Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 23




Hạ Phi duy trì một khoảng cách nhất định với Giang Thành Khải mục đích cuối cùng là đảm bảo không hại người hại mình, nhưng hiện tại để phòng ngừa Natalie làm ra những chuyện khó lường, hắn đành phải cắn răng đáp ứng điều kiện này.

Vì thế ngày thứ ba sau khi lấy được thẻ thông hành, Hạ Phi “được mời” về học viện quân sự.

Hắn đã chọn giờ có ít học viên đi học nhất để vào, nhưng trong khuôn viên vẫn có không ít học viên không có lớp đi đi lại lại, đương nhiên sẽ phát hiện ra Hạ Phi đang lén lén lút lút đi vào. Hạ Phi tránh kiểu gì thì tránh cuối cùng vẫn bị người ta nhìn, tê hết cả da đầu.

Nhưng hắn lại quên mất một chuyện, thứ hắn đang đeo trên mặt là thiết bị hỗ trợ mới mà Giang thiếu tướng mua chứ không phải một đống cồng kềnh như iron man lúc trước, cả mặt đều sáng sủa hẳn ra. Cho nên ánh mắt mọi người nhìn hắn bây giờ là kinh diễm hiếu kỳ, không còn là kinh ngạc khinh bỉ nữa.

(Tự nhận là) vượt qua áp lực nặng nề, Hạ Phi gian nan đi đến phòng y tế.

Hắn muốn giơ tay gõ cửa nhưng lại nhớ ra lần trước vội vàng bỏ đi nên quên chưa hỏi phòng làm việc của Natalie ở đâu.

Đúng lúc này, phía sau hắn vang lên một giọng nữ ngọt ngào nhưng đầy lạnh nhạt.

“Cậu đến rồi, đi theo tôi.”

Hạ Phi quay đầu lại, đã thấy Natalie mặt không đổi sắc đứng sau lưng mình, chỉ cách có nửa mét.

“Cái đệch!” Hạ Phi kinh ngạc nhảy dựng lên, lùi về sau nửa bước, gáy đập thẳng vào tường.

Natalie: “…”

Hạ Phi điên cuồng vò đầu bứt tóc.

Natalie: “…”

Khóe mắt cô ta giật giật, nhìn nhìn Hạ Phi, muốn nói lại thôi, cuối cùng bĩu môi, xoay người đi, giống như dám chắc Hạ Phi nhất định sẽ đi theo mình.

Hạ Phi ôm đầu theo sau.

Hắn dám đem đầu mình ra thề, cái người này lúc nãy là định trợn mắt lên đúng không đúng không đúng không?

Hừ, vừa muốn khinh bỉ người khác lại không muốn phá hoại hình tượng mặt liệt, thật đúng là cái đồ y tá muộn tao…

Đi một lúc, Hạ Phi cũng chẳng còn tinh lực đâu mà đi suy nghĩ ba thứ vớ vẩn nữa. Natalie dẫn hắn rẽ trái rẽ phải một hồi, đi đến trước một cái cửa sắt lớn ở tận cuối hành lang. Trên cánh cửa sắt chỉ có một ô cửa thủy tinh nhỏ, còn bị bịt kín từ bên trong. Hạ Phi trong đầu sinh ra một loại ảo giác, cửa vừa mở ra bên trong sẽ đứng một hàng nhân viên tiến hành thí nghiệm chờ hắn.

Natalie cầm lấy tay nắm, đẩy cửa vào.

Hạ Phi hung hăng nuốt nước miếng, dậm chân cắn răng vào theo.

… May quá, may quá, không có một đống nhân viên thí nghiệm, trong phòng trừ hai người bọn họ ra đến một cọng lông cũng không có, chỉ có một đống thiết bị kim loại Hạ Phi không biết tên, chất đầy một phòng trông cực kỳ kinh dị… y như phòng thí nghiệm của Frankenstein QAQ!

