Công Tử Truy Thê Hỏa Táng

Chương 29




Edit: Ngũ Ngũ

1

​Cố Ngạn nằm trên giường, chút thì lật qua chút thì lật lại, cuối cùng vẫn quyết tâm cáo trạng.

​Cố Ngạn vỗ vỗ trên người Thượng Vũ đế nằm bên cạnh, hậm hực nói: “Bệ hạ, Vũ Nhất thay đổi rồi.”

​“Trẫm biết! Hiện tại hắn buồn nôn chết đi được!”Nói đến đây, Thượng Vũ đế vốn rất buồn ngủ cũng tỉnh táo.

​“Bệ hạ, không thể để Vũ Nhất ở cùng Thanh Liên được nữa, hắn bây giờ nói năng ngọt xớt.” Cố Ngạn nhớ lại Vũ Nhất nghiêm trang trước kia, vô cùng đau đớn.

​“Nói năng ngọt xớt? Hắn đâu chỉ nói năng ngọt xớt, hôm qua hắn bắt được thích khách, trẫm thưởng hắn ít bạc, hắn lại vứt cho trẫm một cái mị nhãn.”Thượng Vũ đế vẻ mặt ghét bỏ nói.

​Cố Ngạn không biết Vũ Nhất đã lưu lạc tới tình trạng này, kinh ngạc nói: “Bệ hạ, Vũ Nhất thay đổi nhiều quá.”

​“Hừ, hiện tại hắn giống như một con chó động dục, mỗi ngày chảy nước miếng đi theo Thanh Liên.” Thượng Vũ đế liếc ngang Cố Ngạn, “Còn nói đừng để bọn họ thành thân quá sớm, trẫm xem Vũ Nhất hiện tại hận không thể đem Thanh Liên trói lại giấu trong nhà.”

​Cố Ngạn cũng không dự liệu được lần đầu làm mối lại có thể thành công như vậy, há to mồm.

​Thượng Vũ đế chọt mặt hắn: “Ngốc chết rồi.”

​Thượng Vũ đế đột nhiên lo lắng: “Cố Ngạn bảo bảo, ngươi ngàn lần đừng biến thành như vậy.”

​Cố Ngạn khinh thường nói: “Ta mới không có yếu đuối như vậy.”

​Thượng Vũ đế nói xong lời này đã hối hận, xoay người ngồi trên người Cố Ngạn, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi không thể yếu đuối một chút à.”

​“Bệ hạ, không mặc y phục rất lạnh.” Cố Ngạn giơ chăn mềm khoác lên cơ thể khỏa thân của Thượng Vũ đế.

​Thượng Vũ đế thẹn quá hóa giận: “Ngươi là đồ heo.”

​Thượng Vũ đế hơi cúi người cắn bờ môi Cố Ngạn, cường thế mà cạy mở giữa răng, câu dẫn lưỡi mềm của Cố Ngạn, dây dưa cùng một chỗ, vành taivà tóc mai chạm vào nhau. Thân thể Cố Ngạn bị hắn áp ở bên dưới trong lúc vô ý làm cổ áo lót bung ra, để lộ xương quai xanh nổi bật không một tiếng động mà vô cùng gợi cảm.

​Cố Ngạn ôm chặt eo Thượng Vũ đế, lưỡi đảo qua hàm trên của hắn, cho dù không có kỹ thuật hôn, nhưng vẫn theo bản năng mà dò xét càng sâu, người ở phía trên dần dần thở dồn dập, vài tiếng rên rỉ giữa môi và răng khẽ thoát ra bên ngoài. Cố Ngạn khẽ cắn cắn môi Thượng Vũ đế, một tay ôm người hắn, một tay phủ lên gáy của Thượng Vũ đế, giống như đang đối đãi với tiểu hài tử, còn xoa xoa tóc vài cái.

