Công Lược Trái Tim

Chương 33: Sự thật chưa biết (10)




Lương Tưởng Huân bởi vì suốt cuộc đối thoại, luôn đưa lưng về phía phòng nên không hề hay biết, Diệp Chi Sinh đã có mặt trong phòng được một lúc lâu, đến khi cô kết thúc cuộc gọi, xoay người trở lại, nhìn thấy Diệp Chi Sinh đang không một tiếng động, cúi đầu phê duyệt văn kiện trên bàn, ở dưới đáy lòng không nhịn được khẽ run lên.

Thật ra, trong hơn hai năm này, cô vẫn thường nhìn thấy Diệp Chi Sinh xuất hiện trên các trang bìa báo tin tức, hoặc trên kênh tivi phỏng vấn doanh nhân thành đạt, những lúc đó, cô chỉ để ý nghe một chút rồi cho qua.

Nhưng hiện tại, người ngồi ở bàn làm việc cách cô không đến bốn mét, là Diệp Chi Sinh một thân trầm ổn tĩnh đạm, đang tập trung nghiêm túc làm việc, dù là cúi đầu không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một loại khí chất thanh lãnh, cao quý hơn người từ nơi anh.

Trong lúc cô còn đang sửng sờ, ngây người quan sát, thì Diệp Chi Sinh vốn tập trung chuyên chú nhìn văn kiện, giống như cảm giác được điều gì, liền hơi ngẩng đầu, nhấc mi mắt lên, tầm mắt vừa vặn tiếp xúc mắt cô.

Lương Tưởng Huân bất ngờ mặt đối mặt với Diệp Chi Sinh, đầu óc nhất thời có chút trống rỗng, thân thể giống như bị người điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích, đến tròng mắt đen nhánh cũng không có động đậy.

Vài giây sau đó, cảm giác được nhịp tim đập loạn không theo trật tự, còn có chút hốt hoảng, lực đạo nơi bàn tay cô liền gia tăng nhiều sức bóp chặt, thẳng đến khi cảm giác được đau rát truyền đến, cô liền nhanh nhất có thể, điều chỉnh tốt cảm xúc, phục hồi lại dáng vẻ ban đầu, tận lực làm cho ngữ khí thật vững vàng, hơi khom người cúi đầu, lễ phép chào hỏi.

“Tổng giám đốc Diệp, chào ngài.”

Nghe giọng nói của Lương Tưởng Huân vang lên, mi tâm của Diệp Chi Sinh hơi nhăn lại, thoạt nhìn không biết là đang biểu tình cái gì?

Vài giây sau, liền lờ đi như không nghe thấy, cô đang dùng ngữ điệu khách khí chào hỏi, ánh mắt của anh, không nóng không lạnh bay qua khỏi người cô, sau đó cầm văn kiện vừa phê duyệt xong đặt sang một bên, tiếp đến đưa tay ấn một số trên điện thoại bàn, nói vào đó: “Mang bảng thống kê của phòng tài vụ tới đây cho tôi.” Sau khi nói xong, lại rũ mi mắt xuống, tiếp tục tập trung tinh thần vào công việc.

Diệp Chi Sinh quả thật là rất chán ghét mình, ngay cả đến nhìn còn không muốn nhìn, niếu đã chán ghét như thế, sao anh ta lại còn muốn mình tới đây làm gì chứ? Thư ký Mạc thì vừa xoay lưng một cái, đã không nhìn thấy đâu nữa, anh ta lại không chịu mở miệng nói chuyện với mình, vậy bản văn kiện tóm tắc sơ lượt về phần phiên dịch, ai là người nói với mình đây?

Diệp Chi Sinh, anh thật ra muốn tôi thế nào, mới bằng lòng buông tha?

Lương Tưởng Huân bất mãn cắn nhẹ môi dưới, cố gắng bỏ qua những suy nghĩ đó, khẽ hít vào một ngụm khí lớn, đè ép khó chịu xuống đáy lòng, rồi cũng không nói thêm lời nào.

Thư ký Mạc lần nữa đẩy cửa, mang cà phê nóng đặt lên trên bàn làm việc của Diệp Chi Sinh, rồi lấy tập văn kiện lật ra, nhẹ giọng nói: “Giám đốc Diệp, bảng thống kê của bộ phận tài vụ ngài cần đây.”

Diệp Chi Sinh “Ừ” một tiếng, đưa tay cầm phần văn kiện nhìn qua, chỉ vài giây sau, sắc mặt liền trở nên khó coi, anh xoay ghế qua laptop, các ngón tay linh hoạt gõ gõ điều đặn trên bàn phím tìm kiếm thứ gì, sau đó tức giận ném tập văn kiện xuống chỗ trống trên bàn, phát ra một tiếng "Phịch" nặng nề, ngữ khí lộ rõ tức giận.

“Cô ra ngoài gọi trưởng phòng tài vụ, và người chịu trách nhiệm lên bảng thống kê này, hai người bọn họ lập tức tới đây.”

