Công Tố Viên Của Tôi

Chương 2097: 2097: Cũng Rất Có Khả Năng Đó




Edit: Mộc Tử Đằng

Thư Dao cuốn tay áo lên, bác sĩ Lâm đo huyết áp cho cô, mười mấy giây sau thì đo xong, bà ấy ghi chép lại số liệu vào hồ sơ.

Bên trong phòng chỉ có bác sĩ Lâm, Thư Dao, Khương Tri Ngật và một cô y tá.

Khương Tri Ngật ngồi xuống cạnh Thư Dao, khoảng cách hai người ngồi kế nhau không tính là gần, nhưng cũng không quá xa, vẻ mặt bác sĩ Lâm ôn hòa, thái độ rất chuyên nghiệp, Thư Dao và Khương Tri Ngật ngồi đối diện thật sự giống như một đôi vợ chồng đến khám thai.

Mặc dù tuổi của bác sĩ Lâm đã hơn 40 tuổi, nhưng cũng là người thường xuyên cùng người nhà đi xem phim để ủng hộ sản phẩm điện ảnh trong nước, bà ấy không xa lạ gì với Khương Tri Ngật, thậm chí còn có cảm tình rất tốt với anh.

Bác sĩ Lâm nhìn vào mắt Thư Dao, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô Thư gần đây cảm thấy thân thể thế nào? Có xuất hiện tình huống gì khác thường không?”

Thư Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khá ổn.”

Bác sĩ Lâm: “Dạ dày có thoải mái không? Có muốn nôn hay không?”

Thư Dao nhớ đến hai ngày trước khi tham gia họp báo ra mắt sản phẩm mới thì thân thể mình có khó chịu, cô khẽ liếc nhìn Khương Tri Ngật một cái, bình tĩnh nói: “Có…thỉnh thoảng bị mấy lần, cũng không quá thường xuyên.”

Giọng nói bác sĩ Lâm nhã nhặn: “Dạ dày không thoải mái trong trường hợp nào? Trước khi ăn hay là sau khi ăn? Hoặc là vào buổi sáng hay buổi tối?”

Thư Dao im lặng hai giây mới nói: “Là…là khi bận rộn làm việc, không ăn sáng hoặc ăn ít, khi đó trong dạ dày không thoải mái lắm, bị trào ngược dạ dày.”

Sắc mặt Khương Tri Ngật vẫn bình tĩnh, không nói gì.

Bác sĩ Lâm gật đầu nói: “Thường xuyên không ăn sáng sao?”

Thư Dao lập tức nói: “Không có! Chỉ là…là tình huống đặc biệt thôi.”

Bác sĩ Lâm cúi đầu ghi chép, tiếp tục nói: “Còn phương diện ăn uống thì sao? Khẩu vị thế nào?”

Giọng nói Thư Dao có hơi nhỏ, nói: “Khẩu vị khá tốt.”

Bác sĩ Lâm: “Một ngày có ăn ba bữa bình thường không?”

Thư Dao: “Hầu như là bình thường.”

Bác sĩ Lâm lại hỏi: “Có đau bụng hay ra huyết đỏ hồng không?”

Khám thai lại hỏi mấy vấn đề này sao? Sắc mặt Thư Dao ửng đỏ, nói: “Không có.”

Bác sĩ Lâm: “Bụng có gì khác thường không?”

Thư Dao: “Thỉnh thoảng tôi cảm thấy bụng căng lên, sờ lên thì có hơi trướng.”

Bác sĩ Lâm nói: “Đó là tình huống bình thường, không cần lo lắng đâu.”

Mặt Thư Dao và Khương Tri Ngật đều luôn giữ vẻ bình tĩnh, chẳng qua là ai thật sự bình tĩnh, ai là giả vờ bình tĩnh chỉ có trong lòng hai người họ biết thôi.”

Bác sĩ Lâm lại hỏi một vài câu hỏi liên quan đến các vấn đề trên cơ thể, Thư Dao trả lời từng câu một, cô luôn cảm thấy lúng túng.

Sau khi tìm hiểu hết tình trạng thân thể căn bản gần đây của cô, bác sĩ Lâm cười nói: “Có thể nghe tim thai được rồi đó.”

Thân thể Thư Dao khẽ run, trên mặt Khương Tri Ngật cũng lộ ra sự kinh ngạc trong nháy mắt.