​Thượng Vũ đế vùi đầu vào hõm vai Cố Ngạn, dùng đầu lưỡi ẩm ướt lưu luyến mà liếm láp xương quai xanh của Cố Ngạn, phát ra âm thanh không rõ: “Cố Ngạn bảo bảo, nếu ngươi có thể hiểu tình thú một chút thì tốt rồi.”

​“Ah, bệ hạ, ta sẽ chăm chỉ học.”

​“Aiz, được rồi, chắc ngươi cũng không làm được.”

​Kỳ thật giống như bây giờ cũng tốt, cảm giác bị hôn đến mê muội làm cho Thượng Vũ đế không thể kiềm chế được mà muốn người ở dưới thân một lần nữa. Thượng Vũ đế tuy biểu đạt vụng về, nhưng hắn biết rõ ràng mình sớm đã lún sâu vào đoạn tình cảm này. Sáu năm qua chưa hề vơi bớt mà ngược lại càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, dường như lông mi của Cố Ngạn đang khẽ run, không có tiết tấu không có quy luật, chỗ kết hợp giữa hai người dán lại chặt chẽ vì rung động mà càng thêm kịch liệt. Được nhiều quá sẽ sợ đánh mất, nếu được sinh ra lần nữa Thượng Vũ đế vẫn muốn cùng người này một đời một kiếp bên nhau.

​Trong tay nắm thực quyền lớn nhất, thân lại ở trên cao, Thượng Vũ đế cũng không phải là một nam nhân bình thường, thậm chí còn không thành thục nói chuyện tình cảm. Hắn chỉ biết đem người mình yêu buộc tại bên người, chứng tỏ cho mọi người thấy mình đủ cường đại để bảo hộ y. Chứng kiến người nọ từ phản kháng lúc ban đầu cho đến khi buông bỏ phòng ngự, ngoài thời khắc mỹ mãn ra thì cảm giác bất an tồn tại tựa như một đao phủ vô hình. Vô luận cố gắng xem nhẹ thế nào, máu huyết chảy trong người Cố Ngạn vẫn là của Tây Hạng, là nhi tử người Tây Hạng, được sư phó Tây Hạng nuôi dưỡng trưởng thành. Mà Tây Hạng, lại bị hắn diệt bỏ. Không chỉ nói một tháng, cho dù là một tuần hay một ngày, Thượng Vũ đế cũng không cách nào yên tâm để người nọ ly khai khỏi mình.

​“Cố Ngạn bảo bảo?”

​“Bệ hạ, sao vậy?”

​“Cố Ngạn bảo bảo, ngươi nhớ nhà sao?”

​Thượng Vũ đế nghe thấy Cố Ngạn cười khẽ: “Bệ hạ lại suy nghĩ gì nữa rồi?”

​Biết rõ không nên hỏi, thế nhưng không thể khống chế miệng của mình: “Bảo bảo, ngươi muốn trở về Tây Hạng sao?”

​Trong bóng tối Thượng Vũ đế phảng phất trông thấy mắt cười của Cố Ngạn phát ra ánh sáng, cong cong: “Bệ hạ, ta đã sống ở Đại An hai mươi năm rồi.”

​Kỳ thật Cố Ngạn rất hiểu lòng người, Thượng Vũ đế nghe thấy âm thanh ôn hòa của nam sủng nhà mình: “Bệ hạ không cần lo nghĩ chuyện trước kia, Đại An giờ là nhà của Cố Ngạn, ta đã sớm chấp nhận.”

​Thượng Vũ đế đã ngừng nghĩ ngợi lung tung, nếu hắn là mê sắc vong quốc, thì Cố Ngạn cũng là kẻ thông đồng với địch, đều là thứ không tốt, hắn có gì để thấy chưa đủ đây.

​Dù cho ngốc tử nhà hắn không biết tình thú là gì thì hắn vẫn yêu đến không kiềm chế được, Thượng Vũ đế bị đắm chìm trong hạnh phúc quá mức hoàn mỹ nhưng vẫn không quên tìm kiếm chút yêu thương nhỏ nhặt.

