Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi

Chương 8: Mùa đông bắt bươm bướm




Ngày 12 tháng 11 mùa đông năm trước, Trương Nguyên đã từng cùng cha con Vương Tư Nhâm và Vương Anh Tư đến xem qua Tị Viên, chứng kiến rừng mùa đông tiêu điều, tuyết đọng loang lổ, lúc đó sắc trời cũng u ám, đình đài lầu các đều có vẻ cô tịch, giữa hành lang còn có nhiều đồ vật vẫn chưa được rửa ráy sạch sẽ. Hơn bốn tháng sau, tức ngày 23 tháng 3, khi Trương Nguyên và đại huynh Trương Đại cùng với tộc thúc tổ (ông chú) Trương Nhữ Sương lại đến Tị Viên ở Sơn Tây lộc - Hội Kê, thì thấy cả khu vườn đã tràn ngập sắc xuân, cây cổ thụ đã mọc cành mới, lá non mơn mởn, nhìn rất bắt mắt, hai bên lối đi nối liền với đình đài lầu các trồng nhiều cây hoa thược dược, tháng ba tiết xuân chính là mùa hoa thược dược nở. Hoa thược dược ở Tị Viên có rất nhiều loại, nhiều màu từ đỏ thẫm, tím thẫm đến trắng nhạt, vàng nhạt đều có, cực kỳ rực rỡ. Vương Tư Nhâm mời hơn mười quan thân của hai huyện Sơn Âm và Hội Kê, đều xuất thân là tiến sĩ, tóc đã hoa râm hoặc bạc trắng, người trẻ tuổi chỉ có hai người Trương Nguyên và Trương Đại, bởi vậy cũng giống như cây cổ thụ mọc cành mới, vô cùng bắt mắt. Danh tiếng hiện giờ của Trương Nguyên còn nổi bật hơn cả Trương Đại, tuy không không phải là độc bá Sơn Âm như Trương Ngạc nói nhưng ai cũng biết tới, Thiệu Hưng tri phủ Từ Thời Tiến vừa nhìn thấy Trương Nguyên liền cười ha hả hỏi:

- Trương công tử cũng tới à, đã báo danh thi phủ chưa?

Từ Thời Tiến không thể bảo toàn cho Diêu Phục, trong lòng tất nhiên sẽ không hài lòng, nhưng việc đã đến nước này, lão tuyệt đối không ngu ngốc đến mức đi trả thù Trương Nguyên, làm như vậy không có lợi gì cho lão cả.

Trương Nguyên khom người nói:

- Bẩm phủ tôn, học sinh ngày mai sẽ đi báo danh, đại huynh của học sinh là Lẫm Bảo, hôm qua mới từ Thượng Ngu trở về.

Một vị hương thân họ Thẩm cười nói:

- Từ đại nhân, Thiệu Hưng ta đã nhiều năm chưa từng xuất hiện Tiểu Tam Nguyên, đứa cháu đích tôn của Túc Ông này đã được đề học đánh giá cao, thì bên Từ đại nhân cũng nên tác thành hắn cho thỏa đáng.

Trương Nhữ Sương khoát tay nói:

- Việc này còn phải xem chế nghệ thi phủ của nó thế nào đã, nếu không tốt thì vẫn cứ đánh trượt, Phủ tôn đại nhân không cần phải nể mặt ta đâu.

Vương Tư Nhâm nói:

- Hôm nay mời chư vị tới dạo chơi vườn, chớ đàm đạo về bát cổ, nhìn xa ngắm đỉnh Lư Hương giống như trụ trời, nhìn gần ngắm hoa thược dược muôn hồng nghìn tía, ngày tốt cảnh đẹp lại đàm bát cổ, chính là phá hỏng phong cảnh đấy.

Mọi người đều cười, chậm rãi đi ven theo con đường núi, vừa đi vừa nói về các câu chuyện nhân vật trong đời thường. Trương Nguyên và Trương Đại đi cuối cùng, Trương Đại nói nhỏ:

- Đi du ngoạn cùng với các bậc tiền bối luôn gò bó, cảm thấy sơn thủy đều xa cách không thân cận nữa.

Trương Nguyên cười ‘hắc’ một tiếng, nói:

- Thế thì chúng ta lặng lẽ tránh đi là được, hà tất cứ phải đi theo họ.

