Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 36




Editor: Tư Di

Trán bị đánh nhẹ một cái.

Đoan Tĩnh xoa trán, nhìn hắn ai oán, giống như chất vấn hắn vì sao bắt nạt nàng. 

Cuối cùng tâm tình của Tuyên Ngưng cũng tốt lên chút, thầm nói: "Giờ mới biết bị thương ở tay cũng ảnh hưởng xấu đến đầu."

Đoan Tĩnh phản bác: "Rõ ràng đầu bị ngươi gõ hỏng!"

Tuyên Ngưng cười cười: "Được, tại ta."

Hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải?

Tuyên Ngưng đã nhắm mắt ngủ, lại bị Đoan Tĩnh lắc lắc: "Đầu ta không hỏng."

Tuyên Ngưng: "…………." Vì một câu nói như vậy mà quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác sao?

Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Đoan Tĩnh, cặp mắt sâu đen láy lộ ra chuyên chú.

Tâm của Đoan Tĩnh nhanh chóng rạo rực, có chút ngượng ngùng đi qua, nửa đường cảm thấy lúc trước hắn từ chối mãnh liệt như vậy sẽ không đột nhiên đổi ý chứ, cái gọi là đột nhiên ân cần không phải gian trá cũng là lừa đảo…… Nếu không phải gian trá thì hơn phần nửa là lừa đảo. Nàng chần chừ không biết có nên chủ động lấy đồ cưới đã giấu ra hay không.

Tuyên Ngưng thấy tư thế đột ngột dừng lại quái dị của nàng, giống như bị điểm huyệt giữa chừng, không nhịn được kéo nàng xuống.

Đoan Tĩnh dùng tốc độ vô cùng chậm rãi ngã vào ngực của hắn.

Tuyên Ngưng: "…………….." Đã biết từ trước là nàng am hiểu một chiêu này, lại vẫn không trốn tránh, đầu mình bị hỏng mới đúng.

Đoan Tĩnh chờ trong lòng hắn một lúc, từ đầu đến cuối không tiến thêm bước nào, thầm thở dài.

Lại là một ngày bình an vô sự.

Ngày hôm qua là ngày kinh tâm động phách* nhất của Liêu Huy kể từ khi sinh ra đến nay, nhắm mắt mở mắt đều là hình ảnh đao kiếm đi theo, cả đêm lăn lộn khó ngủ. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã vội vàng ngồi dậy, tuần tra một vòng, người đồng bệnh tương liên khắp nơi.

*kinh tâm động phách: chấn động lòng người.

Biên Kha luôn luôn kiêu ngạo như gà trống cũng mất ngủ, đôi mắt thâm quầng giống như quỷ thắt cổ hồi sinh. 

Cả chặng đường Tuyên gia chịu khổ, chịu vất vả nhất lại ngủ ngon, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé đều đã ngủ say.

"Hừ." Biển Kha giơ roi ngựa lên, đi đến với vẻ mặt khó chịu.

Liêu Huy vội vàng ngăn hắn lại: "Dọc đường đi không an toàn, còn phải nhờ vào bọn họ."

Biển Kha nói: "Vốn do bọn họ mà ra."

Liêu Huy nói: "Ta thấy trong chuyện này có gì đó không đúng." Suy cho cùng cũng là người xuất thân thế gia, gặp nhiều âm mưu dương mưu, đối phương thật lòng muốn cứu người hay là lấy cớ cứu người để hại người, hắn nhìn qua là biết -di. Chỉ có điều, hơn nửa số người muốn hại Tuyên gia là người quyền cao chức trọng, hắn chỉ là một hậu duệ thế gia nghèo túng, không thể tự nhiên bạo dạn nói điều gì.

"Mặc kệ nói thế nào, nhiệm vụ của cả ta và ngươi là đưa người đến Lĩnh Tây an toàn, những thứ khác không cần quan tâm."

Mặc dù Liêu Huy không thích hắn, nhưng ngồi chung một thuyền, không thích cũng phải nhịn. 

Biển Kha hung dữ nhìn chằm chằm Tuyên Thống, cũng không biết nghe lọt tai được bao nhiêu.

Trời tờ mờ sáng, nam nhân Tuyên gia tỉnh dậy trước, cùng người làm múc nước nhóm lửa, khi nữ quyến tỉnh dậy, có thể rửa mặt luôn.

