Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang

Chương 30: Đừng cười khó hiểu như vậy!




Lyra chờ sinh viên cuối cùng ra khỏi lớp. Đây là lớp cuối cùng của ca tối, mọi người thường mong muốn được giải thoát. Hôm nay chỉ còn ít thời gian, Lyra lo lắng về việc tới phòng máy để tiếp tục chỉnh sửa bộ phim của cô, nhưng giáo sư Mahler muốn gặp cô trong văn phòng ông ta trước. Ông ta đã gọi tới căn hộ của cô đêm qua và bảo rằng ông ta đang cố kéo dài cho cô thêm vài ngày. Ông ta đã nhận ra cô bỏ vài buổi học của ông ta. Với mọi náo động cô gây ra trong trường - có tên là quả bom – ông ta hy vọng cô vẫn an toàn, nhưng nhấn mạnh rằng cô vẫn cần phải học bù những buổi đã bỏ. Ông ta cũng lo ngại rằng cô không dành đủ thời gian cho bộ phim về trẻ em. Khi cô giải thích mình đang ở ngoài thị trấn quay phim học sinh lớp một và giờ đang bắt tay vào quá trình chỉnh sửa, cô đã nghĩ ông ta sẽ trách móc cô vì đã rời thị trấn khi việc quay phim có thể làm ngay tại Los Angeles. Mahler luôn có thứ để nói để giữ sinh viên ở nguyên vị trí. Ông ta thích khiến họ cảm thấy nhỏ bé và bấp bênh. Cô nghĩ ông ta làm thế để khiến bản thân trở nên quan trọng hơn.

Ông ta hắng giọng qua điện thoại, cô biết mình sắp được nghe diễn văn. “Em cần học hành nghiêm túc hơn nếu không em sẽ không trụ được trong ngành truyền thông, đặc biệt là công nghiệp điện ảnh”.

“Vâng, thưa giáo sư”, cô trả lời nghiêm túc.

“Có đầy thanh niên ham học ngoài kia mong mỏi được tham dự lớp học của tôi”.

“Vâng, em biết ạ”.

“Tốt. Giờ thì Lyra, tôi muốn cho em một lời khen”.

Cô suýt đánh rơi điện thoại. Lời khen từ Mahler? Chưa nghe bao giờ.

“Phim tài liệu về công viên của em khá hay”, ông ta nói. Với Mahler thì đây là một lời tán thưởng nồng nhiệt rồi.

“Em cảm ơn giáo sư Mahler”, cô nói. “Đó không phải điều em dự định làm nhưng em nghĩ nó đưa ra tuyên bố về-”

“Ừ, ừ”, Mahler ngắt lời. “Lý do tôi gọi là tôi nghĩ mình có thể giới thiệu bộ phim tài liệu của em ở hội nghị chuyên đề tại New York tuần sau. Nếu nó được công nhận, mà tôi nghĩ sẽ được thôi, em sẽ có cơ hội được chiếu nó trên toàn quốc”.

“Điều đó thật tuyệt”. Lyra hào hứng. Nếu có thêm nhiều người xem phim của cô, nó có thể thực sự làm được điều tốt. Có lẽ công viên Paraiso sẽ được dọn dẹp, một số kẻ phá hoại và những xe vứt rác sẽ bị đưa ra tòa, hoặc ít nhất là bị ngăn chặn.

“Để chuẩn bị cho bài giới thiệu của tôi về phim của em”, Mahler tiếp tục, “Tôi sẽ cần mọi bài nghiên cứu của em, tôi cũng cần biết tiến trình, thiết bị em sử dụng, và mọi bức ảnh em chụp được”.

“Ảnh của em đều lưu trong thẻ nhớ”, cô giải thích. “Em chuyển những cái mình chọn cho phim tài liệu vào một tập tin trong máy tính, những vẫn còn hàng nghìn cái trong thẻ nhớ”.

“Mang mọi thứ tới”, ông ta nói. “Cả ảnh về khu vườn cuốn hút mà em kể với tôi nữa. Tôi sẽ trả lại cho em sau để em có thể tổng hợp chúng vào một đĩa nếu em muốn”.

“Vâng ạ”, cô chấp thuận. “Tối mai em có lớp của thầy. Em sẽ mang theo hết”.

Mahler cúp máy mà không thèm chào.

