Công Tử Vô Song

Chương 18




Lúc này trong kênh chat của dong binh đoàn Hắc Thủ lại nổ tung. Bốn tên người chơi không ngừng liếng thoắng tranh luận, chỉ trích đối phương không được. Cuối cùng họng súng lại cùng chỉ về phía Tiềm Phục Giả: “Còn kêu đợi hắn đạp bẫy mẹ gì! Đạp cái rắm!”

Tên Tiềm Phục Giả uất ức trong lòng, nhưng cũng không thể trách được. Nghĩ kĩ một chút, ai cũng cảm thấy là việc đợi Cố Phi chủ động tiến lên đạp bẫy nên làm lỡ thời cơ chiến đấu, kết quả bốn người bị Cố Phi dùng một cái thuấn di đến giết làm họ trở tay không kịp.

Trong một mảnh tiếng oán giận, dong binh đoàn Hắc Thủ có người đã vội vã chạy về phía cửa Tây. Nhưng lúc này làm gì còn kịp, ba người Cố Phi vừa vào thành Vân Đoan liền chạy thẳng về phía nhà tù, đường phố trong thành đan xen, đường đi nhiều vô số kể, người dong binh đoàn Hắc Thủ làm sao có thể phát hiện được trong tình huống không biết bọn họ sẽ đi hướng nào chứ?

Mặc dù có một vài chỗ phân phát nhiệm vụ công hội thường thấy, ví dụ như quán rượu; hoặc là một vài nơi có thể liên quan đến một chút với nhiệm vụ như nhà tù, chỗ phát nhiệm vụ truy nã… Nhưng lúc này số người của dong binh đoàn Hắc Thủ có hạn, sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Cố Phi mấy tên này cũng không dám tùy tiện tách ra nữa, tìm tòi lung tung một phen trong thành, cuối cùng phía công hội nhỏ truyền tới tin dữ: Nhiệm vụ tuyên bố đã kết thúc!

“Woa!!!” Đám học sinh Chung Cực Tam Ban ở cửa thành Bắc lúc này cũng nhận được tin tức của hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ song hướng thì phần thưởng kinh nghiệm phong phú trong nháy mắt đã gửi đến cho mỗi một người, không ít người ngay tại chỗ tăng lên một cấp, từng luồng ánh sáng trắng xuất hiện, khiến đám đối thủ cạnh tranh của họ là công hội nhỏ kia đang đứng đợi tin tức cách bọn họ không xa hâm mộ không thôi.

Ngoại trừ kinh nghiệm, còn có một rất nhiều vật phẩm khen thưởng cũng được phân phát ngẫu nhiên. Tất nhiên phần thưởng với số lượng lớn như vậy nên chỉ có thể là một vài trang bị phổ thông đồ trắng hoặc đồ lam, có điều đối với đám học sinh thì đây đã là những thứ rất đáng quý. Bởi vì trang bị phát bậy không theo nghề nhiệp nên đám học sinh dịu dàng hỏi thăm lẫn nhau, mấy đứa nhóc trao đổi náo nhiệt đến mức khiến đám người chơi bên công hội nhỏ chảy nước miếng.

Lúc này Nguyệt Hạ Độc Bạch đang tức chết! Hắn đen mặt trở lại cửa thành Bắc. Nhiệm vụ thất bại, nhiệm vụ nhận thuê của họ đương nhiên cũng thất bại, hơn nữa bởi vì sử dụng con đường hệ thống, bên cạnh tên dong binh đoàn ở trong cao ốc dong binh đã bị hệ thống vô tình tăng thêm số lần thất bại con số 1.

Ngoài ra còn có điều khoản bồi thường mà dong binh đoàn Hắc Thủ tự lập, Nguyệt Hạ Độc Bạch ngoài việc trả lại tiền đặt cọc, hắn còn phải bồi thường một khoản cho công hội nhỏ.

Cứ như vậy, đám học sinh hoàn thành nhiệm vụ, có kinh nghiệm, có trang bị.

Nhiệm vụ của công hội nhỏ thất bại, nhưng cuối cùng lại kiếm được một khoản tiền, có thể an ủi phần nào.

