Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 17




Bốn người còn lại của Giang gia cũng sợ ngây người!

Mới có bao lâu không gặp, sao con trai bọn họ đã đói khát đến mức này? Vừa mới gặp người ta đã chịu không nổi nữa.

Giang thiếu tướng vẻ mặt cứng đờ.

Trời đất chứng giám, y chỉ là định lúc Hạ Phi ngồi xuống thì vỗ vai hắn một chút để trấn an, kết quả Hạ Phi ngồi xuống quá nhanh, một phát ngồi đè lên tay y luôn. Y bị ngồi vào tay còn chưa nói gì, sao vẻ mặt của mọi người lại kỳ dị như thế hả?

… Nhìn y giống sắc lang lắm hả!

… Không đúng, hắn vốn không phải là sắc lang!

Trong phòng khách an tĩnh nửa ngày, cuối cùng vẫn là Giang thượng tướng lên tiếng phá vỡ bầu không khí lung túng này.

Ông ho khan một tiếng, nói: “Chúng ta đều biết, con là bất đắc dĩ mới phải gả cho thằng lớn nhà chúng ta. Lần này nó đại nạn không chết, cũng coi như là một chuyện may mắn, ta biết con và nó vốn không quen biết nhau, bắt hai đứa tiếp tục làm vợ chồng cùng là làm khó các con.”

Hạ Phi trong lòng tràn đầy thấu hiểu dùng sức gật đầu.

“Mà việc đã đến nước này, chúng ta cũng không thể để thằng lớn ly hôn với con, nếu như vậy là chúng ta không làm tròn trách nhiệm với con.” Giang Trấn dừng một chút, lại nói “Huống hồ con lại là con trai bạn cũ của ta, ta chắc chắn sẽ không để cho con phải chịu nửa điểm oan ức. Bởi vậy ta quyết định, hôn nhân giữa con và thằng lớn nhà chúng ta tiếp tục duy trì, từ nay về sau, con chính là đứa con thứ tư của Giang Trấn ta, Giang gia chính là nhà con, ủy khuất cái gì cứ nói thẳng ra, nếu như thằng lớn dám bắt nạt con ta liền đánh nó, hai đứa kia cũng thế.”

Hạ Phi vẫn đang thấu hiểu gật gật đầu đột nhiên dừng khựng lại, trợn mắt há hốc mồm.

Giang Trấn liếc Giang Thành Điềm một cái: “Đặc biệt là thằng ba, trước đây nó làm gì ta đều biết hết, nếu như sau này nó còn dám láo toét với con, cứ tùy tiện đánh, chẳng may đánh tàn phế ta chịu trách nhiệm.”

Giang Thành Điềm: “…” Đến cùng ai mới là con ruột của ba!

Hạ Phi: “…”

Giang Trấn nói: “Hạ gia bên kia con cũng không cần về nữa, nhà bọn họ chẳng có cái gì tốt, sau này con đã là người Giang gia, nếu như bọn họ dám bắt nạn con, coi thường con, con cứ lấy danh nghĩa của Giang Trấn ta ra mà đánh chết bọn họ.”

Hạ Phi: “…”

Giang phu nhân không nhịn được đập chồng mình một cái, “Ông đừng có dọa thằng bé nữa.”

Giang Trấn vội vã khép miệng lại, thân thiết nhìn về phía Hạ Phi, ánh mắt kia giống như đang hỏi “Con trai nhỏ à lúc nãy ta thô lỗ quá dọa đến con sao?”

Hạ Phi nhìn Giang thiếu tướng bộ dạng hung thần cố gắng nặn ra một nụ cười hòa ái dễ gần, nhịn không được cười ra tiếng.

Giang Trấn cực kỳ khó hiểu.

Giang phu nhân cũng bị dáng vẻ của chồng mình chọc cười, vai rung bần bật.

Chỉ có Giang Thành Điềm nhìn qua nhìn lại, hờn dỗi sưng mặt lên. Vì sao ai cũng thích tên vô dụng này như thế, ngay cả cha bình thường rất nghiêm túc cũng thoải mái với cậu ta! Rõ ràng khi bản thân còn bé khảo sát thể năng không đạt hạng nhất bị đánh gần chết! Thật ra mình mới là đứa được nhặt về đúng không QAQ!

