Cự Gả Vương Gia Phu

Chương 33: Thanh phù thần




Sau khi ăn cơm xong nha hoàn liền dâng lên trà thơm, Thẩm Mặc chú ý thấy, lần này là thứ trà mà y nhận ra.

Ân lão gia rất thích trò chuyện, nối tiếp đề tài vừa rồi, nhắc đến nhân văn của Thiệu Hưng và Hàng Châu. Bất kể ông nói tới đâu, Thẩm Mặc đều trích dẫn được sử sách kinh thi ra, hiếm có hơn nữa, y nói trang nhã mà không cổ hủ, thực tế lại không tầm thường, làm Ân lão gia nghe say sưa, bội phục sát đất. Bất tri bất giác đã tới canh ba, nha hoàn vào thúc dục mấy lần mới lưu luyến tạm biệt y, miệng còn nói:
- Hiền chất, ngày mai cháu nói tiếp nhé.

Thẩm Mặc cười vâng lời, rồi theo một nha hoàn khác tới phòng khách nghỉ ngơi.

Một đêm yên bình, sáng hôm sau trời vừa sáng, Thiết Trụ liền lay tỉnhThẩm Mặc, vội vàng nói:
- Đại nhân, Ân tiểu thư tám phần là đi mất rồi.

Thẩm Mặc vốn đang mơ mơ màng màng, tức thì cơn buồn ngủ tan biến hết, đạp chăn, chạy chân đất ra cửa, thấy chiếc xe nhỏ kia vẫn còn, nói:
- Hoảng cái gì, xe chẳng phải còn đây sao?

- Tối qua tiểu nhân thấy hậu viện còn có một chiếc xe du bích, sớm nay dậy thì không thấy nữa.
Thiết Trụ ảo não nói:
- Phái người theo dõi trước có phải hơn không.

Thẩm Mặc nhìn trời, thấy mặt trời còn chưa xuất Hiện, sớm như thế đã đi đâu? Hiển nhiên là muốn tránh y rồi.

" Nàng đúng là kiên quyết, ngay cả cơ hội giải thích cũng không định cho ta sao?" Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ:
- Vậy Ân lão gia đâu?

- Còn ngủ trong phòng.
Thiết Trụ hậm hực nói.

- Vậy thì tốt.
Thẩm Mặc thở phào, nhỏ giọng ra lệnh:
- Theo dõi sát, đừng để cả lão gia tử cũng đi mất.

Thiết Trụ gật gù, hiểu ra nói:
- Đây gọi là hòa thượng chạy mất, miếu còn đó.

- Hòa thượng cái gì? Miếu cái gì?
Thẩm Mặc đá cho hắn một phát:
- Phu nhân tương lai của ta là hòa thượng à? Nhạc phụ tương lai của ta là trụ trì à?

Thiết Trụ gãi đầu cười hăng hắc.

Đuổi Thiết Trụ đi rồi, Thẩm Mặc cũng hết muốn ngủ, y rửa ráy một phen rồi ra vườn, liền thấy Ân lão gia đang luyện Thái Cực Quyền trước cửa phòng.

Y im lặng đứng một bên đợi, Ân lão gia liền thu chiêu dừng lại, nha hoàn đưa khăn lên lau mồ hôi xong, ông cười nói:
- Hiền chất dậy rồi sao? Hôm qua ngủ có ngon không?

Tình cảm hai người tiến triển nhanh chóng, đã gọi nhau là thúc chất rồi, Thẩm Mặc cười đáp:
- Ở nơi rừng mai bát ngát, hương thơm ngào ngạt này, thật sự khiến người ta dễ chìm vào giấc mộng.
Kỳ thực y còn có nửa câu sau là "mộng thấy lệnh ái." Đương nhiên là ngàn vạn lần không thể nói ra.

Ân lão gia đưa tay mời y vào trong phòng dùng bữa sáng, cười khà khà hỏi:
- Hiền chất có thích nơi này không?

Thẩm Mặc cười nói:
- Nơi này thế ngoại đào viên, có ai không một lòng hướng tới, tiểu chất cũng muốn dừng một căn nhà trúc nhỏ có thể che mưa che gió nơi này, cuốc vài mảnh vườn trồn mâu đơn thược dược, rồi làm bạn bên bếp lửa, sống ngày tháng thần tiên như thế bá, không để ý tới chuyện xấu xa bên ngoài nữa.

Ân lão gia nghe y nói như vậy, liền hỏi:
- Hiền chất chẳng nhẽ là người trong quan trường, sao lại cảm khái tang thương như thế.