Buồn bực nhất đương nhiên là dong binh đoàn Hắc Thủ, mấy thành viên rớt cấp, bồi thường tiền, kỷ lục bị phá. Lúc này kênh chat dong binh đoàn xôn xao, trong lời nói của đoàn trưởng Hắc Sắc Thực Chỉ cũng lộ ra bất mãn rất lớn.

Nguyệt Hạ Độc Bạch là người phụ trách của nhiệm vụ lần này, không thể hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó, gây nên một đống lớn tổn thất, khó thoát khỏi trách phạt.

“Thiên Lý Nhất Túy!” Nguyệt Hạ Độc Bạch cắn răng nghiến lợi, kết quả lại trùng hợp vô cùng. Cố Phi đang dẫn hai học sinh kia đến cửa thành Bắc, hắn chuẩn bị phát trang bị cho đám học sinh.

“Ồ, đều ở đây à!” Cố Phi phát hiện Nguyệt Hạ Độc Bạch, còn có đám người của công hội nhỏ. Lúc này cả đám còn đang ngồi xổm ở đây, hắn cảm thấy rất bất ngờ. Bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc, đám này còn có ý đồ gì ư? Cố Phi theo bản năng chuẩn bị chiến đấu.

“Thầy ơi, thầy!” Đám học sinh thấy Cố Phi trở lại, sôi nổi vây quanh, khoe khoang trang bị mới lấy được.

“Ừ, không tệ, không tệ! Sang đây, theo thầy qua bên này, còn có!” Cố Phi nói rồi dẫn đám học sinh đi về phía kho hàng, hắn nhìn Nguyệt Hạ Độc Bạch dường như không có ý động thủ, trong lòng rất là thất vọng.

Trong kho hàng là trang bị Cố Phi một đường tích góp được từ cấp 0 đến cấp 40, có thấp có cao, có tốt có xấu. Lúc này từng cái từng cái bị hắn ném xuống dưới đất, đám học sinh kêu gào tranh nhau, thật giống như ăn tết vậy điều này làm cho những người chơi khác tới kho hàng trố mắt đứng nhìn, cả đám tưởng là gặp phải cướp giật hôi của nên không ai dám tiến lên. “Đừng làm loạn, xếp hàng ngay ngắn đã!” Cố Phi quát bảo đám học sinh ngừng ngay loại hành vi không kỷ luật này.

Đám học sinh xếp hàng xong, Cố Phi chỉ mấy đứa đi ra trước hết phân loại trang bị theo nghề nghiệp, sau đó A Phát đề nghị nên ưu tiên cho mấy bạn khi nãy không được nhận trang bị trong phần thưởng của nhiệm vụ song hướng, điều này nhận được sự hưởng ứng nhất trí của mọi người. Vì vậy đám học sinh từng đứa tiến lên, lựa chọn trang bị, tuy rằng không thể vừa ý mỗi người, nhưng tâm trạng chỉnh thể của cả đám đều hưng phấn cực độ.

Huống chi cấp bậc của đám học sinh đều không vượt qua cấp 30, đã vậy còn có ba tên cấp thấp mới vào trò chơi, đống trang bị này của Cố Phi đến cuối cũng không lãng phí chút nào, việc này khiến Cố Phi vui vẻ không thôi.

“Thầy ơi, thầy thật sự quá đẹp trai đó!” Đám học sinh khen ngợi từ tận đáy lòng. Đồng thời xuất phát từ tâm tính cảm ơn, bạn học A Phát tiến hành hô hào: “Vừa nãy ai nhận được trang bị của pháp sư, lấy ra cho thầy xem đi, coi thử thầy có cần hay không.”

Đám học sinh đều cam tâm tình nguyện, mấy tên pháp sư sôi nổi lấy trang bị lúc nãy được nhiệm vụ khen thưởng ra cho Cố Phi xem.

Cố Phi nhìn cũng không nhìn đã khoát tay: “Không cần đâu, các em giữ lại tự dùng đi!”

