Công Lược Trái Tim

Chương 45: Mộc Thất, Mộc Thất (1)




Cả người Cung Âu bị cô ôm vào lòng, bỗng nhiên, hắn cậy mạnh đẩy cô ra, ngồi ở đó, âm trầm hô

lên: “Cút ngay! Cút ngay! Em cút ngay cho tôi!”

Thời Tiểu Niệm bị đẩy té vào bụi cỏ ẩm ướt thật mạnh, mưa to hung hăng đánh lên người hắn.

Cung Âu ngồi trong bụi cỏ, đôi mắt đen gần như oán hận nhìn cô: “Đi! Tôi muốn em đi!”

Lại là bởi vì tai nạn xe mà tinh thần mất đi khống chế sao? ം Thời Tiểu Niệm nhịn đau đến trước mặt Cung Au, chạm vào tay hắn.

Cung Âu hất cô ra, trong mắt tràn đầy oán hận nhìn cô: “Cút!”

“Cung Âu, em là Thời Tiểu Niệm, không sao rồi, trở về với em có được không?” Thời Tiểu Niệm

a cố gắng ôn nhu nói.

Cả người Cung Âu bị cô ôm vào lòng, bỗng nhiên, hắn cậy mạnh đẩy cô ra, ngồi ở đó, âm trầm hô

lên: “Cút ngay! Cút ngay! Em cút ngay cho tôi!”

Thời Tiểu Niệm bị đẩy té vào bụi cỏ ẩm ướt thật mạnh, mưa to hung hăng đánh lên người hắn.

Cung Âu ngồi trong bụi cỏ, đôi mắt đen gần như oán hận nhìn cô: “Đi! Tôi muốn em đi!”

Lại là bởi vì tai nạn xe mà tinh thần mất đi khống chế sao? ം Thời Tiểu Niệm nhịn đau đến trước mặt Cung Au, chạm vào tay hắn.

Cung Âu hất cô ra, trong mắt tràn đầy oán hận nhìn cô: “Cút!”

“Cung Âu, em là Thời Tiểu Niệm, không sao rồi, trở về với em có được không?” Thời Tiểu Niệm

a cố gắng ôn nhu nói.

Cả người Cung Âu bị cô ôm vào lòng, bỗng nhiên, hắn cậy mạnh đẩy cô ra, ngồi ở đó, âm trầm hô

lên: “Cút ngay! Cút ngay! Em cút ngay cho tôi!”

Thời Tiểu Niệm bị đẩy té vào bụi cỏ ẩm ướt thật mạnh, mưa to hung hăng đánh lên người hắn.

Cung Âu ngồi trong bụi cỏ, đôi mắt đen gần như oán hận nhìn cô: “Đi! Tôi muốn em đi!”

Lại là bởi vì tai nạn xe mà tinh thần mất đi khống chế sao? ം Thời Tiểu Niệm nhịn đau đến trước mặt Cung Au, chạm vào tay hắn.

Cung Âu hất cô ra, trong mắt tràn đầy oán hận nhìn cô: “Cút!”

“Cung Âu, em là Thời Tiểu Niệm, không sao rồi, trở về với em có được không?” Thời Tiểu Niệm

a cố gắng ôn nhu nói.

Thời Tiểu Niệm lại bị đẩy tê liệt ngồi dưới đất, cô ngơ ngác nhìn hắn, trời tối, bỗng nhiên cô thấy một ống tay áo của Cung Âu bị rạch ra, trên cánh tay đầy máu, là vết dao cắt...

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, thu mình lại, hai mắt âm trầm nhìn bụi cỏ, trong mắt xuất hiện một loại sợ hãi, môi mỏng hơi run.

Giống như lần đó ở lâu đài đế quốc vậy.

Không, còn mãnh liệt hơn nữa.

Lần kia, ít nhất hắn không có tự làm mình bị thương.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, phát hiện trong tay hắn còn cầm một con dao nhỏ, là con dao nằm trong móc chìa khóa xe.

Trời mờ tối, ánh sáng lạnh nhấp nhoáng.

Thời Tiểu Niệm biết được hắn đang muốn làm gì, lập tức nhào qua cướp dao, không để ý gì cả mà cướp.

Cung Âu đẩy tay một cái, con dao rạch lên tay cô một vết không dài không ngắn, Thời Tiểu Niệm đau đớn kêu lên: “A....”

“...”

Cung Âu rũ mắt nhìn cô, sắc mặt cứng đờ, dao trên tay rơi vào trong bụi cỏ.

Hắn nhìn cô không nói gì, ngay sau đó, hắn lấy tay che mặt mình lại, giống như không muốn cho cô thấy mặt mình vậy.