Tiểu Phi Phi bị dọa đến sắp tè cả ra quần.

“Cởi áo đi.”

“… Cái gì?!!” Natalie tự nhiên nói một câu thế này khiến Hạ Phi nhảy dựng lên, hai tay bắt chéo trước ngực lui về phía sau vài bước, “Cô muốn làm gì?”

Natalie khóe miệng co quắp, vỗ vỗ lên giường bệnh trong phòng: “Tôi bảo cậu cởi áo khoác ra, nằm xuống.”

Hạ Phi cường điệu thở phào một cái: “Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng cô định phi lễ tôi.”

Natalie: “…”

Hạ Phi: “Dù sao tôi cũng đẹp trai thế này cơ mà, người thích tôi nhất định rất nhiều đó.”

Natalie: “…”

Natalie hung tàn ấn ấn thiết bị đặt bên cạnh giường bệnh.

Hạ Phi cúc hoa co rút một trận, nhanh chóng cởi áo khoác bằng tốc độ ánh sáng.

Chỉ mặc một cái áo may ô mỏng và quần dài nằm lên giường bệnh, làn da tiếp xúc trực tiếp với mặt giường kim loại lạnh ngắt, Hạ Phi hơi rụt lại, lập tức bị Natalie ấn một cái xuống bụng

“Phốc ha ha ha —— ”

Hắn không nhịn được nữa, mode-bệnh-dại lập tức bật lên.

Natalie: “…???”

“Ha ha ha —— ngại quá, ha ha ha —— tôi tôi tôi tôi sợ ngứa ha ha ha —— ”

Natalie: “…”

Cô ta yên lặng rút tay về.

Hạ Phi xấu hổ dừng cười.

Những hoạt động sau đó cũng đơn giản hơn nhiều, không khác gì mấy so với quy trình khám thai ở Trái đất hắn từng xem trên TV.

Natalie hỏi hắn gần đây cơ thể có vấn đề gì không, sau đó cầm dụng cụ siêu âm trông như cái chày soi bụng hắn nửa ngày. Đương nhiên hắn cũng chẳng hiểu mấy cái đống đen đen trắng trắng lẫn lộn ngoằn ngoèo trên màn hình là cái gì.

Natalie đột nhiên chỉ vào một cái đốm trắng nhỏ to bằng ngón tay cái trên màn hình, nói với hắn: “Đây là con của cậu.”

“???”

“Đã được 24, 25 ngày tuổi, thai hơn ba tuần, tim thai ổn định.”

“…”

“Nếu như có thể sinh ra, nhất định sẽ là một đứa trẻ rất thông minh khỏe mạnh.”

Hạ Phi cười khan nói: “Cô đừng nói đùa, tôi làm sao có thể…”

“Tôi chỉ nói thế thôi,” Natalie mặt không đổi sắc ngắt lời hắn, “Đây chỉ là một mẫu thí nghiệm, cho dù cậu muốn sinh nó ra, tổ chức cũng không để cậu sinh. Huống hồ…với tình cảnh của cậu bây giờ, lại càng không thể sinh, đúng không?”

Hạ Phi quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào gương mặt lãnh đạm của Natalie: “… Đúng vậy.”

“Thật ra, bình thường khi các partner mang thai, trước khi thai phát triển đến mốc hai tháng tuổi, bọn họ đều thường xuyên cùng bạn đời của mình quan hệ, dùng tinh dịch của đối phương để thúc đẩy quá trình phát triển của bào thai, giúp thai nhi thêm khỏe mạnh.”

“… Cái gì cơ?! Cô đùa tôi đấy à?” Hạ Phi không nhịn được quay đầu lại, “Chẳng phải trong thời gian mang thai không nên làm… cái chuyện kia, để tránh ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi à?”

