Công Lược Trái Tim

Chương 19: Kẻ bắt cóc thầm lặng (8)




Lăng Lan dừng bước vung tay phải lên, học sinh của Học viện Đồng quân trung tâm hết sức ăn ý vọt sang một bên, dựa sát vào tường. Tiểu đội của Cao Tấn Vân mặc dù phản ứng hơi chậm một chút nhưng không có xuất hiện hỗn loạn, chỉ là một đội viên trong lúc né tránh động tác không được nhẹ nhàng cho lắm nên hơi khó coi.

Điều này lộ ra sự cao thấp của đoàn đội khiến Cao Tấn Vân hơi xấu hổ, cậu ta âm thầm thề, sau khi nhập học xong phải thao luyện tiểu đội của mình một trận để lần sau không mất mặt trước Lăng Lan.

Lăng Lan lặng lẽ yêu cầu học sinh đứng yên chỗ này còn bản thân cô thì lắc mình linh hoạt đi đến trước cửa phòng trung tâm điều khiển. Cửa bị đóng kín, yêu cầu mật mã mỗi khi ra vô.

"Tiểu Tứ, bên trong có bao nhiêu người?” Cô âm thầm hỏi Tiểu Tứ.

“Có năm mươi ba nhân viên công tác và mười hộ vệ” Tiểu Tứ đem hình ảnh bên trong phòng hiện ra trong đầu Lăng Lan.

“Nhân số họ đông quá, nếu mạnh mẽ xông vào sẽ khó khống chế toàn diện, dễ bị đối phương đem thông tin truyền ra ngoài”. Cô nhíu mày khi phát hiện tình huống có phần ngoài ý muốn. Cứ tưởng đến giờ cơm thì nhân viên bên trong sẽ rồi đi không ít, không nghĩ đến bên trong cũng không bớt bao nhiêu.

“Lão đại, ta lập tức phong tỏa thiết bị liên lạc của bọn họ nhé” Tiểu Tứ kích động, đây chính là lúc nó thi triển oai phong nha, phải làm cho lão đại biết nó luôn luôn hữu dụng chứ.

"Còn vũ khí thì sao?” Cô liếc mắt nhìn tiểu Tứ  đang rung đùi đắc ý, nhất thời khiến sự kiêu ngạo của nó bị đè ép hết cỡ. Cũng đúng, mấy nhân viên công tác bên trong trên người đều được trang bị súng ánh sáng, nếu bọn họ lao vào thì đối phương nhất định sẽ rút súng ra bắn theo phản xạ, nếu không cẩn thận, có khi mấy người bạn học bên cô sẽ chết ở chỗ này.

Cô không tin trong tình huống bị tấn công bất thình lình, những nhân viên này vẫn còn bình tĩnh phán đoán, lỡ họ theo phản ứng tự vệ bắn ra thì... nếu có một đồng học nào hy sinh ở đây thì cô thật sự sẽ cắn rứt cả đời.

Tiểu Tứ bị Lăng Lan đả kích nghiêm trọng, chỉ có thể trở về ngồi xổm vẽ vòng tròn, tự mình tự kỷ…

Phải dùng tinh thần công kích trên diện rộng thì sao? Cô âm thầm suy tư, cái này cô làm được, bên trong cũng không có người thức tỉnh thiên phú về tinh thần cho nên việc dùng tinh thần lực một lưới bắt hết những người này là hoàn toàn khả thi.

Chỉ là cô băn khoăn một điều, bởi vì Lăng Tiêu và Mộc Thủy Thanh không muốn cô tiết lộ năng lực này. Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của họ cho họ biết phải nắm chặc một con bài tẩy, để trong lúc mấu chốt biến thành tuyệt chiêu có thể tự cứu chính mình.

Sâu thẳm trong nội tâm cô công nhận điều này là chính xác, mặc dù đòn sát thủ của cô không chỉ có mỗi tinh thần công kích, bất quá không ai chê chính mình có quá nhiều át chủ bài.

Cô không phải là một người thích bội ước, đã đáp ứng cha và sư phụ thì chưa đến thời khắc sống chết sẽ không dùng, cho nên cô bác bỏ phương án này, đau đầu chọn lựa phương án khác.

Cô bắt đầu nghĩ xem có thể mượn thứ gì để dùng cho hành động lần này, đột nhiên, tâm niệm lóe lên trong đầu cô, Lăng Lan nhớ đến những nhân viên bảo vệ bị đánh ngất lúc nãy, chẳng phải trang phục và vũ khí của bọn họ có thể lợi dụng để sử dụng sao?

Nghĩ là làm, cô lập tức ngoắc Hàn Kế Quân qua bên cạnh, lén lút nói ra suy nghĩ của mình, mấy đội trưởng bên người cũng thấy đây là phương pháp vô cùng tốt nên cũng gật đầu đồng ý, chỉ cần những người trong khoang điều khiển chần chừ một giây thì đấy chính là cơ hội của bọn họ.

