Công Tước Của Riêng Em

Chương 9




Edit: thienbao95

Beta: Trà Ft Chanh

Mặc Sĩ Thần và Mặc Sĩ Kính Đức thực lưu luyến , Mặc Sĩ Thần vừa mới trở về đã phải đi ngay, nhưng hoàng thượng có lệnh, ai dám cãi lời. Tiết Tử Hạo và người nhà mình cũng quyến luyến không nỡ chia tay. Viện trưởng học viện Bạch Vũ kích động nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cạc cạc* nói không ngừng. Không gì ngoài chuyện, Gia Cát Minh Nguyệt chính là niềm kiêu ngạo của học viện Bạch Vũ bọn họ, vân vân…. Đạt được quán quân Thần Long đại tái, lần này lại là cứu tinh của Thương Phong thành, hắn không kiêu ngạo mới là lạ. Còn bên cạnh Lăng Phi Dương, không ít thiếu nữ vây quanh, hai mắt sáng lấp lánh, phóng điện với hắn, chỉ có điều hắn đã biến thành vật cách điện, một mực không chú ý.

(*) cạc cạc: tiếng vịt á, ý nói nhiều nói nhảm.

Bốn cỗ xe ngựa rộng rãi, thoải mái đã sớm chuẩn bị xong, một mình Gia Cát Minh Nguyệt ngồi một xe, ba người Lăng Phi Dương cũng mỗi người một chiếc. Gia Cát Minh Nguyệt lên xe ngựa, nhìn trong xe ngựa một chút, thầm than, Thống lĩnh cấm vệ quân này chuẩn bị cũng thật đầy đủ . Bên trong xe ngựa được phủ một tấm đệm thật dày và mềm mại, còn có một chiếc bàn nhỏ, trên mặt bày nước trà và điểm tâm, còn có vài cuốn sách. Ngồi trên xe ngựa không cảm thấy một chút chấn động nào.

Xe ngựa chậm rãi khởi động, Gia Cát Minh Nguyệt dứt khoát nằm xuống, nhắm hai mắt lại. Nàng thực sự rất mệt, từ khi vào thành Thương Phong, từ đầu đến cuối, lúc nào cũng căng thẳng. Hiện tại, cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Trước khi đi , ở Mặc Sĩ gia nàng đã tắm gội, thay đổi y phục, nhưng lại chưa kịp nghỉ ngơi. Hiện tại, nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Đến khi nàng mở mắt ra, liền đối diện với một đôi dị đồng câu hồn đoạt phách.

“Ngươi. . . . . .” Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, đang tính nói chuyện, lại bị ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng che lên môi.

“Suỵt.” Quân Khuynh Diệu khẽ mỉm cười, điên đảo chúng sinh.

Gia Cát Minh Nguyệt ngồi dậy, nhìn Quân Khuynh Diệu đang ngồi bên cạnh nàng, kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Vào bằng cách nào?”

“Sao ta lại không thể ở trong này?” Quân Khuynh Diệu cười cười, “Mệt muốn chết rồi đi?”

Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu: “Lần này hơi mệt một chút.”

“Đúng vậy, ngủ ngáy, còn chảy nước miếng.” Quân Khuynh Diệu hài hước nói.

Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng lau lau khóe miệng của mình, biết Quân Khuynh Diệu đang lừa nàng, hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hắn không nói gì.

“Sao ngươi lại ở đây?” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận hỏi.

“Đương nhiên là tới thăm nàng.” Quân Khuynh Diệu trên mặt vẫn thủy chung treo một nụ cười.

Gia Cát Minh Nguyệt híp mắt nhìn Quân Khuynh Diệu, trên mặt tràn đầy hoài nghi. Quân Khuynh Diệu thu lại vẻ tươi cười, nói: “Gần đây ta có chuyện phải xử lý. Cẩn thận Nam Cung Cẩn.”

“Hắn là một tên thần kinh, biến thái.” Gia Cát Minh Nguyệt ghét bỏ nói.

Quân Khuynh Diệu ngẩn ra, chợt nhịn không được cười thành tiếng: “Đúng, hắn chính là một tên thần kinh, biến thái. Tuy nhiên, có hắn đi theo nàng cũng tốt.” Quân Khuynh Diệu hiểu rõ Nam Cung Cẩn, hiện tại Nam Cung Cẩn có hứng thú với Gia Cát Minh Nguyệt, như vậy chắc chắn sẽ không để cho nàng gặp nguy hiểm. Gia Cát Minh Nguyệt xảy ra chuyện, hắn sẽ không đứng ngoài xem cuộc vui. Nam nhân này tính cách ác liệt, hứng thú tệ hại, nhưng đôi khi đó cũng là chuyện tốt.

“A.” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, lời này có ý tứ gì? Quân Khuynh Diệu không phải muốn nàng cẩn thận Nam Cung Cẩn sao? Tại sao lại nói có hắn đi theo cũng tốt.

” Ta còn có chuyện, chờ ta xử lý xong, sẽ tới tìm nàng.” Quân Khuynh Diệu vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc đen của Gia Cát Minh Nguyệt, ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

Hành động này của Quân Khuynh Diệu làm cho Gia Cát Minh Nguyệt đỏ mặt. Nàng chỉ cảm thấy mặt mình rất nóng, rất nóng, càng nói càng lắp bắp.

“Ngươi, ngươi, ngươi làm gì, làm cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt bối rối kéo tóc mình lại.

Nhìn bộ dạng quẫn bách của Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khuynh Diệu chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt.

“Ta đi rồi, phải nhớ tới ta.” Quân Khuynh Diệu đứng lên, xốc rèm cửa, một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng hắn đã không thấy đâu nữa. Xa phu chỉ cảm thấy sau lưng có một trận gió nhẹ, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy rèm cửa hơi lay động, cũng không có gì khác thường. Hắn lắc đầu, cảm thấy mình có phải hay không có chút chóng mặt nên mới gặp ảo giác.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn xe ngựa trống rỗng, tâm trạng thật lâu vẫn chưa bình thường trở lại.

Sau khi dùng xong cơm trưa, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi trong xe ngựa giở sách xem, thần trí mơ màng, cuối cùng ghé vào bàn nhỏ ngủ thiếp đi. Đến lúc nàng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt, châm chọc của Nam Cung Cẩn.

