Công Tử Vô Song

Chương 19




Vậy mà lại có người chơi đánh quái hơn tận 30 cấp, không biết đối phương là một đội ngũ hay là một người. Nếu như là một người, Cố Phi thật muốn bày tỏ lòng khâm phục của mình một chút. Nhưng nghĩ lại thì những cao thủ trên bảng xếp hàng của thành Vân Đoan hình như mình đều có quen biết, nhìn không ra trong số đó ai có có đủ năng lực đánh quái vượt tận 30 cấp nha!

Tế Yêu Vũ? Phiêu Lưu? Hai vị đại hiệp trong Năm kẻ mạnh tất nhiên là có khả năng cao nhất. Mà hai vị này cũng rất dễ chứng thực, Cố Phi gởi qua cho mỗi người một tin nhắn đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Trên người có điểm PK không?”

Đại hiệp chính là đại hiệp, điểm PK cũng giống như một món trang bị của bọn họ vậy, hai người nhất trí trả lời: “Có.”

Cố Phi lập tức cảnh giác: “Mấy điểm?”

Phiêu Lưu thành thật trả lời một điểm, Tế Yêu Vũ mang theo thiên tính của phụ nữ, trả lời một điểm xong cô nàng tiếp tục truy hỏi: “Hỏi làm gì đó?”

“Tẩy điểm PK, sợ đụng phải người quen.” Cố Phi trả lời.

“Xì, dám nhận truy nã tôi, tôi xử anh luôn!” Tế Yêu Vũ trả lời.

Cố Phi cũng không cãi cọ với cô, vì để phòng ngừa đụng người quen, nên hắn lại tiếp tục kêu gào trong kênh chat dong binh đoàn.

Hàn Gia Công Tử được xưng là người chưa bao giờ dính dáng đến điểm PK, nói đến điểm PK với người này giống như đang khiến hắn nhiễm bệnh nan y vậy, chỉ “hừ” một tiếng trong kênh chat rồi không lên tiếng nữa, còn mấy người khác nhao nhao nói rằng mình không có giá trị PK.

Đám cao thủ đối với việc này cũng không hỏi nhiều, bởi vì đây không phải lần đầu tiên Cố Phi hỏi vấn đề như vậy. Từ sau khi xảy ra sự kiện Ngự Thiên Thần Minh chọn nhầm phải Cố Phi thì trước khi làm nhiệm vụ truy nã Cố Phi đều sẽ báo trước cho mấy tên khác biết một tiếng. Nhắc nhở mọi người có điểm PK thì mau mau đi tẩy, nếu không họ bị Cố Phi tìm đến thật, người nào phối hợp giúp người nào giải quyết vấn đề bản thân đúng là vấn đề khó.

Lúc này Cố Phi đã xác định cái tên tuyệt thế cao thủ vượt 30 cấp kia cũng không phải bạn của mình, vì vậy hắn tràn đầy ý chí chiến đấu mà đi về phía thôn xóm kia. Trong rừng cây bên kia Cố Phi đã loáng thoáng thấy được vài bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của người sói. Dù sao thì Thế Giới Song Song cũng là một trò chơi có bối cảnh fantasy, vì vậy nó không thiếu được những ma vật khủng bố đáng sợ này. Nhưng bởi vì là mô phỏng chân thực, để người chơi không đối mặt với các loại quái thú há rộng miệng to như chậu máu kia mà chịu ám ảnh tâm lý, thì nhân viên thiết kế nhất trí cho rằng cần cho người chơi một quá trình thích ứng theo trình tự nhất định. Thế nên quái vật cũng tiến hóa càng ngày càng giống quái thú kì dị theo từng cấp độ từ thấp đến cao. Nói một cách đơn giản, cấp của quái vật trong Thế Giới Song Song có thể xác định thông qua tướng mạo, quái vật càng cao cấp càng lợi hại thì bộ dạng càng xấu xí khủng bố khó coi. Vì để làm rõ sự tiến hóa này, mới đầu các nhân viên thiết kế còn làm hơi quá mức. Họ làm lố đến mức tạo ra một đống chó mèo dễ thương vô cùng ở khu luyện cấp thấp nhất, dẫn tới các người chơi chỉ trích.