Lúc này ngồi trong lớp, Lyra sốt ruột nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng giáo sư. Cô hy vọng buổi gặp sẽ không kéo dài lâu. Cô muốn giành ít thời gian còn sót lại để thực hiện bộ phim về trẻ em. Carl và Eli ở lại hỏi giáo sư vài câu, và ông ta dẫn họ ra cửa với những câu trả lời cộc lốc, một âm tiết.

Sau khi đóng cửa lớp, Mahler quay sang Lyra.

“Vào văn phòng tôi”, ông ta nói, chỉ đường.

Lyra cầm lấy ba lô và tập tài liệu cùng tất cả các bài nghiên cứu rồi đi theo ông ta. Mahler đóng cửa phòng, chỉ vào một cái ghế rồi ngồi vào chỗ phía sau bàn làm việc. Lyra để ý thấy tấm áp phích công viên Paraiso đã biến mất. Một bản phác thảo mờ nhạt thay vào chỗ đó. Cô thấy hơi buồn khi giáo sư bỏ đi bức tranh duy nhất trong phòng có thể khiến nâng cao tinh thần, nhưng Mahler cũng đâu phải kiểu người vui vẻ gì cho cam.

“Em có mang theo tất cả tài liệu không đấy?” Ông ta hỏi.

Một sinh viên gõ vào cửa sổ văn phòng.

“Chuyện gì đây?” ông ta lầm bầm, chạy đi mở cửa và nói “Cậu không thấy tôi đang tiếp một sinh viên hay sao?”

“Em xin lỗi, thưa giáo sư, em chỉ thắc mắc-”

“Lên lịch với trợ lý của tôi đi”.

“Em chỉ định hỏi-”

Mahler đóng sầm cửa vào mặt cậu ta, khóa lại để không ai vào được rồi hạ rèm xuống.

Ông ta ngồi phịch xuống ghế. “Chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ? Tài liệu”, ông ta gật đầu. “Em có mang theo không?”

“Có ạ”, cô trả lời. “Em đã in bản sao của mọi bài báo cáo và hồ sơ mà em tìm được”. Cô đặt tập tài liệu lên bàn và lôi ba lô ra. “Em cũng có băng phỏng vấn nữa. Em đã nghĩ đến việc sao chép lại nhưng vẫn chưa có thời gian”. Cô mở nắp ba lô, lôi ra hai hộp kim loại nhỏ”.

“Và đây là tất cả thẻ nhớ cùng tranh ảnh chụp ở công viên ạ”.

Ông ta gõ vào hộp. “Thế còn khu vườn? Chúng ở trong này luôn chứ?”

“Vâng ạ”.

Mahler lấy tâp tài liệu, cho nó vào một cái cặp. Ông ta mở ngăn kéo, lôi ra một cái túi bằng vải bạt và đặt hai hộp thể nhớ vào trong.

“Em chắc chắn đây là mọi thứ rồi chứ?” Ông ta hỏi.

“Vâng ạ”, cô nói.

“Tốt, tôi nghĩ mọi người ở hội nghị sẽ bị ấn tượng lắm đây”. Ông ta ngả người ra ghế. “Tôi ước em có thể đi cùng, nhưng tôi e là sự kiện này chỉ giành cho các giáo sư như tôi thôi. Sinh viên như em sẽ không được vào”.

Khi Lyra thích thú tưởng tượng việc có thể tự trình bày bài của mình thì nghĩ về chuyến đi dài với giáo sư Mahler khiến cô co rúm cả người.

“Chỉ có một điều nữa mà tôi cần trước khi giới thiệu phim tài liệu của em”, ông ta nói.

“Là gì ạ?” Lyra hỏi, nghĩ cô đã đưa cho ông ta mọi tài liệu cô có trong tay rồi.

“Tôi cần đi xem công viên Paraiso, không may đây là lúc rảnh rỗi duy nhất tôi có trước khi đi New York. Xe tôi đang ngoài kia. Tôi sẽ lái”. Ông ta đứng dậy như thể vấn đề đã được giải quyết.

Lyra ngạc nhiên. “Nhưng Giáo sư, lúc ta đến đó thì trời tối mất rồi. Hơn nữa, em đã hẹn lịch với phòng chiếu, và-”

“Chuyện đó có thể đợi được”, ông ta sốt ruột nói. “Chúng ta sẽ không ở lại công viên lâu đâu. Chúng ta sẽ dùng đèn pha để soi đường”.

“Thầy không thể tới đó một mình sao ạ? Thầy nói thầy từng sống gần đó mà, thế nên thầy biết nơi đó rất rõ”.