Gia cát Minh Nguyệt dụi mắt, ngồi thẳng người, đối với Nam Cung Cẩn cũng lặng yên không tiếng động xuất hiện bên trong xe ngựa, nàng rất bình tĩnh thích ứng. Nàng hiện tại, thực chán ghét những người có thực lực cường hãn hơn mình. Thực lực cao cường thì rất giỏi sao? Có thể lặng yên không một tiếng động chạy vào trong xe ngựa của người khác, xem tư thế ngủ của người khác sao? Thật là vô sỉ! Thật là đáng ghét! Chờ thực lực của mình cường hãn, sẽ đem những người này treo lên trên cây.

“Mèo con, đã tỉnh a.” Nam Cung Cẩn cầm một khối điểm tâm, cười híp mắt đưa đến trong miệng mình.

Gia Cát Minh Nguyệt không đếm xỉa đến hắn, tự mình rót trà uống.

Nam Cung Cẩn từ trong ngực mình lấy ra một cái chén bạch ngọc, đưa tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt: “Ta cũng muốn.”

Khiết phích cuồng*! Còn tự mình mang theo chén!

(*)cuồng sạch sẽ*

“Ngươi còn tự mình mang theo chén, sao ngươi không tự mang theo một bộ chén đũa luôn đi? Để tránh sau này ăn cơm còn muốn người ta phải dùng nước nóng rửa chén đũa cho ngươi mấy lần?” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận mỉa mai. Nàng nhớ rõ, lúc ở tửu lâu Kỳ Lân ăn cơm, người này bắt tiểu nhị dùng nước nóng đem chén đũa của hắn rửa đi rửa lại mấy lần .

“Chủ ý này không tồi.” Gia Cát Minh Nguyệt chính là châm chọc hắn, Nam Cung Cẩn lại cảm thấy cái này cũng không phải chuyện lạ, gật gật đầu.

Gia Cát Minh Nguyệt trở mình xem thường, không để ý tới hắn .

Thời điểm giữa đường dừng lại tìm nơi ngủ trọ, xa phu cùng người của Hoàng Thành cấm vệ quân nhìn thấy từ trong xe ngựa của Gia Cát Minh Nguyệt, một nam nhân bước xuống, tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài . Người này ở bên trong xe ngựa từ khi nào? Hơn nữa nhìn sắc mặt của Gia Cát Minh Nguyệt vẫn như cũ, đây là tình huống gì a ? Cẩn thận đánh giá nam nhân kia, lại kinh diễm một phen. Nam tử yêu nghiệt như vậy, lại được Gia Cát Minh Nguyệt giấu ở trong xe ngựa, quan hệ giữa hai người bọn họ, rốt cuộc là . . . ? Chuyện này khiến cho rất nhiều người suy nghĩ viển vông. Nhưng cũng không có ai dám mở miệng hỏi cái gì.

Đoàn người Lăng Phi Dương vừa xuống xe, cũng nhìn thấy Nam Cung Cẩn, sắc mặt mọi người đều không được tốt, đặc biệt là Lăng Phi Dương. Nam nhân này, tại sao có thể cùng Minh Nguyệt ngồi chung một chiếc xe ngựa!

Ở kinh thành hoàng thượng rất nhanh đã nhận được tin tức, Gia Cát Minh Nguyệt bên trong xe ngựa có giấu một gã nam tử tướng mạo bất phàm ! Hai người quan hệ không rõ ràng! Hoàng thượng nổi giận, nữ nhi bé nhỏ của hắn bị cái tên nam nhân vô sỉ này lừa gạt khiến tâm tình của hắn trở nên nóng nảy, cáu kỉnh.

Mà sứ giả Thần Miếu, Mạn Tuyết Oánh sắc mặt lại càng khó coi. Đúng vậy, vị này là “Sứ giả Thần Miếu” tên gọi MạnTuyết Oánh! Sau mạng che, khuôn mặt của nàng có chút vặn vẹo.

Đại nhân như thế nào lại có thể cùng nữ tử đê tiện như vậy thân mật? Tại sao có thể!

Mạn Tuyết Oánh một thân váy dài tuyết trắng không tỳ vết , dáng người uyển chuyển khiến cho người ta nhung nhớ. Cái khăn che mặt cơ hồ trong suốt, đem dung mạo xinh đẹp của nàng nhìn qua không sót một cái gì. Đầu sa tuyết trắng càng làm cho nàng lộ vẻ thần bí, cao quý. Nàng lẳng lặng đứng ở trên hành lang nhìn ngự hoa viên, trong lòng phiền não. Đại nhân rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Để cho cho mình giả mạo hắn tiến vào Đan Lăng Quốc, còn chính mình lại đi tiếp cận đứa con gái tư sinh ti tiện ấy. Nhất định có lý do gì đó, nhất định có!

Mạn Tuyết Oánh khẽ cắn môi suy tư. Chuyện đại nhân quyết định, người bên ngoài tuyệt đối không thể nhúng tay, nếu không hậu quả không phải đơn giản là chết, mà là sống không bằng chết. Cho nên, nàng cũng không dám can thiệp. Nhưng mà, nghĩ tới ngày đó ở Lễ Chúc Mừng* nhìn thiếu nữ tươi cười xinh đẹp, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, khiến cho nàng nhịn không được sinh ra một cỗ xúc động, một cỗ xúc động muốn hủy diệt nàng.

(*) Lễ chúc mừng: (nguyên bản là Khánh công yến) lễ mừng công, tiệc chúc mừng Hoàng thượng mở sau khi thi đấu xong Thần Long đại tái á.

Nhịn, nhất định phải nhịn xuống. Mạn Tuyết Oánh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Bây giờ còn không biết đại nhân tiếp cận Gia Cát Minh Nguyệt là vì chuyện gì, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu phá hủy kế hoạch của đại nhân, cơn tức giận của ngài, nàng không có khả năng chống đỡ.

Trên đường hồi kinh, Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất, ăn ngủ nghỉ, đều là những thứ tốt nhất bọn họ được hưởng thụ từ trước tới nay. Đây là lần đầu tiên Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo được Hoàng Thành cấm vệ quân bảo hộ suốt hành trình, loại cảm giác này cũng thật khác biệt.

