Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi

Chương 52-2: Thừa nhận cha con (2)




Chào các bạn. Nếu đọc xong chap này, các bạn vẫn còn dư thời gian, mời các bạn qua bên shortfic “Đơn giản, là yêu thôi! [Kagamine Rin Len]” đọc thử nhé! Shan mới viết, dự là sẽ có 5 chap thôi.

Shan viết được 2 chap rồi! Các bạn qua đọc rồi cho Shan ý kiến nhé!

Thân!

~~~~~

Bảy năm trước,

Yuuma cùng Sayako Hana – mẹ anh bước vào một căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy. Khu biệt thự gồm bốn tầng rộng lớn, với những đồ nội thất sang trọng.

Sân sau của khu biệt thự rất nhiều cây cảnh, không khí thoáng mát, trong lành. Ngoài sân còn có một cái xích đu, màu trắng. Kế bên là một cái bàn và một cái ghế đá. Trên bàn còn có một bình trà và mấy cái ly.

Yuuma – 11 tuổi, theo chân mẹ, rụt rè bước vào ngôi nhà. Đôi mắt Yuuma nhìn xung quanh,

“Rộng quá!”

Trước khi tới đây, Yuuma cũng sống trong một ngôi biệt thự, chỉ là nó không được rộng như ngôi biệt thự này. Chưa kể ở đây, chỗ nào cũng loáng bóng, sạch sẽ.

Bà Hana dẫn Yuuma tới một căn phòng, bà đẩy cửa bước vào. Người đàn ông đang ngồi trên ghế liền xoay người lại, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui mừng. Ông liền đi lại chỗ hai mẹ con Hana.

Thấy ông ta đi lại, Yuuma có hơi nép người ra đằng sau mẹ mình, đôi mắt hiện rõ sự tò mò, nhưng đâu có chút sợ hãi.

_Chào mừng hai mẹ con đến với nhà Kagamine. – ông Kagamine Yudoki cười hiền

_Anh khách sáo quá, Yudoki. – bà Hana cười

Sau đó liền quay sang Yuuma,

_Yuuma, chào ba đi con.

Yuuma nhìn mẹ, rồi quay sang nhìn ông ta. Anh đã được mẹ nói trước là anh và mẹ sẽ qua nhà “ba mới” ở. Nhưng điều này đối với Yuuma mà nói, nó quá đột ngột.

Yuuma đang đi du học ở nước ngoài thì bị mẹ gọi về gấp, với lý do không thể nào chính đáng hơn nữa là gặp “ba mới”. Yuuma không ghét bỏ gì người đàn ông đang đứng trước mặt mình nhưng quá khó để gọi ông ta là ba trong lần gặp đầu tiên.

Thật ra, Yuuma cũng muốn một lần gọi “ba” nhưng anh không có cơ hội đó. Bởi, Yuuma mất ba khi mới sáu tháng tuổi. Ba anh qua đời qua trong một vụ tai nạn.

Nhưng cho dù có cố gắng cách mấy, Yuuma vẫn không thốt được “ba”. Yuuma lại quay sang nhìn mẹ, đôi mắt hiện rõ sự không thể, anh khẽ cúi đầu rồi lắc đầu.

Ông Yudoki xoa đầu Yuuma, cười hiền

_Không sao, không sao. Đừng ép con quá. Để sau cũng được.

Khi nhìn thấy nụ cười của ông Yudoki, Yuuma cảm thấy ấm áp lạ thường. Đâu đó trong tâm hồn anh đã khẳng định, ông ấy là ba mình.

Bà Hana nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó, bà chợt nhớ tới một người,

_Rin, sao rồi anh? – đôi mắt bà hơi dè chừng

Ông Yudoki cười buồn, khẽ lắc đầu.

_Đi theo anh.

Nghe vậy, bà Hana cảm thấy rất buồn. Nắm tay Yuuma bước đi mà lòng nặng trĩu. Kể từ giây phút này, Rin sẽ là đứa con thứ hai của bà.

Yuuma bước đi, mà lòng khó hiểu vô cùng. Không phải lúc nãy còn rất vui vẻ hay sao? Nhưng khi vừa nhắc tới người tên Rin đó thì hai lại buồn đến vậy.