“Cái cậu nói là đặc trưng ở hệ Ngân Hà đúng không?” Natalie ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, “Các chủng tộc ở hệ Thôn Nha Tinh bản thể đều là thực vật, quan hệ nhiều một chút, dùng dịch thể của đối phương nuôi thai còn tốt hơn uống thuốc bổ, tuyệt đối không gây ra ảnh hưởng xấu đến thai nhi.”

Hạ Phi lắp ba lắp bắp: “A… Lại, lại còn có chuyện như thế nữa sao…”

Natalie nói: “Đúng vậy. Bên cạnh đó, bảy hệ còn lại, trừ hệ Phổ Thản Sĩ và hệ Siêu Trí dịch thể không có tác dụng nuôi thai, năm hệ còn lại đều giống như Thôn Nha Tinh chúng ta. Nhưng mà này, thành tích thi viết của cậu thiên tài như thế, sao những thường thức cơ bản thế này lại không biết?”

“Cái này, chuyện này…” Hạ Phi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sợ bị phát hiện mình không phải hàng chính chủ, sứt sẹo nói, “Mấy thứ kiến thức đen tối như thế, người trong sáng thuần khiết như tôi đi tìm hiểu làm gì!”

Natalie: “…”

Natalie ghét bỏ nhíu mày: “Cậu đừng có dùng cái giọng đấy mà nói chuyện với tôi, nếu không đừng trách tôi đánh cậu.”

Hạ Phi lập tức kinh hãi: “Cô thật hung tàn, tôi là đàn ông đang mang thai đấy!”

Natalie: “…”

Natalie cười dữ tợn: “Yên tâm đi, thai nhi chủng tộc thực vật không dễ bị thương thế đâu, đánh một trận hoàn toàn không thành vấn đề.”

Hạ Phi: “…”

Mẹ nó hù chết người! Natalie nhất định là ác quỷ tái thế! Quá khủng bố rồi!

Không thể không nói, Hạ Phi dạo này trực giác cũng rất nhạy…

Đương nhiên cuối cùng Natalie cũng chẳng đánh Hạ Phi, không phải là không nhẫn tâm xuống tay với đàn ông mang thai, mà là quá lười chẳng buồn ra tay.

Đối với việc này, Hạ Phi bày tỏ quan điểm: Chị gái ma quỷ à, chị tốt nhất là cứ tiếp tục lười nữa lười mãi đi, lười luôn cả vụ gửi tin nhắn nhắc tôi đi khám thai nữa thì càng tốt, như bây giờ thật sự là sống trong sợ hãi quá mà…

Chị gái ma quỷ giữ vững quan điểm: Không thể được.

Hạ Phi: QAQ Được rồi…

Tiến hành kiểm tra mất khoảng hai tiếng, Hạ Phi với Natalie hai người cô nam quả nữ cứ thế ở trong cái phòng thí nghiệm kỳ dị này đờ ra, Hạ Phi đờ đẫn nằm trên giường nhìn chị gái ma quỷ đờ đẫn viết báo cáo, duy trì hiện trạng tôi đờ cô đờ chúng ta cùng đờ suốt hai tiếng.

Mãi cho đến lúc gần đi, Hạ Phi mới nhịn không được hỏi một câu: “Này, cô thích đốt trầm hương à?” Hắn chỉ vào lư hương đang bốc khói trên bàn.

“Phải,” Natalie nở nụ cười quỷ dị, “Cậu thích không? Nếu thích tôi đưa cho cậu một ít.”

“Không không không, cô cứ giữ lại tự dùng đi.”

Mẹ nó, đồ của chị gái ma quỷ này làm sao hắn dám lấy, chẳng may Natalie bỏ thêm cái quỷ gì vào trong, không chỉ hắn toi đời đi tong hai mạng người, mà toàn bộ Giang gia có khi cũng nổ tung luôn. Đến lúc đó hắn chết không nhắm mắt thì chớ, chết xong có khi vẫn còn bị quần chúng lôi ra tùng xẻo.

