Công Tố Viên Của Tôi

Chương 10: Triển lãm đồ Cổ




Tình hình chiến sự ở tiền tuyến còn đang giằng co, trong Đô Thành cũng chưa khôi phục toàn bộ như cũ. Không có cửa hàng vẫn đóng cửa nhưng cửa hàng lương thực lại không có mấy gian khai trương.

Đi ở đường phố như vậy, có một loại cảm giác quạnh quẽ khác biệt.

Lúc Phùng Uyển trở về phủ đã đến ban đêm. Xe ngựa chạy vào, cả sân viện vắng vẻ. Khi Phùng Uyển đi xuống xe ngựa, Phất nhi vội vàng nghênh đón.

Thời điểm qua gian phòng Mi nương và Vũ nương, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười khẽ của các nàng, “Lúc này cũng chưa im lặng?” “Thật là đáng đời.”

Nghe tiếng cười kia, Phùng Uyển khẽ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Phất nhi nói khẽ: “Là Đại công chúa tới, nàng ta đánh Nguyệt nương mười mấy cái bạt tai đấy.” Phùng Uyển làm như hơi giật mình, nàng khẽ giọng hỏi: “Nô tỳ của Nguyệt nương đâu? Bọn họ không bảo vệ chủ tử ư?”

Phất nhi nói: “Nguyệt nương không cho phép bọn họ tiến lên. May là lang chủ trở về, nếu không Nguyệt nương cũng không xuống được sập.”

Phùng Uyển gật đầu, nói: “Thì ra là như vậy.”

Phất nhi cẩn thận nhìn về phía Phùng Uyển, khẽ nói: “Phu nhân, tại sao Đại công chúa nàng tức giận như vậy? Rõ ràng Nguyệt nương cũng không mở miệng, hay là Đại công chúa biết thân phận Nguyệt nương nên ra tay.” Trong giọng nói mang theo sự thăm dò.

Phùng Uyển lắc đầu, “Ta cũng không biết.” Phu nhân không biết ư? Phất nhi nhìn chằm chằm Phùng Uyển một cái, đôi mắt lóe sáng.

Như là cảm thấy ánh mắt hoài nghi của Phất nhi phía sau, Phùng Uyển cười cười. Ngày đó lúc nàng mượn tay đám quý nữ dạy dỗ Nguyệt nương và lão mụ tử kia, quả thật nghĩ tới Đại công chúa. Nàng tin rằng, mình dần mất đi địa vị trong mắt Triệu Tuấn, Nguyệt nương sẽ thay đời mình trở thành cái đinh trong mắt Đại công chúa.

Lúc này, Đại công chúa thoát khỏi cấm bế, dù là tương lai chưa rõ cũng có tâm tư chạy đến Triệu phủ để giương oai.

Cũng tốt, cuối cùng cũng thanh tịnh một chút.

Phùng Uyển cất bước đi vào.

Gần tới giờ Tý, Triệu Tuấn trở về phủ. Y vừa về phủ liền vội vàng chạy tới gian phòng Nguyệt nương. Hiện tại y nhiều thê thiếp như vậy, Nguyệt nương coi như là hợp tâm ý nhất, người đẹp lại dịu dàng như bóp ra nước. Mỗi lần đối diện ánh mắt ả ngưỡng mộ thực sự coi mình là trời, Triệu Tuấn liền cảm thấy đắc chí vừa lòng và cũng cảm thấy điều không vừa lòng ở ban ngày trong triều cũng tan đi hơn nửa.

Lúc ban ngày, y kịp thời chạy về, ngăn Đại công chúa đánh Nguyệt nương tàn nhẫn, thật vất vả đưa Đại công chúa về trong trung lại bị bạn đồng sự kéo lại. Hiện tại trở về, y đã lập tức tới gặp Nguyệt nương.

Triệu Tuấn vừa đến, tiếng Nguyệt nương nức nở quanh quẩn ở trong sân. Nghe tiếng khóc này như chứa đựng đau khổ và uất ức, Phùng Uyển thoáng ngơ ngác. Ở đời trước, mình hết lần này đến lần khác bị Đại công chúa vả tát bắt nạt, dường như cũng chỉ có thể tựa vào trong ngực Triệu Tuấn rơi lệ như vậy. Rõ ràng có rất nhiều biện pháp nhưng nàng cũng thế, cũng không thể làm không thể dùng.

