Công Tử Vô Song

Chương 17




Tên đắc ý nhất khi nói chuyện với Nguyệt Hạ Độc Bạch chính là thằng nhóc A Phát. Con nít mà, làm gì có sự khiêm tốn cẩn thận của người trưởng thành. Vì vậy lúc này, trong lòng cậu ta đang rất đắc ý, trên mặt cũng tỏ ra đắc ý y chang, điều này làm Nguyệt Hạ Độc Bạch rất khó chịu.

Nhưng mà, Nguyệt Hạ Độc Bạch vẫn phải chú ý đến thân phận của bọn họ. Dù sao bọn họ là dong binh đoàn, không phải công hội. công hội có thể làm mấy chuyện như bắt nạt con nít, trêu gái ghẹo trai vân vân để lập uy. Còn dong binh đoàn thì khác, bọn họ mở cửa để làm ăn, ngoài việc muốn biểu hiện cho người khác thấy thực lực của chính mình, bọn họ cũng muốn xây dựng một hình tượng quang huy chính đại. Có như vậy thì khi người khác nhìn vô, việc làm ăn mới phát triển không ngừng được. Có vẻ đối phương cũng đã nắm chắc được điểm này, nên mới yên tâm to gan để nhóm người chơi đẳng cấp thấp này tới làm mồi.

“Vậy nhóc thay tôi chuyển lời cho hắn, không gặp không về.” Nguyệt Hạ Độc Bạch nghiến răng mỉm cười nói ra những lời này.

“Được, bái bai!” A Phát vẫy vẫy tay với Nguyệt Hạ Độc Bạch, đám học sinh lại bắt đầu hi hi ha ha bước đi. Lúc này thầy không ở đây, còn xếp hàng làm gì? Vì vậy trong nháy mắt, đám học sinh trở thành một đám hỗn loạn, đi lại tùy ý. Chứ lúc nãy đám nhóc này xếp hàng chỉnh tề như vậy, đơn giản chỉ là dán nhãn hiệu cho mình, làm đối thủ dễ nhận ra hơn thôi, tất cả đều là mồi hết.

Nguyệt Hạ Độc Bạch giương mắt nhìn đám con nít kia rời đi, pháp trượng trong tay của hắn sắp bị vặn thành bánh quai chèo luôn rồi. Những người bạn đều thông cảm cho tâm trạng của hắn nên cả đám liền tiến lên an ủi.

“Vẫn chưa xong mà, đừng vội bỏ cuộc. Đối phương đi đường xa, có lẽ còn chưa vào thành, chúng ta nhanh chóng chạy đến chặn cửa thành có khi còn kịp.” Có người kiến nghị.

“Ừ, cậu nói phải!” Nguyệt Hạ Độc Bạch lại một lần nữa tổ chức lại đội hình, bên kia hắn cũng nhắn tin tình huống hiện tại cho mấy người bên tiểu công hội kia. Hơn nữa hắn đặc biệt nhấn mạnh việc đối phương đã chia binh hai đường, lúc này chỉ có một đám nhóc đang chạy đến cửa bắc của thành.

Trong lòng Nguyệt Hạ Độc Bạch vẫn có chút hèn hạ. Hắn lo lắng ảnh hưởng đến danh tiếng của dong binh đoàn nên không thể xử đám nhóc kia cho hết giận được, vì vậy hắn vô cùng mong muốn mấy tên bên công hội nhỏ kia sau khi nhận được tin về tình huống này sẽ đi chặn đường dạy cho đám nhóc kia một bài học. Cho nên hắn nhấn rất mạnh vào việc đám nhóc đó chỉ làm một đội ngũ cực yếu.

Đáng tiếc trên thế giới này những người có tâm tư đê tiện như hắn vẫn là số ít. Mấy người bên công hội nhỏ không hề có ý định trút giận như thế, chỉ bày tỏ lòng tiếc hận về việc đối phương sử dụng kế kim thiền thoát xác, cuối cùng yếu ớt hỏi một câu: “Nhiệm vụ kia còn có triển vọng không?”

Móa, thật không có tiền đồ! Nguyệt Hạ Độc Bạch khinh bỉ trong lòng, nhưng trên tin nhắn vẫn bình tĩnh trả lời: “Bọn tôi sẽ cố hết sức!”