Hạ Phi càng nghĩ càng sợ đến phát run, câu tạm biệt còn chưa kịp nói đã ba chân bốn cẳng chạy mất, không thấy được Natalie ở phía sau lộ ra một nụ cười còn đáng sợ hơn ban nãy gấp trăm nghìn lần.



Chạy ra khỏi khu phòng y tế, Hạ Phi lại mờ mịt.

Hắn nên đi đâu bây giờ? Về nhà? Nhưng hắn có nhớ đường đâu mà đi? Bách khoa toàn thư mặc dù là bách khoa toàn thư, nhưng cũng có phải google maps đâu mà có công năng chỉ đường. Hạ Phi xoa xoa ngực, đột nhiên dừng lại, xoay người đi về hướng khác.

Hướng hắn đi là ký túc xá trong trường.

Nếu đồ của hắn trong ký túc vẫn chưa chuyển về nhà, vậy cứ vào ký túc ngủ một lúc, nếu không thì dùng khoang kết nối vào thế giới giả lập, cũng lâu rồi hắn chưa tiếp tục rèn luyện tinh thần lực.

Đi ngang qua khu vườn hoa, nhìn xung quanh không có ai, cục bông vẫn luôn ngồi xổm trên đầu Hạ Phi rung rung đám lông tơ hiện hình, lộ ra thân thể tròn vo màu xanh lam, vui vẻ “Chíp” “Chíp” hai tiếng.

Hạ Phi thò tay lên xoa xoa nó.

Cục bông hưởng thụ uốn éo vài cái, đặt mông ngồi bệt xuống đỉnh đầu Hạ Phi.

Lúc về đến phòng Hạ Phi còn tưởng không có ai ở trong, thời khóa biểu lớp hắn hôm nay kín hết lịch. Nhưng lúc hắn mở cửa ra, lại mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc. Tường ký túc xá này bình thường cách âm tốt cực kỳ, hiệu quả y như ở phòng KTV. Bây giờ đứng ở phòng khách mà còn nghe thấy tiếng thế này, chắc phải vặn nát cái nút volume luôn rồi.

Lâm Tiêu Tiêu bị điếc à?

Hạ Phi gõ cửa phòng Lâm Tiêu Tiêu.

Bên trong không phản ứng.

Hạ Phi dùng sức đập đập cửa.

Vẫn không có phản ứng.

Hắn mất kiên nhẫn chẳng thèm gõ nữa xông thẳng vào luôn.

Cửa vừa mở ra, sóng âm khủng bố trong phòng trào ra suýt nữa cuốn bay luôn Hạ Phi. Hắn méo mặt vịn cửa, vừa định thần nhìn lại, đã thấy Lâm Tiêu Tiêu cả người chỉ mặc mỗi một cái quần đùi nằm chết ngắc trên sàn, không rõ sống chết. Nhìn kỹ lại, cái bụng trắng trắng vẫn đang nhẹ nhàng phập phồng, ầy, vẫn còn thở, chưa chết…

Hạ Phi thở ra một hơi, tắt cái thứ âm thanh kinh hồn khiếp vía kia đi, ngồi xổm xuống đẩy đẩy Lâm Tiêu Tiêu.

Hắn mới ngồi gần xuống, đã vội vàng bưng mũi bảo vệ đường hô hấp của bản thân.

Cái mùi rượu nồng nặc này!

Bật hệ thống làm sạch không khí, cuối cùng trong phòng cũng dễ thở hơn, nhưng mùi trên người Lâm Tiêu Tiêu thì kiểu gì cũng không hết, kinh chết người, cái tên này uống bao nhiêu thế không biết!

Cục bông cũng ngứa mũi hắt hơi một cái, bắn ra khỏi đầu Hạ Phi, rơi xuống trên bụng Lâm Tiêu Tiêu.

