Công Lược Trái Tim

Chương 31: Sự thật chưa biết (8)




Thời gian qua, Rumi dường như trở lại với cuộc sống bình thường, giống như cuộc sống của tám năm trước, khiến nó cảm thấy chán nản.

Một cảm xúc trong nó là nhớ hắn, trước đó thì Riko có nói thêm rằng bản thân cậu cũng không xác định đúng được thời gian “lông” mọc lại, có thể hơn một tuần hoặc là vài tuần nữa.

Cũng được hơn một tháng từ khi Riko không rời khỏi phòng, Rumi trên lớp học, Hikaru thì lái xe đi dạo khắp phố, đi đường cậu thèm ăn món nào, liền dừng lại vào ăn ngay lập tức.

Rumi ngồi học thì cũng như bao ngày bình thường khác, dường như mọi thứ đang dần trở về quỹ đạo cũ của nó, Umeko hay Nawata gặp nó cũng chỉ chào nhau một cái giống như bạn bè bình thường.

Sau chuyện hai cô biết Riko và Hikaru là thần, với Umeko thì không nói làm gì, vì cô giờ cũng tập trung vào học và cũng chỉ xem nó giống như người bạn cùng lớp, cũng không còn thân thiết như dạo trước.

Nawata thì đang có một kế hoạch khác, nên đối với cô thì trước nay cũng không thân thiết với nó lắm, nên bây giờ cũng không khó xử khi gặp nó.

Giờ ra về, Rumi đứng chờ Hikaru cũng khá lâu, gọi điện nhưng cũng không ai nghe máy, nó định đi bộ về thì… có chút bất ngờ vì người trước mặt… chính là Riko:

Riko mở cửa xe bước xuống, mỉm cười nhìn Rumi, nó ngạc nhiên hỏi:

“Riko, ngươi hết bệnh rụng lông rồi à!”

Rumi có chút vui vì hắn đến, cứ tưởng phải vài hôm nữa mới được gặp hắn, trong phút chốc “không tự chủ ấy” và kèm thêm một chút nhớ, Rumi chợt chạy nhanh tới ôm hắn.

“Rumi tiểu thư, cô sao vậy! Tôi… thật xin lỗi làm cô buồn và lo lắng.”

Cảm xúc của Riko, thật không ngờ Rumi lại thích mình, chính bản thân Riko cũng rất ngạc nhiên và lo lắng.

“Riko, tôi… rất nhớ cậu.”

Điều cần nói, thì cuối cùng Rumi cũng nói ra được, cảm giác ở cùng Riko nhưng không được gặp, khiến Rumi vô cùng khó chịu, giờ đây chỉ mong sao gặp được hắn để nói điều mà nó mong đợi.

Riko ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng sau đó dùng bàn tay mình nhẹ ôm và xoa đầu nó, sau đó gật đầu mỉm cười nói:

“Rumi tiểu thư, tôi cũng rất nhớ cô.”

Riko ôm nó vào lòng, khẽ mỉm cười vì đạt được mục đích, một chút bất ngờ khi nó dễ khóc đến vậy, những giọt nước mắt nóng hổi chảy trên má nó, chính bản thân Rumi cũng không ngờ lại khóc như trẻ con vậy.

Sau đó Rumi buông Riko ra, hai tay nó cầm túi xách để phía sau, hai má nó đỏ lên vì ngượng, chợt nhớ “Hình như mình vừa tỏ tình với hắn, ôi ngại chết mất thôi”

Riko nhìn biểu hiện khác thường của nó, mặt thì cúi xuống, một chân xoay xoay cục đá dưới nền, chợt nghĩ “Đúng là biểu hiện của con gái lúc tỏ tình với trai, cũng rất đáng yêu”

“Rumi tiểu thư, cùng tôi tới nơi này chứ?”

Riko xem như thực hiện được kế hoạch một, không ngờ vì tình yêu mà nó nghe lời đến vậy, ngay lập tức gật đầu và lên xe cùng với hắn.

Hikaru vẫn còn đang ăn uống trong nhà hàng, quên béng cái điện thoại dưới xe, nên cậu cũng không tới đón nó.

Riko chở Rumi tới một nơi khá xa thành phố, đó là ngọn núi cao sau trường học, nhưng khoảng cách cũng rất xa, nhìn thì chỉ thấy đỉnh núi.

“Riko, chúng ta đi đâu vậy?”

Ngồi trong xe, tuy là nó ngại ngùng, nhưng vẫn chăm chú nhìn ra con đường và thấy lạ.

“Rumi tiểu thư đã gật đầu là đi cùng tôi rồi đấy, không được thất hứa đâu, cũng sắp tới rồi, Rumi tiểu thư đừng lo lắng quá!”

Vì lỡ hứa là theo hắn, nên Rumi một lần nữa không nói gì mà chỉ ngồi im cho Riko chở mình, đi càng vào sâu trong khu rừng hơn.

Mãi lâu sau Riko mới dừng xe lại, tại một ngôi nhà tranh khá tối và bụi bặm, Riko nhanh chóng xuống xe và mở cửa xe cho Rumi xuống, hai người đi vào bên trong, một tia sáng đèn dầu xuất hiện.

“Riko, đây là… đền của ngươi ngày xưa à?”

Rumi đi từ ngoài vào, nhìn không bỏ sót chỗ nào, tới khi vào tận đây cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ còn có nơi “tối tăm” như vậy, mà suy nghĩ đây là đền của hắn cũng chỉ là không biết nói gì.

Riko giống như có một mũi tên đâm thẳng vào ngực mình, nơi tồi tàn này mà là đền ư, thà hắn chịu lạnh sương gió ngoài trời còn hơn.