Gia Cát Minh Nguyệt ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, cổ lực lượng thần bí đáng sợ trong cơ thể đã muốn an tĩnh trở lại, không còn ở trạng thái sôi trào mãnh liệt. Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, rút ra chủy thủ bên hông. Cây chủy thủ này là Lăng Phi Dương đưa cho nàng. Lúc ấy, rõ ràng cây chủy thủ này thiếu chút nữa không chịu nổi cỗ lực lượng trong cơ thể mà nổ tung trước mắt Gia Cát Minh Nguyệt. Cây chủy thủ này dùng rất thuận tay, hơn nữa là Lăng Phi Dương đưa, ý nghĩa bất đồng, nàng rất thích.

“Không nên tùy ý sử dụng lực lượng trong cơ thể ngươi , ngươi chịu không nổi đâu.” Ngạn Hống từ lâu không có động tĩnh bỗng nhiên ở trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt cùng nàng trực tiếp nói chuyện.

Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt, ở trong đầu cùng Ngạn Hống trao đổi : “Ngươi biết lực lượng trong cơ thể ta là cái gì?”

“Thực lực ngươi tăng lên, nhưng ta không để cho ngươi triệu hoán ma sủng, bởi vì khi ngươi triệu hoán, liền không chịu nổi . Cổ lực lượng bên trong cơ thể ngươi, ngươi vẫn chưa thể khống chế.” Ngạn Hống không trả lời vấn đề của nàng, mà chậm rãi nói một phen, “Nhớ kỹ, không nên sử dụng.”

Gia Cát Minh Nguyệt rốt cục hiểu được vì sao khi thực lực của nàng tăng lên mà vẫn không thể triệu hoán được nhiều ma sủng. Nguyên lai bởi vì Ngạn Hống nhận thấy được lực lượng đáng sợ trong cơ thể nàng nên ngăn trở nàng tiếp tục triệu hoán .

” Mèo con ~ ngươi đang suy nghĩ cái gì? Có phải hay không nghĩ tới ta, ta đang ở trước mắt ngươi, không cần a.” Thanh âm mị hoặc của Nam Cung Cẩn bỗng nhiên vang lên đánh gãy suy nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt.

“Ta đúng là đang nghĩ tới ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười nói, nhìn dáng vẻ tươi cười của Nam Cung Cẩn, khóe miệng nàng giương lên, bổ sung, “Ta đang nghĩ phải làm như thế nào để giết ngươi.”

Nụ cười trên mặt Nam Cung Cẩn vẫn không thay đổi, độ cong khóe miệng cao lên một chút: ” Ngươi còn đánh không lại ta.”

“Sẽ có này ta đánh lại ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đem chủy thủ thu trở về, không để ý tới Nam Cung Cẩn .

Trên một chiếc xe ngựa khác, khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Phi Dương hiện lên một mảnh trầm tĩnh. Trước mắt hắn, luôn hiện ra cảnh tượng Gia Cát Minh Nguyệt dùng chủy thủ xuất ra lực lượng kinh thiên động địa lúc trước. Minh Nguyệt nàng, đã cường đại như vậy rồi sao. . . . . . Lăng Phi Dương khẽ nắm quyền, mí mắt rủ xuống, thở ra một hơi thật dài. Chợt hắn vén màn xe lên, ánh mắt sáng quắc hướng về chiếc xe ngựa phía trước. Nam nhân kêu Nam Cung Cẩn kia! Quá mức cường đại, cường đại đến mức hắn biết rõ người nọ rất nguy hiểm, thế nhưng hắn lại không có cách nào giúp Gia Cát Minh Nguyệt đuổi hắn đi. Loại cảm giác này, vô lực, không cam lòng. Hắn quá yếu, quá yếu, hắn chưa bao giờ khát khao trở nên mạnh mẽ giống như bây giờ.

Không một ai biết tâm tư lúc này của Lăng Phi Dương, mấy ngày sau xe ngựa chậm rãi đi vào kinh thành.

Gia Cát Minh Nguyệt vừa trở lại kinh thành, hoàng thượng liền lập tức triệu kiến .

Ở đình lý trong ngự hoa viên, trên bàn bày đầy rẫy những món Gia Cát Minh Nguyệt yêu thích. Hoàng thượng vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, liền cười tủm tỉm hướng nàng vẫy tay , không để cho nàng hành lễ.

“Hoàng thượng.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn nụ cười hiền lành trên mặt hoàng thượng, cũng nở nụ cười. Cùng hoàng thượng tiếp xúc tới nay, bất tri bất giác, Gia Cát Minh Nguyệt đã đem hắn trở thành trưởng bối có thể tín nhiệm . Lòng người cũng là máu thịt, mấy ngày nay tiếp xúc, nàng tự nhiên hiểu được hoàng thượng thực sự yêu thương nàng từ tận đáy lòng.

“Đến đến.” Hoàng thượng ý bảo Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống.

Chờ Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, đầu tiên hắn hỏi không ít tình huống ở Thương Phong Thành, cuối cùng mới nói chuyện vừa xảy ra.

“Minh Nguyệt, nam nhân đi theo bên cạnh ngươi là ai?” Hoàng thượng cẩn thận hỏi, “Chính là cái người cùng ngươi ngồi chung một chiếc xe ngựa lúc trở về.”

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, tiếp theo nhớ tới người hoàng thượng nhắc đến là ai . Không phải là hỏi Nam Cung Cẩn, cái tên biến thái thích sạch sẽ kia sao?

Hoàng thượng nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, sợ Gia Cát Minh Nguyệt trả lời giống với điều mà hắn lo lắng .

Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ phải trả lời như thế nào đây. Nam Cung Cẩn biến thái này, kỳ thật chính là người của Thần Miếu, là sứ giả Thần Miếu chân chính a.

“Hắn là một bằng hữu mà thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, trong giọng nói không che giấu được sự ghét bỏ.

Hoàng thượng cẩn thận quan sát vẻ mặt cùng ngữ khí Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng vui vẻ, hắn biết Gia Cát Minh Nguyệt không có nói dối. Xem ra, Minh Nguyệt không có coi trọng tên kia, không sai, không sai.

Thời điểm Hoàng thượng đang cảm thấy may mắn , bỗng nhiên tổng quản đến bẩm báo, nói sứ giả Thần Miếu đại nhân cầu kiến. Bởi vì nghe nói Gia Cát Minh Nguyệt cũng đang ở đây, cho nên muốn gặp nàng.