Hai người tuy đã xem qua các hạng mục cụ thể khi khám thai, nhưng dù sao cũng là lần đầu làm bố làm mẹ nên luôn bỏ sót một vài điểm.

Ví như Thư Dao chưa từng nghĩ tới đứa bé còn nhỏ như vậy đã có nhịp tim rồi.

Thư Dao nằm xuống bàn siêu âm, Khương Tri Ngật ngồi chờ ngoài phòng khám.

Tim Thư Dao đột nhiên đập nhanh hơn, cô điều chỉnh hô hấp lại để cho bản thân mình bình tĩnh.

Cô vén áo len lên để lộ ra cái bụng không mấy thay đổi. Hằng năm Thư Dao luôn tập thể thao, eo cũng luôn giữ ở con số nhỏ, sau khi phát hiện mang thai cộng thêm việc không ăn uống quá độ nên sự thay đổi ở bụng của cô không quá rõ ràng.

Bác sĩ hiểu tình huống nghề nghiệp của Thư Dao, nên bà thấy bình thường.

Y tá mang gel đến nhẹ nhàng bôi lên bụng của cô, sau đó bác sĩ Lâm lấy đầu dò của máy nghe nhịp tim đặt lên bụng Thư Dao, từ từ di chuyển trên bụng cô.

Đột nhiên giữa màn hình vang lên một âm thanh như tiếng vó ngựa, làm Thư Dao sợ hết hồn.

Bác sĩ Lâm ôn hòa nói: “Cô Thư, đã nghe được chưa? Đây là tiếng tim đập của tiểu bảo bảo.”

Thư Dao ngơ ngẩn trong chóc lát, bên tai vẫn còn vươn lại âm thanh xa lạ kia.

Đầu dò của máy nghe tim thai vẫn còn chậm rãi di chuyển trên bụng cô, tìm một vị trí gần tim thai nhất. Tiếng tim đập như tiếng vó ngựa kia thỉnh thoảng rất rõ ràng, đôi lúc lại mơ hồ.

Bịch bịch bịch đâm vào tim Thư Dao, khiến cho cô sinh ra tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt, hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên, trong tim lan ra một cảm giác muốn khóc.

Thư Dao nằm ở đó, từ khi bước vào bệnh viện, đây là lần đầu cô không che giấu tâm tình của mình. Cô kinh ngạc lắng nghe tiếng tim đập vừa có lực lại vừa mạnh mẽ đó, đã không còn ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được suy nghĩ của cô lúc này.

Bác sĩ Lâm nhìn thời gian, rồi nhìn con số trên máy đo tim thai, cười nói: “Nhịp tim của tiểu bảo bảo là 142 nhịp/phút, rất khỏe mạnh.”

Thư Dao mở to mắt nhìn con số trên máy, giọng nói có hơi khàn: “Vâng.”

Kinh nghiệm của bác sĩ Lâm rất phong phú, mặc dù phần lớn bệnh nhân của bà đều là người có tiền,  hoặc là những ngôi sao lớn như Thư Dao, nhưng cho dù là người có tiền hay người nổi tiếng, khi mang thai rồi sẽ không có gì quá khác biệt so với người bình thường, đều là bố mẹ của những sinh mệnh nhỏ chưa chào đời, đều yêu thương và quan tâm đến con mình.

Phản ứng của Thư Dao như vậy trong mắt bà ấy lại rất bình thường. Nhất là thai đầu, rất nhiều người mẹ khi nghe được tim thai đều sẽ kích động đến rơi lệ. Còn Thư Dao, bác sĩ Lâm thậm chí nghĩ rằng cô cũng giống họ, nhưng Thư Dao bây giờ đã rất kiềm nén rồi.

Có lẽ vì cuộc sống và hoàn cảnh công việc khác nhau nên mới thế, bác sĩ Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa.

Bên trong gian phòng rộng lớn, chỉ vang lên tiếng giảng giải ôn hòa của bác sĩ Lâm, cùng với tiếng tim đập của thai nhi. Khương Tri Ngật ngồi ở bên ngoài, sắc mặt anh bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có một sự biến hóa rất nhỏ.

Anh tựa vào vách ngăn, dường như có thể nghe được tiếng tim thai và âm thanh của bác sĩ Lâm.