“Rumi tiểu thư, chẳng phải tiểu thư nói nhớ tôi sao, tiểu thư có đồng ý ở với tôi tại nơi này không, chỉ một đêm nay thôi?”

Riko không quan tâm Rumi nghĩ gì, nhưng hắn muốn nó ở đây “cùng hắn đêm nay”, hắn sẽ khiến nó có nhiều niềm vui mới.

Nó nhíu mày nhìn Riko, hắn ta muốn làm gì vậy, bất mãn nó nói.

“Riko, ngươi bị làm sao vậy, về dinh thự của ta được mà, nơi này sương gió lạnh, ta không chịu được.”

Dứt câu nói thì Riko mở chiếc áo khoác trên người mình, trùm lên người nó rồi mỉm cười, thơm nhẹ lên trán nó, dỗ ngọt:

“Vòng tay của tôi sẽ khiến tiểu thư ấm áp hơn đấy! Tôi sẽ luôn ở bên bảo vệ tiểu thư.”

Bên trong căn nhà rách nát, có một chiếc chiếu và một ngọn đèn dầu, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có hai người trong này, nơi này nằm sâu trong khu rừng, bên ngoài cũng chỉ một màn đêm u tối.

Riko mở chiếc túi màu đen, bên trong rất nhiều đồ ăn, hắn bày ra trên nền sau đó cả hai cùng ăn.

Rumi cảm thấy Riko rất lạ, cũng có rất nhiều câu hỏi trong đầu, nhưng không dám hỏi hắn, chỉ sợ làm hắn buồn, mà nó nhìn qua một lượt trong căn nhà tranh, quả là xập xệ, nhưng trái tim nó lại ấm áp lạ, vì được ở bên người mà nó thích.

Riko cười gian tà, đi tới ngồi xuống bên cạnh nó, sau đó lấy đầu nó đặt nhẹ lên vai mình, một tay nắm tay Rumi, trong miệng nói ra những lời, giống như là một liều thuốc ngủ.

“Rumi tiểu thư, tôi thật sự thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, thời gian sống chung với cô, tôi đã có tình cảm đặc biệt này mà hôm nay tôi mới dám thổ lộ, tiểu thư đừng trách tôi nhé?”

Rumi cả người run lên, toàn cơ thể nóng bừng bừng, khi hòa lẫn sự dịu dàng chăm nom, lại còn nói những lời ngọt ngào của hắn, Rumi nhẹ gật đầu, bàn tay nắm chặt tay hắn hơn.

Riko bỗng chốc rờ nhẹ lên má nó, rồi dừng lại ở bờ môi mọng, hắn đặt nhẹ nụ hôn lên đó, mỉm cười.

Nó mở mắt to hơn nhìn Riko, nhưng nó lại không buông ra mà để im như thế, nhưng nó khẽ nhíu mày một cái, Riko vẫn nhắm nghiền đôi mắt lại và hôn nó.

Bàn tay Riko chợt “mò lung tung trên người Rumi”, làm nó giật mình buông Riko ra, nhưng hắn lại cố chấp mà ôm chặt nó và hôn mãnh liệt hơn.

“Um… Riko… um… ngươi làm gì thế, thả tar a… um...”

Vào thế bị động, Rumi không cách nào chống trả, sau đó Riko vội vòng tay ra sau lưng, kéo khóa áo đồng phục ra, nó cảm thấy khó chịu, tên này muốn gì đây chứ.

“Rumi tiểu thư, tôi yêu cô, cô cũng vậy mà, phải không, thế nên cô để tôi thêm yêu cô nhiều hơn được không?”

Miệng nói nhưng bàn tay lại hoạt động linh hoạt, khóa áo đã cởi ra hết, để lộ ra bộ lưng trắng nõn, Rumi mở to con mắt nhìn Riko, nhưng nó vẫn ở thế bị động, dù có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được.

“Um… thả ta ra.”

Riko lại tiếp tục điều tương tự với chiếc váy đồng phục của nó, lần này nó không thể nhân nhượng được nữa, thật không ngờ hắn ta đưa mình tới nơi này lại giở thủ đoạn tới như vậy.

Riko vẫn rất say đắm trong nụ hôn vừa rồi, và bàn tay không ngừng hoạt động, nó tức không chịu được, nhưng trái tim nó đau vô cùng, bản chất thật của hắn giờ mới phát ra, đáng lý ngay từ đầu, nó không nên tin tưởng vào hắn như vậy.

Vật lộn gần một phút sau, ngay lúc Riko không đề phòng, nó dùng sức cuối cùng của đôi chân mình, mà đạp phăng hắn ra một góc.

Vì bị đạp mạnh nên Riko tạm thời bất động, lợi dụng lúc này Rumi nhanh chóng sửa soạn chỉnh tề quần áo của mình, nhanh chóng chạy ra khỏi nơi đó.

Một tiếng sấm chớp trên trời, kèm theo đó là những hạt mưa nặng hạt rơi xuống đất.

Rumi chạy thật nhanh, vừa chạy nó vừa khóc, lại vừa hận hắn, thật không ngờ bản chất thật của hắn lại tàn ác như vậy, nó thề là từ nay sẽ không bao giờ quan tâm tới hắn nữa.

Một lát sau Riko tỉnh dậy, nhìn quanh không thấy nó, môi cong lên cười đểu, mở điện thoại lên và gọi cho người bên đầu dây.

“Hoàn thành xong nhiệm vụ!”

“Tốt, giờ ngươi có thể rời khỏi đó, tiền đã cho người mang tới nhà cô rồi, nhớ những gì tôi dặn?”

Người bên đầu dây, giọng nói và sắc mặt vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, hoàn thành xong việc, nhẹ thả người ra sa lon và ném ngay chiếc điện thoại vừa xong vào sọt rác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.