“Đúng là tôi biết đường tới đó”, ông ta thừa nhận, “nhưng tôi cần em đi cùng để giải thích lý do mình chọn góc quay đó, cách chụp ảnh, những yếu tố môi trường em xem xét trong bức ảnh của mình”.

Cô không muốn đi đâu cùng ông ta. Bản năng mách bảo cô ra khỏi văn phòng ông ta. Có chuyện không ổn. Mahler đã trở nên rất dứt khoát.

“Em xin lỗi. Em sẽ phải từ chối”.

“Em sẽ bỏ qua cơ hội để bộ phim tài liệu được chiếu? Em không thể có ý đó được”.

“Dĩ nhiên em muốn chiếu nó. Em chỉ từ chối đi tới công viên Paraiso với thầy thôi”.

“Tôi sẽ phải nhấn mạnh. Tôi sợ là không chỉ phim tài liệu của em mà cả bài đánh giá của em trong lớp tôi đều phụ thuộc vào điều này”. Ông ta mở ngăn kéo bên của bàn làm việc. Khi ông ta nhìn cô, mặt ông ta đỏ lựng và hàm ông ta nghiến chặt.

Lyra không từ chối nữa. Ông ta đang cư xử rất lạ, cô trở nên báo động.

“Thôi được”, cô dịu lại. “Em sẽ đi với thầy”. Cô lôi điện thoại trong túi ra và nói “Em sẽ gọi cho Sidney, bạn cùng phòng của em, bảo cô ấy tới đây chở em đi. Cô ấy vẫn muốn tới xem công viên, và em-”

“Đưa điện thoại đây”.

Cô ngẩng đầu lên. Mahler đang cầm súng chĩa vào cô.

Lyra rất sốc, cô lắp bắp. “Giáo sư… thầy đang làm gì thế?”

“Tôi nói, đưa tôi cái điện thoại”. Cơn giận của ông ta dữ dội đến mức cô có thể nhìn rõ các tĩnh mạch trên trán ông ta.

Chỉ có chiều dài của cái bàn ngăn cách Lyra khỏi viên đạn, nhưng thay vì sợ hãi, cô trở nên điên tiết. Tay đang cầm điện thoại của cô để vào lòng. Cô nhấn 911 và chặn tiếng cuộc gọi.

Mahler khó mà kiềm chế cơn giận của mình. “Thành phố có bao nhiêu công viên, thế mà cô phải chọn công viên Paraiso! Nếu tôi biết trước khi cô lảm nhảm về mấy bức tranh ngớ ngẩn của cô, tôi đã có thể giao cho cô dự án khác rồi”.

“Em chọn công viên đó vì tấm áp phích trong văn phòng thầy”.

“Cô đang nói đó là lỗi của tôi đấy hả?”

Lyra không biết trả lời thế nào. “Xin thầy bỏ súng xuống rồi giải thích tại sao thầy lại buồn bực như thế”.

“Buồn bực? Tôi đang điên tiết”, ông ta gầm gừ.

“Nhưng tại sao?” Cô hỏi lại.

“Cô hướng cái máy ảnh chết tiệt vào khu vườn đó. Nếu nó chụp được tôi hay cái xe, tôi sẽ xong đời. Tôi không thể mạo hiểm”.

Cô hít sâu. “Đó là vườn của thầy? Thầy có chôn cái gì mà-”

“Không”, ông ta nói. “Không phải ở đó. Không phải ở đó. Nhưng nếu máy cô chụp được khu vườn, nó sẽ chụp luôn phía đối diện đó”, ông ta cười bệnh hoạn.

“Cái gì?” Cô hỏi.

“Không phải cái gì, ai”, ông ta sửa lại. “Cứ sủa mãi không thôi. Đó là những gì cô ta đã làm. Lúc nào cũng la rầy tôi. Tôi không thể chịu được nữa”. Như một lời giải thích đến sau, ông ta nói. “Và tôi thì cần tiền”.

“Vợ thầy?” Lyra hoài nghi hỏi.

“Tôi không thể ly dị cô ta”, ông ta nói. “Cô ta là người có tiền”.

Trái tim Lyra chùng xuống. Cô và tất cả mọi người đều nghĩ Bà Mahler đã bỏ đi. Ông ta quá bủn xỉn và xấu tính, điều đó rất dễ tin.

“Tiền? Làm sao thầy có tiền nếu không tìm thấy xác? Phải mất hàng năm bên bảo hiểm mới trả tiền”.

