Công Tước Của Riêng Em

Chương 10




Edit: Trà Ft Chanh

Trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt đầy lo lắng, đạo sấm sét thứ nhất đã ầm ầm đánh tới.

Lăng Phi Dương còn chưa kịp phản ứng đã bị đạo sấm sét kia đánh trúng, thân thể hắn cứng đờ, tóc dài bị điện giật có phần cháy sém.

“ Phi Dương.” Gia Cát Minh Nguyệt kinh hô một tiếng liền nhào qua, đã thấy Lăng Phi Dương giơ tay lên ngăn nàng lại, trong miệng khạc ra một ngụm bạch khí, vỗ vỗ mặt cảm thán một câu:“ Thật là lợi hại.”

Gia Cát Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lăng Phi Dương dáng vẻ chật vật chưa từng có, muốn cười lại không cười nổi.

Thiên lôi tôi thể trong truyền thuyết nếu nhẹ nhàng như vậy, Thánh cấp cao thủ cũng đã không ít ỏi như thế này.

Bầu trời trong xanh bỗng nhiên trở nên âm u, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu mây đen giăng đầy, giống như từng khối bông dày chồng chất, tích tụ cùng một chỗ, một tầng lại một tầng, che cản ánh mặt trời, khiến cả vùng trở nên tăm tối như lúc mặt trời lặn.

Giữa mây đen, sấm chớp rền vang, từng đạo điện quang thô tráng* như kinh long tức giận ở trên trời xuyên qua, một tiếng tiếp một tiếng rống giận phát ra, đinh tai nhức óc.

Sấm chớp rung động cả trời đất, Gia Cát Minh Nguyệt thậm chí có cảm giác như ngày tận thế đã tới, tuyệt vọng cùng sợ hãi. Kinh khủng như vậy thực làm cho người ta có cảm giác, không ai có thể chống lại thiên uy, không ai có thể chống lại kiếp nạn cuồng bạo nhất của tự nhiên, không chỉ Gia Cát Minh Nguyệt, ngay cả Lăng Phi Dương cả người đều dâng lên cảm giác bất lực.

Lại một ánh chớp hạ xuống, lần này, điện quang u ám lóe lên một cột ánh sáng, so với bắp đùi người trưởng thành còn muốn to hơn mấy phần.

Tuyệt đại đa số cao thủ cấp linh hồn đều thất bại dưới thiên lôi tôi thể, nếu như có thể cố gắng vượt qua cửa ải này, chính là một người được vạn người tôn kính, Thánh cấp cao thủ! Lăng Phi Dương biết, có muốn tránh cũng không tránh được, lấy dũng khí rút ra Phá Sát kiếm, một kiếm bổ ra đón thiên lôi.

Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng níu chặt, thiên lôi tôi thể đều khủng bố như vậy sao? Phi Dương có thể cố gắng vượt qua không?

“ Ầm.” Lăng Phi Dương bị thiên lôi đánh cho trực tiếp ngã ngồi xuống đất, toàn thân cũng bốc lên khói xanh, thế nhưng cột sáng sấm sét cũng bị một kiếm của hắn chém tan thành mây khói.

Trong mắt Lăng Phi Dương hiện lên vô vàn tự tin: thiên lôi tôi thể thì thế nào, người khác có thể gắng gượng vượt qua, ta cũng có thể.

Không đợi hắn bình thường trở lại, lại một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, so với hai đạo vừa rồi còn lớn hơn, thực đáng sợ, từng đạo hình vòng cung chớp động, sáng rực, làm cho người ta không mở mắt ra được.

Lăng Phi Dương gầm lên một tiếng, huy động sức mạnh toàn thân, quét quét hai kiếm liên tiếp chém ra. Sau một luồng ánh sáng chói mắt, chỉ thấy Lăng Phi Dương quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân quần áo tả tơi, mặt đất dưới thân cháy đen một mảnh giống như bị lửa nướng qua.

“ Phi Dương!” Gia Cát Minh Nguyệt sợ ngây người, hướng Lăng Phi Dương chạy tới. Nàng lần đầu tiên chứng kiến thiên lôi tôi thể, mặc dù biết thiên lôi tôi thể rất đáng sợ, nhưng mà tận mắt nhìn thấy thảm hại như vậy lại là chuyện khác.

“ Không nên tới.” Lăng Phi Dương đột nhiên đứng dậy, khóe miệng rỉ ra một vết máu, rống to với Gia Cát Minh Nguyệt.

Vừa dứt lời, một đạo sấm sét lần nữa ập xuống. Lăng Phi Dương cố sức giơ lên Phá Sát, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong ánh mắt tràn đầy kiên định cùng tự tin.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt dừng bước, trơ mắt nhìn từng đạo sấm sét liên tục rơi xuống đỉnh đầu Lăng Phi Dương.

Một đạo, hai đạo, ba đạo,… Chín đạo thiên lôi, một đạo so một đạo mạnh mẽ hơn, một đạo so một đạo đáng sợ hơn, Lăng Phi Dương dựa vào dũng khí và ý chí kiên định lần lượt phá giải.

Cuối cùng, thế giới cũng an tĩnh lại.

Lăng Phi Dương nằm trên mặt đất, hoàn toàn không có hơi thở, y phục đã rách tả tơi từ lâu, giống như một cây vải vụn treo ở trên người. Trên mặt của hắn, trên tay, trên đùi, mỗi một tấc da dẻ trên thân thể không có chỗ nào hoàn hảo.

“ Phi Dương!” Nhìn tình cảnh bi thảm trước mắt, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng đau thắt, chạy như bay tới đỡ lấy thân thể của Lăng Phi Dương.

“ Hóa ra … thiên lôi tôi thể … cũng không đáng sợ … như vậy… Ta không sao, yên tâm! Ta sẽ cố gắng tới cùng!” Lăng Phi Dương chật vật mở mắt nhìn gương mặt Gia Cát Minh Nguyệt âu lo và đau thương, nỗ lực nặn ra một nụ cười an ủi Minh Nguyệt.

“ Phi Dương cố lên, sắp qua rồi, thật tốt quá, thật tốt quá.” Gia Cát Minh Nguyệt kích động hô khẽ, vào giờ khắc này, rốt cục cũng yên lòng.

Trên bầu trời, tiếng sấm ngừng lại, ánh chớp cũng không lóe lên nữa, tất cả trời đất chỉ còn lại một mảnh đè nén. Bốn phía tĩnh mịch, ngay cả gió cũng ngừng lại, khí tức nặng nề giống như một ngọn núi đè xuống hai người.

