Cú Nửa Đêm

Chương 10: Tiếng Mưa Rơi




Tối hôm qua, Bách Hợp dùng nội lực khóa thuốc phiện Bộ Quân Hoàn tiêm vào trong cơ thể cô ở vị trí kia, tuy nói bởi vì linh hồn cô đêm qua không ở trong thân thể, nội lực có chút tản ra, thuốc cũng bị khuếch tán ít nhiều, nhưng cũng không khuếch tán được bao nhiêu, chỉ có một ít thuốc ra khỏi cơ thể cô, mà phần lớn thuốc vẫn ở lại. Bách Hợp vận nội lực bức thuốc về cánh tay, cô không để tâm đến việc rửa mặt, vội vàng tìm quần áo của mình mặc trước rồi rời khỏi khách sạn.

Trước tìm phòng khám tư mua mấy cái ống tiêm sạch sẽ và một cái bình thuốc nhỏ, Bách Hợp về đến nhà lấy rượu cồn tiêu độc ống tiêm, sau đó mới cảm nhận vị trí mình khóa thuốc lại, cẩn thận đưa kim tiêm thăm dò đi vào. Khi cô rút ống tiêm ra, bên trong cũng không phải là máu đỏ tươi đen lại mà dẫn theo chất lỏng màu hồng nhàn nhạt, vậy thì chứng minh tối hôm qua cô dùng nội lực giữ thuốc ở yên một chỗ là cách làm đúng rồi, cô rút toàn bộ thuốc ra, lại đưa vào bên trong bình thuốc. Thấy bên trong cái bình nhỏ kia chỉ có mấy ml chất lỏng màu trắng nhạt, Bách Hợp nhịn không được nở nụ cười nhẹ.

Tuy phần lớn thuốc phiện đã bị Bách Hợp rút ra, nhưng có thể non nửa chỗ thuốc đó vẫn còn lại trong cơ thể cô, nếu không phải trước đây từng tiêm vào, những loại thuốc này cũng không có khả năng gây ảnh hưởng gì đến Bách Hợp, nhưng cũng bởi chuyện trước đó, bởi vậy lần này Bách Hợp đã có vài lần phản ứng, những độc tố đáng sợ trong loại thuốc này ở trong cơ thể đã bị tống ra ngoài, nó ảnh hưởng đến tinh thần người ta mới là đáng sợ nhất. Độc tố trong cơ thể đã bị nội lực ép ra ngoài, nhưng Bách Hợp vẫn khó chịu hồi lâu nên ở nhà, buổi chiều mới đến công ty.

Lúc tan làm, Bách Hợp còn chưa vào thang máy, điện thoại đã vang lên. Nguyên chủ gần như không có mấy người bạn thật sự, ngày thường cũng không nhiều người gọi điện thoại cho cô ấy. Bách Hợp vốn cho rằng lúc này gọi điện thoại cho mình sẽ là Kiều Bắc, thế nhưng số điện thoại liên tiếp các con số tám kia cũng không phải số điện thoại Kiều Bắc. Điện thoại Bách Hợp vừa được nối thông, giọng nói lạnh nhạt của Bộ Quân Hoàn đã vang lên: “Xuống!”

Không đợi Bách Hợp lên tiếng, điện thoại đã bị ngắt. Bách Hợp cong khóe miệng, nhấn thang máy xuống tầng, dưới tầng cách đó không xa, một chiếc xe màu đen dừng bên ngoài tòa nhà công ty. Nhưng Bách Hợp còn chưa ra khỏi công ty, trong đại sảnh tầng một tiếp khách của công ty, một người đang ngồi ở trên ghế sa lon cầm tờ báo xem sau khi nghe thấy tiếng động của thang máy thì để tờ báo xuống, lúc phát hiện ra Bách Hợp có chút vui sướng đứng dậy.

“Tiểu Hợp!” Kiều Bắc khẽ cười đứng ở bên kia. Cảm xúc chua xót lại dâng lên trong lòng Bách Hợp, cô đưa tay ôm ngực, thật lâu sau trên mặt mới nở một nụ cười nhẹ: “Kiều Bắc, sao anh lại ở chỗ này?”