Dù cho chịu đựng khóc nức nở như vậy cũng phải để ý Triệu Tuấn bực bội, phải chú ý sắc mặt của y, cố gắng hết mức thời điểm y không có ở nhà mà phiền muộn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng Uyển từ từ cười một tiếng.

Thoáng một cái đã là mấy ngày trôi qua.

Mấy ngày qua, Triệu Tuấn hết sức bận rộn, chuyện hòa thân cũng bị đề cập đến. Theo sứ giả phái đi, ngay cả Phùng Uyển cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương.

Trong tình huống này, Đại công chúa đến càng siêng năng hơn rồi. Chẳng qua hai ngày nay đều ở cùng với Triệu Tuấn, dường như nói chuyện với y thì có thể khiến cho ả từ khẩn trương bất an được giải tỏa ra rồi.

Lúc Đại công chúa đến, chúng tỳ thiếp tự động lẩn tránh, cứ cho là như vậy thì Nguyệt nương vẫn bị Đại công chúa cố ý gọi lên, tìm sai lầm phạt quỳ một lần. Về phần Phùng Uyển, vào ban ngày nàng luôn không ở trong phủ nên cũng chưa từng chạm mặt Đại công chúa.

Lúc này, Vệ Tử Dương cũng bận. Trên thực tế, sau khi chàng trở về từ chiến trường cũng chưa từng rảnh rỗi. Chàng đem tám mươi nghìn thân binh trú đóng ở ngoài thành, mỗi ngày đều đưa bọn họ đi huấn luyện. Phùng Uyển còn biết chuyện, lúc này bọn trộm cướp bốn phía Đô Thành bị một nhóm người quét sạch chính là Vệ Tử Dương làm.

Thực tế thì ngay cả Phùng Uyển đến phủ chàng tìm, phần lớn đều là không gặp được.

Hai mươi ngày trôi qua.

Có lẽ hẳn là sứ giả bên kia sắp có tin tức chăng?

Ban đêm một ngày nọ, xe ngựa Phùng Uyển tiếp tục vững vàng chạy vào Triệu phủ.

Xe ngựa vừa mới dừng lại, Phùng Uyển liền ngạc nhiên hỏi nhỏ, nói: “Hình như rất an tĩnh nhỉ?”

Giọng nói của Ngự phu cũng hạ tới rất nhỏ, “Phu nhân, có người đang chờ Người xuống xe đó.”

Có người chờ ta xuống xe?

Phùng Uyển thu hồi suy nghĩ, thong thả ung dung vén rèm xe lên rồi đi xuống.

Vừa đi xuống xe ngựa, Phùng Uyển liền đối diện chừng mười cặp ánh mắt nhìn chăm chú.

Phùng Uyển lẳng lặng đón nhìn. Trong lúc tầm mắt của nàng đón nhìn, chúng tỳ thiếp tránh né ra sau theo bản năng.

Phùng Uyển cất bước đến gần.

Mới vừa đi ra mấy bước, chỉ thấy hai người đi ra khỏi thư phòng Triệu Tuấn. Hai người này một người là thái giám, một người là cung tỳ. Nhìn bọn họ, Phùng Uyển kinh ngạc thầm nghĩ: Đại công chúa vẫn chưa đi sao?

Lúc này, cửa thư phòng nặng nề mở ra. Triệu Tuấn đi ra, đi theo sau lưng y là Đại công chúa mặc bộ quần áo người Hồ.

Thấy Phùng Uyển, sắc mặt Triệu Tuấn có chút quái lạ, y sải bước lao ra, trong nháy mắt đã đi tới trước người Phùng Uyển.

Đột nhiên dừng bước, Triệu Tuấn nhìn xoáy vào Phùng Uyển, ánh mắt có chút lạnh lùng, có chút buồn rầu, cũng có chút kỳ quái khó nói.

Đại công chúa cũng đi tới phía sau Triệu Tuấn.

Mỗi một thứ đều không giống với trước kia nữa, Đại công chúa lẳng lặng đứng ở một bên, cũng là ánh mắt quái dị nhìn nàng, gần như muốn nhìn nàng rõ hơn bình thường.

Thấy Phùng Uyển im lặng nhìn mình, Triệu Tuấn cười khẩy mở miệng, “A Uyển thật bản lĩnh.”

Cũng không gọi nàng là Uyển nương nữa rồi hả? Phùng Uyển ngước mắt nhìn y, im lặng đứng trong gió, im lặng chờ y nói tiếp.