Uất Trì Hồng đứng trên ngọn trúc, kinh ngạc nhìn một màn này, thiên lôi tôi thể đã xong, Lăng Phi Dương cũng đã vượt qua, sao lại vẫn còn sấm sét? Hơn nữa, thế tới lại hung mãnh như vậy.

“ Không tốt.” Lăng Phi Dương kinh hô một tiếng, bỗng nhiên giãy dụa đẩy Gia Cát Minh Nguyệt ra. Trong mây đen, đột nhiên một tia sáng ẩn khuất thoáng hiện, sau đó hướng bốn phía phóng ra, tựa như một đốm lửa nhỏ dẫn đốt kho thuốc nổ, mạnh mẽ nổ tung. Tất cả sấm sét tập trung một chỗ, tụ thành một cột áng sáng màu lam đường kính chừng mấy chục thước, hướng đỉnh đầu Lăng Phi Dương rơi xuống, bao phủ toàn thân Lăng Phi Dương.

Gia Cát Minh Nguyệt kinh hô một tiếng, thiên lôi tôi thể không phải đã qua sao? Vì sao lại còn như thế này? Vì sao còn có sấm sét đáng sợ như vậy?

Ngay cả chín đạo thiên lôi lúc trước hợp lại với nhau cũng không đáng sợ bằng đạo thiên lôi này. Lăng Phi Dương không hiểu tại sao lại có sấm sét đáng sợ như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt không hiểu, Uất Trì Hồng lại càng không hiểu.

Ai có thể ngăn cản sấm sét như vậy?

Gia Cát Minh Nguyệt căn bản không cố kỵ nhiều như vậy, nàng không chút do dự rút ra chủy thủ, đem cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể thúc giục đến mức tận cùng, đánh về phía Lăng Phi Dương. Nàng muốn vì Lăng Phi Dương ngăn trở đạo thiên lôi này. Nàng rất rõ ràng, Lăng Phi Dương vừa rồi đã trải qua chín đạo thiên lôi, vô luận thế nào cũng không thể chịu nổi đạo thiên lôi này. Lúc này, nàng chậm chí không có nghĩ qua, nàng có khả năng chống đỡ được đạo thiên lôi này hay không.

Lăng Phi Dương cũng bị động tác của Gia Cát Minh Nguyệt làm cho kinh sợ, nàng có biết làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào hay không? Trong chốc lát, hô hấp của hắn tựa hồ dừng lại. Cúi đầu nhìn người đang ngăn trở trước mặt mình, tim của hắn cũng đang run rẩy. Trong lòng hắn giờ khắc này quyết định, cả đời này của hắn, đều chỉ biết vì nàng!

Uất Trì Hồng bay vút trên ngọn trúc, đuổi tới nơi này. Trong lòng hắn cũng trầm xuống. Lăng Phi Dương không thể chống đỡ nổi đạo thiên lôi quỷ dị này. Gia Cát Minh Nguyệt càng hồ đồ, cư nhiên lấy thân ngăn cản. Uất Trì Hồng trong lòng nôn nóng cùng lo lắng. Hắn không cho phép Gia Cát Minh Nguyệt xảy ra bất cứ chuyện gì. Thế nhưng Lăng Phi Dương đã trở thành đồ đệ của hắn, hắn cũng dần dần thực thích sự cố gắng, kiên cường của thiếu niên này. Hai người này, hắn đều không muốn ai gặp chuyện không may. Chỉ là, hiện tại, hình như không kịp cứu giúp!

Thời gian lúc này, dường như hoàn toàn dừng lại!

Đạo thiên lôi quỷ dị đã ầm ầm đánh xuống, đem Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương bao phủ trong đó.

Lòng Uất Trì Hồng chìm xuống đáy cốc*.

(*) ý chỉ chìm xuống mức thấp nhất, tồi tệ nhất.

Mà giờ khắc này, bị thiên lôi bao phủ, Gia Cát Minh Nguyệt lại có một cảm nhận khác.

Đây là cảm giác tử vong sao? Không có đau đớn, không có giãy giụa, hẳn là bình yên như vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt phát giác, đạo sấm sét này nhìn cực kỳ đáng sợ nhưng dường như không tàn bạo giống trong tưởng tượng, thân ở giữa cột ánh sáng mà như giữa mùa đông được ánh mặt trời chiếu rọi, ấm áp, thoải mái không nói nên lời. Đưa mắt nhìn lên, Lăng Phi Dương không ngờ mình vẫn còn toàn thây, không chỉ vậy, trên người cũng không có một tia khác thường, đạo thiên lôi dường như chỉ còn lại hào quang, sấm sét trong đó đã sớm biến mất không còn dù chỉ một chút.

“ Tại sao lại có thể như vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt tỉnh táo lại, lúc trước Lăng Phi Dương chịu thiên lôi oanh kích cũng không phải ảo giác, nhất định có chuyện đặc biệt phát sinh.

Chủy thủ trên tay đột nhiên phát ra một hồi tiếng “ Xích, xích”, Gia Cát Minh Nguyệt lấy chủy thủy ra, kinh ngạc phát hiện, vô số điện quang đang ở bên ngoài vỏ bao chủy thủ lưu động thật nhanh, u lam cùng ánh sáng đan dệt vào nhau tạo nên một mảnh hoa mỹ, mà ngoài thiên lôi, bên trong cột ánh sáng, một chút điện quang còn sót lại cũng không ngừng hướng trận pháp trên vỏ bao chủy thủ vọt tới.

“ Thiên lôi, luyện khí?” Gia Cát Minh Nguyệt vừa mừng vừa sợ, ngây dại.

Dưới thiên lôi tôi luyện, chủy thủ không còn một tia tạp chất, mơ hồ, còn cảm giác mang theo một chút lấp lánh, trong suốt. Chủy thủ sáng bóng thiếu đi hàn ý bức người trước kia, nhưng lại nhiều hơn sát khí bên trong, tính chất thăng cấp lộ rõ.

Gia Cát Minh Nguyệt thử đem sức mạnh của mình truyền vào trong chủy thủ, phát hiện trong đó giống như một đại dương mênh mông, vô biên vô tận, bất kể lực lượng cường đại cỡ nào rót vào trong đó cũng không ảnh hưởng, lại càng không có chuyện giống như lần trước, muốn chống đỡ lực lượng cường đại trong cơ thể mình lại có nguy cơ nổ tung.