Phân công nhân thủ chạy tới chặn mấy cái cửa thành, đồng thời hắn cũng kêu gọi những người rảnh rỗi trong dong binh đoàn đến giúp đỡ. Chỉ tội, lúc này lại là buổi tối, đây chính là giờ cao điểm trong trò chơi, đa số mọi người đều đang làm nhiệm vụ, những người có thể đến thì cũng đã đến, vì vậy lời kêu gọi này của hắn không hiệu quả lắm, bọn họ không hề được bổ sung nhân thủ. Nhưng đã là lần thứ hai không thể xử được Thiên Lý Nhất Túy, điều này dẫn tới kênh chat dong binh một trận nghị luận.

“Tình hình cửa bắc ra sao rồi?”

“Cửa đông có phát hiện gì không?”

“Cửa tây, bên các cậu sao?”

Nguyệt Hạ Độc Bạch liên tục hò hét.

“Không có!”

“Không có!”

“Không có!”

Những người được phân công chạy theo ba hướng trên vừa chạy vừa đáp lại. Binh quý thần tốc, vì vậy mấy người đi về ba hướng kia đều là những kẻ thuộc chức nghiệp thuộc loại hình tốc độ. Nguyệt Hạ Độc Bạch với tốc độ di động chậm chạp của mình đương nhiên bị bỏ lại phía sau. Lúc này trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm. Ban đầu bọn họ có hơn hai mươi người, khi nãy hắn đã chọn ra những người có ưu thế về tốc độ rồi mới chia làm ba đường. Tuy rằng hôm nay những người có tốc độ chiếm hơn phân nửa trong số hai mươi người. Nhưng sau khi chia ra, mỗi hướng cũng chỉ có ba hoặc bốn người. Những tên này có phải là đối thủ của Thiên Lý Nhất Túy không, thì hắn không dám kết luận.

“Mọi người coi chừng một chút!” Nguyệt Hạ Độc Bạch chỉ có thể nhắc nhở như vậy.

“Bình tĩnh đi! Nhiều người như vậy còn không xử nổi một mình hắn sao?”

Những người này chưa giao thủ với Cố Phi nên bọn họ đều không tưởng tượng ra mức độ cường hãn của Cố Phi. Bởi vì bọn họ chỉ đứng từ góc độ game online bình thường để phân tích thực lực của Cố Phi. Sát thương cao tới đâu, thì vẫn là pháp sư mà? Pháp lực lại thấp, pháp thuật phát động chậm, nhược điểm rất lớn như thế, thì hẳn là sẽ phối hợp đánh đồng đội và được bảo vệ, đánh một mình gì chứ!

“Tên đó cận chiến cũng rất lợi hại, mọi người đừng coi thường!” Nguyệt Hạ Độc Bạch vẫn cảm thấy kinh hoàng khi nghĩ lại.

“Thế à? Bọn tôi phải thử xem!”

Thấy mọi người có vẻ thờ ơ nên Nguyệt Hạ Độc Bạch cảm thấy hơi nóng nảy. Hết lần này tới lần khác hắn lại không có cách dùng ngôn ngữ nói rõ Cố Phi cận chiến là lợi hại thế nào. Lúc này trong lòng hắn đã có dự cảm bất thường, cuối cùng hắn chỉ có thể yếu ớt nhắn mấy câu “cẩn thận” mà thôi.

“Yên nào, yên nào!” Mọi người đều cảm thấy phiền đối với sự dong dài của Nguyệt Hạ Độc Bạch.

“Đã đến cửa đông! Không phát hiện.”

“Đã đến cửa tây! Không phát hiện.”

“Đã đến cửa nam! Không phát hiện.”

Vòng từ ngoài thành vào cửa nam đương nhiên sẽ là đường xa nhất. Nhưng lúc này mấy người được phái ra cũng không phải cần đi như thế, mà bọn họ chỉ cần chạy qua cửa bắc, đi qua thành rồi đến cửa nam. Dù sao khoảng cách giữa hai cửa cũng không quá xa.

Nhân thủ của ba đường đều đã vào vị trí của mình, trên đường đi bọn họ không hề phát hiện được điều gì nên lúc này cũng chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ.