Rốt cuộc, Rin là ai?

Ông Yudoki dẫn Yuuma và bà Hana tới một căn phòng. Trước cửa căn phòng có treo một tấm bảng “Orenji-chan” kế bên còn có một trái cam.

Mở cửa bước vào, căn phòng khắp nơi đều là màu cam. Những trái cam nhỏ xinh luôn mặt khắp nơi trong căn phòng này. Từ những đồ vật nhỏ nhất như cục tẩy, cây bút chì, hộp bút. Đến những món đồ lớn hơn như giường, gối, chăn, ngay cả tường còn không tha nữa mà. Trên tường là những hình vẽ “bé cam” rất dễ thương.

Kiểu như “không cam, em chết”.

Yuuma mải mê nhìn căn phòng mà không thấy ông Yudoki và bà Hana đang dừng chân tại một cái giường nằm bên trong. Sau khi ngắm chán chê cái phòng thì Yuuma mới chợt nhớ ra mẹ mình.

Chạy vào bên trong một chút, Yuuma thấy mẹ mình và ông Yudoki đang đứng trước một cái giường. Đôi mắt mẹ anh long lanh, như sắp khóc. Yuuma tò mò bước lại.

Đập vào mắt anh là một thân thể nhỏ bé, yếu ớt. Nhưng lại có làn da trắng như tuyết, mái tóc vàng óng ả. Cô bé đang được chuyền nước biển.

Nhìn tới khuôn mặt cô bé, Yuuma như chết lặng. Cô bé đẹp như một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tựa thiên sứ ấy, chợt có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Yuuma,

“Có phải, cô bé này, đang chờ chàng hoàng tử của mình tới đánh thức?”

Khi nhìn thấy cô bé, trong mắt Yuuma như không còn ông Yudoki và bà Hana. Anh bước lại gần đầu giường, nhìn kĩ vào mặt cô bé hơn nữa.

Thấy con mình có phản ứng như vậy, bà Hana không khỏi ngạc nhiên. Lúc đó bà chỉ nghĩ, đó đơn giản là sự hiếu kì của một đứa nhóc 11 tuổi.

Nhưng bà đã sai!

Khi nhận ra được thì quá trễ.

Quá trễ để nhận ra, ngay từ lần đầu tiên, Yuuma đã thích cô bé đó. Và sau đó, là một tình yêu mãnh liệt, nhưng trong đó bao gồm cả chiếm hữu.

Bà xoa đầu Yuuma,

_Yuuma, từ bây giờ, Rin sẽ là em của con. Hãy yêu thương và bảo vệ em, có biết chưa?

Yuuma quay lại nhìn mẹ mình. Không trả lời, anh khẽ gật đầu và sau đó liền quay lại nhìn Rin.

Ông Yudoki nhìn hai mẹ con cười hiền. Có lẽ vợ ông đã quyết định đúng đắn.

~Hai tháng sau~

Như thường lệ, Yuuma sau khi đi học về liền chạy tới phòng của Rin. Quăng cặp sang một bên, anh liền ngồi xuống bên cạnh Rin. Miệng không ngừng kể về những gì đã xảy ra với anh ngày hôm nay.

Được một lúc thì Yuuma thấy chán. Anh vớ tay lấy đại một cuốn truyện, rồi ngồi đọc cho Rin nghe. Đang đọc giữa chừng thì Yuuma thấy mỏi, nên đã buông cuốn truyện xuống.

Vừa buông cuốn truyện xuống, Yuuma nhìn thấy ngón tay của Rin khẽ nhúc nhích. Anh vừa vui mừng vừa hoảng sợ. Anh vui vì Rin đã tỉnh, anh sợ là anh không biết làm gì.

Chợt nhớ lời mẹ dặn, Yuuma liền chạy ra ngoài gọi lớn,

_BA MẸ, RIN TỈNH RỒI. HAI NGƯỜI MAU ĐẾN ĐÂY.

Chỉ cần có vậy, ông Yudoki đang có một cuộc họp tại nhà rất quan trọng nhưng khi vừa nghe Yuuma nói, ông liền quăng bộ hồ sơ trên tay xuống, tức tốc chạy lên lầu.