Cục bông vẩy vẩy đám lông tơ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi lại trên cái bụng trắng, sung sướng híp đôi mắt nhỏ, thật mềm!

Có lẽ là bị nó giẫm cho tỉnh, Lâm Tiêu Tiêu hừ nhẹ một tiếng, xoa đầu ngồi dậy.

Lâm Tiêu Tiêu đầu phát đau, cũng không để ý trong phòng đã có thêm một người, vịn thành giường đứng lên. Cục bông không kịp phòng bị, vèo một cái từ trên bụng mềm lăn xuống, vội vàng xòe móng vuốt túm lấy mép quần đùi, vắt vẻo giữa không trung.

Hạ Phi đau lòng vội vàng ôm nó về.

Lâm Tiêu Tiêu chỉ nhìn thấy một cánh tay trắng nõn xẹt một cái qua mép quần mình, kinh hãi che lại chỗ hiểm, ngã ngồi xuống giường.

Hạ Phi nhìn ánh mắt hoảng sợ của cậu ta, bất đắc dĩ: “Làm cái gì thế hả?”

Lâm Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn một lúc, hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, không chắc hỏi lại: “… Hạ Phi?”

“Không tôi thì ai!”

“Cậu chưa chết à?”

“…” Hạ Phi nghẹn khí, “Sao tôi lại phải chết?”

“Chẳng phải cậu thôi học sao?”

“Phải, nhưng tôi chỉ thôi học chứ có chết đâu.”

“Tôi còn tưởng Giang thiếu tướng quá hung tàn, ngày nào cũng làm cậu đến mức không xuống giường nổi, không có cách nào đến lớp được cho nên mới phải xin thôi học.”

“Cái đệch…” Hạ Phi rít gào, “Cái tên khốn này cậu còn có thể đê tiện hơn nữa được không hả!”

“Đây là suy đoán bình thường nhất rồi mà…” Lâm Tiêu Tiêu bịt tai, ủy khuất nói, “Người ta rõ ràng là lo lắng cho cậu mà.”

Hạ Phi khóe miệng co giật: “Thế thì thật là quá cảm ơn cậu rồi.”

“Đừng khách khí đừng khách khí, ” Lâm Tiêu Tiêu nói, “Chúng ta là bạn cùng phòng mà, cậu không ở đây mấy hôm làm tôi nhớ cậu chết mất!”

Hạ Phi: “Hừ.”

Tôi cũng nhớ anh đó Chíp!

Cục bông nhiệt tình xòe cánh với Lâm Tiêu Tiêu, hy vọng tiểu đồng bọn này có thể xoa xoa mình một chút.

Đáng tiếc Lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn không nhìn thấy nó, chỉ lo cùng Hạ Phi nói chuyện.

Cục bông cảm thấy cực kỳ mất mát, lông tơ trên đầu đều xẹp xuống.

Hạ Phi an ủi xoa xoa đầu nó.

Lâm Tiêu Tiêu cũng vô cùng thương tâm, “Tôi đang bày tỏ tình cảm dạt dào thắm thiết thế mà cậu chỉ hừ một cái, cậu lại còn dám hừ? Cậu đùa tôi đấy hả?”

Hạ Phi mặt không cảm xúc: “Tôi đang cực kỳ nghiêm túc.”

Lâm Tiêu Tiêu: “Đồ vô tình, độc ác, cố tình gây sự.”

Hạ Phi cũng không trả lời vấn đề của cậu ta, chỉ chỉ vào mắt hỏi: “Sao cậu không giải thích một chút xem con mắt bầm đen với cái mùi rượu nồng nặc này là thế nào?”

Lâm Tiêu Tiêu nghe thế đột nhiên ngẩn người, một giây sau đã hai mắt ngập nước.

Hạ Phi: “…”

Mẹ ơi làm ơn đừng có nhập vào vai chính tiểu thuyết Quỳnh Dao!

