Công Tước Của Riêng Em

Chương 18




Thẩm Thạch trầm lặng một hồi không nói gì cho nên nét tươi cười trên khuôn mặt Hứa Tuyết Ảnh cũng dừng lại mà chậm rãi biến mất. Thẩm Thạch dường như cũng nhận ra điều gì đó nên cười cười nói: "Vẫn là không tìm được nàng nhưng ta nhất định không bỏ cuộc."

Hứa Tuyết Ảnh cẩn thận nhìn thoáng qua biểu cảm của Thẩm Thạch, trên mặt lướt qua một tia ảm đạm, thấp giọng nói: "Thẩm đại ca, đều là muội không tốt, không có..."

"Không liên quan đến muội." Thẩm Thạch lắc đầu mà cắt đứt lời nói của nàng, cũng không muốn vì đề tài này mà tiếp tục gây thêm hiểu lầm nên chuyển hướng câu chuyện hỏi: "Đúng rồi, tại sao muội lại đến Thiên Hồng Thành này, cha muội đâu sao lại không thấy a?"

Hứa Hưng phụ thân Hứa Tuyết Ảnh cùng Thẩm Thạch coi như là quen biết đã lâu, tính đến lúc trước khi hắn còn là thiếu niên vừa mới lên Thanh Ngư đảo cùng Tôn Hữu đi gặp nhân vật thứ ba trong Hứa gia, giao tình xem như không tệ.

Hứa Tuyết Ảnh nói: "Ưm, cha muội vẫn còn ở nhà tại Lưu Vân thành, không có cùng muội đến Thiên Hồng Thành, lần này là để cho mấy vị thúc thúc trong nhà đi theo."

Thẩm Thạch gật đầu trong lòng đã hiểu, Hứa Hưng từ khi trúng kịch độc Hủ Nê Tán về sau tuy rằng giữ được mạng nhưng một thân đạo hạnh cùng nguyên khí đại thương, thân thể cũng sa sút bệnh tật mà đi lại khó khăn nên không thích hợp cho việc đi xa nhà. Bất quá tiểu cô nương này một thân một mình chạy đến Thiên Hồng Thành nơi đây rốt cuộc là muốn làm gì?

Thẩm Thạch có chút nghi ngờ nhìn Hứa Tuyết Ảnh chỉ thấy nàng nhẹ mỉm cười, thoạt nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm một chút nói: "Bởi vì không bao lâu nữa muội cũng bái nhập Lăng Tiêu Tông tông môn. Một khi bái nhập sơn môn, liền ít nhất phải đi Thanh Ngư Đảo tu luyện năm năm không thể ra ngoài, cho nên muội liền xin bà nội cùng cha mẹ nhân lúc này còn rảnh rỗi cho muội tới Thiên Hồng Thành chơi trước, nhìn xem cảnh sắc nơi đây sau đó quay lại liền an tâm tu luyện."

"À, thì ra là thế." Thẩm Thạch đã hiểu, đồng thời trong lòng không khỏi có chút thổn thức, nhớ tới ngày đó mình cùng Tôn Hữu, Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Lộ đám người ở tại Thanh Ngư Đảo tu luyện, dường như vẫn còn trước mắt nhưng trong nháy mắt, các thiếu niên thiếu nữ cũng đã trưởng thành.

Đang nói chuyện, ánh mắt trong trẻo sáng ngời của Hứa Tuyết Ảnh một mực lưu luyến trên khuôn mặt Thẩm Thạch, ngẫu nhiên rời mắt nhìn đến con hồ ly đang ngồi xổm bên cạnh chân hắn hứng thú cười nói: "Thẩm đại ca, chẳng lẽ con hồ ly này là huynh nuôi sao? Đúng rồi, trước kia không phải có một Tiểu Hắc Trư a, như thế nào lại không thấy nữa."

Thẩm Thạch nở nụ cười nói: "Cái con heo đần kia...gần đây có việc, à...rất bận cho nên ta cũng không quản nó. Con hồ ly này là tại cực Bắc tuyết nguyên, ta trong lúc vô tình cứu được Tuyết Hồ xem như cũng có chút duyên phận, chính nó cũng muốn cùng ta đi chung một đường."

"A ha." Dường như trong hai mắt Hứa Tuyết Ảnh ánh lên vẻ dịu dàng chớp động như sao trời, chiếu ra ánh sáng mỹ lệ, có lẽ trong lòng thiếu nữ là băng qua đại lục đến cực bắc Tuyết Nguyên, Tuyết Hồ bên trong băng thiên tuyết địa toàn một màu trắng đều giống như một câu chuyện mộng ảo xinh đẹp.

Nàng hạ thấp thân người, cười rồi thò tay sờ đầu hồ ly, hồ ly liếc nhìn cô gái xinh đẹp này, cái đuôi quét qua cũng không kêu tiếng nàọ, thoạt nhìn thập phần lạnh nhạt xoay thân rời đi.