Hoàng thượng nghe được tổng quản bẩm báo, sắc mặt trầm xuống. Hắn rất không muốn gặp sứ giả Thần Miếu này. Không chỉ bởi vì nàng là người của Thần Miếu, mà nguyên nhân còn là vì con của mình bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo, lại càng bởi vì nàng muốn Minh Nguyệt gia nhập Thần Miếu bọn họ. Hoàng thượng quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt cư nhiên là khinh thường. Hoàng thượng có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc, Minh Nguyệt khinh thường sứ giả Thần Miếu kia sao? Kỳ thật lúc trước Minh Nguyệt cự tuyệt gia nhập Thần Miếu cũng làm cho hắn giật mình. Rất nhiều người trẻ tuổi sùng bái Thần Miếu, điều này mọi người đều biết, thậm chí coi đây là chuyện đương nhiên. Nhưng mà Minh Nguyệt lại bình tĩnh cự tuyệt hấp dẫn mà sứ giả Thần Miếu đưa ra. Càng khó tin hơn chính là đồng bạn của nàng rõ ràng nhìn thấy sứ giả Thần Miếu cũng kích động, nhưng vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt cự tuyệt, bọn họ cũng đều không nhận lời .

“Chuyển lời lại cho sứ giả Thần Miếu, nói Minh Nguyệt đi đường mệt nhọc, phải đi về nghỉ ngơi.” Hoàng thượng nhíu mày, vẫn là quyết định như vậy. Hắn tin, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không muốn gặp sứ giả Thần Miếu .

Tổng quản lo lắng nhìn Hoàng thượng, hắn làm bạn với Hoàng thượng đã nhiều năm, từ khi ngài còn là một Vương gia không có quyền thế, hắn vẫn luôn theo bên cạnh ngài. Cho nên, hắn không chỉ coi Hoàng thượng là chủ tử, mà xem ngài như ông trời của mình.

“Hoàng thượng, cái này . . . . Nàng dù sao cũng là sứ giả Thần Miếu.” Tổng quản suy nghĩ một chút, vẫn là nên lên tiếng, nhưng cũng không trực tiếp khuyên giải. Hắn biết rõ thân phận của mình. Hắn lo hoàng thượng không cấp mặt mũi cho sứ giả Thần Miếu, nếu sứ giả Thần Miếu nổi giận thì làm sao bây giờ?

“Nàng ta cũng tính là sứ giả Thần Miếu?” Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, nàng hiện tại không tính toán đem thân phận của sứ giả Thần Miếu kia tiếp tục che giấu.

Hoàng thượng cùng tổng quản nghe vậy cũng là kinh hãi, chẳng lẽ nữ tử kêu Mạn Tuyết Oánh trong cung kia, cư nhiên không phải sứ giả Thần Miếu? Nếu không phải, Gia Cát Minh Nguyệt từ đâu mà biết được?

“Nàng là người của Thần Miếu, nhưng là không phải sứ giả Thần Miếu. Nàng chỉ là cấp dưới của sứ giả Thần Miếu mà thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hoàng thượng cùng tổng quản, trầm giọng nói, “Hoàng thượng, chuyện này ta ngẫu nhiên biết được, người đừng để trong lòng là tốt rồi. Người này không phải sứ giả Thần Miếu thật sự, địa vị nàng không có cao như vậy.”

Nói đến đây, hoàng thượng tự nhiên hiểu được lời nói Gia Cát Minh Nguyệt là có ý gì. Trong lòng hắn có chút yên tâm, Mạn Tuyết Oánh này nếu thật sự không phải là sứ giả Thần Miếu, địa vị không có cao như vậy, chính mình không cần phải kiêng kị, nhưng cũng không thể cứ như vậy quên đi mặt mũi nàng .

“Minh Nguyệt, làm sao ngươi biết?” Hoàng thượng không có chút nghi ngờ lời nói của Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ là tò mò hỏi.

“Bởi vì sứ giả Thần Miếu chân chính đang ở bên cạnh ta.” Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn là đem thân phận Nam Cung Cẩn nói ra, ngộ nhỡ hoàng thượng bên này có người nào đắc tội Nam Cung Cẩn, hậu quả nhất định là không thể lường được. Nam Cung Cẩn người này, một đôi mắt hoa đào mặc dù xinh đẹp nhưng đáy mắt lại đều là vô tình, lạnh lẽo.

“Ngươi nói, chính là nam tử ngồi chung xe ngựa với ngươi?” Hoàng thượng thất thanh hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.

“Hắn, như thế nào lại đi theo bên cạnh ngươi? Có mục đích gì? Có thể bất lợi với ngươi hay không?” Hoàng thượng càng hỏi ngữ khí càng vô cùng lo lắng.

“Có thể là hắn thấy chơi đùa thật vui. Yên tâm, hắn không có gây bất lợi đối với ta.” Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu, “Hoàng thượng, chuyện này ta nói cho người, trong lòng người biết là được, không cần lộ ra bên ngoài, còn có kêu người của ngài ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc hắn. Người này, chính là một gã biến thái, thần kinh.” Gia Cát Minh Nguyệt hiện tại không hề ngại miệng nói xấu sau lưng Nam Cung Cẩn .

“Hảo, ta đã biết.” Hoàng thượng vừa rồi tâm có chút loạn, hiện tại cũng đã trấn định lại.

“Thực lực của người này phi thường cao cường. Ta cảm thấy uy áp của hắn thậm chí vượt qua cả Thanh tiên sinh.” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày.

Hoàng thượng nghe thấy lời này, cũng không kinh ngạc. Nếu người nọ thực sự là sứ giả Thần Miếu, thực lực như vậy, căn bản cũng không có gì khó hiểu.

“Chính ngươi cũng phải chú ý một chút, chiếu cố tốt bản thân mình.” Hoàng thượng tâm tình có chút phức tạp, nhiều hơn là tự trách cùng áy náy.

“Đã biết, hoàng thượng người cũng cẩn thận.” Gia Cát Minh Nguyệt nghe hoàng thượng nói vậy, trong lòng ấm áp, dùng sức gật đầu một cái.

Hoàng thượng giữ lại Gia Cát Minh Nguyệt nói chuyện một hồi lâu, mới phái người đưa nàng rời khỏi hoàng cung. Sau khi trở lại ngự thư phòng, hoàng thượng lập tức vung tay viết một phong thư, kêu tổng quản tiến vào, đem thư tín giao cho hắn, nói: “Lập tức cho phi ưng đưa phong thư này truyền cho Thánh điện.”