Hai người bèn từ đường ven núi quay trở về, đến một tòa mộc các (lầu gác bằng gỗ) ở gần khe suối để ngắm nước suối, đầu nguồn của ngọn suối này là ở trong núi Hội Kê, nước hồ trong thành Sơn Âm đều bị cạn do khô hạn, nước suối ở đây vẫn chảy róc rách như trước, hai bên bờ mọc đầy hoa thơm cỏ lạ, có những con bướm màu sắc bay lượn nhẹ nhàng, ngồi trên lầu gác ngắm cảnh ý vui.

Ánh nắng mặt trời ngày xuân hơi gắt, ngồi được một lát, Trương Đại nói:

- Ta thấy hơi khát nước, tổ phụ và mọi người đến bên đường các chắc là phải uống trà rồi, chắc chắn có trà ngon, ta đi xin một chén trà, Giới Tử có cùng đi không?

Trương Nguyên đáp:

- Đệ không uống, nơi này tuyệt quá đệ muốn ngồi thêm một lát.

Trương Đại nói:

- Vậy thì lát nữa ta quay lại đây tìm đệ.

Nói rồi y đi về phía tòa đường các cao hơn tán rừng ở phía đông bắc Tị Viên.

Trương Nguyên ngồi một mình dựa vào lan can, ngửa mặt nhìn đỉnh Lư Hương, cúi xuống nhìn dòng suối nhỏ, trời trong nắng ấm, cảnh sắc hữu tình, chợt thấy một con thuyền nhỏ, khi tới mộc các, con thuyền nhỏ dừng lại, trên thuyền có hai người, trong đó một thiếu niên thư sinh đội khăn nho tơ tằm, mặc áo dài màu trắng ngẩng mặt lên gọi:

- Giới tử sư huynh!

Trương Nguyên nhìn, a, là Vương Anh Tư. Thầy Vương Tư Nhâm cho phép nàng cải trang nam nhi đi chơi ư, chắc vì đây là lâm viên của nhà nên Vương Anh Tư được tự do hơn, hắn vịn hai tay vào lan can cười nói:

- Anh Tư sư muội thật hăng hái!

Trên con thuyền nhỏ có hơn chục cây măng to như ngà voi, hẳn là đào được ở trong rừng trúc đằng trước mặt. Vương Anh Tư cầm một ngọn măng lên nói:

- Cây măng này tặng huynh!

Nói rồi nàng dùng sức ném cây măng về phía mộc các. Sức Vương Anh Tư thì được bao nhiêu, cây măng to va vào thành gác kêu ‘bốp’ một tiếng rồi lại rơi xuống nước, thuyền nương vội vàng chèo thuyền lại gần, mò măng lên rồi neo thuyền vào cột gỗ, Vương Anh Tư lên bờ ngồi xổm bên bờ suối rửa tay, rồi lẹ làng đi lên mộc các, nhìn quanh, mắt mở to cười nói:

- Chỉ có một mình huynh thôi sao?

Trương Nguyên nói:

- Đại huynh ta Trương Tông Tử sắp tới rồi.

Vương Anh Tư nói:

- Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện, muội có chuyện muốn nói với huynh.

Nói rồi, nàng quay người bước đi, đi được vài bước, nàng quay đầu lại vẫy tay gọi:

- Đi nào, tới rừng trúc trước mặt, rừng trúc xanh mướt đẹp lắm, các lão tiên sinh sẽ không tới đó đâu.

Trương Nguyên hơi do dự một chút rồi đi theo, cùng Vương Anh Tư lên con thuyền nhỏ đó, một ngồi mui thuyền, một ngồi đuôi thuyền, Vương Anh Tư nói với thuyền nương:

- Ta lại đến rừng trúc!

Thuyền nương rút cây sào trúc, chèo ngược dòng nước, sào trúc cắm vào lớp bùn đá dưới đáy khe suối, hai tay thuyền nương luân phiên đỡ sào trúc, con thuyền nhỏ từ từ đi về phía trước. Qua một vách núi nhỏ trước mặt, cảnh sắc đột nhiên biến đổi, bên bờ đá dòng suối nhỏ là rừng trúc bạt ngàn, ở giữa xen lẫn vài cây thông già, rừng trúc cao vút che khuất ánh nắng mặt trời, khiến cho đoạn suối này ánh màu xanh biếc.

Trương Nguyên khen:

- Quả nhiên là nơi đáng đi!

Nhìn Vương Anh Tư ở mui thuyền, chiếc áo dài màu trắng mỏng biến thành màu xanh lục, đôi mắt mở to mỉm cười cũng xanh thẳm giống như Mục Chân Chân vậy.