Sinh vật như người sói thường trở thành vai chính trong phim kinh dị, bây giờ bọn nó lại bị xếp vào cái đẳng cấp 70, có thể thấy được nhân viên thiết kế dụng tâm khổ lương rồi.

Cố Phi cách người sói trong rừng cây khá xa, khoảng cách này không đủ để hấp dẫn chú ý của bọn chúng. Lúc này Cố Phi coi lại tọa độ một lần nữa, hắn thấy vị trí của đối phương đang đứng chắc hẳn là ở trong thôn. Trước thôn có một cái hồ tĩnh lặng, một cây cầu gỗ lớn bắc ngang qua đó để tiếp đón người từ con đường núi bên ngoài vào trong thôn.

Cố Phi bước lên cầu đi về phía thôn, không ngờ mới đi được nửa đường, không biết hai tên người sói ở đâu đột nhiên nhảy ra, lắc lư ở nơi đầu cầu.

Người sói, Cố Phi đã từng giao thủ với nó ở giáo đường của thôn Dạ Quang ngoài thành Nguyệt Dạ. Lần đó tuy rằng rất ngắn, nhưng Cố Phi rõ ràng không phải đối thủ của nó. Nếu không phải nhiệm vụ thiết định điều kiện người sói bắt buộc phải chạy trốn, thì lúc đó đã chết ở dưới móng vuốt của người sói rồi.

Những người sói trước mắt đều là NPC luyện cấp, tất nhiên sẽ không bỏ chạy vì bị thương. Bây giờ nếu như Cố Phi quấn lấy chiến đấu, dù rằng lúc này hắn đã cao hơn mười cấp so với lúc trước, nhưng trong lòng hắn vẫn biết mình không phải đối thủ. Trong trò chơi Cố Phi không ai địch nổi, là nhờ vào phản xạ và tốc độ. Nhưng hai thứ này cũng là điểm mạnh của người sói, Cố Phi nhớ lại thực lực ngày đó của người sói, đã có thể ước đoán chính xác, nếu như có lòng tin khiêu chiến, thì hắn đã sớm chạy tới nơi này luyện cấp rồi.

Hơn nữa Cố Phi cân nhắc vẫn xuất phát từ tình huống một đấu một, nhưng trước mắt hắn có hẳn hai tên người sói chặn ở đầu cầu, vậy thì càng không cần phải nói nữa. Cố Phi đứng giữa cầu đợi một hồi lâu, nhưng không thấy hai con súc sinh này có ý định rời đi.

Vì vậy Cố Phi bất đắc dĩ đành phải lùi lại, cầu không đi được, thì chỉ còn cách men theo bờ hồ mà đi vòng qua, cứ theo con đường này cũng có thể tiến vào thôn.

Trở lại đầu cầu còn lại, vì để bớt việc nên Cố Phi cũng không đi đường chính, trực tiếp từ trên cầu nhảy xuống bên bờ hồ. Nhưng vừa mới rơi xuống đất hắn đã nghe một tiếng “Gào” sau lưng.

Cố Phi thuận thế lách mình nhảy qua một bên, vừa quay đầu lại hắn đã nhìn thấy một người sói từ đầu cầu đi tới, hung ác nhào về phía Cố Phi. Người sói này không biết xuất hiện bên dưới cầu khi nào, lúc nãy khi đứng trên cầu Cố Phi đã bị thân cầu ngăn trở tầm mắt nên tất nhiên hắn sẽ không biết. Chỉ khi Cố Phi từ trên cầu phi thân nhảy xuống thì hắn lập tức tiến vào phạm vi công kích của người sói. Vì vậy nó không chút do dự bắt đầu công kích Cố Phi.

Cố Phi cũng không lộ vẻ hoảng loạn, lúc người sói lại nhào tới, hắn đã nhanh chóng ngâm xướng một câu để lùi lại năm mét. Móng vuốt của người sói lại lần nữa vồ hụt, nó mở miệng kêu gào rồi tiếp tục đuổi theo.

Cố Phi vốn định kéo khoảng cách ra mét mét này xong liền chuẩn bị chạy trốn. Nhưng sau khi nhìn thấy chính diện tên người sói này, đột nhiên hắn lại thay đổi suy nghĩ, không lùi mà tiến, tay hắn cầm chắc kiếm Ám Dạ Lưu Quang rồi tung ra một chiêu “Song Viêm Thiểm”.