“Nghĩ cô biết mọi chuyện hả? Không đâu. Tất cả các người sai hết cả. Tôi không muốn thi thể cô ta được tìm thấy. Miễn là ai cũng tin cô ta bỏ tôi, tôi có thể tiếp tục đục khoét tài khoản của cô ta. Tôi không thể chạm vào nó nếu cô ta chết. Cô ta đã tính trước chuyện đó”. Ông ta lắc đầu. “Công viên đó đã bị phớt lờ nhiều năm rồi. Nếu giờ họ đào bới xung quanh…”

Ông ta bất chợt nhận ra cô vẫn chưa đưa điện thoại cho ông ta. “Đưa điện thoại đây”.

Cô giơ nó lên và vứt nó xuống sàn nhà. Nhờ chúa, nó vẫn còn nguyên vẹn. Lyra cầu nguyện cuộc gọi tới 911 của cô đã được kết nối.

Ông ta vẫn chĩa súng vào cô trong lúc đi đi lại lại suy nghĩ. Cơn giận của ông ta đang chuyển thành sự hoảng loạn.

“Nếu cô cứ lặng lẽ tới công viên… Giờ tôi phải tìm cách giải quyết chuyện này. Mọi chuyện sẽ dễ dàng thôi. Hai người bạn của cô đang đợi cách đây khoảng một dặm. Tất cả những gì tôi cần làm giờ là giao cô cho chúng. Chúng sẽ lo phần còn lại”.

Lyra đang run rẩy, cố gắng để giữ bình tĩnh. Tâm trí cô chạy từ ý tưởng điên rồ này tới ý tưởng điên rồ khác để cướp súng của ông ta. Và vẫn còn sống để kể lại chuyện đó. Cô có thể thấy được tình trạng rối loạn bên trong ông ta. m mưu của ông ta không đúng với kế hoạch, lúc này ông ta phải kiếm được một cái mới. Cô chỉ có thể nghĩ tới việc khiến ông ta nói liên hồi.

“Những người bạn nào?”

“Người Flynn cử tới căn hộ của cô. Cô đã xịt hơi cay vào một tên, hắn không thể đợi được gặp lại cô”.

Lyra bối rối. “Thầy bảo người của Flynn truy đuổi em? Chuyện này thì có liên quan gì tới Frank Merriam?” Chuyện này không hợp lý chút nào.

“Frank Merriam là gã quái nào? Tôi chỉ biết nếu tay chân của Flynn tìm thấy được mấy bức ảnh đó trong căn hộ của cô, chuyện này đã kết thúc rồi. Nhưng ảnh không có ở đó, tôi không thể mạo hiểm để cô hay ai khác thấy được chúng. Tôi đã để cho Flynn cử mấy tay bắn súng sau vụ đó. Hắn sẽ không giúp tôi thêm nữa”. Ông ta nhìn cô bực bội. “Tôi đã lãng phí một ân huệ vào một sinh viên chết tiệt”.

Ông ta cầm lấy điện thoại di động của mình và nhấn số, mắt vẫn để ý tới cô.

Lyra nghĩ nếu ông ta duỗi cánh tay thêm một tí nữa, cô có thể hất khẩu súng khỏi tay ông ta.

Ông ta áp máy vào tai. “Cô ta không hợp tác. Các người sẽ phải tới bắt cô ta. Trong trường giờ chắc không còn ai. Đi vào bằng cửa phụ ấy”.

Lyra không thể cứ ngồi đấy đợi bị kéo lê ra ngoài. Nếu cô không làm gì đó ngay thì sẽ là ba người đàn ông có vũ khí chống lại cô.

***

Có hai lối vào văn phòng của Mahler. Một cửa đối diện hành lang, nơi sinh viên được khuyến khích sử dụng, cửa cá nhân là thông qua phòng học.

Sam chạy xuyên qua tòa nhà, leo lên hai dãy thang. Tòa nhà trống trơn, khi tới hành lang văn phòng của Mahler, anh chạy chậm lại. Anh lặng lẽ đi qua cửa thứ nhất, rồi một cửa khác, một cái khác nữa cho tới khi đến cửa phòng Mahler. Tên ông ta, như tên của các giáo sư khác, được khắc trên kính. Rèm cửa sổ đã bị kéo xuống. Sam biết nó đã bị khóa trước cả lúc anh thử mở cửa.