“Anh đi ngang qua công ty em, thuận đường tới thăm em một chút. Anh biết một tiệm mở dưới tầng mới nhập khẩu một nhà kẹo trái cây, anh muốn đưa em đi nếm thử…” Kiều Bắc nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, dường như rất sợ cô sẽ từ chối. Trong lòng Bách Hợp không kìm được sự đau đớn, đây là cảm xúc thuộc về nguyên chủ. Nguyên chủ thích thu thập kẹo trái cây, cũng thích thu gom giấy gói kẹo, vì Đồng Bách Hợp lúc còn nhỏ cũng không có nhiều đồ chơi lắm, người ba ngốc của cô ấy dỗ con gái bằng một chiêu duy nhất là nhặt đủ loại kiểu dáng giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ mà người ta ăn xong ném bỏ, giả làm một xấp đặt cùng một chỗ dỗ cô ấy vui vẻ. Ba nguyên chủ vì bị bệnh nên chỉ số thông minh vốn không khác đứa trẻ là bao, khắc sâu nhất trong trí nhớ Đồng Bách Hợp chính là ba cầm tới từng tờ giấy gói kẹo một lần lượt rửa đến khi sạch sẽ xinh đẹp.

Đó là người ba có thể cho nguyên chủ tình thương hữu hạn của cha, sau khi ba bị người ta hành hạ đến chết, Đồng Bách Hợp cẩn thận từng li từng tí thu gọn những tờ giấy gói kẹo này, cũng khiến cô ấy hình thành một loại thói quen khi thấy nhà kẹo trái cây thì sẽ tích trữ một ít giấy gói kẹo. Kiều Bắc từng vô tình bắt gặp hành động đó của cô ấy, một người con trai rất ít khi ăn đồ ngọt, từ đó về sau liền đặt đủ loại kiểu dáng nhà kẹo trái cây ở trong lòng. Đồng Bách Hợp chưa từng cho Kiều Bắc bất kỳ cơ hội nào, chính anh tự mình quan sát, Kiều Bắc trong nội dung vở kịch dựa vào sự chu đáo này, để tâm đến thói quen một người khiến Đồng Bách Hợp trong lòng tràn đầy thù hận cũng phải gả cho anh, chỉ là cuối cùng khi còn chưa nhận được bao nhiêu cưng chiều thì cô ấy đã làm hại Kiều Bắc chết ngay trước mặt mình.

Kiều Bắc chết đi thật sự đã tạo nên đả kích rất lớn với Đồng Bách Hợp, lúc này Bách Hợp đang kiểm soát cơ thể này, mơ hồ có thể hiểu rõ ý nguyện trong lòng nguyên chủ, dường như cô ấy cảm thấy chính mình làm liên lụy đến Kiều Bắc. Nếu như không có cô ấy, với gia thế của Kiều Bắc, anh có thể lấy một cô gái tốt môn đăng hộ đối, không cần phải vì cô ấy mà bị người khác cười nhạo, bị cha mẹ xem thường, cũng không cần vì cô ấy mà cuối cùng rơi vào một kết cục như vậy. Kiều Bắc chính là một chút dịu dàng trong cuộc đời cô ấy, nhưng cô ấy không quên được thù hận cũng không bỏ thù hận xuống được, cho nên có lẽ cô ấy không nên liên lụy đến Kiều Bắc.

Bách Hợp hít sâu thở ra một hơi, đè nén những ý nghĩ lung tung trong lòng xuống, trên mặt Kiều Bắc lúc này tràn đầy hi vọng, lại khiến Bách Hợp bắt đầu cảm thấy có chút không đành lòng.

“Kiều Bắc.” Chưa nói tới tâm nguyện của nguyên chủ, Bách Hợp không có khả năng có cái gọi là tương lai với Kiều Bắc, nếu không có tâm nguyện của nguyên chủ, một người si tình như vậy, Bách Hợp càng không cho anh cơ hội. Người anh thích chính là nguyên chủ, mà hiện tại nguyên chủ đã sớm không còn tồn tại, nếu cô làm trái tâm nguyện của nguyên chủ qua lại với Kiều Bắc, chẳng qua là tổn thương Kiều Bắc mà thôi, thật giống như lúc trước âm thanh tú, dù bản thân ngụy trang giống nguyên chủ chăng nữa, đối với anh, ở phương diện nào đó, kỳ thật đó cũng là một loại tổn thương. Bất kể là lúc trước Âm Tú hay hiện nay Kiều Bắc, người anh cần chính là nguyên chủ, chứ không phải một người thay thế nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện.