Anh nghe được bác sĩ Lâm ôn hòa nói: Đây là tiếng tim đập của tiểu bảo bảo. Cũng nghe được đối phương nói nhịp tim của đứa bé là 142 nhịp/phút.

Khương Tri Ngật ngồi yên không nhúc nhích, mấy con số này đã ra tới miệng anh nhưng anh lại không nói ra, cuối cùng đè chặt vào lòng, ghi nhớ thật sâu.

Thư Dao vẫn không nói gì, Khương Tri Ngật không biết cô thế nào. Bên tai anh vang lên từng tiếng tim đập của đứa bé. Loại cảm giác này anh chưa bao giờ tự cảm nhận qua, trường hợp thế này cũng chưa bao giờ trải qua lần nào.

Trong lòng Khương Tri Ngật thậm chí còn trở nên mờ mịt trong nháy mắt, ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh là nội tâm đang dậy sóng.

Anh hơi nắm chặc hai bàn tay lại, bên tai không tự chủ được lại tìm kiếm âm thanh tim thai xa lạ kia.

Rất xa lạ, rất đặc biệt…Chúng khiến anh vui vẻ. Nếu như nói những hành động trước đó của anh dành cho Thư Dao là chịu trách nhiệm với cô và đứa bé, chỉ có một thân phận bên ngoài là bạn trai tin đồn và bố của đứa bé.

Thì giờ khắc này, khi Khương Tri Ngật lần đầu nghe được tiếng tim thai, anh cảm thấy mờ mịt và luống cuống, trong lòng anh chầm chậm nghĩ đến một việc: Đây là con của anh, anh là bố của đứa bé.

Một sinh mệnh còn chưa ra đời, thậm chí chỉ mới là một bào thai vừa thành hình. Bàn tay nhỏ bé, đôi chân cũng nhỏ nhắn, giống như một viên bột nếp sẽ lớn lên, khi đó sẽ mềm giọng gọi anh là bố, muốn anh ôm một cái, hai người họ sẽ rất giống nhau, anh sẽ dạy kiến thức mới cho nó, dẫn nó đi ra ngoài chơi…

Trong đầu Khương Tri Ngật đột nhiên xuất hiện hình ảnh mà hơn hai mươi năm cuộc đời chưa từng nghĩ tới: Vợ chồng yêu thương, con cái quấn quýt bên chân.

Khương Tri Ngật hơi mấp máy môi, anh giơ tay lên xoa xoa mi tâm.



Y tá lau sạch gel trên bụng Thư Dao, sau đó cô ngồi dậy, trên mặt hiếm khi lại lộ ra biểu cảm ngơ ngác.

Bác sĩ Lâm thấy cô và Khương Tri Ngật từ khi bước vào bệnh viện đều giữ được tĩnh táo, nhưng sau khi nghe được tiếng tim thai, cả người như được sống dậy.

Bác sĩ Lâm cười nói: “Có phải cảm thấy rất thần kỳ đúng không?”

Thư Dao gật đầu, cười nói: “Âm thanh đó rất kỳ lạ..”

Cô nhớ lại một chút, nói: “Nó khá giống tiếng xe lửa chạy qua…lại có chỗ giống như tiếng vó ngựa.”

Bác sĩ Lâm ôn hòa nói: “Ừ, là thế này, mỗi một thời kỳ đứa bé sẽ có tiếng tim thai khác nhau. Hiện tại ở giai đoạn này phần lớn đều tương tự như tiếng vó ngựa.”

Thư Dao lễ phép cười một tiếng, sự kích động và cảm động khi nghe được tiếng tim thai đã dần nhạt nhòa đi, cũng có thể tình cảm này đã bị cô áp chế lại trong lòng, không lộ ra bên ngoài.



Thư Dao mặc quần áo tử tế vào rồi xuống giường, y tá cầm áo choàng dài đưa cho cô, Thư Dao nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”

Y tá mỉm cười: “Không có gì.”

Bề ngoài Thư Dao rất bình tĩnh nhưng nội tâm lại như một chiếc xe lửa, đang ầm ầm chạy loạn khắp nơi.

Bước chân Thư Dao nhanh nhẹn đi ra ngoài. Khương Tri Ngật đang nồi đó, sắc mặt vẫn giống như thường ngày, nhưng phản ứng có hơi chậm chạp.