Anh có thể nghe thấy Mahler đang nói. Giọng ông ta to và gay gắt. Nhưng còn có cái gì đó hơn thế, một sự cuồng loạn. Mahler đang suy sụp, ít nhất nó cũng khiến anh có lợi thế. Sam chắc chắn Lyra đang ở bên trong, nhưng anh cần nghe thấy giọng cô để biết cô vẫn ổn. Suy tính đến các khả năng khác khiến anh phát điên.

Anh hạ chốt an toàn của khẩu súng rồi cúi xuống để tới cửa phòng học. Nó đã đóng, nên anh nhẹ nhàng xoay nắm cửa và mở hé vài inch. Mahler đứng nghiêng nhưng anh thấy được khẩu súng. Anh biết Lyra phải ở phía bên kia bàn.

Vì Mahler đang chĩa súng vào cô, nên cô phải còn sống và tỉnh táo.

Mahler đang bị kích động, đi qua đi lại. Sam không thể nhắm bắn được. Nghĩ xem nên chọn góc nào bắn mà không bị nhìn thấy là vô ích.

Anh nghe thấy tiếng bước chân nặng nề. Có vẻ chúng phát ra từ cầu thanh.

Hai người đàn ông đang tranh cãi. Tiếng chúng ngày một rõ khi leo lên cầu thang. Nhưng chúng nói chuyện thì thào nên anh chỉ có thể nghe được vài từ. Anh nghe một trong hai tên phàn nàn về việc phải đào cái gì đó lên và chuyển nó đi để không bị nhìn thấy. Tên kia đồng ý đó là một công việc tệ hại.

Giọng chúng rõ hơn khi đến gần. “Mình là những tên đào mộ. Và giờ thì mình phải đào hai cái mộ nếu phải đào xác mụ vợ lên và chôn ra chỗ khác”, một tên nói thầm.

“Tao đã mua bình xịt hơi cay cho ả ta. Để con khốn đó biết cảm giác nó là thế nào”.

Sam không thể đợi được nữa. Anh quay lại cửa văn phòng Mahler và gõ cửa.

Lúc đầu Mahler không trả lời, sau đó thận trọng hỏi “Ai đấy?”

Sam không đáp lại.

“Lyra, ra mở cửa, đừng có thử làm gì nếu không cô sẽ bị ăn một phát đạn vào lưng đấy”, Mahler ra lệnh.

“Không”.

“Đứng dậy mở cửa”, ông ta yêu cầu.

Sam dán chặt mắt vào cửa cầu thang. Hai tên kia có thể bước ra bất cứ lúc nào.

Lyra hét trở lại. “Không, tôi sẽ không đứng dậy”.

“Con khốn”, Mahler lẩm bẩm. Ông ta nhìn cô khi đi vòng qua ghế của cô đi lại cửa, tay trái ông ta với lấy nắm cửa.

Sam dùng hết sức đá vào cửa khiến Mahler bay tung lên. Ông ta ngã xuống sàn cạnh bàn làm việc. Lyra bật dậy, chạy lại lấy súng của Mahler, nhưng ông ta đã bò lại và lấy được nó trước. Khi Mahler lăn người lại, chĩa nòng súng vào Sam, Lyra nhảy lại chỗ ông ta. Mahler xoay súng về phía cô và một tiếng súng vang lên. Viên đạn từ súng của Sam cắm vào cổ họng Mahler, cắt đứt động mạch của ônn ta. Ông ta ngã xuống sàn, máu trào ra xung quanh.

Lyra không ngăn mình khỏi lắc đầu. “Sam”. Cô gọi tên anh, nhưng giọng cô quá yếu nên anh không thể nghe thấy.

Anh không nhìn cô. Anh nâng cánh cửa lên, dựng nó lại. Sau đó anh lôi một cái ghế, đẩy nó về phía cửa để giữ. Kính đã bị nứt nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Sam kéo tấm màn rách xuống khi tiếng bước chân đã tới tiền sảnh. Hai tên bên ngoài đã nghe thấy tiếng súng và đang chạy tới văn phòng Mahler. Hai cái tủ đựng hồ sơ lớn kê sát tường cạnh cửa chính. Sam lôi Lyra lại, đẩy cô vào trong góc, ẩn sau cái tủ. Anh đứng trước cô, đẩy lưng cô vào sâu hơn.

Nhưng Sam dự đoán, hai tên kia đá văng cửa và bắt đầu bắn còn trước cả lúc nhảy xổ vào. Chúng nhắm vào cái bàn đối diện, khiến nó lỗ chỗ vết đạn. “Mày đi kiểm tra, tóm cho được ả”.

