Công Tử Điêu Ngoa Của Tôi

Chương 51-6: Đoạn thứ sáu: Dị năng thức tỉnh




Mưa rơi đã lâu cuối cùng trời quang mây tạnh.

Tan học, Thanh Thần ôm sách trước ngực đi theo đám người tới cổng trường.

“Thanh Thần” cánh tay mảnh khảnh khoác qua vai Thanh Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng rực rỡ của Tô Họa nhanh chóng chạy tới: “Chiều nay em không có tiết…Hôm nay là sinh nhật của Triển Phong, các em chuẩn bị đi chỗ nào ăn mừng a?”

Sau khi Tô Họa trở lại Y Thành liền tới trường Đại học của Thanh Thần đọc sách cùng cô, Thanh Thần đọc sách năm đầu, Tô Họa đọc sách dành cho năm tư.

Lắc đầu một cái, Thanh Thần thẳng thắn mà giao phó: “Anh Triển Phong… Chúng ta hãy gọi điện thoại cho anh ấy….”

Từ khi Mạc Triển Phong ngất xỉu trong mưa đã nửa tháng nay, quan hệ của hai người họ cũng trở về như lúc trước. Mặc dù cha mẹ Mạc Triển Phong không nói gì nhưng Thanh Thần luôn hiểu rõ bọn họ đối vối cô….vẫn không hề thích.

“Hắc, xem ra anh ấy luôn làm cho em vui vẻ”. Tô Họa vừa nói vừa cười, miệng vừa mở to thanh chữ O thật lớn: “Thật sự rất bất ngờ ….”

Tâm trạng của tôi quả thật rất rất vui mừng.

Trên đường ở phía ngoài cổng trường, từng chiếc xe hào hoa nổi tiếng màu trắng xếp hàng từ đầu đường đến cuối đường, tám ngàn tám trăm tám mươi tám đóa hoa hồng cùng sâm banh ghép thành chữ “I LOVE YOU” ở giữa tuyến đường chính.

Mạc Triển Phong mặc đồ tây màu trắng tay đang cầm một bó hoa hồng đỏ, người đàn ông đứng trước xe Ferrari, gương mặt đẹp trai với ánh mắt dịu dàng có thể giết chết trái tim của vô số nữ sinh trong tức khắc.

Chuẩn bị tỉ mỉ tất cả làm Thanh Thần đang ở sân trường thật mơ hồ, quyển sách trên tay tất cả rơi xuống mặt đất.

Nhìn Mạc Triển Phong đang đi tới, tim của Thanh Thần nhảy bịch bịch không ngừng, hô hấp cũng dần dần dồn dập.

“Thanh Thần” Dừng lại trước mắt Thanh Thần, khóe miệng Mạc Triển Phong khẽ nhếch, trong mắt sự dịu dàng không cần nói cũng biết: “Gả cho anh đi.”

Quỳ một gối xuống, chiếc hộp đựng nhẫn kim cương nằm trong bó hoa hồng được mở ra làm ánh sáng của nó tỏa ra thật nổi bật.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cơ thể Thanh Thần không ngừng phát run. Mạc Triển Phong trước mắt quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ có chút không chân thật, Mạc Triển Phong trước mắt quá mức thâm tình, thâm tình đến mức làm người ta không thể từ chối.

Thấy Thanh Thần sững sờ đứng tại chỗ, hai đầu mày của Mạc Triển Phong lộ vẻ bối rối: “Thanh Thần, tin tưởng anh. Sau này mỗi một phút, mỗi một giây anh đều sẽ ở bên cạnh em. Sẽ không để em bị bất cứ thương tổn gì, đời này kiếp này, anh Mạc Triển Phong sẽ làm cho em tràn đầy niềm vui, tràn đầy hạnh phúc….”

Hơi nóng tràn ngập khóe mắt của Thanh Thần…không có người con gái nào có thể thoát khỏi tình cảm nồng nàn như vậy, huống chi người đàn ông này là người trong lòng của cô a!

“Gả cho anh ấy…gả cho anh ấy…gả cho anh ấy đi…”

Mọi người xung quanh đều vỗ tay, bầu không khí thật náo nhiệt.

Trầm mặc thật lâu Thanh Thần rốt cuộc cũng vươn đôi tay ra, lo sợ làm nhận lấy bó hoa trong tay Mạc Triển Phong, khẽ gật đầu đồng ý…

Đứng dậy ôm Thanh Thần vào trong ngực, Mạc Triển Phong hôn nhẹ cái trán của cô: “Thanh Thần…”

“A…….” tiếng kinh hô thật êm ái, Thanh Thần cả người bị Mạc Triển Phong bế lên.

Đôi tay nhỏ bé tự tin mà vòng chắc gáy của anh, người đàn ông như đứa trẻ vui mừng mà ôm cô xoay vòng vòng, trong mắt của Thanh Thần rốt cuộc cũng hiện lên ý cười, miệng khẽ mở cũng mang theo hương vị thật ngọt ngào.

Chuyện không vui rồi cũng qua đi…cô tin tưởng gả cho Mạc Triển Phong cô sẽ là người vợ hạnh phúc nhất!

Chỉ là cô còn rất ngây thơ không biết có một ánh mắt màu đen lạnh lẽo của vùng bắc cực đang nhìn chằm chằm vào từng hành động của cô.

(Anh đẹp trai sẽ làm gì a?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.