Cp Này Tôi Ship Từ Nhỏ Đến Lớn

Chương 196: Tản mạn (tam)




Vy Vy và Farina quay người lại thì liền nhìn thấy Ngu Vũ Mặc, thế là cả hai cùng mỉm cười.

Ngu Vũ Mặc bị nụ cười của họ làm hoảng sợ.

Vy Vy vừa cười vừa nói: “Nếu như là cậu, thì tớ có thể nói được. Vòng thi thứ hai vẫn do bọn tớ ra đề, chỉ là độ khó sẽ được tăng lên. Sau khi hoàn thành vòng thi thứ hai, các thí sinh sẽ đến với vòng phỏng vấn. Bọn tớ không chịu trách nhiệm tổ chức vòng phỏng vấn mà là do người của học viện quý tộc Duệ Hà tiến hành.”

“À, cảm ơn cậu.” Ngu Vũ Mặc vội vàng nói.

“Không có gì.” Farina trả lời: “Thực ra, bọn tớ cũng chỉ giúp đỡ mà thôi. Bạn học Vũ Mặc ạ.”

Ngu Vũ Mặc gật đầu, ánh mắt cô lóe lên: “Vậy các cậu có biết, đám Hạ Thẩm Châu...”

Vy Vy mỉm cười, cô đã hiểu ra dụng ý của Ngu Vũ Mặc.

Cô nhẹ nhàng cười: “Nếu như đoán không nhầm thì chắc là họ sắp quay lại rồi. Cậu yên tâm, đám Hạ Thẩm Châu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa, họ cũng sẽ không để lỡ chuyện bên này đâu.”

Gương mặt của Ngu Vũ Mặc đỏ lên.

Cô cũng đã hiểu ý của Vy Vy.

Vy Vy đúng là quá giỏi, đôi mắt cô có thể nhìn thấu lòng người.

Hầu như không ai có thể giấu giếm tâm tư trước mặt cô.

Vy Vy cũng là một người quá thông minh, rõ ràng cô có thể nhìn thấu mọi chuyện nhưng lại không hề nói ra bất cứ điều gì.

Ngu Vũ Mặc vội vàng gật đầu: “Vậy thì tớ về trước đây.”

“Khoan đã.” Vy Vy gọi Ngu Vũ Mặc lại, cô vừa cười vừa nói: “Dù sao thì lát nữa cũng không có việc gì, bọn tớ có thể nhờ cậu giúp một chút không?”

“Được chứ.” Ngu Vũ Mặc trả lời: “Không biết các cậu muốn nhờ tớ làm gì?”

Vy Vy cười tủm tỉm: “Bọn tớ muốn xem qua kho đề thi các năm của trường các cậu, không biết cậu có thể giúp bọn tớ tìm không?”

Ngu Vũ Mặc lập tức mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi. Những cái khác thì tớ không làm được chứ chuyện này thì tớ học sinh trường Nhị Trung chúng tớ sẽ giúp sức.”

Vy Vy vội vàng nói: “Vậy thì làm phiền cậu nhé.”

“Không có gì, tớ sẽ đi lấy giúp cậu.” Ngu Vũ Mặc lập tức tiếp lời.

Sau đó Ngu Vũ Mặc rời đi, Farina nói với Vy Vy: “Cậu đối xử với cô ấy rất tốt.”

“Đúng là rất tốt.” Vy Vy bình tĩnh nói: “Nếu có thể thành đôi, tớ sẽ toàn tâm chúc phúc. Giống như cậu và Thẩm Tùng Tý, Ngu Vũ Mặc và Hạ Thẩm Châu. Các cậu đều có cơ hội. Vì vậy, có thể làm mối thì tại sao tớ không làm chứ? Tớ không những muốn làm mối mà còn muốn nghĩ hết mọi cách để tạo ra cơ hội cho các cậu ở bên nhau.”

“Chỉ còn mỗi cậu thôi!” Farina nói: “Tớ có thể nhận thấy rằng, lần này Văn Gian Thanh thực sự rất nghiêm túc.”

“Không có ích gì đâu.” Vy Vy vừa cười vừa lắc đầu: “Hoản cảnh của tớ rất phức tạp. Một người có hoàn cảnh phức tạp như tớ không phù hợp với cậu ấy. Cậu ấy nên tìm một người muôn đăng hộ đối thì hơn.”

“Đừng có nói dứt khoát như thế chứ.” Farina tỏ ra không đồng ý: “Tớ đã từng nghe một câu nói là "Có chí thì nên". Vy Vy, cậu phải tin vào bản thân. Nhất định cậu có thể mà.”

Vy Vy chỉ cười chứ không giải thích nữa.

Thực ra, cô hiểu rõ hơn ai hết, cô và Văn Gian Thanh rất khó có thể ở bên nhau.

Còn chưa nói đến chuyện Từ Vân Khê thích Mộ Tiểu Vũ, bà ấy luôn tác hợp cho Văn Gian Thanh và cô ta.

Với bối cảnh của cô, những gia đình giàu có sẽ không chấp nhận một đứa con rơi đâu.

Cho dù Ngu Vũ Mặc nghèo hèn, nhưng gia đình cô ấy lại trong sạch, là đứa con được sinh ra trong một gia đình mà bố mẹ cưới hỏi đàng hoàng. Trên giấy khai sinh của Ngu Vũ Mặc có ghi rõ ràng ba cô ấy là ai, mẹ cô ấy là ai.