Vương Anh Tư đắc ý nói:

- Đúng là nơi nên đến nhỉ, từ bên bờ rất khó để đi đến chỗ này, buộc phải dùng thuyền, đoạn khe núi này cũng chỉ có đoạn này là dễ đi thuyền, là muội cố ý gọi người mang thuyền tới đó.

Trương Nguyên cười nói:

- Sư muội thật thông minh!

Vương Anh Tư cười khanh khách, hỏi:

- Trên bát cổ văn của muội huynh viết chữ ‘khả’ (có thể/được) là có ý gì vậy, là thông qua thi phủ rồi sao?

Trương Nguyên mỉm cười đáp:

- Ta muốn đề cử muội là án thủ (người đỗ đầu) nhưng chỉ sợ Từ phủ tôn không đồng ý.

Vương Anh Tư nói:

- Nói thật đi, cuốn chế nghệ đó so với huynh thì thế nào?

Trương Nguyên nói:

- Ta cũng khó mà viết tốt hơn được.

Vương Anh Tư cười lớn, nói:

- Cuốn đó thực sự muội đã mất rất nhiều công sức, nói thực với huynh, ngộ nhỡ thi phủ đúng vào đề mục này thì huynh cứ chép nguyên văn như thế, huynh thấy thế nào?

Trương Nguyên nói:

- Chắc chắn sẽ chép!

Vương Anh Tư mừng rỡ, nói:

- Thi phủ và thi huyện giống nhau, cũng có hai đề, để muội lại làm tiếp một đề nữa, nếu trúng đề thì huynh cũng cứ thế mà chép nhé.

Trương Nguyên cười nói:

- Đoán trúng cả hai đề thì phải là tốt số lắm, cái này không được, vận may không thể dùng hết được, đề kia để huynh tự làm.

Vương Anh Tư cười nói:

- Huynh thực sự cho rằng đề này sẽ đoán trúng thật đấy à, muội chỉ nói chơi thôi mà!

Nàng bóc một lớp áo măng ném xuống nước, nhìn nó trôi đi, cười nói:

- Thực ra muội thực sự muốn được cùng huynh đi tham gia khoa cử, haizzz, nếu là nam nhi thì thật thú vị biết bao.

Nói đến đây, nàng nhìn khắp lượt Trương Nguyên, dường như đang nhìn xem trên người Trương Nguyên rốt cục có điểm nào không giống với nàng?

Trương Nguyên mỉm cười nói:

- Kỳ thực làm nam nhi cũng không phải là rất thú vị, đều có cái phiền não riêng.

Hắn nghĩ thầm Giả Bảo Ngọc còn hận rằng mình không phải là nữ nhi kia kìa.

Vương Anh Tư nói:

- Nam tử có thể thi cử, có thể kết bạn, không phải là rất thú vị sao, nữ tử thì chỉ có thể ở trong nhà mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, con thuyền nhỏ đã đi được chừng nửa dặm trên dòng suối rợp bóng trúc, dừng lại ở chỗ bờ đá bằng phẳng, Trương Nguyên nhảy lên bờ trước, khi Vương Anh Tư nhảy lên bờ hắn còn thò tay cho nàng mượn bám vào, khiến thuyền nương há hốc mồm kinh ngạc.

Mảnh rừng trúc này ước chừng khoảng vài chục mẫu, sinh trưởng trên một sườn dốc nhẹ, trên và dưới sườn dốc đều là vách núi vách đá, quả thật chỉ có từ khe suối nhỏ mới có thể tới đây.

Đi vào rừng trúc, nghe tiếng ‘lao xao’ nhè nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời ngày xuân sáng rực rỡ, khắp rừng trúc đều là những vệt sáng lốm đốm như ánh trăng đang nhảy múa, đốm sáng cũng nhảy múa trên người Vương Anh Tư, điều này khiến Vương nhị tiểu thư đóng giả thiếu niên thư sinh tỏ ra hoạt bát lạ thường.

Trương Nguyên nói:

- Mảnh rừng trúc này rậm rạp, nếu trời ảm đạm thì sẽ có vẻ u ám, đúng là phải ngày có nắng mới hay.

Vừa nói hắn vừa đi vào sâu trong rừng trúc, chợt nghe thấy phía sau ‘oạch’ một tiếng, Vương Anh Tư té ngã. Hắn vội quay lại đỡ Vương Anh Tư đứng dậy, nàng đột nhiên ôm một gốc cây trúc bật khóc, nước mắt rơi như mưa.

Thuyền nương cuống quýt chạy tới, vừa lau vết bùn dính trên vạt áo sau của Vương Anh Tư, vừa luôn miệng hỏi:

- Nhị tiểu thư đau chỗ nào? Có trầy xước không?