Bà Hana đang có một cuộc gọi từ khách hàng nước ngoài, cũng rất quan trọng nhưng khi vừa nghe Yuuma nói, bà liền quăng điện thoại sang một bên, tức tốc chạy lên lầu.

_RẦM.

Cánh cửa bị mở toang, hai người hốt hoảng chạy vào. Chạy tới giường Rin, thì thấy Rin đang có dấu hiệu tỉnh lại.

Những ngón tay khẽ nhúc nhích. Đôi mắt cử động nhẹ, ba người họ vẫn kiên nhẫn chờ. Chờ đến khi Rin mở mắt.

Và có lẽ họ đã chờ được.

Đôi mắt Rin từ từ mở lên. Nhưng không được liên tục, cô cứ nhắm rồi mở, nhắm rồi mở. Như vẫn chưa quen với ánh sáng bên ngoài. Được một lúc, đôi mắt Rin mở hẳn.

Ông Yudoki và bà Hana xúc động đến rơi nước mắt. Ông Yudoki vỡ oà trong niềm sung sướng, hạnh phúc khi thấy đứa con gái cưng của mình cuối cùng cũng tỉnh.

Ông cười hiền rồi nhào tới ôm Rin, dù cho ông biết Rin mới tỉnh lại, vẫn chưa được khoẻ. Nhưng ông thật sự rất muốn ôm Rin, để bù đắp lại quãng thời gian Rin hôn mê.

Buông Rin ra, đôi tay ông ôm trọn gò má Rin, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống trên mặt Rin,

_Rin, cuối cùng con cũng tỉnh. Ba nhớ con nhiều lắm.

Đôi mắt Rin vô hồn nhìn người đàn ông trước mặt mình, khó khăn lắm Rin mới thốt lên được ba từ,

_Ông…là…ai?

~Ba tháng sau~

Sau khi tỉnh lại, kí ức của Rin hoàn toàn biến mất. Nhưng có một điều rất lạ, ông Yudoki lại có vẻ vui mừng khi Rin bị mất trí nhớ.

Thay vì giúp Rin nhớ lại, ông lại cố gắng tạo ra cho một kí ức mới.

Kí ức chỉ có bốn người trong đó, Kagamine Yudoki, Sayako Hana, Kagamine Yuuma, và Kagamine Rin.

Hoàn toàn không có thêm một người nào nữa.

Kể từ khi tỉnh lại, Rin như người vô hồn. Hoàn toàn không phản ứng trước những lời nói của những người xung quanh. Đơn giản, là ai muốn làm gì thì làm.

Và có một điều rất lạ, khi ông Yudoki phát hiện Rin bị té dưới chân núi. Những đồ trang sức trên người Rin đều bị rớt xuống hết, kể cả chiếc nhẫn nhưng chỉ có một cái là vẫn nằm y nguyên vị trí ban đầu, là sợi dây chuyền hình chiếc chìa khoá. Và trong một khoảng khắc nào đó, sợi dây chuyền – nó phát sáng.

Ông Yudoki đang ngồi trong phòng làm việc thì chợt nhớ ra sợi dây chuyền đó. Ông kéo ngăn kéo thứ hai ra, có một cái hộp màu đỏ. Ông mở cái hộp ra, có một sợi dầy chuyền hình chiếc chìa khoá.

Cầm sợi dây chuyền trong tay, ông trầm ngâm một chút. Sau đó, ông quyết định đưa lại cho Rin.

Phòng Rin,

_Cộc. Cộc. Cộc.

Vẫn vậy, tiếng gõ cửa vang lên nhưng không bao giờ Rin đáp lại. Khẽ thở dài, ông đẩy cửa bước vào. Biết có người vào, nhưng Rin chẳng thèm quay lại lấy một lần.

Rin vẫn nhìn khung cửa sổ. Bên kia cửa sổ là một cây anh đào lớn, đang nở rộ. Lâu lâu có những cơn gió nhẹ thổi qua, làm cánh hoa anh đào bay vào phòng Rin, và rơi vào ngay giường bệnh của Rin.

Đưa tay cầm cánh hoa lên, Rin nhìn vào nó. Nó thật mỏng manh và cô đơn. Như chính cô lúc này.