“Cung Âu, Cung Âu, anh nghe em nói.” Thời Tiểu Niệm không để ý vết thương trên tay, cầm tay hắn lại, ngưng mắt nhìn sâu vào trong mắt hắn, ôn nhu nói: “Không sao, lần trước em đã nói với anh, tất cả đều đã qua, anh đừng nhớ lại chuyện cũ nữa. Anh trai của anh lỡ hẹn với anh, nhưng mà em không có, không phải em đã đến rồi sao?”

“...”

Cung Âu nghiêng mặt đi, đẩy cô: “Đi ra.”

Tinh thần của hắn không bất ổn như lúc nãy, nhưng vẫn kháng cự cô đến gần, mỗi một ngón tay của hắn đều đang run sợ.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn như vậy, chân mày nhíu lại thật chặt, nhớ lại cách giải quyết lần trước ở lâu đài đế quốc, cô lại đi lên lần nữa, quỳ xuống đất, đưa tay vòng qua thân thể, ôm lấy hắn.

“Ầm...”

Cung Âu đẩy cô ra.

Thời Tiểu Niệm lại tiến lên, ôm lấy hắn lần nữa, cũng không để ý vết thương trên cánh tay bị mưa đánh xuống đau rát, quật cường ôm lấy hắn.

“Ầm....”

Cung Âu lại đẩy ra lần nữa.

Thời Tiểu Niệm bị đẩy ngã xuống đồng cỏ, cả ngày hôm nay bị dày vò lên xuống, sức lực trên người cô đã không còn bao nhiêu, cô cố hết sức lại bò dậy lần nữa, trở lại bên người Cung Âu, đưa tay ôm lấy hắn.

Cái ôm này cố chấp bao nhiêu, chỉ có chính cô biết.

“Ầm....”

Cung Âu một lần lại một lần không ngừng đẩy cô ra.

Thời Tiểu Niệm đã quên mình bị đẩy bao nhiêu lần, cô một lần lại một lần từ trong bụi cỏ ẩm ướt cố bò dậy, lại lần nữa trở lại bên cạnh hắn.

Cô mệt đến không còn sức lực hô hấp nữa.

Rốt cuộc Cung Âu không đẩy cô ra nữa, mặc cho cô ôm.

Thà nói là hắn để cho cô ôm, không bằng nói là hắn để cho cô dựa vào.

Thời Tiểu Niệm quỳ xuống đất, đôi tay đặt lên bả vai của Cung Âu, cả người cơ hồ đều dựa vào hắn.

“...”

Cung Âu trầm mặc ngồi ở chỗ đó, cả người ngồi trong ngực cô dần dần yên tĩnh lại, thân thể không còn run rẩy như lúc trước, đầu từ từ dựa vào ngực cô.

Thân thể cả hai người đều ướt đẫm.

Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy mỗi lần cô ở cùng Cung Âu đều phải làm cho cả người chồng chất vết thương, cuộc sống trải qua làm cho lòng người vô cùng chấn động.

Cô ôm hắn, mưa to không ngừng đánh lên người cả hai.

Bỗng nhiên, cô nghe được giọng nói của Cung Âu vang lên: “Không phải em không cần tôi nữa sao?”

Giọng nói của hắn lạnh lùng.

Thời Tiểu Niệm quỳ dưới đất, nghe hắn nói như vậy, không khỏi nhỏ giọng trả lời: “Em nói không cần anh hồi nào, em nói xem anh là rác rưởi hồi nào, em nói không yêu anh hồi nào?”

Cô rất mệt mỏi, giọng nói cũng chậm chạp.

Nhưng ngay sau đó, cô lại bị Cung Âu hung hăng đẩy ra.

“Ầm....”

Lại đẩy.

Hôm nay hắn không ưa cô như vậy sao?

Thời Tiểu Niệm lại lần nữa ngã xuống đất, vừa đau vừa mệt, hoàn toàn không đứng dậy nổi.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, đôi mắt đen hung tợn nhìn cô, giống như dã thú nhìn con mồi của mình lom lom vậy, ngay cả đôi mắt cũng đỏ lên: “Em nói cái gì? Nói không yêu tôi hồi nào là có ý gì?”

Hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.

“...”

Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, ngạc nhiên nhìn hắn, xem ra tinh thần của hắn vẫn chưa tan vỡ hoàn toàn, còn biết hỏi ngược lại cô.

“Nói đi! Em nói vậy là có ý gì?”

Cung Âu trợn mắt nhìn cô hét, gân xanh bắt đầu nổi lên trên mặt.

Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của hắn hù dọa, yếu ớt nói: “Thì là ý trên mặt chữ đó.”

“Nói rõ ràng đi!”