Nếu lúc trước, cây chủy thủ này chỉ có thể xem là lợi khí, hiện tại, qua thiên lôi tôi luyện, nó xứng đáng trở thành thần binh.

“ Thành công, chính là thiên lôi luyện khí, ta thành công.” Gia Cát Minh Nguyệt vừa kinh hãi vừa vui mừng. Nàng trăm triệu không nghĩ tới, cư nhiên thiên lôi lại bị nàng dùng để luyện khí.

Lăng Phi Dương lúc này lại cảm thấy toàn thân nóng lên, da dẻ như muốn nứt ra, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.

Cột sáng sấm sét lóe lên một cái, mây đen tản đi, bầu trời trong xanh như gột, trời đất lần nữa tràn trề sức sống.

Trên người Lăng Phi Dương, từng mảnh da dẻ cháy đen tự bong tróc, lộ ra làn da trơn bóng, nhẵn mịn như da trẻ em, tản mát ra ánh sáng nhu hòa mà thuần khiết. Mặc dù hôn mê, nhưng trên người vẫn tản ra một cỗ khí thế cương trực, thăm thẳm như trời cao, mênh mông như đất rộng.

Thánh cấp, bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, một Thánh cấp cao thủ vừa hoành không xuất thế.

Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống nhìn Lăng Phi Dương đang mê man, hắn không có việc gì, thật sự là quá tốt.

“ Minh Nguyệt, đây là có chuyện gì xảy ra?” Uất Trì Hồng đi tới bên cạnh bọn họ, ngồi xổm xuống, trước xem xét tình hình của Lăng Phi Dương, xác định hắn không có việc gì mới thở phào một cái thật dài, ngồi xuống.

“ Ta, hình như có thể sử dụng thiên lôi luyện khí.” Gia Cát Minh Nguyệt rút ra chủy thủ đưa cho Uất Trì Hồng, Uất Trì Hồng nhận lấy, nhìn chủy thủ, trên mặt kinh ngạc càng lúc càng lớn.

“ Minh Nguyệt, chuyện này không được phép nói với bất kỳ ai, bao gồm cả hai vị sư phụ kia của ngươi.” Sắc mặt Uất Trì Hồng càng ngày càng ngưng trọng. “ Đáp ứng ta, không được tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào.” Hắn biết Gia Cát Minh Nguyệt tôn kính hai vị sư phụ của nàng, hai lão đầu kia đối với nàng cũng không tồi. Nếu không, Uất Trì Hồng cũng đã không mặc kệ. Nếu muốn so, hai người kia căn bản không có đủ tư cách trở thành sư phụ của Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, lập tức hiểu được thái độ ngưng trọng của Uất Trì Hồng là có nguyên nhân gì. Có thể sử dụng thiên lôi luyện khí, điều này có ý nghĩa thế nào? Thứ nhất, có thể luyện thành thần binh. Thứ hai, có thể giúp người khác vượt qua thiên lôi tôi thể. Bất kể là loại nào cũng sẽ dẫn tới sóng to gió lớn chưa từng có trong lịch sử, thậm chí là điên cuồng tranh giành. Có thể tưởng tượng được, Gia Cát Minh Nguyệt sẽ là đối tượng mà cả đại lục lôi kéo, nhưng nếu lôi kéo không được, sẽ thi hành thủ đoạn cứng rắn. Có nàng, thiên lôi tôi thể sẽ không còn là mối nguy với bất luận kẻ nào. Một khi tin tức này lộ ra, nàng liền bị vây trong nguy hiểm. Hoài bích kỳ tội, bản thân Gia Cát Minh Nguyệt liền biến thành một bảo tàng khổng lồ. Điều này sẽ mang đến nguy hiểm to lớn hơn nữa.

Uất Trì Hồng đem chủy thủy trong tay trả lại cho Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng hắn thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được. Có thể đem thiên lôi dẫn tới cho mình sử dụng, đây là kỳ diệu bực nào, chuyện đáng sợ bực nào. Thế nhưng, thiếu nữ trước mắt, hết lần này tới lần khác làm được.

“ Pháp trận luyện khí này là vị sư phụ kia của ngươi dạy?” Uất Trì Hồng ngữ khí hoài nghi nói. Hắn không tin lão đầu kia có thể tạo ra trận pháp như vậy.

“ Sư phụ dạy, ta thay đổi một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt cho Uất Trì Hồng nhìn trận pháp phức tạp trên vỏ bao chủy thủ, lại nhìn Uất Trì Hồng than thở. Gia Cát Minh Nguyệt đúng là trò giỏi hơn thầy, xanh thắng lam. Hình Lâm Châu gặp được Gia Cát Minh Nguyệt đúng là nhặt được bảo bối, kỳ thực cũng là may mắn của hắn .

“ Nhớ kỹ, không nên nói chuyện này với bất kỳ người nào.” Uất Trì Hồng lần nữa nghiêm túc dặn dò.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng nghiêm túc gật đầu một cái.

“ Uất Trì gia gia, Phi Dương với đạo thiên lôi sau cùng này là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào, mỗi lần thiên lôi tôi luyện cũng là trải qua như thế này sao?” Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu nhìn Lăng Phi Dương đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, Lăng Phi Dương lúc này, da dẻ trắng nõn như vừa mới sinh vậy.

“ Cũng không phải mỗi lần thiên lôi tôi thể đều trải qua như vậy, ta cũng không rõ ràng lắm đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Chín đạo thiên lôi trước kết thúc. Ta đoán chừng Phi Dương có thể tiếp nhận chín đạo thiên lôi. Thế nhưng ta cũng thật không ngờ gặp phải đạo thiên lôi cuối cùng kinh khủng như vậy.” Uất Trì Hồng nhìn Lăng Phi Dương hôn mê bất tỉnh, trầm ngâm: “ Có lẽ, đây là một cơ hội.”

“ Cơ hội?” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, “ Có ý gì?”

“ Cái này không có cách nào nói cụ thể, rõ ràng được. Tóm lại, lần này, có lẽ sẽ là một thay đổi lớn. Về phần Phi Dương sau này biến thành cái dạng gì, ta cũng không rõ lắm, sau này sẽ biết.” Uất Trì Hồng giữa chân mày có chút nhíu chặt nói.