​====

​Hai tên gia hỏa buồn nôn đang triền miên cùng một chỗ, Vũ Nhất thở hồng hộc bóc vỏ bồ đào cho Thanh Liên, “Phốc” một tiếng, một hột bồ đào bị Vũ Nhất bóp vụn.

​Thanh Liên muốn véo cổ hắn, đúng là chủ nhân dạng gì thì chó dạng đó! Được rồi, nguồn gốc của Vũ Nhất đã bị Thanh Liên tra rõ ràng hết.

​“Vũ công tử ~~~~” Thanh Liên uốn éo cổ họng.

​“Phốc.” Lại một hột bồ đào bị nát vụn.

​“Liên, Liên công tử.”

​“Vũ công tử ~ chủ tử của ngươi gần đây đang bận cái gì vậy?”

​“…” Vũ Nhất may mà vẫn còn nhớ mình là một nô tài trung thành của Cố Ngạn.

​Gương mặt Thanh Liên giả bộ như đang chực khóc lã chã, cúi đầu không nói.

​Vũ Nhất hoảng hốt: “Liên, Liên công tử.”

​Cành liễu Thanh Liên đột nhiên dựa vào người Vũ Nhất, quấn chặt lấy hắn, lắp bắp nói: “Vũ công tử, sau này chúng ta thành thân, Thanh Liên sẽ trở thành người của công tử rồi. Giữa phu thê, vì sao công tử lại giấu giấu diếm diếm với Thanh Liên?”

​Vũ Nhất cảm giác trái tim mình tan chảy rồi: “Liên, Liên nhi muốn nghe cái gì, ta nói cũng được.”

​Thanh Liên điểm ngực Vũ Nhất: “Gần đây Thanh Liên đến cung Tam Lý đều không thấy Cố công tử, Thanh Liên ở trung cung lẻ loi một mình, chỉ có Cố công tử bầu bạn, có phải hắn đã thấy chán Thanh Liên rồi không? Nên tránh mặt Thanh Liên?”

​Vũ Nhất bị Thanh Liên chỉ vào trở nên mềm nhũn: “Công tử không phải là người như vậy.”

​Thanh Liên trong lòng rất không thoải mái, Vũ Nhất này rất nghe lời hắn, duy chỉ có chuyện liên quan tới Cố Ngạn hắn một chữ cũng không nhả ra. Hẳn Cố Ngạn mới là người quan trọng nhất trong lòng Vũ Nhất? Thanh Liên phỏng đoán như vậy, cảm thấy có một cỗ khó chịu trước nay chưa từng có.

​Thanh Liên buông tay đang quấn trên người Vũ Nhất ra, hầm hừ mà nghiêng đầu qua một bên.

​“Liên, Liên công tử…”

​Ngoại trừ lắp bắp gọi tên mình, hắn còn có thể làm gì đây! Thanh Liên một cước đá vào chân ghế bằng thạch.

​Chân Thanh Liên chưa kịp rút về đã bị người đối diện nhấc lên, đặt ở trên đùi cẩn thận xoa bóp.

​“Liên, Liên công tử tại sao ngươi lại không yêu quý chính mình như vậy? Tảng đá cứng như vậy chân ngươi sao chịu được? Ngươi nếu giận ta, đá ta là được, ta rất mềm đấy!” Vũ Nhất ưỡn ngực một cái.

​Thanh Liên là nhân vật cho tới bây giờ làm việc gì cũng tính toán không bao giờ để mình thiệt thòi, cho dù tức giận phát tiết mà đá ghế cũng tuyệt đối chỉ dùng hai phần lực, những chuyện lớn nhỏ đều sẽ tận lực tránh né. Hiện tại đối diện với nam nhân xem mình tựa như bảo bối đem chân mình ôm vào ngực mà nhu hòa xoa nắn, Thanh Liên cảm thấy ê răng, dở khóc dở cười.