“Vâng, hoàng thượng.” Tổng quản tiếp nhận thư tín, cung kính đáp lời.

“Đúng rồi, Mạn Tuyết Oánh kia hiện tại thế nào?” Đã biết người tới không phải là sứ giả Thần Miếu chân chính, hoàng thượng cũng không còn kiêng kỵ như trước. Cấp dưới Sứ giả Thần Miếu, cái này chỉ là nói cho dễ nghe. Nói trắng ra, Mạn Tuyết Oánh này chỉ là một nha hoàn có địa vị bên cạnh Sứ giả Thần Miếu mà thôi.

“Hoàng thượng cự tuyệt lời cầu kiến của nàng, nàng hình như rất không cao hứng. Sau đó, Thái tử điện hạ. . . . . .” Tổng quản nói đến lời sau, có chút ấp úng.

Hoàng thượng nghe mấy lời này, trong lòng buồn bực, phất tay: “Không cần nói nữa, ngươi lui ra đi.” Thái tử cứ như vậy, vì một nữ nhân Thần Miếu mà thần hồn điên đảo, thật sự bất lợi. Nhớ tới đủ loại việc xấu ngày xưa của Thái tử, hoàng thượng không khỏi cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Có lẽ, danh hiệu thái tử này, phải đổi người rồi.

Gia Cát Minh Nguyệt quay trở về nhà mình, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Lăng Phi Dương. Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo đã tắm rửa xong , đang ở đại sảnh ăn một bữa đại tiệc thịnh soạn. Đoan Mộc Huyên ở một bên, cái miệng nhỏ cũng đang ăn. Nam Cung Cẩn cũng không thấy bóng dáng, hắn tất nhiên là ở trong phòng mình tắm rửa. Mỗi lần tắm rửa, người này mất thời gian nhiều nhất.

“Phi Dương đâu?” Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, cũng bắt đầu ăn, tuy rằng vừa rồi ở trong hoàng cung đã ăn, thế nhưng mỹ thực ở ngay trước mắt, nàng không thể buông tha.

“Không biết, trở lại một cái liền đi ra ngoài.” Mặc Sĩ Thần ăn đến nỗi hai gò má phình ra , lắc đầu nói.

“Rất kỳ quái, hắn không tắm rửa cũng không ăn cơm liền vội vàng đi ra ngoài, chẳng lẽ đi về nhà?” Tiết Tử Hạo ở một bên vừa ăn vừa đoán .

“Sẽ không!” Gia Cát Minh Nguyệt kiên quyết bác bỏ. Có nhà như vậy, Lăng Phi Dương nhất định không muốn trở về. Có về, hắn cũng quay về biệt viện của mình. Chẳng lẽ, hắn có chuyện gì? Chờ hắn trở về hỏi lại mới được .

“Vì sao sẽ không về nhà?” Mặc Sĩ Thần nghi hoặc hỏi.

“Tóm lại là sẽ không.” Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không đem chuyện Lăng Phi Dương cùng phụ thân hắn lúc đó nói cho mọi người, nàng chỉ trả lời chắc chắc như vậy.

Buổi chiều, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo ở nhà nghỉ ngơi, Nam Cung Cẩn cũng không có xuất môn. Gia Cát Minh Nguyệt mang theo chủy thủ đi tìm Hình Lâm Châu. Thời điểm ở Thương Phong Thành, cây chủy thủ này suýt nữa nổ tung, Gia Cát Minh Nguyệt chính là muốn Hình Lâm Châu làm cho cây chủy thủ này cường hóa một chút. Cái này cũng được gọi là luyện khí. Hình Lâm Châu đệ nhất luyện kim sư ở Đan Lăng quốc, nhất định có biện pháp.

Hình Lâm Châu thấy Gia Cát Minh Nguyệt đến, vui vẻ ra mặt.

“Đồ đệ ngoan, ngươi từ Thương Phong Thành trở về không quên tới thăm ta trước, thật sự rất ngoan a.” Hình Lâm Châu há mồm nói câu đầu tiên khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt dở khóc dở cười. Hắn so tình cảm của nàng ở việc nàng trở lại là tới tìm Thương Vô Nhai trước hay là tới tìm hắn trước.

“Đúng vậy, ta tới thăm sư phụ trước . Còn có một chuyện muốn thỉnh giáo sư phụ.” Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên liền thuận thế nói là tới thăm Hình Lâm Châu trước .

Hình Lâm Châu quả nhiên cười đến nỗi ánh mắt híp lại thành một đường .

“Nói đi, muốn thỉnh giáo sư phụ cái gì?” Hình LâmChâu ôn tồn hỏi.

“Ta muốn hỏi sư phụ, làm sao luyện khí? Có thể hay không đem chủy thủ của ta cường hóa?” Gia Cát Minh Nguyệt rút ra chủy thủ, đưa cho Hình Lâm Châu.

Hình Lâm Châu nhận lấy, xem xét một chút, nói: “Có thể, có thể. Bất quá, phải xem là dùng luyện pháp* gì. Luyện khí được chia làm mấy cấp bậc, ta nghiên cứu ra, lôi điện là loại tốt nhất. Đi theo ta.” Hình Lâm Châu nói chuyện về luyện kim thuật, bản thân liền thay đổi một trăm tám mươi độ, nói thao thao bất tuyệt.

(*) luyện pháp: phương pháp luyện khí

Gia cát Minh Nguyệt đi theo Hình Lâm Châu đi tới phòng thí nghiệm, Hình Lâm Châu đem chủy thủ đặt ở trên bàn thí nghiệm, loay hoay với đống chai lọ của mình,nói: “Ta đã nghiên cứu ra luyện pháp thượng đẳng nhất, chính là Lôi Điện. Thế nhưng, lôi điện được tạo ra quá mức nhỏ yếu, chỉ có thể cường hóa một chút. Trong truyền thuyết có *địa tâm lôi*, ta chỉ mới nghe qua, chưa từng thấy qua. Ta đem luyện khí chi pháp dạy cho ngươi, nếu có ngày ngươi tìm được địa tâm lôi, như vậy liền thử một chút. Còn có luyện khí pháp trận ta cũng dạy cho ngươi.” Hình Lâm Châu đem tài liệu đã chuẩn bị tốt, vừa nói vừa thực nghiệm, chờ hai cái giá ở chính giữa tỏa ra một chút Lôi Điện nho nhỏ , hắn liền đem chủy thủ tới gần, nói, “Nhưng mà, ngươi nhớ kỹ, luyện pháp này, vô cùng nguy hiểm, nếu như một thao tác không tốt , liền a a a a a a. . . . . .”