Hứa Tuyết Ảnh ngơ ngác một chút, đột nhiên cười hì hì, xem ra cũng không quá để ý ngẩng đầu nói với Thẩm Thạch: "Thẩm đại ca, con hồ ly này thật là thú vị nha."

Thẩm Thạch lắc đầu cười nói: "Ta cũng không sao quản nó, gia hỏa này dã tính rất nặng không thích tiếp xúc với người, muội đừng để ý đến nó."

Hứa Tuyết Ảnh cười nói: "Không sao đâu, muội cảm thấy nó rất tốt." Nói rồi nàng đứng thẳng lên, nhìn Thẩm Thạch một cái sau đó sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc nói: "Thẩm đại ca, nó từ băng thiên tuyết địa Tuyết Nguyên đến đây, nhất định là chỉ tin tưởng mình huynh. Còn có trước kia Tiểu Hắc cũng vậy, muội cảm thấy huynh thật sự rất tốt, có thể khiến những dã thú này đều tin tưởng huynh..."

Thẩm Thạch nhất thời có chút ngạc nhiên, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hứa Tuyết Ảnh, chẳng qua thanh âm những lời sau đó của cô gái kia bỗng nhiên chậm rãi nhỏ dần, trên gương mặt dường như lại lướt thêm một tia đỏ ửng, nhu mì như hoa, tựa như sắc đẹp khuynh thành. Lòng hắn không khỏi chấn động, vội vàng chuyển mắt nhìn sang hướng khác.

Cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến vài tiếng ho khan, là ba nam tử đi theo Hứa Tuyết Ảnh sắc mặt thoạt nhìn có chút lúng túng, một người trong đó thoáng nở nụ cười với Thẩm Thạch sau đó nói với Hứa Tuyết Ảnh: "Tiểu thư, cảnh sắc trăng rằm trên trường thành coi như chúng ta đã xem rồi, chi bằng...đi về trước thôi?"

Hứa Tuyết Ảnh sắc mặt trầm xuống, nhưng là lắc đầu nói: "Ta biết rồi, dù sao ngày mai là phải về Hải Châu, ngay tối hôm nay ta muốn nhìn nhiều một chút, các ngươi chớ để ý đến ta."

Ba người kia liếc nhìn nhau, dường như còn muốn khuyên thêm một chút, Hứa Tuyết Ảnh lại có chút không kiên nhẫn mà phất phất tay, tỏ ý bọn hắn đứng sang bên cạnh, ba nam tử kia gượng cười một cái, rõ ràng cũng không có ý phản bác, cứ thành thành thật thật như vậy mà đi đến bên kia trường thành, yên tĩnh cùng đợi.

Thẩm Thạch một bên đứng nhìn, cảm giác tuy rằng lúc trước Hứa Tuyết Ảnh xưng hô ba người này thúc thúc, nhưng trên thực tế trong đoàn người này hiển nhiên là do nàng làm chủ, ba người kia hẳn là hạ nhân Hứa gia phái tới hộ vệ Hứa Tuyết Ảnh.

Mà ba người kia bị đuổi đi, chung quanh đây liền còn lại hai người Hứa Tuyết Ảnh cùng Thẩm Thạch, kể cả Hồ Ly cũng chạy tới xa xa bên kia nằm sấp trên mặt đất rồi. Xem ra tâm tình Hứa Tuyết Ảnh thoáng cái tốt lên rất nhiều, đứng cùng Thẩm Thạch trên trường thành cao ngất, hướng về biển khơi mênh mông phương xa nơi ánh trăng chiếu rọi tạo thành những con sóng ánh sáng lăn tăn, lạ thường mà thâm trầm xinh đẹp.

Gió đêm thổi nhẹ, tóc đen của nàng trong gió bay múa bồng bềnh, da thịt như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết, nhìn lại tựa như trong bóng đêm nơi đây chói mắt nhất, chính là thời khắc xinh đẹp, tinh khiết, ôn nhu, vui sướng nhất trong cả đời nàng.

Tức thì sóng mắt nàng nhìn qua nhu hòa như nước, êm dịu dường như đọng lại trong lòng, lưu luyến không rời vô hình làm người ta rung động.

Thẩm Thạch hít sâu một hơi chăm chú nhìn biển rộng, bỗng nhiên nâng vò rượu lên uống một hớp lớn, sau đó phát ra tiếng thở dài trầm thấp.

Hứa Tuyết Ảnh nhìn hắn, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Thẩm đại ca, muội cũng muốn uống một hớp."

Thẩm Thạch khẽ giật mình, nói: "Uống rượu này?

"Ưm..." Hứa Tuyết Ảnh gật gật đầu, thoạt nhìn trên mặt có phiến ửng hồng, nhưng lại là vẻ mặt kiên quyết.

Thẩm Thạch đánh giá toàn thể nàng một cái, đột nhiên nở nụ cười nói: "Khi tại Hứa gia, bà nội cùng cha mẹ muội, sợ là cho tới bây giờ đều không cho muội uống thứ này a?"

Hứa Tuyết Ảnh khẽ cắn môi, trên mặt xẹt qua vẻ thẹn thùng nói: "Đúng vậy a, bọn họ chung quy đều xem muội là tiểu hài tử, thế nhưng muội đã trưởng thành!