“ Hắn không có việc gì là tốt rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lăng Phi Dương quần áo rách rưới, nghĩ, nếu lần sau mình cũng phải trải qua thiên lôi tôi thể, nhất định phải chuẩn bị một bộ quần áo. Không đúng, mình có thể lợi dụng thiên lôi luyện khí, ha ha, không thể gây sợ hãi, không thể gây sợ hãi. Mập mạp và Chuột nhắt, tuy rằng Uất Trì Hồng đã nói qua là không được cho bất kỳ kẻ nào biết chuyện này, thế nhưng Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy hai người này còn có Huyên Huyên, biết cũng không sao. Bọn họ đều là người nàng có thể giao phó sinh mạng, chính là tín nhiệm như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt khẳng định mấy người bọn họ cũng sẽ không đem bí mật kinh thiên này lộ ra ngoài. Mập mạp và Chuột nhắt thiên lôi tôi thể không cần phải sợ, có nàng ở đây, chuyện nhỏ a!

“ Được rồi, ta dẫn hắn quay về tắm rửa một cái, thay quần áo khác rồi nói tiếp.” Uất Trì Hồng đem Lăng Phi Dương nâng lên, đang chuẩn bị mại khai bộ tử, chợt dừng bước lại, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt hỏi một câu, “ Minh Nguyệt ta có thể hỏi ngươi một vấn đề.”

“ Dạ.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Uất Trì Hồng có chút không giải thích được, không biết Uất Trì Hồng muốn hỏi cái gì mà nhìn chăm chú như vậy.

“ Ta hỏi ngươi, nếu là mấy người bằng hữu kia của ngươi, Mập mạp, Chuột nhắt còn có tiểu cô nương kia nữa, hoặc là ta, phải trải qua thiên lôi tôi thể, gắng gượng không được, ngươi cũng sẽ giống như ngày hôm nay, liều lĩnh xông lên sao?” Uất Trì Hồng thì ra muốn hỏi vấn đề này.

“ Sẽ.” Gia Cát Minh Nguyệt không chút nghĩ ngợi trả lời.

Uất Trì Hồng khẽ mỉm cười, lại khẽ thở dài, nói: “ Nha đầu, ngươi phải quý trọng tính mạng của mình. Ngươi có biết mẫu thân ngươi, vì cái mạng này của ngươi mà phải bỏ ra bao nhiêu không? Ngươi nghìn vạn lần không được xem thường, buông tha cho tính mạng mình.”

Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt, mẫu thân, người mà nàng vẫn luôn nghĩ tới. Gia Cát Minh Nguyệt có chút ghen tị với chủ nhân của cỗ thân thể này trước kia. Nàng có mẫu thân yêu thương như vậy, nhưng lại không quý trọng, cứ như vậy cam chịu rồi cuối cùng biến mất.

“ Ngươi đang suy nghĩ gì?” Uất Trì Hồng đột nhiên lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt.

“ A. Không có gì.” Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu, đem những suy nghĩ hỗn loạn đuổi ra khỏi đầu.

“ Mẫu thân ngươi đã nói, khi ngươi thay đổi trở thành một người khác hẳn so với trước đây, ngươi mới chân chính là nữ nhi của nàng.” Uất Trì Hồng phun ra một câu như vậy, sau đó không để ý tới Gia Cát Minh Nguyệt trong nháy mắt khẽ cứng đờ, khiêng Lăng Phi Dương đi về phía trước.

Gia Cát Minh Nguyệt cứ như vậy đứng cố định tại chỗ, sững sờ nhìn bóng lưng Uất Trì Hồng phía xa, tim nàng lúc này cơ hồ nhấc lên tới cuống họng. Đây là ý gì? Câu nói vừa rồi của Uất Trì Hồng là có ý gì? Hắn rốt cuộc nhìn ra cái gì? Hắn đã biết cái gì rồi? Những lời này của mẫu thân Gia Cát Minh Nguyệt là có ý gì? Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt loạn thành một đoàn, lại có chút mong mỏi, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Những lời của Uất Trì Hồng biểu đạt ý tứ gì, chẳng lẽ mẫu thân của Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm đoán được bản thân mình sẽ xuyên không tới? Hơn nữa lại cảm giác mình mới đúng là con gái của nàng?

Tóc gáy Gia Cát Minh Nguyệt đều dựng thẳng lên, nhưng trong lòng lại tồn tại một ước muốn mơ hồ.

Nàng nhấc chân đuổi theo Uất Trì Hồng, nàng đang rất kích động, chạy rất nhanh, cho nên có chút lảo đảo.

“ Uất Trì gia gia, mới vừa rồi, những lời của người rốt cuộc là có ý gì?” Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện, thanh âm của mình có chút run rẩy.

“ Mẫu thân ngươi đã từng nói, nàng sẽ đem ngươi trở về.” Uất Trì Hồng chưa hề dừng lại, vẫn như cũ sải chân bước về phía trước. “ Mẹ ngươi đã từng đi qua một thế giới khác, nói ngươi cũng sẽ trở lại. Ta đã chờ ngươi mười sáu năm.”

Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn sững sờ, hóa đá tại chỗ. Cả người đều phát run, có ý gì? Đây rốt cuộc là có ý gì?

“ Ngươi cho rằng ta là người ngốc? Mười sáu năm, một người trong một đêm thay đổi lớn như vậy, ta sẽ không cảm thấy kỳ quái?” Uất Trì Hồng hơi ngoảnh đầu lại nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đang run rẩy tại chỗ nở nụ cười: “ Nếu đúng là hồn ngươi chiếm giữ thân thể của Minh Nguyệt, ta đã sớm giết ngươi. Ta vẫn luôn canh giữ bên cạnh ngươi mười sáu năm nay, thời điểm ngươi trở thành triệu hoán sư mới xuất hiện, ngươi vẫn không rõ sao? Ngươi mới thực sự là Gia Cát Minh Nguyệt, mới chân chính là nữ nhi của mẫu thân ngươi.”

Ầm _____!

Có cái gì đó hoàn toàn nổ tung! Gia Cát Minh Nguyệt cả người đều run rẩy, tim nàng lúc này đập rất nhanh, rất nhanh. Tin tức Uất Trì Hồng vừa tiết lộ tựa như đất bằng dậy sóng, đem tâm trí nàng nổ tung, rối loạn, không biết làm thế nào.

“ Mẫu thân ngươi …” Uất Trì Hồng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xăm, chậm rãi nói: “ Mẫu thân ngươi là một kỳ nữ chân chính.”

“ Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Gia Cát Minh Nguyệt xông tới, thần hồn phách lạc* kêu lên.

(*) thần hồn phách lạc = kinh hồn bạt phía, hồn bay phách lạc.