*lôi điện của tâm trái đất*

Gia Cát Minh Nguyệt yên lặng gật đầu, nhìn cái tay đang bị điện giật của Hình Lâm Châu, nàng khẳng định cách nói của hắn hoàn toàn chính xác. Quả thật rất nguy hiểm. . .

Cuối cùng, Hình Lâm Châu đem chủy thủ trả lại cho Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn chủy thủ trong tay , trên mặt tươi cười. Chủy thủ quả nhiên đã được cường hóa, tuy rằng độ cường hóa không cao, nhưng quả thực đã luyện khí thành công.

“Sư phụ, người mau dạy ta đi.” Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ đem chủy thủ thu vào.

“Được, đến đây.” Hình Lâm Châu vươn tay, đem toàn bộ điện đưa thẳng lên tóc, cố gắng đè một cái , vẻ mặt nghiêm túc nói. Chỉ là vẻ mặt nghiêm túc kết hợp với bộ dáng của hắn hiện tại, thật không hài hòa, chỉ làm cho người ta cảm thấy buồn cười.

Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh học được luyện khí pháp, khi nàng ngẩng đầu, liền thấy Hình Lâm Châu đang ngồi chồm hổm một góc vẽ vòng tròn, trong miệng lẩm bẩm: “Ông trời bất công, không có thiên lý, ta phải học đăng đẵng hai mươi năm mới có thể tìm ra luyện pháp khí này, có người cư nhiên một buổi chiều đã học được . . . Ông trời thật bất công a!”

Gia Cát Minh Nguyệt cười khanh khách, sư phụ vĩnh viễn là Lão Ngoan Đồng đáng yêu như vậy.

Gia Cát Minh Nguyệt trấn an sư phụ Lão Ngoan Đồng của mình, sau đó cầm chủy thủ đi về, muốn tìm Lăng Phi Dương nói cho hắn biết tin tức này. Thế nhưng, trở lại trạch viện, quản gia nói, Lăng Phi Dương vẫn chưa trở về. Gia Cát Minh Nguyệt không để ý, nghĩ có thể buổi tối hắn sẽ trở lại. Nhưng mà buổi tối vẫn không thấy bóng dáng Lăng Phi Dương.

Ngoài dự tính, liên tiếp mấy ngày Lăng Phi Dương cũng không có xuất hiện. Đi qua trạch viện của Lăng Phi Dương, quản gia nơi đó lại nói Lăng Phi Dương chưa hề quay về nơi này. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy có điều bất thường. Lăng Phi Dương chưa từng như vậy, không nói một lời liền biến mất. Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện? Nghĩ đến điều này , Gia Cát Minh Nguyệt lập tức bất an, đứng ngồi không yên .

Hiện tại đang là kỳ nghỉ của học viện học viện Thiên Phong, Lăng Phi Dương không ở học viện. Nhà cửa Lăng Phi Dương cũng không có ai. Gia Cát Minh Nguyệt ngồi không yên. Nàng xin Gia Cát Phó Vân, hoàng thượng, sư phụ của mình giúp nàng tìm Lăng Phi Dương. Nhưng mà, kết quả lại càng làm cho nàng hoảng sợ. Không có tin tức, hoàn toàn không có tin tức. Lăng Phi Dương dường như hoàn toàn bốc hơi.

“Tại sao có thể như vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt có chút tái nhợt, ngay cả hoàng thượng phái người truy xét cũng không có tin tức, lòng nàng lần nữa trầm xuống.

“Có lẽ, Phi Dương bị chuyện gì làm chậm trễ.” Mặc Sĩ Thần vô vị nói, chính hắn cũng không thể nào tin tưởng lý do này. Nếu là có chuyện, Lăng Phi Dương không phải sẽ cho người truyền tin nói cho bọn hắn một tiếng sao?

Gia Cát Minh Nguyệt thực sự hoảng sợ, nàng đứng lên, lại ngồi xuống, vô cùng lo lắng.

“Người còn chưa chết, ngươi khẩn trương cái gì?” Nam Cung Cẩn ngồi ở một bên, chậm rãi nói .

“Ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt lạnh nhạt nhìn nhìn Nam Cung Cẩn, Lăng Phi Dương đã nửa tháng không có xuất hiện, nàng đương nhiên lòng nóng như lửa đốt, nhìn hắn ở một bên bình tĩnh dùng chén Bạch Ngọc của hắn uống trà, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng buồn bực.

Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt còn đang buồn bực, ở cửa lại có một cái bóng tiến vào. Đứng ở trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, mỉm cười nhìn nàng.

“Uất Trì gia gia!” Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng đứng lên. Người trước mắt đúng là Uất Trì Hồng, người quen cũ của mẫu thân nàng, cũng là sư phụ Lăng Phi Dương. Hiện tại hắn xuất hiện ở nơi này, Gia Cát Minh Nguyệt có thể cảm thấy đây không phải là ngẫu nhiên. Trực giác của Gia Cát Minh Nguyệt nói cho nàng biết, Uất Trì hồng đến nhất định là có liên quan đến Phi Dương.

Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo cũng đứng lên bái kiến Uất Trì Hồng, Uất Trì Hồng mỉm cười xua tay, ý bảo không cần đa lễ. Nhưng Nam Cung Cẩn vẫn ngồi ở một bên, lại khiến cho Uất Trì Hồng chú ý nhiều hơn. Nam tử này, thực lực rất mạnh. Chẳng qua, mặc dù hắn đã che giấu lệ khí*, nhưng vẫn là chạy không khỏi ánh mắt của Uất Trì Hồng .

(*) lệ khí theo bản dịch của ta thì nó chỉ sự tàn bạo, độc ác. Ta nghĩ có thể hiểu như sát khí á. :D

“Uất Trì gia gia, người tới, có phải hay không có tin tức của Phi Dương?” Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng hỏi.

“Đương nhiên. Đi, ta mang ngươi đi gặp hắn.” Úy Trì Hồng ôm ngang Gia Cát Minh Nguyệt, trực tiếp đem nàng kẹp ở dưới nách, cứ như vậy nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa. Hai người Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo nghe được bọn họ nói chuyện, tự nhiên không cần lo lắng. Nam Cung Cẩn đáy mắt biến đổi. Lão giả này, cư nhiên mạnh như vậy. Hắn là ai? Cùng Gia Cát Minh Nguyệt có quan hệ gì?