Lương Tưởng Huân vốn không liên quan tới chuyện trong công ty, cũng bị ngữ khí của anh doạ cho run sợ. Không tới hai phút, trưởng phòng tài vụ, và người chịu trách nhiệm lên bảng thống kê, liền đã có mặt trong phòng làm việc của Diệp Chi Sinh, cô sau một hồi nghe Diệp Chi Sinh lớn tiếng mắng hai người họ, mới biết ra, bởi vì sơ xuất của hai người họ thống kê con số không chính xác, mà hại trung tâm thương mại ở Triều Dương tổn thất một khoảng tiền khá lớn, hai người bọn họ, người nào người nấy mặt trắng mặt xanh, đến không còn chút huyết sắc, bị anh nổi nóng quát mắng chỉ biết cúi thấp đầu, sợ hãi nói xin lỗi.

“Ting tong ting…”

Điện thoại của Lương Tưởng Huân vang lên một hồi chuông báo tin nhắn, tuy là không lớn tới mức có thể ảnh hưởng mọi người xung quanh, nhưng Diệp Chi Sinh là sau khi nghe tiếng chuông báo của cô vang lên, lời đang nói ra với hai người kia chợt ngừng lại, liếc mắt nhìn tới điện thoại trên tay cô.

Là Hà Nghinh Phong gửi tin nhắn trên QQ cho cô, hỏi cô làm việc xong chưa? Cô sau khi trả lời cho Hà Nghinh Phong biết cô đang đi gặp khách hàng, không có ở Hồng Kông, rồi chỉnh sang chế độ im lặng, ngẩng đầu lên mới thấy cả bốn người điều nhìn về mình, khiến cô có chút lúng túng, hơi ngập ngừng nói. “Thật xin lỗi.”

Diệp Chi Sinh thờ ơ thu về tầm mắt, dùng ánh mắt bức người trừng lên nhìn hai người trước mặt, rồi không muốn tiếp tục dây dưa thêm, anh sau khi phun ra một câu: “Ngày mai hai người không cần tới đây làm việc nữa.”

Rồi mặc kệ cho hai người bọn họ hốt hoảng nói xin lỗi, van cầu anh được ở lại, anh một chút cũng không muốn nghe, trực tiếp đá ghế ra phía sau, đứng bật dậy, bước vào trong phòng nghỉ ngơi, thẳng đến tollet rửa mặt.

Lương Tưởng Huân nhìn một màn này, nhìn thấy hai người đàn ông, trên gương mặt lộ rõ lo lắng, hoảng sợ rời khỏi phòng, mi tâm cô có chút nhăn lại, hai người đó đúng là đã phạm sai lầm, nhưng Diệp Chi Sinh chửi cũng đã chửi rồi, sao lại tới mức đuổi việc họ chứ? Anh ta như thế này quá nhẫn tâm đi.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy thôi, cô sao có thể giúp gì được cho họ chứ? Cô ngốc ở trong phòng làm việc của anh ta, từ lúc xế chiều cho tới hiện tại, bóng đèn đường bên ngoài cũng điều đã được bật sáng lên, vậy mà cô vẫn còn chưa biết được, tới cùng cô được gọi đến nơi này để làm gì?

Cô nghĩ tới đây, liền định nhấc bước chân lên, đi tới chỗ thư ký Mạc hỏi thử xem, khi nào thì tổng giám đốc Diệp mới nói tới chuyện phiên dịch? Thì Diệp Chi Sinh từ trong phòng nghỉ ngơi đẩy cửa bước ra bên ngoài, đưa tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó không nóng không lạnh nhìn về thư ký, lên tiếng.

“Đi Kim Ký ăn cơm.”

Thư ký Mạc hiểu ý, khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói “Vâng” sau liền nhìn về phía Lương Tưởng Huân, lễ phép mỉm cười: “Lương tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Lương Tưởng Huân hơi sửng người nhìn Diệp Chi Sinh kéo ngăn bàn, lấy chìa khoá xe và điện thoại di động, rồi tiêu sái bước đi, cô vội vàng lên tiếng hỏi.

“Tổng giám đốc Diệp, xin đợi một chút, không phải nên nói về công việc trước hay sao?”

Diệp Chi Sinh không có xoay người lại, cũng không có trả lời cô, chỉ là bước chân hơi chậm lại một chút, nhàn nhạt nói với thư ký.

“Mạc Xuyên, cô nói với cô Lương, hiện tại tâm trạng của tôi không tốt, không muốn nói tới công việc, niếu như ăn xong, tôi cảm thấy cao hứng thì sẽ nói.”

Thư ký Mạc sững sờ tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn giám đốc.

Hai người không phải đang ở trước mặt nhau sao? Ngài nói như vậy Lương tiểu thư chẳng phải đã nghe rất rõ ràng, vì sao lại còn bảo cô đi lặp lại?

Thư ký Mạc tuy là thầm nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt rõ ràng cảnh cáo của Diệp Chi Sinh ném về phía cô, ý nói cô là phải lặp lại, cô nghĩ cũng không dám nghĩ thêm, liền vội vàng nhìn về phía Lương tiểu thư, lặp lại.

“Lương Tiểu thư, giám đốc Diệp nói muốn đi ăn cơm trước, đợi khi ăn xong, tâm tình tốt lên sẽ bàn việc sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.