tư thế xuống xe, cửa xe mở rộng ra, lúc này Bộ Quân Hoàn ở trong xe ngước mắt lên nhìn cô chằm chằm: “Sao vậy?”

“Không có việc gì.” Bách Hợp lắc đầu, nghĩ tới lời nói của Đỗ Hạ Minh mà mình vừa nghe được, gần đây mình giết bốn người trong năm hung thủ lúc trước có lẽ đã khiến Đỗ Hạ Duệ khủng hoảng, theo ý tứ trong lời nói của Đỗ Hạ Minh, dường như Đỗ Hạ Duệ cho rằng quỷ hồn của ba ngốc nguyên chủ trở về báo thù. Quả nhiên khi động đến Đỗ Hạ Duệ sẽ đánh rắn động cỏ khiến Đỗ Hạ Minh xuất hiện, nhưng hiện giờ mình không giống nguyên chủ cuối cùng thất bại trong gang tấc, dù lúc này cô lại xuất hiện, bốn người còn lại đã chết, chỉ còn một Đỗ Hạ Duệ dễ đối phó hơn nhiều, dù Bộ Quân Hoàn lại có sự yêu thích với Đỗ Hạ Minh, có thể giết hắn còn nhiều biện pháp, dù ra sao Đỗ Hạ Duệ cũng không trốn thoát.

Nghĩ đến tình yêu của Bộ Quân Hoàn với Đỗ Hạ Minh, khóe miệng Bách Hợp vui vẻ nhìn Bộ Quân Hoàn, lại thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn ta, hiển nhiên chuyện người phụ nữ sau này hắn ta sẽ thích vừa đi qua bên cạnh xe căn bản hắn ta cũng không chú ý tới. Thấy dáng vẻ định mở miệng nói chuyện của Bộ Quân Hoàn, Bách Hợp mặc kệ hắn ta, trực tiếp thò tay đóng cửa xe lại, vẻ mặt Bộ Quân Hoàn ở trong xe thoáng cái lạnh hơn. Bách Hợp vừa đi hai bước, điện thoại đã vang lên: “Ba giờ chiều tôi sẽ tới đón em, buổi tối có tụ tập.”

Cùng Bộ Quân Hoàn cùng tham gia hoạt động ở trong nội dung vở kịch lại chính là Đỗ Hạ Minh độc quyền. Trước kia chưa gặp được Đỗ Hạ Minh, phụ nữ bên người Bộ Quân Hoàn không ít, nhưng hắn ta cũng chưa từng mang bất kì bạn gái nào thực sự tiến vào vòng bạn bè thân thiết của hắn ta, hiện giờ không nghĩ tới hắn ta sẽ yêu cầu mình tham gia cùng hắn ta. Gần đây Bách Hợp đang nghĩ muốn dùng cách gì để cho Đỗ Hạ Duệ chết thật thê thảm, hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, nghe thấy yêu cầu của Bộ Quân Hoàn, cô không chút nghĩ ngợi lên tiếng: “Không muốn đi!” Lời còn chưa nói hết, khi Bộ Quân Hoàn nghe thấy chữ ‘Không’ kia cũng đã ngắt điện thoại.

Mi tâm Bách Hợp nhíu lại, thang máy công ty đã xuống dưới tầng, hai chị em Đỗ Hạ Minh tiến vào trong thang máy, lúc thấy Bách Hợp ở bên ngoài còn cách vài bước thì không chút nghĩ ngợi ấn nút. Cả tòa cao ốc đều là sản nghiệp dưới danh nghĩa Bộ Quân Hoàn, mỗi tầng có chuyên môn khác nhau, dù số lượng thang máy không ít, nhưng vì số lượng người trong công ty nhiều, nhất là giờ cao điểm sử dụng thang máy sáng trưa tối, thang máy vẫn là cung không đủ cầu, bỏ qua một lần thang máy sẽ phải chờ thêm một lúc lâu. Bởi vậy nếu bình thường có người xuống dưới tầng, các đồng nghiệp trong thang máy đều giúp đỡ mở cửa thang máy ra chờ một lát, để đỡ phải chờ lát nữa đợi thang máy chuyến kế tiếp.