“Ồ, tao tóm được ả rồi”, tên kia khoác lác. “Tao đang xịt hơi cay vào mắt ả đây”.

“Bỏ súng xuống!” Sam ra lệnh từ phía sau.

Tên côn đồ muốn trả thù xoay người lại và Sam bắn khẩu súng khỏi tay hắn. Tên đồng bọn của hắn cúi xuống sau bàn làm việc, nhưng tay lòi sang một bên để bắn cho dễ. Sam bắn vào vai hắn, khiến hắn đánh rơi súng.

Sau khi Sam đá khẩu súng khỏi mấy kẻ bị thương, Lyra nhặt chúng lại để lên bàn. Cô thêm súng của Mahler vào bộ sưu tập.

Một trong những kẻ tấn công họ giờ đang la hét rằng hắn sẽ không bao giờ sử dụng tay của mình được nữa.

“Tay bắn súng của mày ấy hả?” Sam thản nhiên hỏi. “Đó thực sự là một điều đáng tiếc đấy”.

Lyra đang nhìn tên còn lại. Hắn ta bị bắn vào vai, nhưng mặt vẫn còn ngoan cố. Trong hai tên, cô nghĩ hắn là kẻ nguy hiểm hơn. Cô nghe thấy tiếng bước chân chạy thình thịch về phía họ và quay người lại. Sam đã đi vào tiền sảnh và đang giơ phù hiệu lên cho ba viên cảnh sát đang tiến lại coi.

Trong vòng mấy phút, họ đã bị bao vây bởi sĩ quan cảnh sát và nhân viên y tế. Lyra đứng trong góc phòng để họ có thể đi qua cô. Nhịp tim chạy đua của cô giờ đã chậm lại, tay cô cũng không còn run rẩy nữa. Cô thấy điện thoại của mình trên sàn và nhớ ra mình đã gọi 911. Cô nhặt nó lên để nghe. “Có ai ở đó không?”

“Có, thưa cô, chúng tôi ở đây”.

“Cô có ghi lại mọi chuyện không? Cô có ghi lại được từng lời nói của Mahler không?”

“Có, thưa cô, chúng tôi đảm bảo đã ghi lại rồi”. Lyra có thể nghe thấy tiếng cười trong câu nói của cô ấy.

Thám tử O’Malley tới hiện trường, và Sam đang cung cấp chi tiết vụ việc cho ông. Cô đợi Sam nói gì đó với cô, nhưng anh đang bận, hành động như thể anh không nhìn thấy cô. Cửa chính đông nghịt người nên cô đi qua lớp học ra ngoài hành lang. Cô tự hỏi tại sao Sam lại giữ cô lại văn phòng thay vì chạy theo lối này. Cô nhìn xuống tiền sảnh và có câu trả lời. Nếu họ chạy theo đường một lối, họ sẽ rơi vào ngõ cụt. Nếu họ quay sang lối khác, họ sẽ chạy qua văn phòng, và hai gã cầm súng sẽ bắn họ dễ dàng. Cô và Sam sẽ chẳng bao giờ thoát được. Anh đã hành động rất đúng, cô nghĩ. Bằng cách đẩy cô vào góc và đứng trước cô, Sam đã giữ lại tính mạng của cô.

Lyra nghĩ cô sẽ phải cung cấp lời khai ít nhất là hai ba lần, nhưng chỉ có một cảnh sát tới hỏi cô. Anh giải thích rằng nhân viên tổng đài 911 đã nghe và ghi âm lại, vì vậy họ biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Cô có thể về nhà.

Sam vẫn đang nói chuyện với O’Malley, và cô cảm thấy thật ngu ngốc khi cứ đứng đấy chờ. Anh hẳn đã đặt các mảnh ghép lại với nhau và nhận ra Mahler đứng đằng sau mấy chuyện khủng khiếp này. Nếu cô đứng đó đợi anh mà anh lại chẳng nói gì hơn câu “Rất vui được gặp lại em”, thì sao?

Cô sẽ không đợi. Cô còn không buồn lấy lại thẻ nhớ và ba lô. Chúng lúc này là tang vật rồi. Cô đút điện thoại vào trong túi rồi quay lưng bước đi.

Cô không đi được xa. Cô chỉ mới đi đến góc tiền sảnh thì cảm thấy đôi bàn tay mạnh mẽ trên vai mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.