_Rin… – ông Yudoki nhẹ gọi tên cô

Rin nghe, nhưng vẫn không quay lại. Ông bước đến gần,

_Rin…sợi dây chuyền này, là của con? – sợi dây chuyền được đưa ra trước mặt Rin

Vừa nhìn thấy sợi dây chuyền, Rin liền khựng lại,

“Tặng con, con gái yêu của mẹ!”

Tự nhiên khi nhìn thấy sợi dây chuyền, trong đầu Rin lại hiện lên câu nói đó. Nghe rất thân thương, vừa quen vừa lạ.

Người đó là ai?

Nhưng rất nhanh, nó đã biến mất. Đôi mắt Rin vẫn dán chặt vào sợi dây chuyền. Vô thức, Rin đưa tay lên nắm lấy sợi dây chuyền.

Rin săm soi từng milimet trên sợi dây chuyền, xem hết chỗ này tới chỗ khác. Hành động của Rin làm ông Yudoki rất ngạc nhiên.

Vì từ lúc Rin tỉnh lại, cho dù có đưa cô cái gì cô cũng không phản ứng. Thậm chí là không thèm nhìn nó lấy một lần.

Đang mải mê ngắm sợi dây chuyền, trong đầu Rin như có một tia điện chạy nhanh qua,

“Bởi vì mình rất thích cậu!”

Rin hơi giật mình một chút. Đôi mắt Rin trở nên có hồn hơn. Nó như có sức sống mới kể từ khi nhìn vào sợi dây chuyền này. Sợi dây chuyền này rất có ý nghĩa với Rin.

Nó không đơn giản là lời hứa, lời tỏ tình với Len. Nó còn là món quà duy nhất mà mẹ tặng cô, và đương nhiên, nó vô giá.

Không có số tiền nào có thể đo lường tình yêu của một người mẹ dành cho con của mình.

Vẫn cầm sợi dây chuyền trên tay, đôi mắt vẫn dán vào nó. Nhưng sâu trong đôi mắt đó, nó đã bắt đầu ấm áp hơn. Dù rất nhỏ, nhưng khoé mắt đã thể hiện sự vui mừng.

Đôi môi cong lên, dù rất nhẹ. Nhưng nó đã tạo thành một nụ cười. Một nụ cười tựa thiên sứ đã được hình thành. Và đôi mắt chan hoà, yêu thương.

Lần đầu tiên sau vụ tai nạn đó, Rin đã cười.

Ông Yudoki vỡ oà trong hạnh phúc. Ông liền ôm Rin vào lòng, nước mắt lăn dài. Ông không biết nói gì, ngoài việc ôm Rin mà khóc.

Rin khá bất ngờ, nhưng lại không đẩy ông ta ra. Cứ để ông ta ôm mình mà khóc. Không hiểu sao, Rin lại cảm thấy có một chút thân thương với người đàn ông này.

Đằng sau, Yuuma đã thấy tất cả. Lần đầu tiên, đôi mắt Yuuma ánh lên vẻ hạnh phúc. Như nói rằng: “Rin, tôi thích em!”. Miệng Yuuma khẽ nở nụ cười hiền. Và kể từ giây phút đó, Yuuma quyết định coi Rin là mạng sống của mình.

~Một tháng sau~

Kể từ lúc có lại sợi dây chuyền, Rin đã cởi mở hơn. Rin chịu mở lòng để mọi người có thể bước vào. Nụ cười cũng vì thế nở nhiều hơn. Tuy vẫn còn một chút ngượng ngạo, nhưng đối với gia đình Kagamine như vậy đã là tốt lắm rồi.

Vì muốn Rin làm quen với mọi thứ, nên ông bà Kagamine quyết định cho Yuuma nghỉ học ở trường, về nhà học gia sư với Rin. Đương nhiên là Yuuma đồng ý vô kiện điều rồi.

Vì vậy, Yuuma ngoài việc làm anh của Rin ra, Yuuma còn là người bạn đầu tiên của Rin.

Nên nếu bạn trách Rin quan tâm Yuuma nhiều, thì bạn đã sai rồi đó. Vừa là một người anh, vừa là một người bạn đầu tiên, bạn không quan tâm đến người ấy được sao?

Nhưng, nó không chỉ dừng ở đó.