Lúc này, tiếng Đại công chúa chế giễu truyền đến, “Không trách được Triệu phu nhân ngày ngày chạy ra ngoài, hóa ra chí hướng không hề nhỏ.”

Phùng Uyển ngước mắt, không hiểu nhìn về phía Đại công chúa. Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Đại công chúa, Phùng Uyển cũng không muốn gây chuyện liền khẽ nhún chào, dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

Làm như vậy, thái độ của nàng cũng trấn tĩnh chút ít.

Đại công chúa hừ mạnh, lời nói lạnh nhạt, nói: “Thật sự bản công chúa còn nhìn không ra, hóa ra một tiện phụ nho nhỏ trong nhà mà là một nhân vật lớn.” Lúc ả đang nói đến “Tiện phụ nho nhỏ trong nhà”, Triệu Tuấn không nhịn được quay đầu lại nhìn xoáy ả một cái, trong vẻ mặt có bất mãn mơ hồ.

Bất kể nói thế nào, Phùng Uyển là thê thất của y, Đại công chúa kia nói bóng nói gió, không phải là nói y không có bản lĩnh, không có tiếng tăm sao?

Phùng Uyển vẫn không hiểu. Sau khi nàng làm bộ dáng khoanh tay nghe dạy bảo với Đại công chúa, hai mắt óng nước xinh đẹp không hiểu nhìn về phía Triệu Tuấn.

Triệu Tuấn sa sầm mặt, kéo cánh tay Phùng Uyển rồi quát khẽ: “Đi theo ta.” Dứt lời, vội vàng kéo nàng đi tới thư phòng.

Phùng Uyển bị y kéo lảo đảo một cái, vội vàng tăng nhanh bước chân.

Đại công chúa đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng hai người vội vàng rời đi, khóe miệng vừa nhoẻn lên nụ cười khẩy. Nhưng tại sao khi đôi mắt nhìn chằm chằm hai người kia nắm tay nhau, thế nào cũng cười không nổi rồi.

Nguyệt nương vẫn ngoan ngoãn đứng ở trong góc nhỏ, nhìn thấy bộ dáng kia của Đại công chúa, ả nhanh chóng cúi đầu. Ở cách đó không xa, Phất nhi cũng đồng thời cúi đầu.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng mạnh.

Triệu Tuấn đẩy Phùng Uyển vào trong phòng liền vọt tới ngồi xuống bàn trà, tự rót ình một chén rượu và uống ực vài ngụm.

Trong tiếng ực ực nuốt xuống, y đem chén để mạnh xuống bàn trà. “Cộc”, một tiếng vang thật lớn truyền đến, nếu là người khác, không thể không bị làm cho giật mình một cái. Nhưng Phùng Uyển chỉ lẳng lặng nhìn y, trong vẻ mặt là sự bình thản như cũ.

Nhìn Phùng Uyển như vậy, Triệu Tuấn tức giận không thể đánh một cái, y sa sầm mặt quát lên: “Được, rất là được. Một vị phụ nhân bản lĩnh lớn như vậy, thật đúng là khiến trượng phu ta đây không thể xem thường.”

Y vụt đứng lên, trợn trừng nhìn thẳng Phùng Uyển, lạnh lùng nói: “Cô một phụ nhân làm ra bực này danh tiếng, là muốn làm quan hả, hay là một vương hầu giàu có?”

Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn hướng y. Dưới ngọn đèn dầu, đôi tròng mắt đen nhánh của nàng lộ ra sự tĩnh lặng, “Phu chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Tuấn lui về phía sau một bước, ngã ngồi ở bàn trà. Giờ phút này gần như sự oán giận, bất mãn, bực tức nặng nề trên khuôn mặt y đều biến mất, còn sót lại chỉ có sự mất mát và phức tạp nói không lên lời.

Một lúc lâu sau, Triệu Tuấn mới trầm giọng nói: “Tiên Ti đồng ý sẽ lui về phía sau, Bệ hạ muốn quét sạch biên cảnh, giao trách nhiệm cho Vệ Tử Dương xuất binh.”

Y ngẩng đầu lên, lạnh lùng mang theo sự tức giận nhìn chằm chằm Phùng Uyển, nói: “Vệ Tử Dương tiến cử với Bệ hạ, muốn cô làm phụ tá của y, theo y cùng xuất chinh.” Da thịt trên mặt Triệu Tuấn giật mấy cái, y nghiến răng nghiến lợi trợn trừng Phùng Uyển, nói: “Y nói, y từng trò chuyện vài lần với cô, còn nói tuy cô là phụ nhân nhưng kiến thức khác người thường, lại hiểu sơ lược chuyện nhà binh, có thể trợ giúp.”