“ Hoán hồn thuật, không thể tưởng tượng được, thế nhưng lại thực sự tồn tại. Rất nhiều chuyện, chờ ngươi tự mình đi tìm đáp án.” Uất Trì Hồng ngừng lại, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt lại tiếp tục nói: “ Ngươi phải mạnh mẽ hơn, Minh Nguyệt, ngươi phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Mạnh mẽ để có thể chân chính bảo vệ chính mình, mạnh mẽ để có thể biết được thân thế của mình. Như vậy, ngươi mới xứng là nữ nhi của nàng. Nhớ kỹ, ngươi là Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt!”

Uất Trì Hồng nói xong lại tiếp tục bước đi.

Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ đứng tại chỗ, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống. Nàng ngồi trên cỏ, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, bầu trời một mảnh xanh thẳm như không có tận cùng. Nàng lại chậm rãi cúi đầu nhìn đồng cỏ dưới chân. Kích động trong lòng chậm rãi rút đi, tâm nàng cũng từ từ bình tĩnh lại.

Hoán hồn thuật?

Chẳng lẽ, cỗ thân thể này mới là của mình? Bản thân mình vốn là người của thế giới này? Là mẫu thân đem nàng và một Gia Cát Minh Nguyệt khác trao đổi hồn phách? Là như vậy sao?

Vậy, Gia Cát Minh Nguyệt kia, hiện tại nàng ổn không? Phải chăng đang ở trong thân thể của mình trước đây?

Những chuyện này Gia Cát Minh Nguyệt không biết, hiện tại, nàng chỉ biết một điều, chính là, nàng có một mẫu thân rất yêu thương nàng! Vì nàng, mẫu thân đã làm rất nhiều, rất nhiều điều.

Mẫu thân, nguyên lai mình không phải cô nhi, mình có mẫu thân!

Phượng Vu Quyết, Phượng Vu Quyết, Phượng Vu Quyết, …

Mẫu thân tên là Phượng Vu Quyết!

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía xa, tâm nàng vào giờ khắc này, dường như rất khoáng đạt, rất bình yên.

Lăng Phi Dương vẫn còn hôn mê, để Gia Cát Minh Nguyệt không lo lắng, Uất Trì Hồng nói, sau thiên lôi tôi thể, không ít người cũng có phản ứng như vậy. Đó cũng là lý do, thiên lôi tôi thể đều cần có người tín nhiệm thủ hộ bên cạnh. Bởi vì, có người cố gắng qua thiên lôi tôi thể, nhưng sau đó hôn mê bất tỉnh, nếu có người đánh lén, vậy thì lành ít dữ nhiều. Cho nên, nhất định phải có người tín nhiệm bảo vệ.

Uất Trì Hồng để cho Gia Cát Minh Nguyệt đi về trước, đợi sau khi Lăng Phi Dương tỉnh lại, hắn sẽ để cho Lăng Phi Dương tự trở về.

Gia Cát Minh Nguyệt vui vẻ đáp ứng, từ khi nàng tới thế giới này, đây là lần đầu tiên, tâm tình của nàng tốt như vậy. Mặc dù, nàng có bằng hữu, có sư phụ, nhưng có ai biết tâm tư thực sự ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng nàng? Đem một người xuyên qua đến một nơi hoàn toàn xa lạ, con người xa lạ, y phục, thói quen cũng là xa lạ, xung quanh hết thảy đều xa lạ, cho dù người này có kiên cường đi nữa, trong lòng cũng sẽ cảm thấy bất lực cùng khó chịu. Hiện tại không giống như vậy, hiện tại nàng đã biết, đây mới chân chính là quê hương của nàng, còn có một mẫu thân vì mình mà làm ra nhiều điều như vậy, lòng nàng hoàn toàn thay đổi.

Gia Cát Minh Nguyệt triệu hoán ra Cự Phong cưỡi lên, lại triệu hoán ra Vẹt Mập Suất Ca đang ngủ, cùng Hân Lam Dạ Mị. Mặc dù, nàng một câu cũng chưa nói nhưng Phong Báo, Vẹt Mập còn có Hân Lam đều cảm nhận được tâm tình của Gia Cát Minh Nguyệt phi thường tốt.

“ Có chuyện gì tốt sao?” Vẹt Mập ngồi trên vai phải Gia Cát Minh Nguyệt chớp chớp đôi mắt nhỏ hỏi.

“ Có chuyện tốt cũng không cho ngươi biết, nói cho một mình ta là được rồi.” Hân Lam ngồi trên vai trái Gia Cát Minh Nguyệt xem thường Vẹt Mập.

Vẹt Mập dùng cánh sờ sờ miệng mình, nói: “ Hảo Suất ca không đấu cùng mỹ nữ, ta cũng không cùng ngươi so đo.”

Hân Lam kiêu ngạo hừ một tiếng, không để ý tới Vẹt Mập, thấp giọng hỏi Gia Cát Minh Nguyệt: “ Chủ nhân, rốt cuộc, người có chuyện tốt gì?”

“ Chuyện tốt a. Chính là ta định mời các ngươi ăn một bữa thật lớn. Mua rất nhiều bánh hạt dẻ, bánh hoa hồng cùng đùi gà, các ngươi có muốn hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng hưng phấn, cười khanh khách nói.

“ Muốn.” Ba con ma sủng đồng thanh nói. Vẹt Mập cùng Hân Lam thúc giục Phong Báo chạy nhanh một chút. Kỳ thực, không cần hai người bọn họ thúc giục, Cự Phong cũng xuất ra hết sức bú sữa mẹ chạy vội.

“ Tâm cảnh của ngươi không giống lúc trước. Có lợi cho việc đề cao thực lực của ngươi.” Từ nãy không có lên tiếng, Ngạn Hống chợt thốt ra một câu.

Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên cười một tiếng, không trả lời Ngạn Hống. Nhưng nàng hiểu rõ, ngay cả Ngạn Hống cũng nói như vậy, thì điều đó là thật. Tâm cảnh mở rộng sẽ làm nàng nhanh trưởng thành hơn.

………

Kinh thành, trong hoàng cung, Mạn Tuyết Oánh duyên dáng đứng trong ngự hoa viên, trên tay cầm một khối điểm tâm, nhẹ nhàng cho cá chép trong hồ ăn. Miếng điểm tâm rơi vào trong nước làm từng đợt sóng lăn tăn nổi lên, rất nhanh có cá chép há miệng, một ngụm đem điểm tâm nuốt xuống.