Thẩm Thạch cười to, rõ ràng cũng không khuyên nàng nữa, ngược lại tiện tay ném vò Trúc Diệp Thanh đã uống qua, cười nói

"Tiếp lấy!" (nguyên văn "Uống!")

Hứa Tuyết Ảnh thở nhẹ một tiếng, hai tay nhanh chóng ôm lấy, sau đó giống như giận lại giống như vui nhìn Thẩm Thạch, lại có một chút bộ dạng xúc động, hai mắt lập tức khép hờ, hít một hơi thật sâu, miệng kề vào vò rượu uống một hớp lớn rượu ngon.

"Khục... Khục khục..."

Rượu mới đến họng, Hứa Tuyết Ảnh bỗng nhiên biến sắc, sắc mặt đỏ ửng mãnh liệt dâng lên, lập tức ho khan kịch liệt.

Thẩm Thạch nhịn không được cười ha ha, tâm tình bỗng nhiên như là đã khá lên nhiều, một tay tiếp nhận vò rượu, tay kia vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, cười nói: "Lần thứ nhất uống rượu sao, không quen thì đừng miễn cưỡng."

Hứa Tuyết Ảnh vịn vào thành tường, ho khan một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, trên gương mặt không biết là cảm giác say hay vẫn là ý xấu hổ, nét đỏ bừng lại càng lan ra làm cho dung mạo kiều diễm của nàng tăng thêm một tầng khiến người ta khi nhìn vào thì tim đập thình thịch, sau đó lắc đầu cười nói với Thẩm Thạch: "Thẩm đại ca, muội không sao, muội cảm thấy... Rất tốt a."

"Cái gì rất tốt?"

"Mùi vị của loại rượu này, đêm nay còn có thể vô tình cùng huynh gặp mặt nói chuyện phiếm, đều rất tốt a." Con mắt Hứa Tuyết Ảnh trong veo sáng ngời, như là phản chiếu ánh sao sáng trên bầu trời, nhìn qua Thẩm Thạch mỉm cười nói: "Mẫu thân của muội luôn luôn sợ người ngoài hại muội, cho nên luôn quản muội không cho ra ngoài. Thế nhưng là muội đã sớm nghĩ ra rồi, muốn đi tất cả những danh lam thắng cảnh trong thiên hạ hay những nơi mà muội chưa từng đi qua, tốt nhất là tự do tự tại một mình."

Thẩm Thạch mỉm cười nói: "Mẫu thân muội là vì muốn tốt cho muội đấy."

Hứa Tuyết Ảnh nở nụ cười, ngước mắt nhìn Thẩm Thạch, một lát sau bỗng nhiên cười nói: "Thẩm đại ca, kỳ thật trong lòng muội có một bí mật, đã giấu rất nhiều năm, vẫn luôn không nói với người khác. Huynh muốn biết không?"

Thẩm Thạch "Ân" một tiếng nói: "Là chuyện gì?"

Hứa Tuyết Ảnh trên mặt xẹt qua một tia thần bí, âm thanh giảm thấp xuống, nhích tới gần hắn một chút, thấp giọng cười nói: "Muội luôn cầu mong một việc mà muội biết rõ những người lớn trong nhà sẽ không đồng ý cũng như không cho làm đấy."

Thẩm Thạch trong tim đập mạnh một cái, ngạc nhiên nói: "Chuyện gì, nghe giống như có chút không tốt lắm a."

Hứa Tuyết Ảnh cười nhìn hắn, đôi má có chút đỏ lên, hai mắt sáng ngời như sao, gió đêm thổi tới, tóc đen phiêu đãng, chính đêm nay của ngày hôm nay, dường như là khoảnh khắc xinh đẹp nhất rực rỡ nhất của đời người con gái ấy.

Sau khi nàng cười nói tự nhiên, bỗng nhiên quay người nhấn một cái trên nền gạch xanh mà mượn lực dưới chân trực tiếp nhảy lên đầu tường của trường thành vạn trượng. Trong chớp mắt, trời đất yên tĩnh, chợt có gió lớn gào thét lao đến, vạt áo nàng phấp phới bồng bềnh, đứng ở đỉnh trường thành bên dưới là vực sâu vạn trượng. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đối với vòm trời trăng sáng và biển rộng phương xa vô biên vô hạn thoáng cái dang hai tay ra mà ôm ấp.

Như ôm cả đất trời, như ý chí bay ra, nàng lớn tiếng cười, như phi điểu giãy giụa thoát khỏi xiềng xích muốn mượn gió mà đi.

Sau đó nàng đối với một phương trời đất, ban đêm sáng sủa bởi trăng sáng treo cao, trong ánh trăng sáng nàng lớn tiếng buông mình không kiêng nể mà hô lên, phảng phất như tình cảm thiếu nữ ôm ấp cùng đè nén hơn mười năm đều ở đây một tiếng mà gào thét bay lên:

"Aaaaa...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.