Hôm nay, Yuuma dẫn Rin ra công viên chơi, để cô thay đổi không khí. Rin rất hào hứng, đây là lần đầu tiên cô được ra ngoài sau mấy tháng trời cứ ở trong nhà.

Rin chạy ra giữa công viên, nơi những cái cây lớn ngự trị. Cô dang tay ra, tận hưởng làn không khí trong lành. Môi khẽ cười.

Yuuma đứng ngắm từng hành động của Rin. Mỗi hành động, cử chỉ, lời nói của Rin đều rất dễ thương. Mỗi lần nhìn nó, chỉ làm Yuuma thích Rin nhiều hơn thôi.

_Rin, ra đây ngồi nè. – Yuuma chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình

Rin quay lại,

_Dạ. – Rin gật đầu và cười tươi

Sau đó cô liền chạy ra chỗ Yuuma. Khẽ vuốt mái tóc Rin,

_Em thích ra đây không? – Yuuma dịu dàng hỏi

Rin lại cười tít mắt,

_Rất thích ạ.

Yuuma cũng mỉm cười. Thật ra, Yuuma rất muốn thốt lên ba từ “Anh thích em!” nhưng cho dù có cố cách mấy cũng không nói ra được. Bởi vì có rất nhiều lý do khiến anh không thể làm vậy.

_A, kem, kem. Yuu mua cho em đi! – Rin reo lên khi thấy xe kem gần đó

Nhìn theo hướng Rin nhìn, Yuuma thấy một xe kem cũ kĩ. Nhìn không được sạch sẽ. Anh khẽ nhăn mặt.

Thấy Yuuma không trả lời, mà còn nhăn mặt, Rin biết chắc là không được. Nhưng bây giờ Rin rất thèm a~. Không còn cách nào khác, Rin phải mặt dày năn nỉ thôi.

_Anh Yuu~, mua cho em đi, đi, đi mà. – Rin mắt long lanh

Nhìn xuống cô em đang làm nũng của mình, Yuuma không cách nào có thể từ chối. Hơn nữa, Rin còn cầm tay áo của Yuuma kéo qua kéo lại. Đôi mắt long lanh như sắp khóc.

Khẽ thở dài, xoa đầu Rin,

_Được rồi. Anh mua cho em. – Yuuma cười hiền

Vừa nghe xong, Rin liền nhảy cẩng lên.

_Yeah, yeah. – Rin cười tươi

Lại xoa đầu Rin, Yuuma đứng dậy nắm tay Rin kéo lên. Mỗi lần nắm tay Rin, Yuuma cảm thấy rất hạnh phúc, nhất là khi Rin cũng đang nắm tay anh.

Còn Rin, cái nắm tay đó, đơn giản là cái nắm tay kéo đi để có một cây kem. Với một cô nhóc 10 tuổi, hơn nữa mới hồi phục lại sau vụ tai nạn, thì có thể hơn sao?

Tất cả chỉ có vậy.

Có trách là trách tại sao Yuuma xuất hiện không đúng thời điểm.

Để Yuuma, trong mắt Rin, mãi mãi dừng lại ở một người anh.

Không thể hơn, cũng chẳng thể bớt đi. Đơn giản, là một người anh tốt.

Đi tới gần xe kem,

_Ông ơi, bán cho cháu hai cây kem. – Rin vui vẻ, giơ hai ngón tay lên

_Cháu muốn ăn mùi gì? – ông bán kem cười hiền hậu

_Một cây mùi cam, một cây mùi Chocolate ạ. – Rin cười tít mắt khi nhắc đến cam

_Cháu gái, ông không có bán kem mùi cam đâu. Chỉ có Chocolate à, cháu có chịu không?

Rin khẽ nhăn mặt. Mà cũng đúng, những xe kem như vậy, chỉ có các loại kem đơn giản như Chocolate, khoai môn, dâu,… làm gì có mùi cam chứ. Trước giờ Rin ăn kem là do đầu bếp nhà cô làm không à, nên muốn mùi gì là có mùi đó.

Yuuma xoa đầu Rin,

_Ăn Chocolate đi, lát nữa anh mua nước cam cho em.

Rin ngước lên nhìn Yuuma,

_Dạ. – Rin cười tươi

Yuuma gật đầu. Quay sang nói với ông bán kem,

_Ông bán cho cháu hai cây kem Chocolate ạ.