Không biết có phải cảm thấy điều gì hay không, khi Kiều Bắc nghe thấy Bách Hợp gọi, trên khuôn mặt anh lộ ra vài phần bối rối không biết phải làm sao, “Chúng ta đi trước nhé.”

“Kiều Bắc, thực xin lỗi.” Lần đầu tiên kể từ khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ lúc thấy Kiều Bắc lại không hề chạy trốn, ngược lại đi về phía anh. Chiếc xe màu đen yên lặng chờ bên ngoài đã lâu ở đằng kia, điện thoại Bách Hợp cầm trong tay vang lên, cô lập tức tắt điện thoại, đi gần về phía Kiều Bắc. Kiều Bắc cao hơn rất nhiều so với cô vậy mà dường như lúc này lại hoảng sợ, vô ý thức lui về phía sau vào bước.

Nguyên chủ thiếu Kiều Bắc một câu thật xin lỗi, trong nội dung vở kịch, khi cô ấy lên cơn nghiện, là Kiều Bắc không suy không chuyển quan tâm cô ấy, đoạn thời gian cô ấy khó khăn nhất kia, Kiều Bắc giống như một cái cảng cho cô ấy tránh gió. Cô ấy nhận được nhiều, nhưng thù hận trong lòng cũng nhiều không kém, suy nghĩ về chuyện tình yêu dĩ nhiên là ít, cô ấy vì báo thù không từ thủ đoạn, lại tổn thương người thật sự đối tốt với cô ấy. Bách Hợp vừa thốt câu xin lỗi ra khỏi miệng, trong tim không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lúc này đây, Kiều Bắc không dám nhìn cô nữa, ngược lại ánh mắt nhìn sang chỗ khác:

“Cái nhà kẹo trái cây kia vừa mới mở đấy, bên trong có rất nhiều kẹo trái cây nhập khẩu, có đủ loại kiểu dáng giấy gói kẹo, nhất định em sẽ thích…”

“Anh có biết tại sao tôi thích giấy gói kẹo không?” Bách Hợp cắt đứt lời nói của Kiều Bắc, trên mặt Kiều Bắc lộ ra vài phần yếu ớt: “Tiểu Hợp…”

“Tôi từ nhỏ lớn lên trong một trấn nhỏ, lúc còn nhỏ ba của tôi bị bệnh nặng, tuy được cứu sống nhưng lưu lại di chứng.” Bách Hợp kéo Kiều Bắc ngồi lên ghế sa lon, dáng vẻ anh có chút bất an, bản năng đã nhận ra gì đó, không muốn nghe, nhưng Bách Hợp cũng không dừng lại, cô nói ra cái chết của ba nguyên chủ, cũng mang những tin tức chính mình điều tra những năm gần đây này và tung tích của đám kẻ thù cũ, từng cái đều nói, Kiều Bắc lúc đầu trầm mặc sau cười khổ.

“Tôi không đáng để anh thích, trong lòng tôi chỉ có báo thù, vì báo thù, cái gì tôi cũng có thể trả giá, tôi không muốn liên lụy đến anh, anh hiểu không?”

Những lời này nguyên chủ chưa từng nói với Kiều Bắc, có mấy lời giấu trong lòng không nói ra, song phương đều không rõ. Trong nội dung vở kịch, Kiều Bắc vẫn muốn giúp nguyên chủ, nhưng nguyên chủ cố chấp muốn mình có thể tự tay báo thù.