Tuy rằng đối phương có nhiều người, nhưng lực chiến đấu của nhân viên công tác cũng không mạnh, chỉ cần bọn họ không có cơ hội rút súng bắn thì nhóm học sinh đi theo Lăng Lan tin rằng tuyệt đối có thể khống chế hiện trường, phần thắng của bọn họ không thể nghi ngờ là rất cao.

Những thiếu niên  quân sinh đều có tinh thần mạo hiểm, tất cả mọi người đều cho rằng ván bài này đáng giá để cược.

Vì thế Lăng Lan đưa mọi người trở lại phòng thuyền viên, cô còn cẩn thận cho Tiểu Tứ kiểm tra một vòng xem bên trong có người nào tỉnh lại hay không, sau khi xác nhận an toàn mới mở cửa tiến vào. Rất nhanh, tất cả đồng phục và vũ khí của nhân viên canh gác đều bị lột sạch.

Thừa dịp này Tiểu Tứ kiểm tra một vòng phi thuyền, phát hiện ở đây cứ mười người làm thành một tổ, như vậy, khi tiến vào trung tâm điều khiển số lượng không thể vượt quá mười.

Sau khi nghe báo cáo, Lăng Lan càng thêm xác định đây là một phi thuyền của quân đội ngụy trang, bởi vì lấy đơn vị mười người một đội chính là đơn vị nhỏ nhất của quân đội trong Liên Bang (ngoại trừ chiến đội cơ giáp).

Trong phòng, mọi người nhanh chóng thay y phục, tuy chỉ mới là thiếu niên mười sáu tuổi nhưng hình thể của họ cũng phát triển không kém với những người trưởng thành, liếc mắt nhìn một cái thì cũng không lộ ra sơ hở.

Chỉ có Lăng Lan mặc rồi lại cởi ra… cô không phải là nam sinh phát triển cơ bắp, cơ bắp cô thuộc về hình dạng đường cong nhu mì, nếu không phải thời điểm chiến đấu cô vận khí thì sẽ không ai nhìn ra cô là một cao thủ cách đấu, bình thường so với nam sinh phổ thông, cô còn gầy yếu hơn một chút, mấy bộ đồng phục đó cô mặc cũng không vừa người.

Tất cả mọi người đều đồng tình, Lan lão đại thà không mặc còn hơn, vừa nhìn thì biết ngay là hàng giả, có che giấu cũng không có ý nghĩa. 

Cô cười khổ, sai biệt giới tính vẫn lộ ra, bất quá cô nhanh chóng lấy lại cân bằng, không phải trong đội ngũ còn có một nam sinh so với cô còn nhu nhược hơn là Lạc lãng sao…Nghĩ thế, cô liền cảm thấy hết phiền não.

Lăng Lan, cô không cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn đề hả? Cô là con gái, còn tên kia là con trái chính hiệu nha …

Vì bảo đảm an toàn, Lăng Lan, Hàn Kế Quân và vài vị đội trưởng khá trí tuệ ở lại mật thất trao đổi phương án hành động. Cao Tấn Vân nói ra các vấn đề có thể phát sinh khi tấn công vào phòng điều khiển trung tâm, tiếp ứng đồng đội,… khiến các đội trưởng khác xem trọng cậu ta vài phần.

Những người từ học viện đồng quân trung tâm đều mắt cao hơn đầu, không bao giờ công nhận thiên tài của học viện khác tồn tại, cho nên lúc Cao Tấn Vân gia nhập mọi người cũng không công nhận, thái độ lạnh nhạt rõ ràng. Nếu không phải tiểu đội Cao Tấn Vân biểu hiện khá xông xáo, chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp lộ ra bộ mặt khinh thường.

Lúc này, Cao Tấn Vân đưa ra rất nhiều trường hợp mà bọn họ chưa nghĩ tới khiến cả bọn cảm thấy Cao Tấn Vân không đơn giản, sự coi thường ban đầu cũng dần dần biến mất mà bắt đầu đối xử ngang hàng. 

Thời điểm mọi người không chú ý, Lăng Lan và Hàn Kế Quân liếc mắt nhìn nhau một cái, hàm nghĩa trong đó cũng chỉ có họ hiểu rõ.