Ngọn lửa đốt cháy da lông của người sói, tên này gào thét càng hung dữ, nhưng bản lĩnh tên này cũng chỉ có thế, còn Cố Phi vừa né tránh vừa đánh trả không hề yếu thế. Tốc độ của người sói này chỉ nhanh hơn hắn chút ít, đây chính là nguyên nhân khiến cho Cố Phi dám quay lại đánh lộn với nó một trận.

Có điều trong lòng hắn cũng đang kỳ quái, nếu so sánh giữa người sói này và người sói mà hắn đã giao thủ khi ở thôn Dạ Quang, không kể đến sức mạnh hay về phương diện tốc độ, đều không so sánh được.

Trong tình hình này, người bình thường có thể cho rằng là do bản thân có thực lực mạnh mẽ. Nhưng Cố Phi lại là chuyên gia về phương diện này, lúc nào hắn cũng đánh giá dựa trên thân thủ của đối thủ chứ không phải lấy đối thủ ra để đối chiếu với bản thân.

Nhưng thật ra Cố Phi đã quên một điều, người sói lúc đầu hắn giao thủ trong chuỗi nhiệm vụ kia cũng không phải người sói bình thường. Adrian sử dụng Răng Vua Sói để biến thân, biến thành là thủ lĩnh của người sói. Tuy rằng thực lực vẫn chưa thể sánh bằng với Vua Sói thật, nhưng đám người sói cùi bắp kia cũng không thể sánh vai được. Mà Cố Phi lại coi nó thành mức chuẩn để đánh giá người sói, tất nhiên hắn đã quá coi trọng thực lực của đám người sói này rồi.

Đây chỉ là một lần sơ suất khi Cố Phi không lưu ý thiết lập của trò chơi mà thôi. Tuy rằng bản lĩnh của Cố Phi cũng không yếu, nhưng phòng ngự và máu của người sói này đúng là rất đáng sợ.

Chiêu Song Viêm Thiểm mạnh mẽ nhất của Cố Phi đã được sử dụng ba lần, thậm chí hắn cũng đã ngửi thấy mùi khét do da lông của người sói bị đốt bay ra, nhưng tên người sói này lại không yếu đi tí nào, mà nó tiếp tục gào thét, hướng về phía Cố Phi vừa cào vừa cắn, đã vậy nước bọt từ trong miệng nó còn chảy ra văng tung tóe, nhìn rất là buồn nôn.

Cố Phi cũng hết cách, lúc này hắn muốn dùng Dịch Chuyển Tức Thời kéo ra khoảng cách cũng không được, vì vậy hắn chỉ có thể tiếp tục chịu đựng rồi quần nhau với người sói.

Cứ tiếp tục như vậy, người sói chẳng những không lộ ra chút suy yếu, ngược lại vết thương do “Song Viêm Thiểm” đốt lúc trước đang từ từ khôi phục, mùi khét kia cũng từ từ biến mất không ngửi thấy nữa.

Đây là… sự tái sinh của người sói!

Cố Phi như mới tỉnh khỏi giấc mộng, khó trách hắn chém lâu như vậy người sói này không những không chết mà còn có tinh thần hơn hồi nãy. Không phải phòng ngự và máu của người sói này quá cao đến nhường nào, mà là bởi vì năng lực tái sinh tự lành kinh người của nó.

Dù sao kiếm Ám Dạ Lưu Quan của Cố Phi cũng chỉ là trang bị cấp 70, mà người sói này cũng lại là quái cấp 70. Tuy rằng thanh kiếm này là cực phẩm, nhưng Cố Phi lại không cộng thêm trí lực cũng không cộng thêm sức mạnh, hắn chỉ công kích dựa vào trang bị, vì vậy làm thế nào đi nữa hắn cũng không thể ở trước mặt người sói cấp 70 trở thành “bậc biến thái” làm các người chơi cảm thấy khủng hoảng được.

Ba chiêu “Song Viêm Thiểm” không thể dứt điểm, còn chút vấn đề Cố Phi không đủ hệ số của kiếm Ám Dạ Lưu Quang nên không thể kích hoạt toàn bộ công kích vật lý kia, nên nó tính ra chẳng được tích sự gì.

