Công Tử Điên Khùng

Chương 20: Sóng trước chưa tan, sóng sau đã tới




- A!

Thanh niên tóc vàng còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một đạo hắc sắc tàn ảnh lao tới mình, ngay sau đó hắn cảm thấy đùi truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, nhịn không được phát ra thống khổ gầm rú.

Phốc!

Ngay sau đó, thanh niên tóc vàng liền té ngã trên đất. Mà lúc này, hắn mới khinh khủng phát hiện, trên đùi của mình, máu chảy không ngớt, mà hết thảy này, tất cả đều là chó đất trong lòng Trần Hương Hương tạo thành.

NGAO...OOO...

Tiểu Hắc cắn lui thanh niên tóc vàng, cũng không có ngừng nghỉ, tứ chi dùng sức chạm đất, thân thể bay lên, nhào tới trên người thanh niên tóc vàng là một hồi cuồng cắn.

Mặc kệ là địa phương nào, chỉ cần là răng nanh của Tiểu Hắc có thể đến, nó sẽ không chút do dự, không lưu tình hạ miệng.

- A... A... A...

Trong khoảnh khắc, thanh niên tóc vàng kêu la thảm thiết, thân thể đầy thương tích, thịt trên người cũng bị rơi mấy khối. Càng là có vài chỗ có thể nhìn thấy xương cốt, khung cảnh thấy rợn cả người.

Tiểu Hắc đã là bán Linh thú, răng nanh là phi thường sắc bén, công kích càng là mãnh liệt uy vũ.

- Tóc vàng!

Lúc này, lão Đại cũng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, như thế nào cũng thật không ngờ, lại đột nhiên phát sinh biến cố như vậy. Làm cho hắn càng thêm không ngờ chính là, một đầu chó đất vậy mà sẽ bưu hãn như thế.

Lão Đại muốn xông lên trước, rồi lại sợ răng nanh của Tiểu Hắc, nhìn bốn phía một chút, phát hiện một cây côn sắt, tùy theo bước nhanh tiến lên, nắm côn sắt lên, cẩn thận xông tới Tiểu Hắc.

Lúc này, lão Nhị đang cùng Lưu Na ba ba, a a, thoải mái méo mó, cũng đã nghe được thanh niên tóc vàng kêu thảm thiết. Hắn không biết chuyện gì phát sinh, rất nhanh rút thương đình chiến, kéo quần vọt ra.

- Oa kháo...

Khi lão Nhị lao tới, nhìn thấy thảm trạng của thanh niên tóc vàng, cùng với lão Đại đang giằng co cùng Tiểu Hắc, liền lấy ra môt con dao găm, cẩn thận tới gần Tiểu Hắc.

Thanh niên tóc vàng trọng thương, không cần nghĩ cũng biết, là Tiểu Hắc tạo thành. Tiểu Hắc cường hãn, uy vũ, tuy lão Nhị không có thấy tận mắt đến, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được, hắn cũng bị chấn kinh rồi.

Một đầu chó đất, vậy mà có lực sát thương khổng lồ như thế, thật sự là không thể tưởng tượng.

- Rốt cuộc là làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?

Lưu Na tóc mây rối loạn, quần áo không chỉnh tề, từ trong nhà xưng đi tới, vẻ mặt khó chịu.

Hiển nhiên... nàng còn không có thoải mái đủ a.

- A!

Nhìn thấy thanh niên tóc vàng toàn thân là máu lăn tăn, Lưu Na nhịn không được phát ra một tiếng thét lên, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

- NGAO...OOO...

Tiểu Hắc phát ra một tiếng gầm rú, nhe răng ngăn Trần Hương Hương ở phía sau, gắt gao nhìn chằm chằm vào lão Nhị cùng lão Đại, cứ như vậy giằng co.

Tuy thể chất của Tiểu Hắc đã cải biến, tính toán là bán Linh thú, nhưng lại không phải Linh thú. Công kích của Tiểu Hắc là không tệ, rất sắc bén, nhưng cũng không phải đối thủ của hai người tay cầm côn sắt cùng dao găm.

Nếu không có côn sắt cùng dao găm, Tiểu Hắc ngược lại là có thể đánh cược một lần.

Mà lão Đại tận mắt nhìn thấy Tiểu Hắc hung tàn, mặc dù là côn sắt trong tay, cũng không dám đơn giản có động tác gì. Về phần lão Nhị, thấy được thảm trạng của thanh niên tóc vàng, hơn nữa lão Đại không dám động, hắn càng thêm không dám động.

