Công Tử Điên Khùng

Chương 2: Hai kẻ biến thái ở Cục Cảnh Sát




Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:

- Tiểu Hắc dĩ nhiên là trúng độc, bất quá, Tiểu Hắc ở trong biệt thự như thế nào sẽ trúng độc? Chẳng lẽ... chẳng lẽ là có người hạ độc Tiểu Hắc?

- Sẽ là ai hạ độc? Tại sao phải hạ độc Tiểu Hắc? Là... là Trần Phong Nhiên sao?

Trần Thanh Đế nhắm hai mắt lại, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang:

- Nếu như là Trần Phong Nhiên hạ độc, vậy thì có thể giải thích.

- Hương Hương phi thường coi trọng Tiểu Hắc, nếu như Tiểu Hắc vì trúng độc mà chết, đối tượng hoài nghi lớn nhất chính là ta. Mà Hương Hương cũng sẽ đương nhiên cho rằng, người hạ độc chính là ta.

Trần Thanh Đế có chút nhíu mày, thầm nghĩ:

- Đến lúc đó, hiểu lầm giữa ta cùng với Hương Hương cũng sẽ càng sâu.

- Trần Phong Nhiên, tốt một cái Trần Phong Nhiên, hắn thực đủ hèn hạ. Động tác nhỏ như vậy cũng không quên làm.

Trong lòng Trần Thanh Đế hiểu rõ:

- Trách không được oán hận giữa Trần đại thiếu cùng Trần Hương Hương, sẽ sâu như thế.

Loại thủ đoạn này của Trần Phong Nhiên, đối với Trần đại thiếu có tiếng xấu mà nói, đây tuyệt đối là giá họa một lần thành công một lần.

- Nếu như vẫn là Trần Thanh Đế trước kia, ngươi hãm hại không thể nghi ngờ sẽ thành công, dù sao lấy y thuật hiện tại còn không cứu được Tiểu Hắc. Bất quá đổi thành ta, lần này ngươi không chỉ không có hãm hại được ta, còn giúp ta một đại ân.

Trên mặt Trần Thanh Đế, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt.

Tiểu Hắc trúng độc quá sâu, đừng nói y thuật hiện tại cứu không được, cho dù có thể, ai sẽ vì một con chó đất phí nhiều sự tình như vậy. Điều này cũng ý nghĩa, chó đất Tiểu Hắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bất quá, lại đụng với Trần Thanh Đế là Tu Chân giả, dùng tu vi Luyện Khí tầng hai của hắn, muốn trị liệu tốt chó đất Tiểu Hắc, cái kia vẫn có thể đủ làm được.

Cho nên lần này Trần Thanh Đế không chỉ không trách tội Trần Phong Nhiên, còn muốn cảm tạ Trần Phong Nhiên. Nếu như không phải Trần Phong Nhiên hãm hại, hạ độc Tiểu Hắc, Trần Thanh Đế nào có cơ hội thế này.

Trần Phong Nhiên thật sự là người tốt a!

- Tiểu Hắc trúng độc quá sâu, phải mau chóng bức độc tố trong cơ thể nó ra. Điểm ấy, dùng tu vi Luyện Khí tầng hai của ta, có thể đơn giản làm được.

Trần Thanh Đế có chút nhíu mày:

- Bất quá, dùng trạng thái hiện tại của Tiểu Hắc, cho dù bức độc tố đi ra, cũng rất khó sống.

- Chỉ có dùng linh khí chải vuốt thân thể Tiểu Hắc một lần, cũng chỉ có như vậy, Tiểu Hắc mới có thể sống sót. Thật vất vả gặp được cơ hội lần này, nói cái gì cũng không thể bỏ qua, càng không thể để cho âm mưu của Trần Phong Nhiên thực hiện được.

Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế cắn răng:

- Liều mạng, không phải là tiêu hao một ít linh khí ư, cũng không có gì.