Cung Âu trợn mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia giống như hận không thể xé nát cô ra ăn vậy.

“....”

Thời Tiểu Niệm sợ hãi nhìn ánh mắt của hắn, cả người ngồi dưới đất từ từ di chuyển ra xa.

Bộ dạng của hắn như vậy cô còn dám nói sao?

“Nói đi!” Cung Âu nhào về phía cô, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, lóe lên ánh sáng hung ác, hai đầu gối quỳ xuống đất trước mặt cô, bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay cô thật chặt, giống như hận không thể bóp gãy vậy.

Thân thể Thời Tiểu Niệm ngã về phía sau, sợ hãi nhìn hắn, trên cánh tay của hắn đầy máu.

Hình ảnh máu tanh mà bạo lực.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, tin tưởng một giây tiếp theo hắn sẽ bóp chết cô không chút nghi ngờ.

“Nói đi! Cái gì gọi là nói không yêu tôi hồi nào?” Cung Âu hô lên, đôi mắt đen tợn to nhìn cô.

Cổ tay Thời Tiểu Niệm bị hắn nắm đau, yếu ớt nói: “Thì.... thì là em yêu anh, em yêu anh....”

Ý trên mặt chữ rất khó hiểu sao?

Tại sao lại giận dữ nhìn cô như vậy?

Cô có thể không nói sao?

“...”

Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu hơi ngưng lại, nhìn cô kinh ngạc đến ngây người, bàn tay thon dài buông lỏng một chút, Thời Tiểu Niệm vừa được thả ra, xoay người muốn chạy trốn.

Cung Âu kéo cô trở về: “Chạy cái gì?”

“Ánh mắt của anh làm cho em muốn chạy trốn.”

Cô thành thật nói.

Ánh mắt của anh nói cho cô biết, nếu cô không chạy thì xong rồi, cô nhất định phải chết.

“Không cho phép chạy!” Bỗng Nhiên Cung Âu hung hăng đẩy cô ngã xuống trong bụi cỏ, hai tay đè bả vai cô lại, nhìn cô chằm chằm: “Em lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa!”

Thời Tiểu Niệm bị đẩy té xuống đất, bụi cỏ đã sớm bị nước mưa ướt, giờ phút này bùn đất văng lên mặt cô, chật vật vô cùng.

“Ánh mắt của anh làm em muốn chạy.”

Cô nhìn gương mặt tràn đầy hung ác trên đầu yếu ớt lặp lại.

“Câu trước nữa!”

“...”

Câu trước nữa, câu trước nữa cô nói cái gì?

Thời Tiểu Niệm ngẩn người, dò xét hỏi: “Là em yêu anh sao?”

“Em đang gạt anh!” Cung Âu trừng mắt nhìn cô.

“Em không có lừa gạt anh.... Ngô.”

Lời còn chưa dứt, mặt của Cung Âu đột nhiên ép đến gần cô, điên cuồng hôn môi cô, đè cô lên bụi cỏ ẩm ướt.

Thời Tiểu Niệm nằm ở đó, cả người dính đầy bùn, ánh mắt trợn to, không thể tin nhìn gương mặt gần ngay trước mắt.

Cung Âu không thể ý gì cả cạy môi cô ra, ngọn lửa điên cuồng tiến vào, cuốn hết tất cả ngọt lành trong miệng cô, hôn cô đến ngay cả hô hấp cũng không thể điều chỉnh.

“Ngô.... ừ....”

Thời Tiểu Niệm muốn đẩy hắn, nhưng đẩy không ra, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Cung Âu hôn cô không có chút kỹ xảo gì cả, vừa gặm vừa cắn môi cô, Thời Tiểu Niệm đau đến nhíu mày.

Mưa to rơi xuống không ngừng, hung hăng nện lên lưng Cung Âu.

Anh giống như không cảm giác được đau đớn vậy, trước mắt chỉ có con mồi của mình, chỉ có thức ăn ngon của mình, anh phải nuốt hết tất cả món ăn ngon vào bụng, lấp đầy dạ dày của mình.

“Ai đang ở đó?”

Bỗng nhiên một giọng nói truyền tới.

Ngay sau đó ánh đèn pin chiếu về phía bọn họ, Cung Âu đè Thời Tiểu Niệm, không vui bị người cắt đứt, ánh mắt đỏ ngầu quay đầu nhìn đối phương.

Thời Tiểu Niệm lấy tay che mặt mình lại, loáng thoáng thấy một người cảnh sát mặc áo mưa trong suốt đứng đó, hoảng sợ nhìn bọn họ.

Thời Tiểu Niệm mượn ánh sáng đèn pin nhìn mình và Cung Âu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.