Còn trên giấy khai sinh của cô, Đới Vy Vy, chỉ có tên mẹ cô và tên cô.

Tên của ba cô không được đề cập đến.

Với thân phận như thế, đương nhiên nhà họ Văn sẽ không chấp nhận rồi.

Vy Vy hiểu quá rõ điểm này. Nhưng thấy bạn bè đều cổ vũ mình, cô lại không nỡ làm họ thất vọng. Vì thế nên cô chỉ có thể giả vờ tin tưởng mà thôi.

Thực ra, cô hiểu rõ hơn ai hết, khả năng ở bên nhau của cô và Văn Gian Thanh chỉ được hai mươi phần trăm mà thôi.

Trực giác của phụ nữa rất đáng sợ.

Bởi vì, tính chính xác quá cao.

Một lúc sau, Ngu Vũ Mặc thở hổn hển đi tới, cô ôm một chồng đề thi đưa cho Vy Vy: “Đây là toàn bộ đề thi mới nhất của Nhị Trung. Mỗi năm sẽ được cập nhật một lần. Đây là bản mới nhất.”

“Được.” Vy Vy nhận lấy: “Đống đề thi này sẽ được giao cho đám Hạ Thẩm Châu. Bọn họ sẽ tiến hành lựa chọn đề bài cho vòng thi tiếp theo. Nếu như có gì không hiểu, họ có thể trực tiếp hỏi cậu không?”

Lúc này, Ngu Vũ Mặc mới chợt nhận ra, Vy Vy đang cố ý tác hợp cho cô và Hạ Thẩm Châu. Thế là gương mặt cô lập tức đỏ ửng lên: “Được chứ.”

Lúc đó, Farina phải nghe điện thoại nên đi ra chỗ khác.

Ngu Vũ Mặc đột nhiên nhỏ giọng nới với Vy Vy: “Cậu cũng phải thành công đấy nhé!”

Vy Vy lập tức mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”

“Tớ nói thật đấy.” Ngu Vũ Mặc nói chuyện với Vy Vy một cách nghiêm túc: “Tớ có thể cảm nhận được, Văn Gian Thanh thực sự rất nghiêm túc với cậu.”

“Có một số chuyện, không phải cứ nghiêm túc là có thể...” Vy Vy cười khổ một tiếng: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn ý tốt của cậu.”

Phía xa, Thẩm Viễn và Thẩm Mạch bước tới: “Các cậu đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Vy Vy và Ngu Vũ mặc cùng quay đầu lại: “Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

Ánh mắt của Thẩm Viễn quét một vòng quanh người hai cô gái, sau đó cậu mới lên tiếng: “Tớ vừa gọi điện cho anh Thẩm Châu và anh Gian Thanh, hai người họ nói, họ sắp quay về rồi.”

Ngu Vũ Mặc và Vy Vy lập tức hiểu ra hàm ý trong câu nói đó. Hai cô gái đều vô thức đỏ mặt lên.

Ngu Vũ Mặc vội vàng nói: “Cái đó, tớ còn có chuyện cần phải làm, tớ đi trước nhé!”

Ba người khác đều gật đầu chào lại, Ngu Vũ Mặc vội vàng rời đi.

Sau khi Hạ Thẩm Châu nói thật gia cảnh của mình với gia đình Ngu Vũ Mặc, cô đã dọn đồ quay về nhà.

Sau khi về đến nhà, Ngu Vũ Mặc nhìn thấy ba mẹ mình vẫn còn khiếp sợ đến mức chưa thể hoàn hồn, còn dì của cô thì hứng phấn đến nỗi không nuốt nổi cơm nữa.

Trước đây, dì của Ngu Vũ Mặc vẫn còn cố gắng tác hợp cho cô và Trịnh Khắc Kỳ.

Bây giờ, dì ấy lại cương quyết tán thành cho cô và Hạ Thẩm Châu ở bên nhau.

Đẳng cấp của Hạ Thẩm Châu còn vượt xa Trịnh Khắc Kỳ cả vạn lần.

Nếu như có thể thành đôi, sau này Ngu Vũ Mặc sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà giàu thật sự.

Vì vậy, bây giờ Ngu Vũ Mặc vẫn rất bình tĩnh nhưng người nhà cô thì không còn tự chủ được nữa rồi.

Cũng vì chuyện của Ngu Vũ Mặc mà lần đầu tiên ba mẹ cô ngồi cạnh nhau lại không nói đến chuyện ly hôn. Họ chỉ nói về chuyện nếu như con gái họ được gả cho nhà đó thì có hạnh phúc hay không mà thôi.

Ngu Vũ Mặc không biết nên khóc hay là nên cười.

Nhưng mà, dù sao ba mẹ không ly hôn cũng là một tin tốt.

Bây giờ, Ngu Vũ Mặc rất có tiền đồ nên ba cô vô cùng nể sợ, ông ta không dám la lối om sòm trước mặt mẹ cô nữa. Ông ta còn hận không thể làm một món đồ chơi để dỗ dành hai mẹ con cô.

Chỉ có điều, ngoài vui mừng ra, mẹ của Ngu Vũ Mặc cũng vẫn rất lo lắng. Khoảng cách giai cấp giữa hai người quá lớn, thực sự họ có thể ở đến bên nhau ư?

Một cánh cửa cao như thế sẽ không làm cho con gái bà phải chịu uất ức chứ? Quả nhiên, những người làm mẹ luôn suy nghĩ rất chu đáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.