Nói làm liền làm, linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế chậm rãi lao vào trong cơ thể Tiểu Hắc, thời gian dần qua bao khỏa độc tố trong cơ thể Tiểu Hắc lại, sau đó dẫn dắt đi ra.

10 phút sau, bước đầu tiên bài độc đã xong.

Bởi vì độc tố đã sớm làm Tiểu Hắc bị thương, hiện tại tuy độc tố đã bị bài trừ, Tiểu Hắc lại uể oải như cũ, ở vào kề cận cái chết.

Duỗi tay gạt đi mồ hôi trán, Trần Thanh Đế cắn răng, điều động linh khí trong cơ thể, bắt đầu chải vuốt thân thể cho Tiểu Hắc, chữa trị bộ vị bị độc tố làm bị thương.

Một giờ sau, linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế đã cơ hồ hao hết, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Mặc dù Tiểu Hắc không có tỉnh lại, lại ở vào bên trong ngủ say.

Tiểu Hắc không có việc gì rồi.

- Mẹ nó, chỉ vì ngươi mà mệt chết lão tử rồi. Khá tốt cái này chỉ là một con chó, nếu là người, không phải cạo chết ta sao.

Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, đặt Tiểu Hắc đang ngủ say ở bên giường.

Tùy theo, Trần Thanh Đế lại lấy ra ngọc bội của Lữ Hậu Tích, nắm ở trong tay, nhắm hai mắt lại, bắt đầu điều tức, khôi phục linh khí tiêu hao.

Phốc!

Một tiếng trầm đục, linh khí trong ngọc bội bởi vì bị hấp thu triệt để, hóa thành bột phấn. Bất quá, khá tốt chính là, linh khí trong cơ thể Trần đại thiếu, đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.

Phanh! Phanh! Phanh!

Đúng lúc này, thanh âm phá cửa đột nhiên vang lên, chỉ nghe Trần Hương Hương hét lớn: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Mau trả Tiểu Hắc lại cho ta, ta không cho ngươi trị liệu, ngươi đừng hại chết Tiểu Hắc.

- Tiểu muội, đại ca như thế nào sẽ hại chết Tiểu Hắc chứ, ngươi không cần lo lắng.

Thanh âm của Trần Phong Nhiên, ngay sau đó vang lên. Bất quá, trên miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi:

- Hơn một giờ đi qua, Tiểu Hắc cũng có thể chết rồi.

- Thật sự là ngay cả ông trời cũng đứng ở bên ta, hảo đại ca của ta, ngươi lấy cái gì đấu cùng ta, như thế nào đấu cùng ta?

Trần Phong Nhiên ở ngoài cửa, âm thầm đắc ý:

- Vốn ta chỉ định hạ độc chết Tiểu Hắc, sau đó lại nghĩ cách giá họa đến trên người của ngươi. Muốn thành công giá họa cho ngươi không khó, nhưng muốn làm cẩn thận thì có chút phiền phức.

- Ngươi ngược lại là tốt, vậy mà ở thời điểm này thay Tiểu Hắc trị liệu. Chỉ cần Tiểu Hắc chết ở trong tay của ngươi, Tiểu Hắc kia chính là ngươi hại chết.

Trong nội tâm Trần Phong Nhiên tràn đầy xem thường:

- Thực cho là mình xem chút Trung y trong sách vở, là có thể chửa trị tốt Tiểu Hắc sao? Tiểu Hắc trúng độc, nhiều bác sỹ thú y như vậy cũng thúc thủ vô sách, chớ nói chi là ngươi?

Nghĩ vậy, Trần Phong Nhiên liếc nhìn Trần Hương Hương đang phá cửa, thầm nghĩ:

- Tiểu muội, ngươi cũng không thể trách ta. Thời điểm đua xe, ta biết rõ ngươi là lo lắng cho Lâm Tĩnh Nhu mà không phải Trần Thanh Đế. Bất quá, vì phòng ngừa vạn nhất, Tiểu Hắc phải chết. Chỉ có như vậy, cừu hận của ngươi đối với đại ca ta mới có thể càng sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.