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Quả nhiên gừng càng già càng cay, ta phải cẩn thận ứng phó." Liền cười:
- Gia phụ làm việc trong nha môn, cả ngày chỉ nghe được ba thứ tiếng.

- Ba thứ tiếng nào?
Ân lão gia múc một chén đầu họa, cho ít dầu them vào, đặt trước mặt Thẩm Mặc.

- Tiếng trống, tiếng bàn tính, tiếng gậy.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Đúng là làm người ta đau đầu.

Ân lão gia nói:
- Xem ra làm quan với làm ăn cũng không khác nhau bao nhiêu.
Nói xong liền nhận ra mình lỡ lời, vội bổ xung:
- Ý lão hủ là không khác với những người làm ăn kia.

Thẩm Mặc cười:
- Đúng là cùng một đạo lý, đều chú trọng hòa khí phát tài, đều chú trọng làm tốt quan hệ.

Ân lão gia nghe ra y không hề có thành kiến với thương nhân, liền thử thăm dò:
- Lão hủ lấy thương nhân ra so với lệnh tôn, đúng là có chút thất lễ.

Thẩm Mặc lắc đầu:
- Sĩ nông công thương vốn không sang không hèn, chẳng qua người đời quá tục mà thôi.

Nghe xong lời này, Ân lão gia lòng được an ủi lắm, uống liền ba bát đậu hoa, mặt thỏa mãn nói:
- Ta và hiền chất có chút hợp ý, nếu như không chê cứ ở vài ngày, lão phu dẫn hiền chất đi ngắm hết thắng cảnh Tây Khê.
Nói rồi cười khà khà:
- Tây Khê tuy không có danh như Tây Hồ, nhưng được ở cái là cảnh trí tự nhiên.

- Vốn là sở nguyện, chỉ không dám xin.
Thẩm Mặc vui mừng nói:
- Nhưng không biết có quấy rầy người nhà của thế bá không?

Ân lão gia lắc đầu:
- Không ngại gì cả, lão phu để tang hiền thê đóng cửa từ khách, bên cạnh chỉ có tiểu nữ làm bạn, hơn nữa mới đây nó cũng về Thiệu Hưng rồi, phải mười ngày nửa tháng nữa mới quay lại.

Thẩm Mặc lòng trầm xuống, thầm nghĩ :" Cô nàng này thật tuyệt tình."

Thấy sắc mặt Thẩm Mặc có chút khác thường, Ân lão gia sợ y cáo từ rời đi, liền nói:
- Không phải là hiền chất tới mà nó mới đi đâu, mà là ..
Ông thở dài:
- Ta không có nhi tử, lại có chút gia nghiệp, phải để một cô nương lo liệu, cứ đầu năm cuối năm là phải bôn ba giữa Hàng Châu và Thiệu Hưng, một cô nương ai thấy cũng phải yêu như thế, vậy mà ngay cả đại sự chung thân cũng lỡ dở...
Nói tới đó vành mắt đỏ hoe.

Thẩm Mặc nhìn cảnh này, thầm nghĩ :" Xem ra ta không thể đi được rồi, nếu không chuyện này hỏng mất." Liền nói:
- Tiểu chất còn có một chất nữ đi theo, không yên tâm để lại trong lữ điếm.

- Không hề gì, mau đón cô bé tới đây, lão hủ rất thích trẻ nhỏ.
Ân lão gia cười vui vẻ.

Thẩm Mặc lúc này mới cảm động nói:
- Vậy tiểu chất tạm thời quấy quả vài ngày, trước khi lệnh ái về nhất định sẽ đi.