“Có thể nhờ tới pháp luật mà Tiểu Hợp.” Hôm nay Bách Hợp nói ra với anh mọi chuyện từ đầu tới cuối, trong lòng Kiều Bắc hiểu rõ giữa hai người bọn họ khó có hy vọng về tương lai, có chút mong chờ khi còn chưa rõ ràng có thể có cơ hội, nhưng cô nói rõ ràng như vậy, thể hiện quyết tâm vĩnh viễn sau này cũng không có khả năng qua lại với mình, dường như giữa hai người vốn có khoảng cách nay lại xuất hiện thêm một bức tường rộng khó có thể vượt qua. Trong mắt Kiều Bắc lộ ra vài phần tuyệt vọng, trên mặt lại hiện lên dáng vẻ vô cùng kiên định: “Anh có thể giúp em, anh có thể giúp em mời luật sư…”

“Vô ích thôi, lúc đó mấy kẻ ấy là trẻ vị thành niên, dù có mời luật sư giỏi nhất trên đời, bọn hắn bị tù vài năm cũng không quá đáng, nhưng tôi muốn mấy kẻ đó chết không được yên.” Bách Hợp nói xong những lời này, đứng lên, cô không muốn nhìn xem dáng vẻ của Kiều Bắc, chỉ làm bộ sửa sang lại túi của mình. Ánh mắt Kiều Bắc rơi xuống cổ tay cô, trên cổ tay cô còn đeo cái vòng tay mà đêm qua Bộ Quân Hoàn đeo lên cho cô. Ánh sáng trong mắt Kiều Bắc tối lại, nhỏ giọng nói: “Cho nên, em muốn dùng phương pháp của mình báo thù sao?”

“Đúng vậy, cho nên không thoát ra nổi.” Bách Hợp nhẹ gật đầu. Kiều Bắc đưa tay lên, cuối cùng giơ tay lên che mặt, không mở miệng nói chuyện.

Lúc rời khỏi tòa nhà công ty thì trời vẫn còn ánh tà chiều, bóng dáng mảnh khảnh của Bách Hợp bị kéo dài ra, cô cố nén ý nghĩ muốn quay đầu, đi tới nơi đỗ xe. Cửa xe bị mở ra, Bộ Quân Hoàn giơ tay bắt lấy cổ tay Bách Hợp, kéo cô vào trong ngực mình, khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra cảm xúc, chỉ tháo kính râm, đôi mắt kia lại mang theo tức giận: “Cô không tiếp điện thoại của tôi!”

Tâm trạng hiện giờ của Bách Hợp không tốt, đưa tay muốn hất hắn ta ra. Sức lực Bộ Quân Hoàn lại không nhỏ, giữ chặt lấy cô, cô căn bản không thoát ra được, kén mỏng trong lòng bàn tay hắn ta mài đỏ tay cô.

“Điện thoại hết pin rồi!” Bách Hợp không kiên nhẫn quay mặt đi. Bộ Quân Hoàn lộ ra lo lắng, cảnh tượng Bách Hợp nói chuyện với Kiều Bắc vừa rồi hắn ta đều nhìn thấy, vốn dĩ Bách Hợp trong lòng hắn ta chỉ là một con mồi mới mẻ tự động đưa tới cửa, chỉ là hương vị rất tốt, ngày hôm qua sau khi liên tục hưởng qua dư vị, nhịn không được hôm nay lại chạy tới. Hắn ta không thích con đàn bà của mình trong lúc chính mình đang có vô vàn hứng thú lại có quan hệ với những thằng đàn ông khác, theo lý mà nói, khi chứng kiến Bách Hợp ngồi cùng một chỗ nói chuyện với Kiều Bắc, có lẽ hắn ta nên quay xe bỏ đi. Bộ Quân Hoàn luôn luôn kiêu ngạo, có thể lúc Bách Hợp cúp điện thoại của hắn ta, trong lòng hắn ta lửa giận ngập trời, lại không có ý muốn để tài xế lái xe đi, ngược lại tiếp tục đợi, lúc này Bách Hợp không có ý giải thích với hắn ta, trái lại thoạt nhìn tâm trạng so với hắn ta còn không tốt bằng, sắc mặt Bộ Quân Hoàn khó coi, trong ánh mặt ngập tràn tức giận, cuối cùng không biết sao lại cắn răng nhẫn nhịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.