Nhưng mà lúc này không ai để ý đến Giang Thành Điềm ăn năn hối cả, vì sự chú ý của mọi người đều đặt hết lên người Hạ Phi.

Bởi vì hắn vừa hỏi một câu: “Nếu như con và Giang thiếu tướng sống không hợp, có thể ly hôn không?”

Lời này vừa nói ra, Giang Trấn lập tức ngây ngẩn cả người, Giang phu nhân cũng giật mình che miệng.

Giang Trấn hiếm khi lắp bắp: “Con, con có gì, bất mãn với thằng lớn sao?”

“Không có không có,” Hạ Phi liên tục xua tay, chỉ sợ nói sai đắc tội thượng tướng, “Con chỉ cảm thấy, thân phận của con không xứng với Giang thiếu tướng. Bọn con từ bé đã sống trong hoàn cảnh rất khác biệt, con chỉ sợ sau này sẽ có nhiều chuyện bất đồng ý kiến.”

Giang Trấn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải không thích con mình là được rồi: “Không vấn đề, ta sẽ bắt thằng lớn thay đổi.”

Hạ Phi: “…” Còn là cha ruột không?

Giang Thành Khải: “…” Hạ Phi mới là con ruột của ba đúng không??

Giang phu nhân cũng phụ họa nói: “Đúng thế, con là một đứa bé ngoan, cho dù cách sống khác nhau, cũng có thể cùng nhau điều chỉnh.”

Giang phu nhân vừa mở miệng, Hạ Phi không dám kiếm cớ thêm nữa.

Kiếp trước mẹ hắn mất từ lúc hắn còn nhỏ, sau này mặc dù ba và hai anh trai đối với hắn hết lòng thương yêu, nhưng vẫn không có cách nào bù đắp được khoảng thời gian thiếu niên thiếu thốn tình mẹ. Sự xuất hiện của Giang phu nhân khiến hắn cảm nhận được tình yêu của mẹ, không chỉ lưu luyến, mà còn không muốn khiến bà đau lòng.

Cho nên lúc Giang phu nhân muốn hắn ở lại, hắn liền mềm lòng.

Huống hồ hắn đã tiêu không ít tiền trong thẻ bạch kim, Hạ Phi nghĩ bản thân hoàn toàn không có khả năng rời đi, hơn nữa lại không dám từ chối.

Giang phu nhân thấy Hạ Phi ấp a ấp úng, liền biết hắn đồng ý rồi, nụ cười càng thêm xán lạn: “Cứ quyết định như thế đi, tiếp theo bàn bạc một chút về chuyện lễ cưới đi.”

Hạ Phi & Giang Thành Khải đồng thanh nói: “… Lễ cưới?!”

Giang phu nhân bị bọn họ trăm miệng một lời có hơi giật mình, bật cười nói: “Đúng vậy, hôn lễ lần trước Tiểu Khải không có mặt, đã ủy khuất con rồi. Hiện tại nó đã khôi phục thân phận, phải tổ chức to hơn cả lần trước.” Tức chết chị gái bà. Những lời phía sau cũng không thể nói ra ngoài miệng.

Hạ Phi liên tục xua tay: “Không không không không cần đâu ạ!”

“Cần chứ,” Giang phu nhân thân mật nắm tay hắn, vỗ vỗ mu bàn tay, “Chúng ta đều là người một nhà, con tuyệt đối đừng khách khí.”

“…” Hạ Phi từ chối bất thành, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt mà đáp ứng.

Nhà họ Giang coi trọng hắn như thế nguyên nhân có lẽ đều là vì Hạ Kình Thiên, nếu như một ngày nào đó bọn họ biết hắn không phải con ruột của Hạ Kình Thiên, chỉ là một đứa trẻ được nhặt về, không biết sẽ có cảm giác thế nào…. Ầy, với quan hệ của Giang Trấn và Hạ Kình Thiên, có lẽ cũng sẽ coi con nuôi như con đẻ thôi.

So sánh với Giang gia, người nhà Hạ gia thực sự là quá bạc tình.

Đặc biệt là Phương Tĩnh, quả thực chính là khuôn mẫu điển hình của nhân vật mẹ kế độc ác!