- Cho dù nó về cũng có thể ở thêm vài ngày.
Ân lão gia chân thành giữ lại.

~~~~~~~~~~~

Ăn sáng xong, Ân lão gia lại hẹn Thẩm Mặc đi ngắm hoa mai, nhân lúc ông thay y phục, Thẩm Mặc gọi Thiết Trụ tới nói:
- Quay về đón A Man tới đây, còn mang vài bộ y phục sạch sẽ nữa. À, đúng rồi, cả rương sách của ta nữa.

- Đại nhân, ngài định thường trú ở đây à?
Thiết Trụ cả kinh.

- Vì sao không thể chứ?
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Nơi này non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, là nơi tốt để đọc sách:
- Cái này gọi là ... Thẩm An nó nói thể nào nhỉ?

- Ôm cây đợi thỏ, vẹn cả đôi đường.
Thiết Trụ vội hỏi:
- Nhưng công vụ thì sao?

- Thích Kế Quang đã bắt đầu luyện binh, Lang Thổ binh cũng đã ở lại, còn có công vụ gì nữa?
Thẩm Mặc giang tay ra:
- Chẳng lẽ ta thay thiên tử tuần thú, khi khắp nơi tra xét, làm chủ vì dân thật sao?

- Như vậy không phải kích thích sao?
Thiết Trụ thấy bất kể thế nào cũng hay hơn ở chỗ này.

- Bỏ đi.
Thẩm Mặc trợn mắt:
- Nếu không trúng tiến sĩ, đời này ta coi như xong, tới khi đó ai làm chủ cho ta?
Nói rồi phất tay:
- Đi mau đi mau, đừng có làm nhảm nữa, cùng lắm để lại vài người ở dịch quán, có chuyện gì thông báo cho ta là được.

Thiết Trụ lúc này mới vâng lời, chắp tay nói:
- Thuộc hạ đi làm ngay.
Vừa mới xoay người thì bị Thẩm Mặc gọi lại, y chần chừ nói:
- Còn có chuyện này, phải nói ra sao đây.

Thiết Trụ hỏi:
- Chuyện gì ạ?

- Tên tiểu tử Thẩm An..
Thẩm Mặc mắng khẽ:
- Có chút quá đáng rồi, làm ta mất hết thể diện.

Thiết Trụ rất đồng cảm:
- Đúng là hắn đã tới mức không sửa chữa là không chấp nhận nổi nữa.

Thẩm Mặc gật đầu:
- Được rồi, công việc trọng điểm tiếp theo là kiểm soát chặt vấn đề tác phong, chỉ riêng giết gà dọa khỉ không ăn thua, phải giết con khỉ Thẩm An này trước, để con gà khác phải thành thực.

- Gi...giết ạ?
Thiết Trụ hoảng sợ:
- Còn ... Còn chưa tới mức phạm tội chết mà.

- Đó vọi là ví dụ, đồ ngốc.
Thẩm Mặc mắng:
- Về nói cho hắn biết, có hai lựa chọn. Một là ăn tám mươi roi, hai là nhốt giam hai tháng. Nếu hắn chọn cái trước, ngươi hành hình xong nói cho hắn có hai lựa chọn, một là lập tức cưới Tình Thúy, hai là cút xéo.

- Vậy nếu hắn lựa chọn bị nhốt hai tháng?

- Vậy thì hai tháng sau hẵng nói với hắn.
Thẩm Mặc đau đầu:
- Nếu ngươi có một nửa sự thông minh của tên tiểu tử đó thì tốt rồi.

~~~~~~~~~~~~~

Đợi hai người ngắm mai trở về, Thiết Trụ đã đưa A Man tới, A Man vừa thấy Thẩm Mặc liền ôm chặt lấy cổ y không chịu buông, cong môi nói:
- Đại thúc xấu lắm.

Thẩm Mặc cười xin lỗi:
- Đại thúc đưa A Man tới đây ở, ngắm hoa mai, bắt tôm cá đề bồi tội được không?

A Man là cô bé rộng rãi, lại rất thích chốn tiên cảnh này, liền tha thứ cho y.

Ân lão gia thấy Tiểu A Man mặt hoa da phấn, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, tất nhiên là hết sức thích thú, vội sai người đi mua đồ ăn ngon cho cô bé, cưng như bảo bối vậy.

Vì thế Thẩm Mặc và A Man liền ở lại chốn yên bình này, y dùng nửa ngày trò chuyện đánh cờ, tản bộ thưởng mai với lão nhân gia, rồi nửa ngày cần mẫn đọc sách. Đúng là sống một quãng thời gian thần tiên chưa từng có.

An nhàn ngày tháng qua mau, đại khái chừng tám ngày, hôm đó khí trời ấm áp, Ân lão gia đưa A Man đi chèo thuyền câu cá, Thẩm Mặc không đi, học tập bên cửa sổ.

Đột nhiên lòng có linh cảm, y đẩy cửa sổ ra, liền thấy trên mảnh đất mấy ngày qua trống không, có thêm một chấm vàng. Y dụi mắt, muốn nhìn rõ hơn, liền thấy một chiếc xe Du Bích từ ngoài cựa chầm chậm đi vào.

Chỉ thấy xe dừng trong sân, nha hoàn đỡ một bóng hình yếu điệu mà y ngày đêm nhung nhớ.

- Đợi, đợi mãi, cuối cùng mùa xuân đã tới.
Thẩm Mặc chống cửa sổ, lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.