Lâm Tiêu Tiêu ngửa mặt một góc 45 độ tiêu chuẩn, mắt long lanh cực kỳ ưu thương nức nở nói: “Nữ thần…của tôi…có bạn trai…rồi!”

Hạ Phi bị mấy cái dấu ba chấm của cậu ta làm cho nổi cả da gà, hắn nhìn poster trên tường: “Là nữ ca sĩ tên Kha Lam này sao?”

“Nữ ca sĩ là cái quỷ gì! Là nữ thần!” Lâm Tiêu Tiêu như bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, đứng trên giường, chống nạnh nhìn xuống Hạ Phi, “Kha Lam là nữ thần! Tôi không cho phép bất cứ ai vấy bẩn sự thần thánh của nữ thần! Mặc dù cô ấy chỉ là một worker! Không phải captain! Cũng không phải partner! Chỉ là một worker! Nhưng cô ấy vẫn là thần tượng toàn dân! Là tín ngưỡng tinh thần của toàn bộ nhân dân liên bang!”

Hạ Phi không nhịn được xen mồm: “Thần tượng toàn dân không phải là Giang thiếu tướng hả?”

“Ai cho cậu ngắt lời tôi!!” Lâm Tiêu Tiêu trợn mắt giận dữ nhìn hắn, “Kha Lam là nữ thần, Giang thiếu tướng là nam thần, không giống nhau!”

“Được rồi được rồi.”

“… Tôi vừa nói đến đâu rồi?”

“Nói nữ thần là tín ngưỡng tinh thần.”

“Đúng thế! Là tín ngưỡng tinh thần!” Lâm Tiêu Tiêu hung hăng dùng sức gật đầu, “Nữ thần năm nay mới mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn tôi hai tuổi, thế mà cái tên captain cầm thú kia lại dám công khai ôm eo nữ thần trước mặt công chúng, quả thực chính là một tên bại hoại biến chất! Là cặn bã xã hội! Nhất định phải thiêu sống tên rác rưởi đó! Nhưng mà eo nữ thần cũng thật nhỏ, có nhân ngư tuyến, còn có cả cơ bụng, chỉ là hơi thô một chút, cũng không khác của tôi là mấy, nhưng mà tôi không có nhân ngư tuyến, tôi có nên đi tập thể hình cho có một cái không?”

*Nhân ngư tuyến: phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V

“…” Hạ Phi vỗ vỗ bụng cậu ta, “Đừng có ảo tưởng nữa, quay lại vấn đề tên rác rưởi đi.”

“Đúng đúng, tên rác rưởi đó” Lâm Tiêu Tiêu lập tức thoát khỏi ảo tưởng, tiếp tục cùng chung mối thù với hàng triệu fan não tàn khác, “Hôm qua ở phố East có hoạt động biểu tình phản đối, nhưng học viện quân sự không cho ra ngoài, nếu không tôi cũng đi rồi! Chỉ có thể xem phát trực tiếp trên mạng! Cực kỳ quá đáng! Quá ngược rồi!”

“Cho nên cậu uống đến say mèm thế này, cũng không thèm đi học luôn?”

“Còn đi cái quái gì nữa, nữ thần có bạn trai rồi, tôi không muốn sống nữa!”

“…”

Còn não tàn hơn cả tên bạn cùng phòng kiếp trước, Hạ Phi triệt để câm nín.

An ủi vô dụng, động viên cũng vô dụng, lẽ nào phải bảo cậu ta, cậu cứ thoải mái đi chết đi anh em ủng hộ cậu?!

Hạ Phi dùng sức lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, thiết bị di động trên cổ tay Lâm Tiêu Tiêu vang lên tiếng “tít tít tít”.

Lâm Tiêu Tiêu mở ra xem, một phát nhảy lên tận trần nhà.