Giọng nói trầm lắng của Triệu Tuấn vang lên trong phòng, không đợi y nói xong, Phùng Uyển đã ngây dại, sợ hãi.

Vệ Tử Dương tiến cử mình với Bệ hạ? Mình là một phụ nhân, thế mà chàng lại tiến cử mình?

Thật ra thì Phùng Uyển cũng biết, lúc này trong người Hồ vốn có phụ nhân làm tướng. Nói khác đi, người Hồ nước nhỏ, ngay cả ở Trần quốc, địa vị phụ nhân cũng vẫn cao hơn ở đất Tấn mà nàng biết.

Lời này của Vệ Tử Dương, chàng nói ra cũng không hoang đường, Bệ hạ nghe thấy cũng không hoang đường.

Thực sự cảm thấy khó thể tưởng tượng nổi chỉ có Phùng Uyển, còn có Triệu Tuấn đã quen tính cách Phùng Uyển im lặng an phận thủ thường.

Mặt Triệu Tuấn xanh lại, căm hận trừng Phùng Uyển.

Tất nhiên Phùng Uyển biết sự căm hận của y từ đâu mà đến. Hai lần y ở trước mặt Thái tử và Bệ hạ chứng tỏ tài năng quân sự của y, nhưng lại mấy lần khiến cho người ta cảm thấy, Triệu Tuấn y tài cao thì cao vậy nhưng luôn luôn có điểm giả dối, luôn luôn có chỗ bất thường.

Hiện tại thì tốt rồi, Vệ Tử Dương để cho người trong thiên hạ đều biết, thê tử của Triệu Tuấn y là một người hiểu chiến sự. Đây không phải chính là công khai cho người trong thiên hạ, hai lần hiến kế khiến cho Triệu Tuấn nổi danh thực sự là công lao phu nhân của y?

Triệu Tuấn còn đang lạnh lùng trợn trừng Phùng Uyển, chờ câu trả lời của nàng.

Tai Phùng Uyển cũng đang phát ra tiếng ù ù, lòng bàn tay vừa ẩm ướt vừa trơn, trong khoảng thời gian ngắn cũng ngây người giật mình, không biết nói gì cho phải.

Sâu xa trong ý thức của nàng cũng không nghĩ tới, có một ngày mình có thể đứng trước người đời, có thể cùng phân cao thấp giống như trượng phu.

Ngày đó, lúc Vệ Tử Dương nói với nàng, chàng sẽ tìm cách; nàng thật sự không nghĩ tới, chàng sẽ nghĩ ra biện pháp này.

… Chỉ trong một nháy mắt, thế mà nàng được đưa lên trước mắt người đời.

Triệu Tuấn nhìn chằm chằm bộ dáng tinh thần hoảng hốt kia của Phùng Uyển, trong lòng tức giận, y nghiến răng nghiến lợi gào thét lên: “**, **!” Vừa quát, y vừa đập thật mạnh lên bàn trà.

Toàn bộ trong thư phòng chỉ có tiếng y thở dốc truyền đến.

Nghe tếng thở dốc kia càng lúc càng gần, Phùng Uyển muốn lui ra theo bản năng, muốn tránh thoát.

Nhưng mà nàng không có khả năng làm được như vậy.

Phùng Uyển dứt khoát ngẩng đầu lên, lúc Triệu Tuấn đang giơ tay phải lên, cái bạt tai này sẽ vả lên trên mặt nàng, giọng nói lạnh lùng của Phùng Uyển truyền đến, “Phu chủ, ngày mai Bệ hạ có thể sẽ cho gọi không?” Nàng nhìn xoáy vào Triệu Tuấn đang do dự, lời khẽ khàng nhỏ nhẹ nói: “Phu chủ, cẩn thận tay của chàng.”

Nghe giọng nói nàng nhỏ nhẹ, nhìn tư thái nàng ung dung, tay Triệu Tuấn giương ở giữa không trung liền vô lực khựng lại tại chỗ.

Bây giờ không thể đụng vào nàng, không thể đụng vào nàng… Đánh mặt của nàng sẽ lưu lại dấu vết khiến cho Bệ hạ thấy cực kỳ không ổn. Đánh chỗ khác, nếu nàng mượn cớ không vào trong cung, người gặp khó khăn cũng là y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.