Hôm nay Bách Hợp tính toán thời gian đến công ty sớm, lúc này số người xuống dưới tầng công ty không nhiều, ngoại trừ mấy nhân viên tiếp tân xinh đẹp phải lên đại sảnh trước. Dưới tầng công ty trước giờ náo nhiệt thì hiện giờ cũng chỉ còn lẻ tẻ mấy người, lúc đến thấy thang máy bị hai người Đỗ Hạ Minh ấn nút đóng cửa lại, Bách Hợp sải bước tiến lên, ấn xuống nút lên tầng một cái, cửa thang máy vốn đang khép lại lại nhanh chóng mở ra. Hai chị em Đỗ Hạ Minh trong thang máy lúc này đã cởi áo khoác ra khoác lên cánh tay, hiển nhiên không nghĩ tới cửa thang máy đã đóng sẽ mở ra một lần nữa, hai người này vốn đang nói chuyện, thương lượng tới chuyện mấy người Đoạn Tiêu Nhiên chết thời gian trước. Lúc này cửa thang máy vừa mở ra, hai người vô ý thức ngừng miệng, lúc thấy Bách Hợp, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.

Lúc này, Đỗ Hạ Duệ rõ ràng đã bị dọa trở thành chim sợ cành cong, khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ ra chút trắng bệch, lúc cửa thang máy đột nhiên mở ra, cơ thể của hắn thậm chí run lên bần bật, khi thấy Bách Hợp tiến vào, sắc mặt hắn tái nhợt, bờ môi bắt đầu run run.

“Không cần lo lắng.” Đỗ Hạ Minh nhịn cơn tức trong lòng, đưa tay véo lòng bàn tay Đỗ Hạ Duệ một phát, mặt gương trong thang máy phản chiếu ra vẻ mặt cứng nhắc của cô ta. Bách Hợp dường như không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, vừa nhìn thấy cửa thang máy định đóng lại, cô lại ấn nút mở cửa, cửa thang máy trong chốc lát mở ra, cuối cùng qua mấy lần Đỗ Hạ Minh không nhịn được, xoay đầu lại, vẻ mặt có chút hung dữ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp:

“Có thể ngừng chơi được chưa? Tôi với em trai của tôi còn có việc gấp.”

Lúc nghe thấy đoạn đối thoại của hai người này khi vừa mới xuống xe và khi tiến vào thang máy, Bách Hợp đoán hôm nay hai chị em người này đến công ty xin nghỉ phép, vì muốn trở về thị trấn trước kia điều tra một ít chuyện, thấy dáng vẻ vội vã của bọn họ lúc này, Bách Hợp liếc mắt: “Vậy sao?”

Lần trước lúc xảy ra tai nạn xe cộ, Đỗ Hạ Minh biết rõ cô phải đi làm, lại cố ý ngăn không cho cô đi, thậm chí còn yêu cầu cảnh sát giao thông đến kiểm tra máu của mình, khiến cô còn lo lắng một phen việc điều tra ra cơ thể nguyên chủ bị tiêm thuốc. Hiện tại xem như phong thủy luân chuyển, bọn họ có việc gấp, Bách Hợp thì không vội, huống chi hai người vừa rồi rõ ràng thấy là cô lại cố ý đóng cửa thang máy. Bây giờ Bách Hợp cũng chặn không cho cửa thang máy đóng, khi cô ấn mở cửa thang máy ra lần nữa, Đỗ Hạ Minh cảm thấy không cách nào nhịn được nữa, thoáng cái thò tay ra bắt lấy tay phải của cô đẩy cô ra:

“Tôi nói, chúng tôi còn có việc!”

Bách Hợp không chút nghĩ ngợi đánh một cái lên mu bàn tay của cô ta, lực ra tay của cô không nhỏ. Tuy trong lòng Đỗ Hạ Minh thấy người phụ nữ Bách Hợp ác độc này đã đụng vào người không những cãi lại mà trong lúc uy hiếp còn muốn đâm chết người ta không quá thuận mắt, hôm nay lại thấy cô bước xuống từ trên xe sang trọng, luôn luôn có chút xem thường cô, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới Bách Hợp sẽ ra tay đánh cô ta. Cô ta đứng ngẩn ngơ, Đỗ Hạ Duệ bên cạnh sắc mặt trắng bệch thoáng cái kéo chị về bên cạnh, tay nắm lại thành nắm đấm: “Cô dám đánh chị tôi?”

“Buổi sáng là giờ cao điểm sử dụng thang máy, chờ người khác một chút thì sao? Vị tiểu thư này, cô thiện lương như vậy, thấy bà lão bị đụng ngã ven đường cũng phải ra mặt giúp đỡ, bây giờ sao lại ích kỷ như vậy? Biết rõ có khả năng đồng nghiệp công ty cần sử dụng thang máy, cô lại chỉ lo cho chính cô?” Bách Hợp khoác túi cẩn thận, lúc này mới nhìn chằm chằm vào Đỗ Hạ Minh cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.