“Thầy cấp 40 rồi, chướng mắt những trang bị này nha!” Đám học sinh vừa hâm mộ vừa khen ngợi, nhưng bọn chúng không biết trang bị trên người Cố Phi phân hóa thành hai cực rất nghiêm trọng. Kiếm, quần áo, giầy đều là cực phẩm, mấy món đồ trang sức nhỏ có công kích bổ sung pháp thuật hệ hoả khác đều là Liễu Hạ mua giúp hắn lúc ở thành Nguyệt Dạ, từ đó đến giờ không đổi qua. Cũng chỉ trách ba món trang bị cực phẩm kia làm cho ánh mắt của Cố Phi cao ngất, hắn thấy, phải đổi đồ thì phải đổi thành mấy trang bị bậc này, bằng không có đổi hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Trong âm thanh tán thưởng của đám học sinh, Cố Phi xem giờ rồi hắn phũ phàng tạt một chậu nước lạnh: “Được rồi, không còn sớm nữa, đều thu dọn rồi logout đi!”

“Còn sớm mà, mới hơn chín giờ!” Đám học sinh nghi ngờ nói.

“Hơn chín giờ mà còn sớm? Ôn bài hôm nay chưa? Đã chuẩn bị bài ngày mai chưa? Bài tập đã làm xong chưa hả, làm xong rồi có kiểm tra lại hay chưa? Logout logout, toàn bộ logout, học sinh phải lấy việc học làm chủ, biết chưa hả?” Cố Phi uy nghiêm nói.

Đám học sinh buồn bực chết! Nhưng lại không dám làm trái ý của thầy giáo, tuy chỉ là thầy thể dục, nhưng lỡ như tiết sau Cố Phi bắt tụi nó chạy tám vòng, cái này ai chịu nổi?

Đám học sinh hào hứng chạy về khu an toàn logout, trong đó có vài đứa giở thủ đoạn, thấy Cố Phi không tiếp tục nhìn chằm chằm, mấy tên này ra khỏi đường liền chạy tới nơi khác chơi. Kết quả không cần nghĩ, tin nhắn của Cố Phi đã đuổi tới đây: “Tại sao còn chưa logout? Muốn chạy mười vòng hả!”

Mấy nhóc học sinh láu cá gào khóc. Sớm biết như vậy thì đã không thêm bạn với thầy rồi. Bây giờ thì hay rồi, coi như mình ở bên này xoá, trên danh sách bạn bè của Cố Phi vẫn có tên của bạn như cũ, đã logout hay online chỉ cần vừa nhìn đã biết. Dù để ẩn, cũng sẽ có thủ đoạn đổi mới tư liệu để tra thử xem bạn có đang online hay không.

hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được [1], tình thế bây giờ đã nghịch chuyển. Mấy nhóc học sinh dùng mọi cách muốn lén lút chơi thêm một lúc đều bất đắc dĩ logout. Cố phi nhìn thấy từng cái tên của đám học sinh tối đi, lại dùng cách đổi mới tư liệu kiểm tra thử một lần, lúc này hắn mới yên tâm gật đầu.

[2] Nguyên văn Thành ngữ: 跑得了和尚跑不了庙 – bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu: nhà sư có thể chạy trốn, nhưng ngôi đền sẽ không chạy với anh ta; có ý là ‘có thể hiểu tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này’.

Thế này xem ra, có một thầy giáo ở trong trò chơi giám sát, để đám học sinh chơi game một cách hợp lý và đảm bảo sức khỏe cũng có thể xem là một cách hay nha! Cố Phi nghĩ. Chạy đến chỗ nhiệm vụ truy nã, lúc này giá trị PK trên người hắn đã vượt qua mười điểm, tẩy đi cũng mất một phen.

Trên bảng truy nã thình lình xuất hiện một tên đỗ trạng nguyên có giá trị PK là 5 điểm, điều này khiến Cố Phi vui vẻ không thôi. Một lần gần đây nhất gặp phải con cá lớn, chính là tên Nghịch Lưu Nhi Thượng kia.

Tuy là đánh lộn với pháp sư, nhưng trận chiến kia cũng có độ khó khá cao, Cố Phi vẫn tương đối thích loại khiêu chiến có độ khó mà.

Không chút do dự nhận nhiệm vụ, Cố Phi lập tức chạy đến tọa độ mà nhiệm vụ cung cấp. Nhìn sơ qua tọa độ thì vị trí của tên kia là ở ngoài thành. Loại tình huống này thường là kẻ bị truy nã đang tổ đội với người khác luyện cấp, vừa không lãng phí thời gian, hơn nữa còn ở trong một vòng bảo hộ của đám bạn, vẹn cả đôi đường. Nhưng đối với người làm nhiệm vụ truy nã thì tình huống này lại rất phiền phức. Người bình thường không có sức hoàn thành loại nhiệm vụ này.