Vương Anh Tư dùng khăn tay đánh vào cây măng to nói:

- Ta muốn tham gia khoa cử, ta muốn tham gia khoa cử.

Thuyền nương nghĩ bụng hóa ra là như vậy, nhị tiểu thư lại giở tính khí trẻ con rồi, cái này thì mụ bất lực, mụ nhìn Trương Nguyên nói:

- Trương công tử…

Ý mụ là muốn Trương công tử khuyên giải Anh Tư tiểu thư.

Trương Nguyên lại không cảm thấy dáng vẻ của Vương Anh Tư trẻ con buồn cười, Vương Anh Tư 16 tuổi, chế nghệ cao siêu, thân là nữ tử không thể tham gia khoa cử, chắc chắn sẽ rất buồn lòng. Vương Anh Tư vốn là người sống nội tâm, lúc này xúc cảnh sinh tình, đột nhiên bộc phát ra sự buồn bực trong lòng cũng là chuyện bình thường, ai nói rằng ca khóc kiêu ngạo chỉ là quyền lợi của nam tử?

Trương Nguyên giữ im lặng, khom người trên mặt đất tìm một hồi, tìm được một ngọn măng nhọn chồi lên khỏi mặt đất, hắn đứng lên nói:

- Sư muội, là cây măng này làm trượt chân muội, chúng ta sẽ đào nó lên, mang về ăn báo thù rửa hận.

Hắn bảo thuyền nương đi mang chiếc cuốc ngắn trên thuyền tới.

Vương Anh Tư cười một tiếng, dùng khăn lụa lau khô nước mắt, nói:

- Giới Tử sư huynh chớ chê cười muội.

Trương Nguyên nói:

- Sao thế được, ta cũng cảm thấy rất tiếc.

Vương Anh Tư liền nói:

- Vậy thì sư huynh có thể nghĩ cách giúp muội để muội tham gia khoa cử có được không, sư huynh luôn nghĩ ra biện pháp mà.

Trương Nguyên vội vàng lắc đầu nói:

- Việc này ta thực sự lực bất tòng tâm, sư muội chắc chắn cũng biết rằng long môn trường thi kiểm tra cơ thể gắt gao lắm.

Vương Anh Tư sắc mặt ửng đỏ, nói:

- Hối lộ một chút những viên quan nhỏ, thế nào?

Trương Nguyên nói:

- Cái này không được, thầy Vương chắc chắn không cho phép đâu.

Vương Anh Tư nhún hai vai, chán nản nói:

- Muội cũng biết không được, chỉ có điều chưa từ bỏ ý định, nghĩ rằng huynh sẽ có cách gì hay chứ!

Trương Nguyên nói:

- Trình độ chế nghệ của sự muội tương đương với ta, nếu ta có thể thông qua được thi phủ, thi đạo thì sư muội cũng có thể, ta là sinh đồ thì sư muội là nữ sinh đồ….,

Nói tới đây, hắn cũng bật cười.

Vương Anh Tư trừng to mắt cười nói:

- Sư huynh thi đỗ cử nhân, vậy thì muội chính là nữ cử nhân, sư huynh đỗ tiến sĩ thì muội sẽ là nữ tiến sĩ.

Cả hai huynh muội nhìn nhau cười lớn.

Thuyền nương mang tới một cái cuốc ngắn, Trương Nguyên cầm cuốc đào cả ngọn măng đó lên, thuyền nương khen:

- Trương công tử đào giỏi quá, vừa rồi nhị tiểu thư đào đã chặt đứt mấy cái.

Vương Anh Tư nói:

- Măng này phiền sư huynh mang về nấu ăn đi, để báo thù cho muội.

Trương Nguyên nói:

- Không biết có ngon hay không, nếu không ngon thì báo thù này cũng khổ quá.

Vương Anh Tư cười, thuyền nương nói:

- Trương công tử, măng ở đây ngon lắm, non như ngó sen, ngọt như mía, Trương công tử cứ mang về nấu ăn là biết.

Rồi mụ lại hỏi Vương Anh Tư:

- Nhị tiểu thư nên về chưa? Lát nữa là lão gia sẽ đi tìm đấy!

Vương Anh Tư ‘ừ’ một tiếng, nhìn Trương Nguyên nói:

- Sư huynh so với cha muội còn ranh mãnh hóm hỉnh hơn, mỗi lần gặp sư huynh thật sự đều rất vui vẻ.

Vương Anh Tư khi nói lời này không hề tỏ thái độ ngại ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.