Ông bán kem cười, gật đầu. Rồi lấy hai cây kem cho Rin và Yuuma. Lấy xong đưa cho Yuuma, Yuuma đưa cho Rin một cây rồi anh lấy tiền từ trong túi ra, đưa cho ông bán kem.

Ông bán kem khẽ gật đầu cám ơn. Rồi anh em Yuuma ra ghế đá ngồi ăn kem. Rin ăn mà cứ cười suốt. Cô cười vì vị ngọt của cây kem, cười vì lát nữa sẽ được uống nước cam, cười vì được ra ngoài chơi. Cô cười vì nhiều lý do.

Yuuma ngồi bên cạnh mà chưa bao giờ anh rời mắt khỏi Rin. Cứ thấy Rin cười mà lòng Yuuma hạnh phúc biết bao. Anh ước gì, thời gian sẽ ngừng lại, để anh có thể vui vẻ ở bên cạnh Rin như lúc này.

Ăn xong, hai anh em ngồi chơi một chút rồi về. Giữ đúng lời hứa, Yuuma dẫn Rin đi mua một chai nước cam. Rin vừa đi vừa uống.

Miệng vẫn không ngưng được cười. Có thể nói, hôm nay là ngày cô cười nhiều nhất.

Đang uống ngon lành thì Rin vô tình làm rơi nấp chai ra giữa đường. Không mấy để ý xung quanh, Rin chạy ra nhặt nấp chai.

Đang đi bên cạnh Rin thì Yuuma thấy Rin chạy đi đâu đó. Anh quay lại nhìn thì thấy Rin đang nhặt nấp trai. Tính kêu Rin bỏ đi thì Yuuma thấy một chiếc xe hơi lao tới Rin với vận tốc chóng mặt.

“Rin phải được an toàn.”

Chẳng thể suy nghĩ gì hơn, ngoài câu đó. Yuuma liền nhào tới xô Rin ra khỏi chỗ đó. Một mình anh ôm chọn chiếc xe vào người.

_ĐÙNG.

Và Yuuma nằm bất động dưới đất.

Trong lúc đang nhặt nấp chai, thì Rin bị Yuuma đẩy ra chỗ khác. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Rin nghe một tiếng “đùng” rất lớn.

Sau đó, Rin liền quay lại. Thấy Yuuma đang nằm im dưới đất, đầu bê bết máu. Đôi mắt Rin trợn to. Nước mắt như trực chờ sẵn, nó chảy ào ạt như suối.

Rin chạy tới chỗ Yuuma, mặc cho các vết trầy trên chân đau xót.

_Anh Yuu….huhu….tỉnh đậy đi. Huhuhu, anh Yuu đừng bỏ em mà….huhuhu….anh đừng chết mà…..huhu.

Nước mắt tuông như thác chảy, tay Rin không ngừng lay người Yuuma. Cũng may, người tài xế còn chút lòng từ bi, anh ta đã đưa hai anh em Rin vào bệnh viện.

~Bệnh viện~

Vừa nhìn thấy hai anh em nhà Kagamine, các bác sĩ rất hoảng hốt. Liền nói y tá gọi về cho ông bà Kagamine. Yuuma liền được đưa vào phòng cấp cứu.

Các y tá tính đưa Rin đi để sát trùng các vết thương, nhưng cô nhất quyết không chịu đi đâu hết. Nên các y tá đành chiều theo ý cô.

Vừa nghe tin con mình vào bệnh viện. Ông bà Kagmine liền tức tốc chạy tới bệnh viện. Bà Hana đau xót khi thấy con mình nằm ở phòng cấp cứu, nhưng tuyệt nhiên, không có bất kì lời trách móc nào với Rin.

Hơn nữa còn ngồi xuống bên cạnh Rin, ôm Rin vào lòng, kìm nén những nổi đau xuống tận đáy lòng. Xoa đầu và an ủi Rin,

_Không sao đâu con. Yuu sẽ không sao. Lát nữa, Yuu sẽ ra chơi với con ngay thôi.

Rin không kìm được, khóc to,

_Huhu, mẹ ơi, con xin lỗi. Tất cả là lỗi của con…huhuhu….