Mạn Tuyết Oánh bất an bẻ điểm tâm, đứng phía sau là hai thị nữ. Hai thị nữ này cũng là người của Thần Miếu. Địa vị so với nàng thấp hơn một chút, Nam Cung Cẩn đưa các nàng ấy đến bên cạnh nàng trợ giúp.

“ Bên kia chuẩn bị thế nào?” Thanh âm của Mạn Tuyết Oánh rất nhẹ, người nào không biết còn tưởng nàng đang tự lẩm bẩm.

“ Đã chuẩn bị xong.” Sau lưng, một thị nữ thấp giọng trả lời.

“ Vậy thì tốt. Đợi nhiệm vụ lần này hoàn thành, đại nhân chắc chắn có phần thưởng. Chúng ta cũng có thể trở về.” Mạn Tuyết Oánh cười nhạt, đem tất cả điểm tâm cầm trong tay ném vào trong hồ. Trong hồ nước, một đám cá chép nhảy nhót tranh đoạt thức ăn. Nàng nhìn một màn này, tâm tình không hiểu sao có chút khá hơn.

“ Gia Cát Minh Nguyệt gần đây thường tiến cung. Hoàng thượng đối với nàng so với nữ nhi ruột thịt còn tốt hơn a.” Mạn Tuyết Oánh giọng điệu mỉa mai, bật cười.

Hai thị nữ phía sau cũng không tiếp lời, chỉ trầm mặc cúi đầu.

Mạn Tuyết Oánh cười lạnh một tiếng, đứng thẳng, xoay người đi trở về.

…..

Buổi chiều, Hoàng thượng quả nhiên lại triệu kiến Gia Cát Minh Nguyệt vừa mới trở về.

“ Minh Nguyệt, tên tiểu tử Lăng Phi Dương kia không có việc gì là tốt rồi. Đi, bồi ta chơi cờ.” Hoàng thượng vô cùng thích cùng Gia Cát Minh Nguyệt đánh cờ. Bởi vì tự mình chơi chẳng có gì thú vị, hơn nữa, hắn thích đi lại các nước cờ*, người nào chơi cờ cùng hắn vô cùng thống khổ. Không thể thắng hắn không nói, còn phải nghĩ hết biện pháp thua hắn, điểm chết người là, phải chịu đựng kỳ phẩm cực dở của Hoàng thượng. Gia Cát Minh Nguyệt không giống như vậy, nàng chơi cờ cùng Hoàng thượng không lưu tình chút nào, bình thường đều hung thần ác sát đem cờ của hắn ăn đến nhất cùng nhị bạch*.

(*) chỗ này hơi mắc, hôm nào Nana onl thì beta lại hộ ta nhé.

(*) nhất cùng nhị bạch = “ Nhất nghèo nhị bạch” tức là nghèo kiết xác. Còn theo văn cảnh thì mình nghĩ chỉ ăn hết các quân cờ, không còn xót cái gì.

“ Tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt khiêu mi, nàng xem, Hoàng thượng chính là lại muốn tìm ngược. Nàng hiện tại, càng muốn đến gần Hoàng thương, hỏi Hoàng thượng những chuyện của mẫu thân.

Thế nhưng, Gia Cát Minh Nguyệt tuyệt đối không ngờ tới, hôm nay sẽ phát sinh một chuyện kinh hãi.

Thời điểm nàng và Hoàng thượng chuẩn bị xuyên qua hành lang, vào trong đình nghỉ ngự hoa viên đánh cờ.

Kinh biến nổi lên!

Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức quỷ dị, giống lần lịch lãm ngày trước, cảm giác như bị độc xà núp trong lùm cây, bụi cỏ nhìn chằm chằm vậy, không hiểu vì sao thấy lạnh cả người. Gia Cát Minh Nguyệt bỗng xoay người nghiêng sang một bên, con ngươi mãnh liệt co rút, một mũi tên trong suốt vô thanh vô tức bay nhanh tới, mục tiêu đúng là vị nhất quốc chi quân* đang đứng đối diện với mình. Có ám sát!

(*) vua của một nước.

Tốc độ của mũi tên quá nhanh, tốc độ nhanh đến mức muốn bóp méo cả không khí, hơn nữa, hoàn toàn không giống với mũi tên bình thường, tật tốc phi hành* mà không hề sinh ra tiếng rít xé gió. Nếu không phải có mấy lần lịch lãm rèn luyện bản năng mẫn cảm với nguy hiểm, Gia Cát Minh Nguyệt gần như không phát giác ra sự tồn tại của mũi tên này.

Rốt cuộc là cung thủ tài năng nhường nào mới có thể bắn ra một mũi tên như vậy? Gia Cát Minh Nguyệt đã từng thấy kỹ thuật bắn tên của Ngô Khai Viễn, chỉ sợ một cung thủ cấp linh hồn như hắn cũng không thể bắn ra mũi tên như vậy.

Hiện tại, ngoại trừ Gia Cát Minh Nguyệt và Hoàng thượng, không còn có người nào bên cạnh, mấy tên thị vệ và cung nữ đều đứng rất xa, cho dù bây giờ phản ứng kịp cũng không kịp xuất thủ. Rõ ràng, kẻ ám sát đã nghe ngóng kỹ càng, biết rõ Hoàng thượng triệu kiến nàng, đều không cần người khác ở bên cạnh hầu hạ!

Nháy mắt, mũi tên đã tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, khoảng cách chỉ kém không quá ba thước, không trở ngại nào sẽ đâm thẳng vào ngực Hoàng thượng. Bây giờ muốn triệu hoán Phong Báo cũng không kịp, Gia Cát Minh Nguyệt không chút suy nghĩ, rút ra chủy thủ, thúc giục lực lượng trong cơ thể, tiếng gió mang theo gào thét, chủy thủ mạnh mẽ chém vào mũi tên. Vốn dĩ, được Hoàng thượng triệu kiến không được phép mang theo vũ khí, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt là trường hợp đặc biệt, chủy thủ của nàng cũng không bị bắt để lại bên ngoài. Vào lúc này, chủy thủ của nàng lại có tác dụng quan trọng.

Ba kẻ thích khách từ trong bóng tối âm thầm xuất hiện hướng Gia Cát Minh Nguyệt, nhanh như điện bắn tới, đúng lúc này, hơn mười người mặc trang phục cận vệ hoàng cung đột nhiên hiện thân, từ bốn phương tám hướng hướng ba gã thích khách vây đánh, đao kiếm giao nhau tạo ra một mảnh quang mang lóa mắt. Mặt khác, ba người đồng dạng y phục cận vệ lại hướng phía cung tên bắn ra đuổi theo.