“A a a a a nữ thần đăng Tinh bác bác bỏ tin đồn, người kia không phải bạn trai nữ thần a a a a a ha ha ha ha ha ha ha —— ”

Hạ Phi nhìn người trước mắt cosplay thành Tarzan, yên lặng lùi ra xa.

Nữ thần Kha Lam lại độc thân, Lâm Tiêu Tiêu trong chớp mắt như được hồi sinh, sắc mặt tái nhợt vì say rượu cũng hồng nhuận lên, nhảy tưng tưng trên giường khua tay múa chân, chỉ thiếu nước lôi Hạ Phi nhảy tango.

Chờ cậu ta điên đủ, đã là nửa tiếng sau.

Hạ Phi ngồi trên ghế ngáp ngáp, nhàm chán lên Tinh bác.

Xem ra nữ ca sĩ Kha Lam này rất được yêu thích, so với độ nồng nhiệt quần chúng dành cho Giang thiếu tướng quả thật là bên tám lạng người nửa cân, top 3 hot nhất hiện giờ trên Tinh bác đều là tin về cô ấy, nào là #Lộ-ảnh-nữ-thần-hẹn-hò-với-người-yêu#, nào là #Nữ-thần-cùng-bạn-trai-captain-thần-bí-thân-mật-trước-công-chúng#, nào là #Nữ-thần-lên-tiếng-bác-bỏ-tin-đồn-bạn-trai-captain-bị-bẽ-mặt#, thể loại gì cũng có.

Hạ Phi xem tin tức một lúc, nghe thử hai ca khúc nổi tiếng nhất của Kha Lam, đúng là rất hay. Giọng của Kha Lam thiên về trung tính, mang theo chút từ tính, khiến người ta nghe đến không dứt ra được. Hạ Phi cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào, khó hiểu tắt nhạc đi.

Fan của Kha Lam nam nữ đều có, đủ mọi lứa tuổi. Mà kỳ lạ ở chỗ, thông tin cá nhân của Kha Lam trên mạng rất ít, rất nhiều thông tin không thấy có, bao gồm cả việc cha mẹ là ai, bối cảnh thế nào. Kha Lam 14 tuổi ra mắt công chúng, chỉ mất 2 năm đã phủ sóng toàn bộ liên bang, điểm này Giang thiếu tướng thật sự là không thể sánh bằng.

Lâm Tiêu Tiêu phát rồ xong xuôi, kéo Hạ Phi đi ăn mừng.

Hạ Phi bị cậu ta kéo đến sắp quỳ luôn xuống đất, vội vàng túm lấy cái ghế, nói: “Cậu không đi học à?”

Lâm Tiêu Tiêu vung vung tay: “Học cái gì mà học! Chúng ta trèo tường ra ngoài đi uống rượu chúc mừng đi!”

Hạ Phi nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lâm Tiêu Tiêu, vừa định đồng ý, lại đột nhiên lắc đầu: “Không được, tôi không được uống rượu.”

Lâm Tiêu Tiêu khó hiểu: “Tại sao?”

Hạ Phi hàm hồ nói: “Không được là không được, thân thể tôi dạo này không tốt lắm.”

Lâm Tiêu Tiêu buột miệng: “Thận hư à?”

Hạ Phi: “…”

Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu muốn nói thế nào thì nói, tôi chính là không thể uống.”

“Vậy sao…”

Lâm Tiêu Tiêu coi như hắn ngầm thừa nhận vụ thận hư, ánh mắt dời xuống chỗ bụng dưới của hắn, trên mặt đầy vẻ đồng tình.

Hạ Phi: “…”

Nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn không có ý định buông tha hắn: “Nếu thế cậu uống nhựa cây cũng được!”

Cái gì cơ?!

Nhựa nhựa nhựa nhựa cây?!

Hạ Phi còn chưa hiểu hết hàm nghĩa sâu xa của từ này, đã bị Lâm Tiêu Tiêu lôi đi,  giống như lần trước, chui lỗ chó.

Hai người đi đến một quầy bar ở gần đó.