Mãi cho đến khi Thư Dao đứng trước mặt anh, người đàn ông mới nhìn thấy cô. Trong mắt Khương Tri Ngật lóe lên chút phiền muộn và phức tạp, anh đứng dậy, cả người cao ráo, mi mắt hơi rũ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt lộ ra ý cười của người phụ nữ.

“Đo xong rồi?” Khương Tri Ngật hỏi.

Thư Dao gật đầu mấy cái, ngước đầu nhìn anh, môi hơi mấp máy, sự vui mừng như muốn tràn ra khỏi đôi con ngươi xinh đẹp kia.

Cô nhẹ nhàng nói: “Thầy Khương, anh có nghe thấy không?…Tiếng tim đập của tiểu bảo bảo.”

Yết hầu Khương Tri Ngật hơi chuyển động lên xuống, tầm mắt nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Có nghe.”

Đôi mắt xinh đẹp đó lập tức cong thành vầng trăng lưỡi liềm, cô vui vẻ nói: “Có phải rất mới lạ đúng không, rất thú vị?”

Khương Tri Ngật phối hợp nói: “Ừ.”

Qua hai giây, người đàn ông lại bổ sung: “Rất thú vị…rất mới lạ.”

Thư Dao cong môi cười, trong mắt như có hàng ngàn vì tinh tú đang ẩn nấp.

…Rất mê người.

Trong lòng Khương Tri Ngật chợt xuất hiện từ này.



Sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, y tá dẫn họ đi kiểm tra những hạng mục khác.

Thư Dao và Khương Tri Ngật đi sau lưng y tá, vốn cách không xa nhưng nhịp chân của hai người dần dần chậm lại, y tá đi cả đoạn đường mới phát hiện hai ngôi sao lớn không đi theo cô ấy nữa, cô ấy kiềm chế tính tò mò trong lòng lại, chỉ có thể thả chậm bước chân, giữ một khoảng cách không gần không xa với hai người.

Thư Dao giơ tay lên, làm ra hình dáng xe lửa đang chạy, cười nói: “Có giống âm thanh xe lửa chạy không?”

Khương Tri Ngật bước chậm, nhớ lại một chút rồi nói: “Chính xác.”

Nụ cười trên mặt Thư Dao càng tươi hơn, nói: “Tu tu, làm tôi sợ giật cả mình. Thầy Khương, anh có bị dọa không?”

Khương Tri Ngật nói: “Không có.”

Anh chỉ nói dối thôi, lúc tiếng tim đập như âm thanh xe lửa chạy truyền ra từ trong phòng, trong lòng Khương Tri Ngật lúc đó rung động không ít hơn Thư Dao là bao.

Nhưng anh không định nói thật, vì phải giải thích nhiều hơn.

Thư Dao cười híp mắt, trong lòng nghĩ: Thầy Khương quả nhiên là thầy Khương, nội tâm quá mạnh mẽ.

Sự hưng phấn và vui sướng trong lòng Thư Dao không cách nào chia sẻ được, nhưng lại muốn biết Khương Tri Ngật cảm nhận thế nào.

Thư Dao cong mắt nói: “Còn giống cả tiếng vó ngựa nữa, từng nhịp từng nhịp rất có lực đó.”

Khương Tri Ngật phối hợp với bước chân của Thư Dao, nói: “Ừ, rất có lực.”

Thư Dao quay đầu lại, nhìn về phía y tá đang dẫn đường phía trước, giọng nói đột nhiên hạ thấp xuống: “Hy vọng nó là một đứa trẻ khỏe mạnh.”

Âm thanh của cô rất nhỏ, gần như là lời nói mê, không ai nghe được.

Hai người tiếp tục đi sau lưng y tá, đi tới một phòng kiểm tra khác. Khương Tri Ngật dừng bước lại, xoay người nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng giống như lại hàm chứa những ưu tư khác.

“Nó sẽ rất khỏe mạnh,” người đang ông nhàn nhạt nói, “Sẽ bình an khỏe mạnh xuất hiện trên cõi đời này.”

Thư Dao sửng sốt một chút, lúc này mới hiểu anh nói gì.

Môi Thư Dao hơi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói gì, cô thấp giọng vâng một tiếng, đi theo y tá vào phòng.

Khương Tri Ngật đứng ngoài cửa, đứng đó một lúc mới đi vào sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.