Uất Trì Hồng mang theo Gia Cát Minh Nguyệt, trong nháy mắt lướt qua trên đường phố, người khác chỉ cảm thấy toàn thân nổi lên một cơn gió quỷ dị, căn bản nhìn không thấy bóng người. Gia Cát Minh Nguyệt thì chỉ cảm thấy bên tai vù vù rung động, cảnh vật chung quanh đều trở thành hư ảnh, gió thổi mạnh đến nỗi ánh mắt có chút mở không ra. Có thể thấy tốc độ Uất Trì Hồng đáng sợ nhường nào.

Đi thật lâu, cuối cùng Uất Trì Hồng cũng đem Gia Cát Minh Nguyệt thả xuống. Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, chờ đứng vững, liền thấy bản thân đang ở trong một rừng trúc. Xung quanh đều là cây trúc xanh tươi ướt át, phía trước có vài toà nhà tranh, phía trước nhà tranh là một hồ nước, bên cạnh hồ nước còn dựng một bến đò nhỏ làm từ cây trúc, ven bến đò còn buộc một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ có lưới đánh cá cùng cần câu. Ở giữa hồ nước còn có mấy con vịt đang chơi đùa. Phía trước nhà tranh được vây quanh bởi một hàng rào trúc. Trong hàng rào có mấy con gà con đang bới đất tìm ăn. Thanh u thế ngoại đào nguyên* chính là như thế đi. ( =))) đọc đoạn tả cảnh này có nàng nào nhớ dến cái gì ko?)

(*) Thanh u: tĩnh mịch và đẹp đẽ

Thế ngoại đào nguyên: chốn bồng lai tiên cảnh

“Chỗ ở của Uất Trì gia gia thật là đẹp.” Gia Cát Minh Nguyệt mắt cũng không chớp nhìn về phía trước .

“Đi thôi, Phi Dương ở phía sau núi. Nếu ngươi thích, muốn đến đây ở lúc nào cũng đươc.” Uất Trì Hồng cười rộ lên, đưa tay chỉ về phía trước.

“Đa tạ Uất Trì gia gia.” Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, liền hướng sau núi chạy đi.

Khi Gia Cát Minh Nguyệt chạy đến phía sau núi nhỏ, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ở phía trước. Bóng lưng của Lăng Phi Dương vẫn kiên cường như vậy, giống như một cây đại thụ thẳng tắp, lại giống như một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.

“Phi Dương!” Gia Cát Minh Nguyệt kêu to một tiếng, dừng cước bộ.

Lăng Phi Dương thân mình cứng đờ, xoay đầu lại, thấy Gia Cát Minh Nguyệt cách đó không xa. Lăng Phi Dương lúc này, vừa cao hứng lại vừa mất mát. Cao hứng là gặp được Minh Nguyệt, bắt gặp thần sắc lo lắng trên khuôn mặt nàng. Mất mát chính là, bản thân mình đang đột phá bình cảnh, nhưng vẫn còn kém một chút nữa. Hắn vốn nghĩ chờ sau khi đột phá mới đi gặp Minh Nguyệt .

“Biểu tình đó của ngươi là sao a!” Gia Cát Minh Nguyệt lật đật chạy tới, liền hung hăng đạp một cước lên chân của Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương đau đến nhe răng.

“Ngươi có ý gì, không nói câu nào liền bỏ đi. Hại chúng ta đều lo lắng gần chết. Ngươi có biết không, ta còn thỉnh hoàng thượng cùng với sư phụ, bọn họ đều đem kinh thành lật tung lên mấy lần!” Gia Cát Minh Nguyệt có chút tức giận nói.

Lăng Phi Dương kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang phóng to trước mắt, trong lòng khẽ động, hắn bỗng nhiên rất muốn vươn tay chạm vào.

Bất quá, hắn còn chưa kịp đưa tay, Gia Cát Minh Nguyệt đã xuất thủ. Nàng vươn hai tay, kiễng mủi chân, nắm hai bên má ra sức kéo: “Ngươi phát ngốc cái gì, ngươi không nói lời nào là có thể bưng bít cho qua sao? Ngươi ngốc sao?”

“Đúng vậy, ta ngốc.” Lăng Phi Dương hai má bị kéo tỉnh lại, nhưng trong lòng dường như có dòng nước ấm chảy qua. Miệng hắn bị kéo, nói có chút mơ hồ không rõ .

“Trong khoảng thời gian này ngươi đang làm cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt rốt cục lấy lại tinh thần buông ra Lăng Phi Dương, tức giận hỏi.

“Ta. . . . . . Tu luyện.” Lăng Phi Dương sờ sờ cái mặt bị nhéo thành màu hồng, có chút bất đắc dĩ nói.

“Vậy hiện tại như thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Bình cảnh.” Lăng Phi Dương cũng không che giấu.

Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc, bình cảnh là thời điểm gian nan nhất. Nếu muốn đột phá, một chút cuối cùng cũng là khó khăn nhất. Có cơ hội, sẽ có thể lĩnh ngộ mà đột phá, nếu không thể lĩnh ngộ, thì vĩnh viễn cũng không đột phá được. Từ cấp linh hồn đến thánh cấp, là một khe rãnh, khe rãnh rất lớn. Ở bình cảnh, nhìn như chỉ kém một chút, nhưng kì thực là kém rất nhiều.

Đang trầm mặc, Gia Cát Minh Nguyệt chợt nhớ tới cái gì, rút ra chủy thủ đưa Lăng Phi Dương xem: “Phi Dương, nhìn chủy thủ ngươi cho ta, bây giờ ta đã biết luyện khí. Cây chủy thủ này đã được cường hóa .”

Lăng Phi Dương tiếp nhận chủy thủ, cẩn thận nhìn một chút, gật đầu: “Quả nhiên so với trước kia tốt hơn.”

“Chỉ là lôi lực không đủ, cho nên chỉ khá hơn được một chút. Nếu như có lôi lực cường đại, ta có thể làm cho cây chủy thủ này lợi hại hơn.” Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra cái vỏ chủy thủ đưa cho Lăng Phi Dương xem, “Xem, mặt trên của vỏ đã được vẽ luyện kim trận, nếu sau này tìm được địa tâm lôi, là có thể luyện khí.”