Xoa đầu Rin, rồi vòng tay lớn, ông Yudoki ôm cả hai mẹ con,

_Con gái ngốc, không phải lỗi của con đâu. Hơn nữa, Yuu sẽ không sao đâu. Đừng khóc nữa.

Kể từ giây phúc đó, Rin đã khẳng định, họ – là gia đình của cô.

Rất may mắn, Yuuma đã được cứu. Nhưng chân anh đã bị thương nặng, phải nằm viện ba tháng và tập vật lý trị liệu mới có thể đi lại được.

Và đương nhiên, trong suốt ba tháng đó, Rin không rời phải Yuuma nửa bước. Ngay cả việc học của cô, cũng phải dừng lại. Bởi vì Rin là người gián tiếp gây ra tai nạn cho Yuuma nên cô phải có trách nhiệm.

Trong ba tháng đó, Yuuma càng thích Rin nhiều hơn. Cách mà cô chăm sóc anh, cách mà nhăn mặt mỗi khi anh không chịu uống thuốc, cách mà cô than phiền khi thấy anh không nghe lời. Tất cả, anh đều thích hết.

Kể từ đó, bốn người trong gia đình Kagamine sống rất vui vẻ với nhau. Lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.

Nhưng đến lần sinh nhật thứ 15, Yuuma quyết định nói tình cảm của mình cho Rin biết. Nói rằng, anh thích cô, không phải như một người anh thích em gái mình, mà là tình cảm giữa nam với nữ.

Tiếc thay, ông bà Kagamine biết được mọi chuyện. Để tránh tình trạng đó xảy ra, ông bà Kagamine quyết định cho Yuuma đi du học. Cho dù Yuuma có vùng vằn cỡ nào thì cũng không thay đổi được gì.

Để tránh việc Yuuma làm bậy, bà Hana đã quyết định đi theo Yuuma. Thế là một gia đình bốn người đang êm ấm, hạnh phúc lại bị chia đôi bởi tình cảm của Yuuma dành cho Rin.

Và câu: “Anh thích em!”, lúc đó, Yuuma đã không nói ra được. Và cho đến tận sau này cũng không nói ra được.

Vậy, Yuuma đáng thương hay đáng trách?

Tất cả là tuỳ vào suy nghĩ của mỗi người.

Trở lại với hiện tại,

Yuuma đang ngồi trên cần thang, lưng dựa vào những thanh sắt. Ngồi nhớ lại những kỉ niệm xưa, anh với Rin đã từng vui vẻ bên nhau.

Nhưng giờ, một mình anh cô đơn giữa trời lạnh buốt giá. Tuyết đã rơi phủ trắng xoá trên những mái nhà.

Yuuma đưa tay ra, tuyết rơi vào tay anh, nhưng sau đó liền tan biến. Không lẽ tình yêu mà anh dành cho Rin cũng giống như hạt tuyết kia? Xuất hiện rồi tan biến?

Nếu như dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy Rin cũng được. Đối với anh việc này rất dễ. Nhưng sau đó thì sao?

Rin sẽ ghét bỏ anh.

Điều đó là chắc chắn.

Nhưng đối với anh, Rin là tất cả.

Vậy phải làm sao đây?

Anh có nên bỏ cuộc hay không?

Ngồi nhớ lại kỉ niệm xưa mà lòng Yuuma không khỏi đau xót.

Tại sao chứ?

Khoảng thời gian Yuuma ở bên cạnh Rin lâu như vậy, hơn nữa anh còn xuất hiện trước tên Len kia. Vậy tại sao Rin lại thích hắn mà không thích anh?

Nhưng Yuuma đâu biết rằng, anh mới chính là người đến sau.

Trái tim Rin, từ năm 10 tuổi nó đã thuộc về Kagamine Len.

Cho dù Rin không nhớ được Len là ai? Nhưng chẳng phải, Rin đang thích Len một lần nữa sao?

Cho dù không nhớ, nhưng đâu đó trong trái tim Rin, đã có Len ngự trị.

Có trách, thì hãy trách tại sao Yuuma đến sau Len.

Quả là một cuộc tình ngang trái.

Dù đúng hay sai, cả ba người đều đau khổ.

Số phận quá khắc nghiệt với cả ba.

~~~~~

Các bạn thấy chap này như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.