Lại nói, ở cổng tây đã có hai tên đạo tặc và hai tên cung tiễn thủ. Khi vừa đến dưới cửa thành, hai đạo tặc đã tiến vào trạng thái Tiềm Hành, hai tên cung tiễn thủ kia thì có một người chuyển chức thành Thần Xạ Thủ, người còn lại chuyển chức thành Tiềm Phục Giả. Tiềm Phục Giả có kỹ năng đặt bẫy, vì vậy hắn lén lút bố trí một cái bẫy trước cổng thành.

Đáng lẽ, đặt bẫy trong cổng thành thì hay hơn, nhưng trình độ đặt bẫy của người này còn thấp, bẫy hắn đặt ra rất bắt mắt khó mà không nhìn thấy được. Con đường trong thành được lát đá, nếu đặt một cái bẫy kẹp lồ lộ trên đường, người nào ngu lắm mới đạp lên nó.

Ngoài cửa cuối cùng vẫn thấy ổn hơn nhiều, trình độ kỹ thuật không cách nào giấu bẫy đi, vậy thì tự thao tác bằng tay đi làm. Tiềm Phục Giả đào một hố đất nhỏ ở ngoài cửa thành, đem bẫy đặt vào, sau đó rất cẩn thận rải lên một lớp bùn đất để che giấu, nếu không nhìn cẩn thận thì thật không thể phát hiện.

Vừa chuẩn bị xong, tên Thần Xạ Thủ đang trừng mắt dùng Đôi Mắt Ưng đã đẩy hắn, đồng thời tên này bắt chuyện với hai tên đạo tặc kia: “Hình như chính là tên kia!”

Tiềm Phục Giả đưa mắt nhìn qua, lập tức bật thốt mắng lên “Moá nó!”

Dưới chân tường của thành Vân Đoan, có người đang men theo tường thành mà chạy đến. Dẫn đầu chính là một pháp sư mặc áo choàng màu đen, hình tượng của hắn rất ăn khớp với Thiên Lý Nhất Túy trong truyền thuyết. Trong lòng Tiềm Phục Giả không được thăng bằng là ở chỗ, hắn đã mất công đặt bẫy ở chính giữa ngoài cửa thành, vậy mà tên Cố Phi kia lại men theo chân tường thành mà chạy lại đây, đến cửa thành liền quẹo phải, làm gì có chuyện chạy ra giữa cỗng đạp bẫy của hắn.

Tiềm Phục Giả này không cam lòng lãng phí cái bẫy vô cùng khéo léo nhân tạo của mình, hắn tội nghiệp trao đổi với ba người kia: “Dẫn hắn lại đây cho hắn đạp bẫy đi?”

Người chơi game online đều có tật xấu này, thích khoe khoang kỹ năng của mình, nhất là những cái mình có mà người khác lại không.

Kết quả ba người kia vẫn không nhúc nhích một chút, đồng thanh từ tốn nói một câu: “Xem tình hình.”

“Đạo tặc lên trước đi? Vừa khi hắn lại đây, trực tiếp cho hắn một đao.” Khi thấy Cố Phi chỉ còn cách bọn họ một khoảng, mấy người vội vã trao đổi chiến thuật, nhưng xui rủi sao lúc này Nguyệt Hạ Độc Bạch lại nhắn đến một cái tin: “Các đồng chí đạo tặc chú ý một chút, tên kia rất có thể có trang bị phản Tiềm Hành!”

Tuy rằng lúc trước, khi Cố Phi nói hắn có loại trang bị này, hắn lại không hề phát hiện ra tên đạo tặc Tiềm Hành vào đội hình của Chung Cực Tam Ban. Nhưng Nguyệt Hạ Độc Bạch cũng không có biện pháp gì, hắn không thể làm gì khác ngoài việc thà tin là có, còn hơn là không tin mà chịu thiệt rồi.

Bốn người này giờ mới phản ứng lại mình chưa báo cáo chuyện mình phát hiện đám người Cố Phi tới đây lên tổ chức, vội vàng báo một câu. Mà Cố Phi nếu có phản Tiềm Hành, vậy thì chiến thuật vừa nghĩ đương nhiên không thể dùng nữa.

“Dùng bẫy đi? Nha?” Sức sống của Tiềm Phục Giả lại bùng lên.