Gia Cát Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cận vệ đại nội hoàng cung ẩn nấp trong bóng tối đã xuất thủ. Có thể được chọn vào trong cung, trở thành cận vệ đại nội, người nào không phải là kỳ tài ngút trời, thực lực mạnh mẽ, có lẽ ngoại trừ Thanh tiên sinh Hộ quốc Kiếm thánh, hoặc giống như Thương Vô Nhai sư phụ lánh đời, ở Đan Lăng quốc khó tìm được đối thủ.

Đương nhiên, dám đến hoàng cung ám sát, thực lực thích khách dĩ nhiên cũng không yếu, nhưng dưới sự vây đánh của hơn mười cận vệ đại nội, hai bên trái phải chiêu này tiếp chiêu khác cũng là hiểm tượng hoàn sinh*. Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc phát hiện, những cận vệ này hình như thông thạo một loại kỹ xảo hợp kích thần kỳ, tiến lùi phối hợp ăn ý, đao quang kiếm ảnh trong kình khí hòa hợp, tập hợp lại thành từng đạo kình khí cương mãnh vô cùng, mơ hồ lại thấy phong vân biến sắc, sấm chớp ầm vang, làm cho thực lực bản thân bọn hắn càng mạnh mẽ hơn. Đừng nói mấy tên thích khách, e rằng ngay cả Kiếm thánh rơi vào trong đó cũng khó thoát thân.

(*) Hiểm tượng hoàn sinh: nguy hiểm khó có đường sống. Đây là mình hiểu đại ý là thế. Không chắc chắn nên để nguyên Hán Việt. Bạn nào biết thì chỉ mình nhé, không thì phải đợi Nana rồi. ^^

Bất quá, hơn mười giây, hai tên thích khách đã táng thân dưới kiếm cận vệ đại nội, tên thích khách cuối cùng cũng rơi vào nguy khốn, ngay khi một thanh khoái kiếm sắp đâm vào ngực hắn, “ Lưu lại người sống!” Thanh âm của Hoàng thượng lạnh lùng mà uy nghiêm vang lên.

Lúc này, Hoàng đế bệ hạ, gương mặt tức giận, toàn thân tản mát ra uy phong của một vị vua làm người khác không dám nhìn thẳng, cùng với hắn vừa rồi tưởng như hai người.

Thị vệ kịp thời dừng tay, nhưng tên thích khách kia khóe miệng lại lộ ra ý cười kỳ quái, trong tay chợt bóp một cái, một tầng khói dày đặc bay lên.

Có độc! Cận vệ kinh hãi lui về phía sau. Mặc dù phản ứng của bọn họ rất nhanh, nhưng vẫn có hai thị vệ hít phải khói độc, ngã xuống ngay tại chỗ, trên mặt hiện lên một mảng xanh đậm.

Ngay khi mấy cận vệ đang hoảng hốt thối lui, một đạo nhân ảnh như kinh hồng, như trường hồng quán nhật* xuất hiện, hướng Hoàng thượng bay tới. Một cỗ sức mạnh cường đại nồng đặc sát ý đem Gia Cát Minh Nguyệt và Hoàng thượng bao phủ trong đó, cảm giác đè nén làm cho người khác gần như ngay cả nội tạng cũng không thể đập, dưới chân lại càng nặng nề, giống như bị xích sắt gắt gao khóa chặt, khó có thể di chuyển dù chỉ nửa bước.

Cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt từng ở trên người Việt Tĩnh Xuyên, cảm nhận được áp lực như vậy, nhưng tuyệt đối không hùng hậu, ngưng trọng như vậy. Tên thích khác này, sức mạnh của hắn, đến cùng là cái dạng gì?

Thống lĩnh cận vệ thấy vậy, bất chấp khói độc, ngưng thở gắng sức đi vào, nhưng đột nhiên hai mắt chậm lại, ngực đột nhiên trũng xuống, hõm vào trong, phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân giống như bị triệt để bóp nát, như một vũng bùn loãng ngã trên mặt đất, cho đến lúc chết hai mắt hắn vẫn trợn tròn, không thể tin được, lại có người có thể dễ dàng giết hắn như vậy, hắn là một kiếm sĩ linh hồn đỉnh cao, chỉ thiếu chút nữa là có thể sánh ngang cùng tuyệt đỉnh cao thủ Hộ quốc Kiếm thánh.

Trong điện quang hỏa thạch, thích khách đã ép sát đến gần trước người Hoàng thượng, dưới áp lực cực đại, Hoàng thượng dựa lưng vào thạch trụ, trong lòng dâng lên một trận cảm giác vô lực, nhưng thần sắc lại vẫn như cũ, lạnh lùng mà uy nghiêm, hắn là vua của một nước, cho dù đối mặt tuyệt cảnh, cũng tuyệt không lùi bước. Hắn đứng trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, đem thân thể của nàng che ở phía sau. Trên người hắn lúc này hiện ra nguy nhiên ngạo ý*, khiến người khác phải khâm phục. Mà động tác đem nàng ngăn ở phía sau, khiến cho nàng sinh lòng cảm động.

(*) nguy nhiên ngạo ý: nguy nhiên là tả dáng người cao lớn lồng lộng, ngạo ý là kiêu ngạo. Mình chỉ tìm được nghĩa như vậy lại không tìm được từ ghép để diễn đạt nên mình để nguyên.

Hơi chếch bước chân, Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh Hoàng thượng, nắm chặt chủy thủ, vầng sáng nhàn nhạt lưu chuyển, chính nàng cũng cảm thấy lực lượng kinh khủng trong cơ thể đang điên cuồng ngưng tụ.

Trong đôi mắt lạnh như băng, không có nửa điểm tình cảm của thích khách, lộ ra một tia kinh ngạc, dưới sát ý của hắn, ngay cả cao thủ cấp linh hồn cũng đừng nghĩ tùy tiện di chuyển, nhưng thiếu nữ trước mắt lại giống như nước giữa lục bình theo sóng mà lay động, dường như không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Ánh mắt thích khách lập tức ngưng trọng, đây là lần đầu tiên, trên thân một người ở dưới Thánh cấp xuất hiện cảm giác như vậy, Đan Lăng quốc lúc nào lại xuất hiện một thiếu nữ có thực lực kinh người như vậy, đáng tiếc, kỳ tài như vậy sắp nằm xuống. Thích khách không một chút do dự, lại càng không có một tia thương hại, trước mặt đánh ra một quyền.