Ai biết rõ, Tiểu Hắc đến cùng có bao nhiêu ngưu bức.

Kết quả là, một con chó hai nam nhân, cứ như vậy giằng co nhau.

Về phần Lưu Na, đã sớm khóc như mưa rồi. Mà Trần Hương Hương sắc mặt tái nhợt, tuy cũng muốn khóc, bất quá, càng nhiều hơn là lo lắng cho Tiểu Hắc, không có thời gian đi khóc.

- Lão Đại, bất quá chỉ là một đầu chó đất, chúng ta còn sợ nó hay sao?

Giằng co năm phút đồng hồ, lão Nhị hít sâu một hơi, nắm dao găm thật chặc, hung dữ nói:

- Lão Đại, ta trái, ngươi phải, chúng ta cùng một chỗ động thủ, giết chết đầu chó đất này, sau đó ăn thịt.

- Tốt.

Lão Đại lên tiếng, lập tức, hai người từng chút hướng tới gần Tiểu Hắc.

...

Oanh!

Trần Thanh Đế cực lực tu luyện, toàn thân đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nồng đậm:

- Rốt cục đột phá đến Luyện Khí tầng ba rồi, ha ha, so với ta tưởng tượng nhanh không ít. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vốn Trần Thanh Đế cho rằng cần nửa giờ mới có thể đột phá, lại không nghĩ rằng, chỉ hơn 10 phút đã đột phá. Có thể nhanh chóng đột phá như thế, ngoại trừ linh mạch quan hệ, còn có là kinh nghiệm từng trải qua của Trần Thanh Đế thế.

Dù sao, trước khi Trần Thanh Đế chưa xuyên việt, là tu sĩ Kết Đan kỳ. Mặc dù nói, tu vi như vậy tại Tu Chân giới không coi là gì, nhưng cũng là từ Luyện Khí kỳ tầng một tu luyện đi lên.

Có kinh nghiệm a.

- Ân, trước bố trí một cái trận pháp, phong ấn cái linh mạch này, để phòng ngừa linh khí tiết ra ngoài. Linh khí tiết ra ngoài, cái kia thật lãng phí, đau lòng a.

Trần Thanh Đế từ trên mặt đất đứng dậy, vừa muốn bố trí trận pháp, lại đột nhiên nhíu mày.

- Không tốt, Tiểu Hắc gặp nguy hiểm.

Tiểu Hắc là một đầu chó đất, được Trần Thanh Đế cải biến thành bán Linh thú, Trần đại thiếu cùng Tiểu Hắc tầm đó, có một loại liên hệ kỳ diệu.

Mà loại liên hệ kỳ diệu này, chỉ cần là thời điểm Tiểu Hắc gặp được nguy hiểm hoặc là bị thương, là hắn có thể đủ cảm ứng được. Đồng dạng, nếu như Trần Thanh Đế có nguy hiểm gì, Tiểu Hắc cũng có thể cảm ứng được.

- Tiểu Hắc gặp nguy hiểm, chỉ sợ tiểu muội cũng không an toàn. Con mẹ nó, nhất định là Trần Phong Nhiên vì hãm hại ta đã hạ thủ.

Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, rất nhanh nắm bắt pháp quyết, một trận pháp phong cấp thấp ấn, cứ như vậy hoàn thành.

Đơn giản phong ấn linh mạch, Trần Thanh Đế dọc theo thông đạo, rất nhanh bò lên trên. Gần kề vài giây đồng hồ, Trần đại thiếu liền về tới bên trong hồ sen.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, bọt nước văng khắp nơi, Trần Thanh Đế từ trong hồ sen, bay lên mà lên, nhảy lên tới bên cạnh bờ. Lập tức xem chuẩn phương hướng, một đường chạy như điên, tốc độ cực nhanh, những nơi đi qua, chỉ để lại một đạo tàn ảnh, trong chớp mắt liền mất.

Từ khi Trần Thanh Đế tới địa cầu đến nay, lần thứ nhất đem tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn, căn bản cũng không có lo lắng linh khí trong cơ thể tiêu hao.

Mà ở trong quá trình chạy như điên, nước cùng nước bùn trên người Trần Thanh Đế, cũng tùy theo bay tứ tung bốn phía, không biết có bao nhiêu đệ tử bởi vậy mà bị tai họa rồi.

- Con mẹ nó, rốt cuộc là ai, vậy mà dùng nước bùn nện ta?

Một gã đệ tử thân hình cao lớn bị tai họa, xóa đi nước bùn trên mặt, chửi ầm lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.