“Hắn là pháp sư đó, hắn cần gì chạy lại đây?” Cố Phi đã sắp chạy tới, bên này còn tranh chấp không quyết định đây này!

“Không đúng mà! Ơ kìa, hắn sắp xông qua rồi, chỉnh chỗ đứng mau.”

Tuy nghe rằng Cố Phi có phản Tiềm Hành, nhưng hai tên đạo tặc vẫn duy trì trạng thái Tiềm Hành, bốn người đều lui về sau bẫy rập đã đặt ra rồi cả đám nhìn chằm chằm về phía Cố Phi. Cố Phi từ phía xa chạy lại đã thấy mấy tên có hành vi lén lút đứng ở cửa tây, đoán rằng rất có thể chúng là người được phái đến để đối phó bọn họ, thầm than trong lòng là đám này nhanh chân lẹ mắt thật.

Phía sau Cố Phi, hai người chiến sĩ phụ trách khiêng tên trùm cướp đã đổi thành hai tên đạo tặc, nhưng tốc độ cũng không cải thiện được bao nhiêu, dù sao mang theo người cũng được tính là chịu thêm trọng lượng. Nếu cứ để tên trùm cướp tự đi, vậy thì hắn tự đi được thật, nhưng một bước chạy cũng không chịu.

Chạy đến gần một chút, Cố Phi phát giác đối phương không phải chỉ có hai tên cung tiễn thủ mà còn hai đạo tặc đang Tiềm Hành, đều đang chú ý mình, vì vậy càng khẳng định ý đồ của bọn chúng. Mà nhìn ánh mắt của hai tên cung tiễn thủ kia, bọn họ hình như cũng không thèm che giấu điểm này.

Cố Phi mỉm cười, hắn quay đầu nói với hai bạn học sinh: “Mấy đứa đi chậm một chút.” Dứt lời hắn toàn lực vọt lên, tốc độ được đẩy lên cực hạn giống như bão tố, trong chớp mắt hắn rút ngắn khoảng cách với bốn người kia mấy mét.

“Nhìn kìa, hắn đang xông lại!” Tiềm Phục Giả cực kì kích động, “Lùi về phía sau, để hắn đạp bẫy!” Ba người kia cũng nghe theo lời của tên kia, cả bọn lùi về sau hai bước, hai cung tiễn thủ cùng nhau giương cung cài tên rồi ngắm về phía Cố Phi, chuẩn bị xạ kích. Còn tâm trạng của Tiềm Phục Giả dập dờn, sẽ chờ Cố Phi đạp một chân lên hố đất kia.

“Vù vù”, hai mũi tên được bắn ra cùng một lúc. Kết quả thì trong cùng lúc đó Cố Phi đột nhiên xuất hiện trước mặt bốn người, hai mũi tên cũng vòng ngược về theo sau.

“Trời ạ, là Dịch Chuyển Tức Thời, lại quên mất!” Tiềm Phục Giả ảo não kêu to. Hai đồng chí đạo tặc vội vã chia ra hai bên trái phải để tiếp cận Cố Phi.

“Song Viêm Thiểm, thiểm!” Cố Phi quát to một tiếng. Lần này hắn đứng hơi gần bốn người này, gần đến mức ngay cả khoảng không để hắn vung kiếm cũng không tiện. Nhưng với thân thủ của Cố Phi, còn bị vấn đề nhỏ này làm khó được sao? Tay phải của Cố Phi xoay lại, hắn trở tay cầm ngược kiếm dọc theo cánh tay rồi đảo qua bên thân. Cùng lúc đó thân thể hắn bắt đầu từ bên phải xoay ngược theo chiều kim đồng hồ.

Một con rồng lửa bao quanh người Cố Phi, xoay 180 độ, bốn đạo ánh sáng trắng rực rỡ bốc lên phía sau lưng Cố Phi. Tay phải của hắn thuận thế cắm kiếm vào túi, rồi ngoắc tay với mấy nhóc học sinh: “Nhanh lên, tiếp tục đi tới!”

“Ai chà, sử dụng chiêu xoay người Song Viêm Thiểm này khi áp sát quá gần xem ra là không tệ…” Cố Phi nghĩ thầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.