Gia Cát Minh Nguyệt đẩy Hoàng thượng ra, chủy thủ trực tiếp nghênh đón.

Trong mắt thích khách kia lóe lên khinh thường, một chủy thủ nho nhỏ cũng muốn tạo ra thương tổn đối với hắn. Khi một người mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, vũ khí thông thường đối với bọn họ mà nói, là bằng không!

Thế nhưng, sau một khắc, chuyện khiến cho hắn kinh ngạc cùng hối hận xảy ra!

“ Ầm!” Khí lưu mạnh mẽ va chạm vào nhau, một cơn gió lốc cao ba thước bay lên không, thích khách thân thể hoành phi, bay ra ngoài, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, thiếu chút nữa không cầm được chủy thủ.

Mạnh như vậy! Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thích khách lướt qua, rơi xuống đất, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Thiếu nữ này, rất mạnh!

Bất quá, chỉ bằng nàng còn chưa đủ để phá hoại hành động của hắn.

Thích khách tay trái rút ra trường kiếm, trong mắt sát ý càng đậm. Kiếm của hắn từ trước tới nay, chỉ ở một khắc tuyệt sát sau cùng mới xuất thủ, hôm nay, cũng không phá lệ một lần.

Kiếm trong tay, thích khách dường như cả người đều ngưng tụ vào trong kiếm, toàn thân phát ra quang mang lấp lánh, lạnh như hàn binh vạn năm.

Mấy thị vệ đại nội cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại, giơ binh khí trong tay, lần nữa hướng về phía thích khách giết. Cùng lúc đó, kinh biến nơi này đã kinh động thị vệ canh giữ bên ngoài, vô số thị vệ nắm chặt binh khí điên cuồng vọt tới. Thích khách lạnh lùng nhìn mấy tên cận vệ đại nội một cái, trường kiếm nhẹ nhàng vung lên.

Hồng quang lóe lên, huyết vụ ( máu tươi) ngút trời, mấy cận vệ cước bộ ngừng lại, khó tin nhìn thích khác trước mắt, trong đôi mắt tản ra thần quang, ngã xuống. Một kiếm, chỉ một kiếm nhẹ nhàng như vậy, đã đem mấy cận vệ đại nội thực lực cao cường tùy tiện giết chết, cận vệ không có cách nào bao vây, thi triển kỹ năng hợp kích, lúc này, bọn họ ở trong mắt tên thích khách kia, trở nên yếu ớt không khác gì con sâu cái kiến. Nhìn một màn này, bọn thị vệ trong lòng không khỏi dâng lên nồng đậm sợ hãi, nhưng vẫn không chùn bước xông lên.

Chỉ bằng bọn họ làm sao có thể ngăn cản một kích sau cùng của tên thích khách này.

“ Minh Nguyệt! Ngươi lui ra, người này quá mạnh.” Hoàng thượng lên tiếng quát khẽ, hắn không cho phép Minh Nguyệt bị tổn thương.

…..

Thích khách lạnh lùng nhìn hắn, lần nữa giơ lên trường kiếm, hướng Hoàng thượng chém ra một kiếm, một đạo ánh sáng lấp lánh như cầu vồng, sáng rực khiến cho người ta không mở mắt ra được.

Lúc này, ánh mắt sắc bén của Gia Cát Minh Nguyệt thay đổi, đứng lên, chủy thủ trong tay nắm chặt hơn. Đối phương rất mạnh, nhưng nàng tuyệt không cho phép có người ở trước mặt nàng thương tổn Hoàng thượng. Không phải bởi vì hắn là Hoàng thượng, mà bởi vì hắn là một trưởng bối quan tâm, lo lắng cho mình.

Ngay khi thân thể Gia Cát Minh Nguyệt hơi trầm xuống, chuẩn bị đánh một trận cùng người trước mắt, trên bầu trời đêm, đột nhiên lóe lên một đạo ánh sáng giống như sao rơi, lộng lẫy mà rực rỡ, ánh sáng đẹp như vậy, rung động lòng người như vậy, ngay cả toàn bộ kinh thành lúc này, cũng được nó phản chiếu một mảnh sáng rực.

Cùng theo tới là một cỗ khí tức thuần phác, giống như một tiếng mưa lành* giữa ngày hè nóng bức, khiến con người toàn thân sảng khoái, gột đi hết thảy sợ hãi, hết thảy bất an trong lòng. Nhưng trong nháy mắt, cỗ hơi thở này lại trở nên điên cuồng, mãnh liệt, giống như sấm sét từ chín tầng mây, khiến nội tâm người ta phát ra cảm giác kính sợ.

(*) mưa lành: mưa đúng lúc. Đang nóng có mưa nên sướng =))

Một đạo kiếm quang giống như chòm sao Thương Long từ giữa trời hạ xuống, uy thế* như rồng bay lượn giữa chín tầng mây, mà kiếm quang của thích khách từng khiến người khác tràn ngập sợ hãi, nay giống như một con rắn nhỏ yếu ớt, tức cười.

(*) uy thế: khí thế oai phong mà đáng sợ

Hóa ra, đây chính là thực lực của Hộ quốc Kiếm thánh, hóa ra, đã từng nghĩ tấn thăng làm Thánh cấp là có thể khiêu chiến hắn ( Hộ quốc Kiếm thánh), ý nghĩ của hắn ( thích khách) mới ngây thơ và hài hước làm sao!

Lúc này, trong đôi mắt lạnh lùng của thích khách, cũng không tự chủ được dâng lên sùng bái. Sau một khắc, dưới kiếm quang như Thương Long, thân thể hắn, linh hồn hắn, đều hóa thành hư vô.

Thanh tiên sinh chậm rãi đáp xuống, vẫn một thân trường bào mộc mạc, vẫn vân đạm thanh phong, không màng danh lợi, nhưng lúc này, mỗi người đều cảm thấy sâu sắc rung động cùng tôn kính.

Đây chính là Hộ quốc Kiếm thánh, thần thủ hộ của ngàn vạn con dân Đan Lăng quốc.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn Thanh Vân Châu xuất hiện. Thì ra, đây mới là thực lực chân chính của hắn sao? Thật mạnh! Bản thân mình lúc nào mới có thể vượt qua hắn?

Hoàng thượng trên mặt lộ ra ý cười không dễ phát giác, đó là nụ cười khí phách của một thượng giả nắm giữ tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.