Chờ bọn họ dọn dẹp xong, Liêu Huy mới dẫn Biển Kha tới, thương lượng với Tuyên Thống lộ trình sau này.

Đầu tiên Tuyên Thống hiện ngang lẫm liệt thanh minh, phủi sạch quan hệ của mình với Hắc Phong trại.

Liêu Huy nói: "Ca ca nói gì thế! Chúng ta cùng chung hoạn nạn, cởi mở, chẳng lẽ ta còn tin người ngoài hay sao? Thủ đoạn của đối phương thật là độc ác, ta thấy không giống như muốn cứu ca ca, ngược lại là………"

Nói chưa hết, ý đã đủ.

Tuyên Thống lộ vẻ cảm động nói: "Liêu tướng quân nhìn rõ mọi việc. Chỉ e những người này là kẻ thủ ngày xưa của ta phái tới, bọn họ biết rõ ta sẽ không đi cùng bọn họ, còn tới cướp người, rõ ràng muốn gán tội danh bất trung bất nghĩa cho ta. Nếu không gặp được người hiểu rõ đúng sai như hai vị, e là hôm nay bọn ta vô duyên vô cớ phải chịu oan." 

Liêu Huy lại an ủi.

Rồi lên đường, nam nhân Tuyên gia và người làm đều được cầm binh khí, trừ quần áo, cũng không khác sai nha là mấy.

Biển Kha oán trách mấy câu, Liêu Huy nói: "Trận đánh hôm qua, phe ta tổn thất một phần tư nhân thủ, đấy là vừa mới bắt đầu, cứ thế mãi, người Tuyên gia không động thủ, cũng ta cũng sớm chết trên đường đến Lĩnh Tây. Phòng cũng không phòng được, khồng bằng thành thật đối đãi, giao phó lấy tín nhiệm, lấy danh vọng của Tuyên gia hẳn là không làm chuyện bội bạc, hi vọng sống của chúng ta còn cao hơn chút." 

Đã nói đến "sống còn" rồi, tất nhiên Biển Kha không còn lời nào để nói.

Sinh hoạt đồ uống tốt hơn, tinh thần cũng lên cao. Trên dưới Tuyên gia từ chán nản vì bị lưu đày thành vui vẻ hứng khởi.

Có lúc nhóm sai nha cũng không phân biệt được rốt cuộc ai mới là người bị lưu đày. Nếu không, tại sao cảm thấy bản thân không vui vẻ?

Nhưng mà, người Tuyên gia nhiều, luôn luôn có người khác biệt. 

Ví dụ như Đoan Tĩnh, tâm tình mấy ngày nay cũng không tốt như vậy.

Không biết có phải người có việc làm lần nữa đặc biệt sợ thất nghiệp tiếp hay không, từ sau khi nhận vũ khí Tuyên Ngưng đặc biệt nghiêm túc với công việc, ý chí chiến đấu cực kỳ lớn, buổi tối cũng rất tích cực gác đêm. Nhiều lần tỉnh dậy lúc nửa đêm, nàng đều chỉ có thế thấy bóng lưng cao lớn của hắn, loại chuyện tốt như gối cánh tay ngủ cũng khồng còn xảy ra.

Bình an mấy ngày khiến Liêu Huy gần như vui mừng vì có thể an toàn đến Lĩnh Tây thì lại có một nhóm người xuất hiện, khoảng năm mươi sáu mươi người, trận chiến cực lớn.

Tên đầu lĩnh gầy còm lén lút trốn trong đám người, ghé vào bên tai ông già mặc kim quang lấp lánh nói nhỏ.

Ông ta ngồi trên ghế mây, tay cầm quạt ba tiêu, phong thái phi phàm: "Ai là Tuyên Thống?"

Liêu Huy cau mày, vừa định tiến lên một bước, lại liếc mắt thấy Biển Kha bên cạnh chỉ Tuyên Thống

Ông già kia nói: "Nghe nói học trò của ta tới cứu ngươi, ngươi lại giết hắn. Không biết điều thì cũng thôi đi, còn vong ân phụ nghĩa, ta thấy Hoàng đế già lưu đày ngươi là đúng. Đường Lĩnh Tây còn xa, thay vì đến đó chết, không bằng ở đây cùng người nhà đi xuống âm phủ đoàn tụ!"