Lăng Phi Dương nhìn vỏ chủy thủ, mặt trên quả nhiên có vẽ luyện kim trận rườm rà . Hắn chưa từng thấy qua luyện kim trận, suy nghĩ một chút nói: “Là Hình sư phụ dạy ngươi?”

“Hắn dạy hơn phân nửa, những thứ khác là ta tự mình tìm tòi.” Gia Cát Minh Nguyệt dương dương tự đắc nói, nàng dùng ánh mắt hãy khen ta đi thẳng tắp nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương.

Lăng Phi Dương bật cười, như ý nguyện của nàng khích lệ nói: “Ừm, Minh Nguyệt quả nhiên rất lợi hại. Là một luyện kim sư thiên tài.”

Gia Cát Minh Nguyệt cười rộ lên, sau đó trực tiếp ngồi xuống, vỗ vỗ bãi cỏ bên cạnh: “Ngồi đi.”

Lăng Phi Dương nghe lời ngồi ở bên cạnh, thời điểm hắn đang muốn nói cái gì, Gia Cát Minh Nguyệt lại chậm rãi lên tiếng.

“Thanh tiên sinh từng đã từng nói với ta, cục đá tuy nặng, nhưng không phá nổi một vùng nhược thủy, lá rụng tuy nhẹ, nhưng có thể bồng bềnh nổi trên mặt nước, con đường tu luyện, kỳ thực cũng là như vậy, quá mức chấp nhất, có thể sẽ phải trầm xuống dưới nước, ôn hòa hờ hững, nhưng lại có thể nổi trên mặt nước.”

Lăng Phi Dương đồng tử co rút, đột nhiên quay đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Đây là chỉ dạy của Thanh Vân Châu tiên sinh?

Lăng Phi Dương lập tức cúi đầu, tinh tế suy ngẫm những lời Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng không quấy rầy hắn nữa, hai tay ôm đầu trực tiếp nằm xuống, nhìn bầu trời xanh thẳm. Lần này nàng đã hiểu được lời nói của Thanh Vân Châu.

Trời đất đột nhiên có một loại chuyển động kỳ lạ, thế gian hết thảy đều trở nên vô cùng thông suốt. Bầu trời xanh thẳm trong vắt tựa như vừa mới dùng nước tắm qua, không một tia tạp chất, một làn gió tinh khiết, dễ chịu lướt nhẹ qua mặt, mang theo mùi thơm nhàn nhạt khiến tâm hồn sảng khoái, cỏ dưới chân non mềm, tràn đầy sức sống.

Gia Cát Minh Nguyệt dường như nghe được gió đang ca hát, cỏ đang hô hấp. Trời đất lúc này, tràn ngập một cỗ năng lượng thuần túy mà to lớn, hơi dao động, Gia Cát Minh Nguyệt dẫn dắt lực lượng trong cơ thể hòa cùng tinh thần lực đang dao động, hài hòa giống như một thể, mà lực lượng bí ẩn ở bên trong, lực lượng của nàng cùng tinh thần lực lại cùng thay đổi, chưa bao giờ trở nên thuần khiết và ngưng tụ như vậy .

“Đây là có chuyện gì?” Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc vạn phần, trong tu luyện chưa từng có xuất hiện qua tình huống như vậy. Chỉ có thể khẳng định, loại cảm giác kỳ dị này đối với nàng chỉ có lợi mà không hại .

Gia cát Minh Nguyệt hướng Lăng Phi Dương nhìn lại, chỉ thấy hắn cũng đang trừng mắt kinh ngạc nhìn mình. Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy, lúc này, chính mình cảm nhận được giữa thiên địa có một lực lượng to lớn thuần túy đang dao động, mà Lăng Phi Dương cũng hoàn toàn dung nhập vào trong đó. Vào giờ khắc này, toàn bộ thân thể hắn, linh hồn hắn, dường như hoàn toàn sáp nhập vào trong trời đất. Ở trên người Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng cảm nhận được cảm giác chỉ khi đối mặt Thánh cấp cao thủ mới có.

“Chẳng lẽ, là muốn đột phá?” Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt dâng lên ý niệm này, tràn ngập kinh hỉ.

“Rầm rầm, ầm”, ngàn dặm trời xanh đột nhiên truyền đến một hồi sấm dày đặc, ngẩng đầu nhìn, nhưng lại không có bất kỳ khác thường nào.

Lòng Gia Cát Minh Nguyệt chợt trầm xuống, kinh hỉ bị âu lo và sợ hãi thay thế. Linh hồn cấp đến Thánh cấp, bên ngoài nghe thấy chỉ là kém một cấp bậc, nhưng bản chất lại khác biệt, đó là bởi vì từ linh hồn cấp tấn thăng Thánh cấp, nhất định phải trải qua khảo nghiệm Thiên Lôi tôi thể, trải qua thử thách của Thiên lôi, vô luận thân thể hay tinh thần đều triệt để thăng hoa, thân thể người bình thường sẽ đột phá đến cực hạn, đạt tới một cái cảnh giới hoàn toàn mới .

Thiên lôi tôi thể, tạo nên Thánh cấp cao thủ cường đại, nhưng đồng thời cũng trở thành ác mộng của vô số cao thủ cấp Linh hồn, tuyệt đại đa số cao thủ đứng đầu cấp Linh hồn đều bị thất bại, nghiêm trọng thì bị Thiên Lôi trực tiếp nổ thành mảnh vụn, tốt hơn một chút thì bị tàn phá trở thành phế nhân. Chỉ có một số vô cùng ít ỏi, có thể vượt qua Thiên lôi tôi thể, trở thành nhất đại cao thủ.

Trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt đều là lo lắng, trời xanh mênh mông, một đạo ánh sáng hiện lên, một cột sáng màu lam chói mắt như một thanh lợi kiếm từ trên trời rơi thẳng xuống, hướng đỉnh đầu Lăng Phi Dương đánh tới. Thực tế, cột ánh sáng kia, so với cánh tay Gia Cát Minh Nguyệt còn muốn lớn hơn vài phần, bốn phía lóe lên một tầng điện quang, xích xích rung động.

Phi Dương có thể vượt qua nó hay không?

Tâm Gia Cát Minh Nguyệt nháy mắt siết chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.