​Thanh Liên tự nhận quen biết nhiều người, lần đầu tiên trông thấy Vũ Nhất đã biết hắn là một tên ngốc. Không nghĩ tới càng tiếp xúc về sau, tên này thay da đổi thịt, nói chuyện càng ngày càng buồn nôn, càng ngày càng dẻo miệng. Dựa trên kinh nghiệm tình trường của lão đại là hắn cũng không chịu nổi từng đợt ê ẩm này.

​Thanh Liên lấy tay che khuôn mặt đỏ đến phát sốt, bao nhiêu năm hắn đã không trải qua cảm giác ngại ngùng này rồi. Lực đạo ôn nhu vừa phải của Vũ Nhất truyền từ lòng bàn chân cho đến toàn thân, thân kinh bách chiến như Thanh Liên công tử đột nhiên cảm thấy không phải Vũ Nhất thất bại, mà là mình đã xong.

​Vũ Nhất xoa bóp cả buổi lại không thấy Thanh Liên phản ứng, lúc này mới đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy tiểu nương tử tương lai của hắn chôn mặt dưới những ngón tay thon dài, từ cổ đến lỗ tai đều là một màu đỏ bừng, như phủ lên ánh bình minh. Vũ Nhất hoảng hốt mà ngừng tay: “Làm, làm ngươi đau rồi sao?”

​Thanh Liên khó thở mà đá dưới bụng Vũ Nhất: “Tiếp tục xoa.”

​ Một cước này đối với người tập võ như Vũ Nhất chỉ giống như gãy ngứa, Vũ Nhất cười hắc hắc, đưatay bắt lấy mũi chân mà chậm rãi xoa bóp.

​Thanh Liên cũng không còn trẻ con, âm thanh rầu rĩ từ trong kẽ tay truyền ra: “Vũ Nhất, tuy ngươi là do cái tên Cố Ngạn ngu ngốc kia kêu đến đây, nhưng ta thật sự rất thích ngươi đấy.”

​“…”

​“Ôi! Đau chết!” Thanh Liên thả tay xuống, phẫn nộ trừng Vũ Nhất.

​Vũ Nhất mở to hai mắt, không thể tin được những gì vừa nghe.

​Thanh Liên nhíu mày: “Xin lỗi đi, quả thực không biết phép tắc.”

​“Được, thực xin lỗi…”

​Thanh Liên thu chân lại, bĩu môi.

​Sau đó Thanh Liên nghe thấy âm thanh trịnh trọng lạ thường của người nọ: “Ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều sẽ đáp ứng.”

​Thanh Liên nghe vậy sửng sốt một giây, bỗng nhiên lại lấy tay che mặt, co thân trốn dưới bàn đá.

​Vũ Nhất lại càng hoảng sợ: “Liên, Liên công tử, ngươi làm sao vậy?”

​Thanh Liên cảm giác mặt mũi đều mất hết, hắn thấy toàn thân đều đang nóng lên, máu huyết sôi trào, nếu như để người khác biết được đường đường là Thanh Liên công tử như hắn lại có một ngày da mặt sẽ mỏng thành như vậy, sẽ vì một người tùy ý nói một câu đã đánh bại, chẳng phải bị cười chết hay sao.

​Vũ Nhất cũng chui xuống bàn đá, cùng dáng vẻ đà điểu của Thanh Liên duy trì khoảng cách quân tử: “Liên, Liên công tử…”

​“Ngươi không được nói.” Thanh Liên cắt ngang hắn, “Ngươi còn muốn sống thì câm miệng cho ta.”

​Vũ Nhất ngoan ngoãn ngậm miệng.

​Đợi Thanh Liên cảm thấy lửa nóng trên người dần dần hạ xuống, gương mặt cũng không dữ tợn nữa, Thanh Liên mới từ dưới bàn chui ra, khôi phục thành Liên công tử cao ngạo.

​“Vũ Nhất, ta muốn ăn bồ đào.”

​“Được.”

​“Phốc!” Đối với người luyện võ mà nói, bóc bồ đào không có gì khó.

​“…” Thanh Liên lặng lẽ liếc hắn, “Khí lực ngươi rất lớn ah.”