“Máu bị chém rớt còn không nhiều bằng sự hồi phục của nó”, loại chuyện bất đắc dĩ nhất này rốt cuộc cũng bị Cố Phi đụng phải.

Loại tình huống này, đánh thì đánh không chết, chạy lại không có cơ hội, nếu đổi lại thành người khác thì chỉ còn nước đưa mình ra đợi quái giết chết. Nhưng đáng tiếc trước mặt người sói lại là Cố Phi, hắn đã từng hoàn thành chuỗi nhiệm vụ người sói ở thôn Nguyệt Quang, đã vậy lại có vũ khí khắc chế người sói: Viêm Chi Tẩy Lễ Thần Thánh. (Ngọn lửa thanh tẩy thiêng liêng)

Tuy bản thân Viêm Chi Tẩy Lễ chỉ là trang bị cấp 30 nhưng nó cũng chưa đến mức lỗi thời lạc hậu. Vũ khí có bổ sung pháp thuật công kích giống nó, đương nhiên cũng có hàng càng cao cấp hơn. Vì vậy Cố Phi vẫn không có loại bỏ nó, chẳng quả chỉ vì nó ở trong nhiệm vụ được thôn trưởng thanh tẩy qua, thành “Thần Thánh”, có tác dụng đặc biệt “Ngăn cản tái sinh”.

Bình thường chức năng này hoàn toàn vô dụng, nhưng gặp phải người sói, thì nó lại là khắc tinh chính hiệu. Cố Phi kịp thời phản ứng, lập tức thu hồi kiếm Ám Dạ Lưu Quang, rút Viêm Chi Tẩy Lễ ra. Công kích của Viêm Chi Tẩy Lễ còn yếu hơn Ám Dạ Lưu Quang rất nhiều. Nếu chỉ dựa vào công kích vật lý của nó thì việc phá vỡ phòng ngự của người sói đã là vấn đề lớn, vì vậy công kích chủ yếu vẫn phải dựa vào công kích pháp thuật được bổ sung thêm.

Nhưng ai biết được Viêm Chi Tẩy Lễ ở trước mặt người sói lại bày ra khí thế như chẻ tre, một đao chém ra lập tức lưu lại một vết thương trên thân người sói, thoạt nhìn giống như vết lửa thiêu, nhưng trong vết lửa thiêu mơ hồ tản ra ánh sáng bạc, so với vết thương do lửa đốt còn sáng chói hơn nhiều.

Hơn nữa công kích phụ làm dấy lên một ngọn đuốc ở trên miệng vết thương, vị khét so với trước đó còn nồng đậm hơn nhiều. Người sói rõ ràng chịu phải đau đớn nhiều hơn so với công kích của kiếm Ám Dạ Lưu Quang trước đó, tiếng kêu cũng càng thêm thảm thiết.

Cố Phi không nương tay chút nào, từng đao từng đao hung ác chém ra. Không lâu lắm hắn đã chém người sói ngã xuống đất. Cố Phi thở ra một hơi. Thì ra người sói này cũng không mạnh bao nhiêu, chủ yếu là giết không đúng cách.

Nhìn tốc độ tái sinh của người sói, dù là người chơi cấp 70 tới đây luyện cấp, nếu không có phương pháp khắc chế, sợ rằng cũng là một chuyện phiền toái không nhỏ. Có điều kinh nghiệm thu được lần này cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, không hổ là đánh quái vượt 30 cấp. Lúc này Cố Phi lòng tin tràn đầy, sau khi bổ sung một chút máu và pháp lực, lần nữa hắn bước lên cầu, kiên định đi về phía hai người sói ở đầu cầu kia.

Ở tổ vận hành Thế Giới Song Song, đám nhân viên tổ giám sát cũng đang vui vẻ thông báo với Diệp Tiểu Ngũ: “Diệp tổng ơi, cái tên anh luôn chú ý kia ấy, hôm nay đã vượt 30 cấp giết luôn cả người sói rồi.”

Nói theo góc độ của tổ giám sát, thì việc làm của Cố Phi không hề vi phạm điều gì. Có điều tên này lại khiến cho nhân viên thiết kế như Diệp Tiểu Ngũ vừa không biết làm sao vừa mờ mịt, đúng là thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.