Lâm Tiêu Tiêu quen cửa quen nẻo chào hỏi bartender: “Này, Nick.”

“Tiêu Tiêu,” Nick đang quăng bình lắc cocktail, gật đầu với Lâm Tiêu Tiêu, sau đó nhìn về phía Hạ Phi, “Ai vậy?”

“Hạ Phi, bạn cùng phòng của tôi.”

“Hạ Phi?” Nick sợ hãi kêu lên, suýt nữa làm rơi luôn dụng cụ pha chế, “Cậu chính là vợ Giang thiếu tướng?”

Một câu này âm lượng cũng không nhỏ, cũng may bây giờ đang là ban ngày, quán bar không có quá nhiều khách, nhưng vẫn có mấy người nghe tiếng quay đầu nhìn sang.

Hạ Phi lúng túng nói: “Vâng, đúng rồi, nên anh có thể làm ơn nói nhỏ thôi được không.”

“Xin lỗi xin lỗi, ” Nick vội vàng che miệng, “Tại tôi ngạc nhiên quá, rất xin lỗi, ly đầu tiên tôi mời cậu.”

“Không cần đâu, anh có thể giới thiệu cho tôi vài loại đồ uống không cồn ở đây được không?” Hạ Phi cười nói.

Nick nụ cười cứng ngắc: “Phần lớn rượu ở đây đều không có cồn.”

Hạ Phi sửng sốt.

Lâm Tiêu Tiêu ngược lại hiểu được Hạ Phi ngạc nhiên cái gì, vội vàng nhỏ giọng giải thích cho hắn.

Hạ Phi bây giờ mới biết, hệ Thôn Nha Tinh và hệ Ngân hà khác nhau rất nhiều —— thứ gọi là rượu ở thế giới này, thật ra chỉ là nước trái cây! Mà cái gọi là chất cồn, ở đây lại là thuốc kích dục!

Hạ Phi đen mặt, tam quan đảo điên.

Chẳng lẽ đây là vấn đề bất đồng thể chất giữa nhân loại và người ngoài hành tinh?

… Đàn ông còn sinh con được đương nhiên là không giống nhau rồi!

Lúc nãy suýt nữa thì lộ rồi, Hạ Phi xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi, cười khan nói: “Vậy cho tôi một chén rượu, loại nào ngon anh đề cử đi.” Uống nước trái cây chắc là cũng không có vấn đề gì đúng không? Hắn tốt xấu gì cũng có hơn 20% huyết thống nhân loại mà.

“Tôi cũng thế, cho tôi một chén 70 độ.” Lâm Tiêu Tiêu nói.

“Này,” Hạ Phi không nhịn được đập cậu ta một cái, “Chẳng phải cậu vừa mới nói…”

Lâm Tiêu Tiêu cười xấu xa: “Tôi với cậu không giống nhau.”

“… Chỗ nào không giống?”

“Cậu là bạn nên tôi mới lén nói cho cậu biết, đừng có kể cho ai đấy,” Lâm Tiêu Tiêu ghé sát vào tai hắn nói nhỏ, “Thật ra tôi là nhân loại thuần chủng, là con người 100%.”

“… Hả?” Hạ Phi há hốc mồm.

“Bố mẹ tôi là dân nhập cư mà, nhập cư từ Trái đất đến.” Lâm Tiêu Tiêu dừng một chút, “Nhưng mà hiện tại ngoài hệ Ngân hà, những tinh hệ khác hầu như không có nhân loại thuần chủng, ngay cả hệ Ngân hà bởi vì bị lai với các chủng tộc khác quá nhiều, cũn g chỉ còn lại không đến 10 ngàn người là 100% nhân loại.”

Hạ Phi: “…”

Tam quan lại được đổi mới một lần nữa…

Mẹ nó, hắn muốn đổi thân thể với Lâm Tiêu Tiêu!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.