Hạ Phi nhớ ra, một tháng nữa hắn sẽ tròn 18 tuổi (năm trăm tuổi lịch Thôn Nha Tinh). Năm đó Hạ Kình Thiên lưu lại hai phần sản tài, trên danh nghĩa đều giao cho Hạ Kình An quản lý, sau khi hắn trưởng thành theo quy định của pháp luật sẽ được trả lại cho Hạ Phi. Hạ Phi không rõ lắm hai phần tài sản này rốt cuộc gồm những cái gì, cũng đã bị Phương Tĩnh chiếm gần hết, nhưng đến cùng đầu dù sao cũng coi như là đồ của nguyên chủ, phải lấy lại.

“… Cứ quyết định như vậy đi, lễ cưới một tháng nữa sẽ tổ chức, từ giờ đến lúc đó chắc là cũng đủ thời gian chuẩn bị.”

Cái gì cái gì cái gì?!!!

Hạ Phi hai mắt trợn trắng.

Hắn chỉ mới ngẩn người có mấy phút, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?! Sao ngay cả thời gian tổ chức cũng đã quyết định luôn rồi?

Giang phu nhân không phát hiện Hạ Phi khác thường, tiếp tục cười nói: “Thời gian vẫn còn sớm, Tiểu Khải dẫn Tiểu Phi lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay cũng đừng về trường, hai đứa tranh thủ nói chuyện với nhau một chút đi.”

Giang Thành Điềm lập tức chen mồm: “Vậy con cũng không về trường, con muốn ở nhà ngủ.”

Giang Trấn không nói hai lời, táng con trai một phát: “Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, cái thằng này mày ngoài ăn với ngủ ra thì còn biết làm gì nữa hả!”

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi: “Phốc.”

Giang Thành Điềm tức giận lườm hắn một cái, quay đầu bước đi.

Giang Thành Duyệt cười cười, cũng đi theo em trai.

Giang Thành Khải nhìn về phía Hạ Phi, dò hỏi: “Vậy chúng ta lên phòng nói chuyện?”

Hạ Phi dùng sức gật đầu, vội vàng kéo Giang Thành Khải chạy như bay.

Giang phu nhân nhìn hai người “tương thân tương ái” đi lên gác, không nhịn được vui mừng nở nụ cười.

Lên lầu hai, Hạ Phi quen cửa quen nẻo lôi Giang thiếu tướng vào phòng ngủ của mình, đóng cửa, khóa lại.

Sau đó hai mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Giang Thành Khải.

Giang Thành Khải bị nhìn đến nổi cả da gà, không nhịn được nói: “Cậu có chuyện muốn nói.”

“Nói thừa” Hạ Phi gật đầu, “Anh thật sự dự định cùng tôi trải qua quãng đời còn lại?”

Giang Thành Khải sửng sốt: “Không được sao?”

Hạ Phi cuống lên: “Nhưng chúng ta hoàn toàn không biết gì về đối phương! Nếu ở chung có thể sẽ cãi nhau, thậm chí là đánh nhau!”

Giang Thành Khải bật cười: “Tôi không nghĩ là cậu đánh được tôi, hơn nữa tôi cũng sẽ không ra tay với cậu, đây không phải là phong cách của tôi.”

Hạ Phi nói: “Không phải anh từng trải qua một thời yêu đương cuồng nhiệt oanh oanh liệt liệt sao?”

Giang Thành Khải nói: “Không có.”

Hạ Phi: “…”

“Được rồi, không trêu cậu nữa,” Giang Thành Khải xoa đầu hắn, “Tạm thời chúng ta cứ thế này đi, nếu như hai năm nữa mà cậu vẫn không thể chấp nhận tôi, đến lúc đó ly hôn cũng không muộn.”

Cao hơn hắn nửa cái đầu thì tự hào lắm à! Xoa xoa cái rắm, cẩn thận xoa đến hói luôn!

Hạ Phi tức giận hất tay y ra, nói: “Là tự anh nói đấy.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Tôi còn có một chuyện muốn nhờ anh.”

Giang Thành Khải kinh ngạc nhíu mày: “Chuyện gì?”

Hạ Phi hít sâu một hơi, nói: “Tôi muốn thôi học.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.