Công Lược Trái Tim

Chương 23: Kẻ bắt cóc thầm lặng (12)




Chương 830CUỘC HÔN NHÂN NÀY BUỘC PHẢI KẾT THÚC!

L

ý Tĩnh Di vẫn ngồi trên người Trương Thanh Nhã, cô ta xấu hổ, đỏ mặt nói: "Minh Đức, anh kéo em dậy với, sàn nhà trơn quá, em không đứng dậy được..."

Hạ Lan Minh Đức vội vàng kéo tay cô tay, vừa hay lại tóm đúng vào chỗ cánh tay bị bỏng, Lý Tĩnh Di đau quá kêu lên một tiếng: "Đau quá..."

Hạ Lan Minh Đức vội buông ra, Lý Tĩnh Di lại ngã ngồi xuống. Trương Thanh Nhã đang trong cơn hôn mê nhưng người bị đau nên vẫn giật giật.

Mặt Lý Tĩnh Di đỏ như muốn bốc khói, cô ta ngượng ngùng nhìn Hạ Lan Minh Đức: "Minh Đức, không ổn rồi, chị ấy chắc chắn là... bị em, đè ngất rồi. Em... em... nhất định chị ấy sẽ nghĩ là em cố tình. Minh Đức, anh mau gọi chị ấy một tiếng đi!"

"Em cứ đứng đậy trước đi đã, chuyện này không liên quan tới em, là bà ta tự làm tự chịu." Hạ Lan Minh Đức nhanh chóng kéo Lý Tĩnh Di dậy, ông ta tránh vết bỏng trên cánh tay cô ta ra.

Lý Tĩnh Di lau nước mắt: "Chị Trương bị ngất rồi, tìm bác sĩ trước đã, lỡ lại bị thương ở đâu thì làm thế nào?"

Hạ Lan Minh Đức cười lạnh: "Hừ, bà ta có chết cũng là đáng đời." Loại phụ nữ đê tiện đó đáng ra nên chết từ lâu rồi.

Lý Tĩnh Di vội nói: "Anh đừng nói như vậy. Dù gì chị ấy cũng là vợ anh, là phu nhân của Hạ Lan gia, bất kể hai người có xảy ra mâu thuẫn gì cũng không thể... trù người ta chết như vậy. Mau gọi bác sĩ đi, chị ấy thế này em cũng không dám động vào."

Hạ Lan Minh Đức cười mỉa: "Bà ta sắp không phải là phu nhân của nhà Hạ Lan này nữa rồi."

Mắt Lý Tĩnh Di sáng lên, cô ta nói: "Minh Đức, có những chuyện, em... không biết có nên nói hay không… Chị Trương sống trong nhà Hạ Lan bao nhiêu năm nay, dù gì cũng là vợ chồng với anh ba mươi năm, tình cảm này không phải nói hết là hết được, dù cho không có công lao cũng có khổ lao. Lúc nào anh cũng công tác ở bên ngoài, trong nhà nếu không có chị Trương thì đã sớm loạn rồi, cuộc hôn nhân này... anh vẫn phải nghĩ cho kĩ."

Trương Thanh Nhã hiểu Hạ Lan Minh Đức, Lý Tĩnh Di cũng hiểu ông ta.

Tới giờ, vào lúc Hạ Lan Minh Đức đang ghét Trương Thanh Nhã nhất, nếu Lý Tĩnh Di ở bên thêm dầu vào lửa, quả thật có thể khiến ông ta càng chán ghét Trương Thanh Nhã hơn, và cô ta cũng sẽ đạt được điều mà mình mong muốn. Nhưng đợi tới khi Hạ Lan Minh Đức nguôi giận rồi, lửa đã qua mới bắt đầu nghĩ, sẽ thấy những chuyện trước đây đều là do cô ta thêm dầu vào lửa, sẽ cảm thấy người phụ này thật ra cũng chẳng tốt đẹp gì hơn Trương Thanh Nhã cả.

Huống hồ, Hạ Lan Phương Niên là con trai của Trương Thanh Nhã, con trai của bà ta không phải là bà ta, cũng chẳng phải là Hạ Lan Minh Đức, bất kể Trương Thanh Nhã có thế nào thì địa vị của Hạ Lan Phương Niên trong nhà Hạ Lan tuyệt đối cũng sẽ không bị lung lay.

Còn con trai của Lý Tĩnh Di năm nay mới mười tuổi, nếu cô ta và con trai muốn sống tiếp trong nhà Hạ Lan thì kì thật cũng phải xem xem Hạ Lan Phương Niên có đồng ý hay không đã.

Giờ cô ta nói đỡ cho Trương Thanh Nhã như vậy, trước hết có thể thể hiện mình là một người lương thiện, không bỏ đá xuống giếng, sau sẽ khiến Hạ Lan Minh Đức càng ghét Trương Thanh Nhã hơn.

Hạ Lan Minh Đức thở dài: "Em đấy... Nếu bà ta được một nửa như em thì anh với bà ta đã không đến nỗi như bây giờ rồi."

"Đừng nói vậy, thật ra em vẫn luôn rất ngưỡng mộ chị Trương, trước đây chị ấy chăm sóc cho anh tốt như vậy, thật sự rất giỏi giang."

Hạ Lan Minh Đức cười chế giễu, ngưỡng mộ à, ngưỡng mộ vì bà ta đã cắm bao nhiêu cái sừng lên đầu mình à?

"Trong khoảng thời gian bà ta dưỡng thương, anh sẽ không ly hôn với bà ta. Bà ta bất nhân với anh, nhưng anh cũng không thể bất nghĩa với bà ta. Đợi vết thương của bà ta lành rồi, cuộc hôn nhân này... buộc phải kết thúc."

Lý Tĩnh Di nhìn Trương Thanh Nhã dưới sàn nhà, cô ta cúi thấp đầu, khóe miệng bất giác giương lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.