Bốn bóng dáng màu bạc lóng lánh kiên quyết bay tới, lao về phía Tuyên Thống.

Tuyên Xung và Tuyên Ngưng đồng thời từ hai bên lướt đến nghênh chiến!

Lấy một địch hai, Tuyên Ngưng còn thành thạo, Tuyên Xung cố hết sức đánh trả, cũng may thỉnh thoảng có Tuyên Ngưng trợ giúp, cũng coi như ngang sức.

Tuyên Thống nhìn qua, yên lòng, đứng từ xa ôm quyền nới lão già nói: "Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?"

"Đồ thiển cận! Chừa bao giờ nghe đến danh Kim Quang Tiêu Dao Quân xếp thứ mười ba bảng xếp hạng cao thủ sao?" Một nam tử cao gầy mặc nữ trang lắc mông, phẩy khăn tay nhỏ đi ra.

Tuyên Thống nói: "Mặc dù ta bắt giữ đồ đệ của ngươi, nhưng đã thả hết về, người ở đây làm chứng, tiếng giết hắn từ đâu mà ra?"

Kim Quang Tiêu Dao Quân cười nhạo nói: "Tướng quân sợ chết không dám nhận sao?"

Tuyên Thống nói: "Tất nhiên ta có tội sẽ nhận, người khác làm ta không nhận."

Kim Quang Tiêu Dao Quân cũng không dây dưa: "Tạm thời không nói đến chuyện này. Nguyện vọng của đồ đệ ta là cứu ngươi thoát khỏi chỗ chết, ngươi có đi hay không?" 

Tuyên Thống nói: "Ta phụng chỉ đi Lĩnh Tây, nếu không đi, chính là kháng chỉ."

Kim Quang Tiêu Dao Quân nói: "Ta không quan tâm ngươi có kháng chỉ hay không, chỉ hỏi ngươi có đi hay không?"

"Không đi."

"Vậy là muốn chết."

Kim Quang Tiêu Dao Quân vung cây quạt lên, tên nam tử mặc nữ trang nhảy lên, lao tới chỗ Tuyên Thống: "Vậy để Yêu Nhiêu Quân tiếp Tướng quân!" Sau đó, lại có mười mấy người áo đen cả nam cả nữ xông lên. Võ công của bọn họ hơn hẳn người Hắc Phong thập tam trại.

Yêu Nhiêu Quân ra tay nhanh như chớp, đánh với Tuyên Thống không phân thắng bại.

Liêu Huy xông lên một lần, suýt nữa bị một nữ áo đen cắt rớt đầu, bị sợ lùi về vòng vây của Tuyên gia theo dõi. Biển Kha khá hơn một chút, hắn xuất thân là võ trạng nguyên, võ công cũng không tệ, lúc mới xông lên giết được một tên, chống đỡ được ba người, nhiều hơn thì không được, sai nha bị giết tan tác -di. Binh lính của Tuyên gia người bị điều đi, người bị giáng chức, không có ai ở bên cạnh, mặc dù người làm Tuyên gia biết võ công, cũng chỉ biết chút chút, gặp phải cao thủ chân chính, chỉ có thất bại liên tục.

Tình cảnh này, nữ quyến Tuyên gia cũng phải lo lắng.

Lão thái thái nắm chặt tay Uyển thị, giọng run run nói: "Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ……."

Uyển thị hiểu ý của bà.

Một khi thua, không phải chết, chính là đầu hàng.

Nàng hiểu Tuyên Thống, người nam nhân kia thà rằng chết trận cũng không nhẫn nhục cầu sống. Đến lúc thời điểm đó thật sự xảy ra, nàng cũng chỉ có thể……..

"Nhường một chút." Từ sau lưng truyền đến tiếng thở dài, một cánh tay bị băng bó cố gắng tách người ra.

Uyển thị quay đầu lại, thấy Đoan Tĩnh từ bên ngoài chen từng chút từng chút một tới.

Thấy nàng nhìn mình, Đoan Tĩnh giải thích: "Để tránh ra quân chưa thắng trận đã chết, con muốn giữ lại hơi sức dùng đại chiêu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.