​Thanh Liên quanh co lòng vòng mà nói chuyện hắn không hiểu, Vũ Nhất ấp úng: “Ân…”

​“Vậy nếu chúng ta cùng nhau đi du lịch, Thanh Liên làm phiền Vũ công tử chiếu cố rồi.”

​Vũ Nhất hoảng sợ nhìn về phía hắn.

​Thanh Liên hừ cười, bàn tay xòe trong hư không, vẻ mặt đa mưu túc trí: “Thưởng Thanh Liên ta là ngốc sao? Tên đần Cố Ngạn kia có gì giấu diếm được ta.”

​“Công tử không phải đồ đần, công tử thiên phú trời cho tài trí hơn người, thật sự rất thông minh.” Vũ Nhất tới nay luôn trung thành với Cố Ngạn.

​Thanh Liên nghe xong, lại nghĩ tới lời biện hộ vừa rồi của Vũ Nhất với Cố Ngạn, lập tức không cao hứng, rõ ràng chính mình muốn tài có tài muốn sắc có sắc hắn lại không thích, vậy mà đi ngấp nghé một tên ngốc tử. Thanh Liên trong lúc nóng vội mà nói ra câu không có đầu óc: “Chủ tử ngươi quan trọng hay ta quan trọng! Dã tâm ngươi cũng thật lớn, Cố Ngạn là của hoàng thượng, làm sao ngươi dám có tà niệm đó!”

​Thanh Liên đột nhiên nhớ tới thời khắc thần sắc của Cố Ngạn làm người khác thất thần, thấp giọng lẩm bẩm: “Tuy có đôi lúc cũng không tồi, nhưng cũng không phải là người ngươi có thể cướp ah.”

​Vũ Nhất không có nghe thấy câu nói nhỏ kia của Thanh Liên, nói: “Công tử vốn chính là của bệ hạ. Công tử rất quan trọng, ngươi là nương tử của ta, cũng rất quan trọng.”

​Mặt Thanh Liên ‘phụt’ một cái đỏ lên, hắn mặc kệ Vũ Nhất, không muốn lại ở chung một chỗ với người này nhưng lại không nỡ cứ như vậy mà bỏ đi.”

​Nghĩ đến Vũ Nhất còn muốn theo đoàn người Cố Ngạn đi xa nhiều ngày, Thanh Liên ra tối hậu thư: “Ngươi nếu còn muốn thành thân với Thanh Liên, thì phải mang theo Thanh Liên đi ra ngoài.”

​“Bên ngoài rất nguy hiểm, ta chỉ sợ không thể chú ý đến an nguy của ngươi, nếu ngươi có bề gì thì ta phải làm sao.”

​Thanh Liên đỏ mặt ngoảnh lại, hướng về phía Vũ Nhất hô: “Ngươi dám bỏ ta một mình trong cung thử xem? Chẳng phải ngươi vừa mới nói, ta muốn gì ngươi đều đáp ứng đấy sao.”

​“Cái này…” Vũ Nhất khó xử.

​Thanh Liên rống xong liền phát hiện mình dùng sai cách, vội vàng khôi phục lại hình dáng cành liễu, dán lên người Vũ Nhất, dáng tươi cười nũng nịu: “Vũ công tử, Thanh Liên vừa rồi quá kích động, kỳ thật thanh Liên chỉ là không nỡ rời xa Vũ công tử, Thanh Liên không phụ không mẫu, chỉ có thể dựa vào một mình Vũ công tử…”

​Thanh Liên vừa nói vừa nâng tay áo lau nước mắt trên mặt.

​Vũ Nhất nào có thể chịu được chính sách dụ dỗ của Thanh Liên, lập tức buông vũ khí đầu hàng: “Ta, ta sẽ xin chỉ thị của công tử là được, ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại.”

​Thanh Liên quay đầu đi, tựa vào ngực Vũ Nhất, đạt được ý nguyện mà cười trộm không ngừng, trên mặt tuyệt diễm lại lộ ra nụ cười gian manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.