Mà Cố Phi, lại lo lắng đồng bọn của mục tiêu này quá nghĩa khí, dây dưa không buông, cuối cùng dẫn đến giá trị PK của Cố Phi không giảm còn tăng, loại tình huống này không phải chưa từng xảy ra. Hăn nhớ có một lần làm nhiệm vụ truy nã, điểm PK mất một mà tăng ba, nguyên nhân chính là vì đồng bọn của mục tiêu quá nghĩa khí, cứ muốn đánh quyết sống chết với Cố Phi.

Nhưng lúc này nghĩ nhiều cũng vô dụng, Cố Phi cẩn thận chỉnh lý trang bị, bổ sung đầy đủ máu và pháp lực, rồi xuất phát chạy về phía tọa độ được cung cấp.

Một phút sau tọa độ được cập nhập, nhưng vị trí của mục tiêu di chuyển rất ít, Cố Phi càng khẳng định phán đoán của mình, đối phương chắc chắn đang đánh quái luyện cấp. Ra khỏi cửa thành, Cố Phi một đường chạy về phía nam, từng bước từng bước tiếp cận. Cố Phi dựa vào tọa độ trước đó tính toán một chút, hắn đã biết đại khái phạm vị mà đối phương đang ở, đó chính là một nơi Cố Phi chưa từng đi qua.

Hiện nay, Cố Phi đánh quái luyện cấp đều sẽ vượt 20 cấp, đã vậy hắn còn làm nhiệm vụ truy nã đi khắp thành Vân Đoan. Cho nên cơ bản chỉ có chỗ hắn từng đi qua mà người khác chưa từng đi qua thôi, khu vực ngay cả hắn chưa từng bao giờ đặt chân đến, vậy chỉ có một khả năng: Khu luyện cấp cao hơn cấp 60.

Trong lòng Cố Phi kích động, thật lâu hắn chưa đụng phải cao thủ rồi! Hiện giờ nhiệm vụ truy nã mà hắn làm luôn đụng phải người mới dưới cấp 30, các đại hiệp cấp 40 hình như đều rửa tay gác kiếm rồi vậy. Hôm nay không biết là vị hảo hán nào, lại có thể vượt cấp đánh quái ở khu cấp cao vậy? Thật nên xưng là người đàn ông chuẩn men hiếm có của thành Vân Đoan nha!

Cố Phi tiến về phía tọa độ kia, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên xa lạ. Sau khi đi dọc theo đường lớn giữa hai ngọn núi, khung cảnh trước mắt đột nhiên rộng rãi.

Bờ sông tĩnh lặng, rừng cây rậm rạp, thôn trang yên bình. Hệ thống nhắc nhở nơi này gọi là thôn Sách Vân (tìm mây).

Đây là phong cách đặt tên các địa danh của Thế Giới Song Song. Khu vực ở thành Vân Đoan, ‘vân’ là từ chủ chốt, vì vậy các rừng núi sông thôn gì, đều kèm teo cái từ gốc này, sau đó thì hệ thống tùy tiện thêm chữ gì đó liền thành tên địa danh, hết sức đơn giản dễ hiểu, không cần dùng não.

Thôn Sách Vân! Thường tìm kiếm tư liệu về khu luyện cấp, tìm kiếm khu vực đánh quái cao cấp thích hợp, trong lúc vô tình Cố Phi đã từng nhìn thấy địa danh này. Thôn này và thôn Dạ Quang ngoài thành Nguyệt Dạ có một chỗ tương đồng rất cao: Hai thôn đều có rất nhiều người sói.

Nhưng điều khác biệt là, người sói của thôn Dạ Quang thích sinh sống yên bình như con người, loại NPC thuộc nhiệm vụ. Mà người sói của thôn Sách Vân lại ở vào trạng thái nguyên sinh, mấy tên này vô cùng hung ác, bọn chúng là phương tiện để người chơi săn giết, loại NPC để luyện cấp.

Nơi đây, thuộc khu vực luyện cấp 70.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.