Cuối cùng, các tiểu đội trưởng nhận nhiệm vụ của mình rồi quay về với đồng đội. Lúc Cao Tấn Vân trở về, vài đội viên lén lút tặng cho đội trưởng nhà mình một biểu trượng ngón cái giơ lên, hoàn toàn bội phục. Tính tình Cao Tấn Vân dù lạnh nhạt cũng không nhịn được khóe miệng cong cong… 

Cậu vừa tính khiêm tốn vài câu, nói là vì những người khác dẫn dắt khiến mình nghĩ tới những điều ấy …  thì bỗng nhiên ngậm miệng ngay lập tức, tâm tình vui vẻ lập tức tắt ngóm, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Lăng Lan và Hàn Kế Quân đang chỉnh sửa phương án lần cuối. Ngay vừa rồi cậu mới phát hiện, thì ra ý tưởng và phương án mà mình nêu ra đều là do hai người kia cố ý dẫn dắt hoàn thành, nói cách khác trong bất tri bất giác cậu ta đã bị đối phương nắm giữ.

“Dựa vào, đều là mấy người đó?” Sự tự tin của Cao Tấn Vân đối với bản thân hoàn toàn bị đả kích, chẳng lẽ bên người yêu nghiệt sẽ toàn là yêu nghiệt sao? Có điều Cao Tấn Vân cũng là không phải là người không biết tốt xấu, cậu hiểu rõ cách làm của đối phương chẳng qua là muốn mình có thể hòa nhập với đội ngũ của bọn họ.......

Nhóm đầu tiên tiến vào phòng điều khiển trung tâm được chọn ra, chính là mười người mạnh nhất của Học viện Đồng quân trung tâm (trừ Lăng Lan). Lâm Trung Khanh giả trang thành đội trưởng đội hộ vệ.

Lăng Lan mang theo mọi người nhanh chóng trở lại trước cửa phòng điều khiển trung tâm, để tiết kiệm thời gian, cô trực tiếp yêu cầu Tiểu Tứ bẻ khóa mật mã cửa.

Dĩ nhiên, trong mắt mọi người, đây hết thảy đều là do Lan lão đại làm, nhìn xem, lão đại đứng trước cửa phòng nhìn chăm chú chừng một giây, sau đó ngón tay thoăn thoắt bay múa, vài giây sau liền ngừng lại, lạnh nhạt nói ra mật mã…

Bọn họ lần nữa kinh thán sự mạnh mẽ của Lan lão đại, không nghĩ tới thực lực ở phương diện hacker của Lan lão đại lại xuất sắc như vậy. Trong lòng bọn họ thậm chí dâng lên một câu hỏi liệu có cái gì mà Lăng Lan không thể làm?

Giả trang là đội trưởng đi đầu, Lâm Trung Khanh hít sâu một hơi trấn áp trái tim đang đập loạn. Đây là thời khắc biểu diễn của cậu, nhất định phải hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lão đại giao phó mới được. Phải khiến lão đại công nhận cậu chính là một đội viên đáng giá tin cậy.

Thời điểm cậu khó khăn nhất, Lăng Lan đã ra tay tương trợ, lúc cậu gia nhập tiểu đội động cơ cũng không đơn thuần, nhưng Lăng Lan vẫn giúp cậu bảo vệ tôn nghiêm, có cơ hội vẫn giúp cậu trở nên mạnh mẽ. Lâm Trung Khanh biết rõ, cả đời này cậu sẽ là tùy tùng của Lan lão Đại.

Ánh mắt Lâm Trung Khanh trở nên kiên định, từ khi gia nhập tiểu đội của Lăng Lan, cậu luôn luôn chuẩn bị cho ngày này. Một khi đã như vậy thì cần gì phải khẩn trương? Có lẽ vì tự mình khuyên nhủ có tác dụng nên cảm xúc căng thẳng thoáng cái biến mất, cả người trở nên dửng dưng tự nhiên.

Cậu vươn tay phải nhập đoạn mật mã vừa nãy. “Két!” Cánh cửa vang một tiếng, sau đó tự động trượt sang trái lộ ra một thông đạo rộng khoảng một mét rưỡi.

Người bên trong nghe được tiếng vang theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thấy là nhân viên hộ vệ của phi thuyền liền thả lỏng tâm tình, tiếp tục làm công việc dang dở trong tay, chỉ có một nhân viên hộ vệ đứng gần cửa kinh ngạc hỏi “Ủa, sao các anh vào được? Bên ngoài xảy ra chuyện gì hay sao?”

Lâm Trung Khanh bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy! Chúng tôi có chuyện cần báo cáo”

Hộ vệ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp rút liên lạc khí hô to “Đội trưởng, tiểu đội trưởng tiểu đội canh gác nói bên ngoài có sự cố, muốn báo cáo với anh”

"Bảo cậu ta đến đây đi!” Trong liên lạc khí vang lên một âm thanh thô ráp.

"Vâng, đội trưởng!" Hộ vệ ngắt liên lạc khí chỉ vào một hướng nói “Đội trưởng ở chỗ đó, anh trực tiếp vào đi”

"Cám ơn!" Lâm Trung Khanh lễ phép nói lời cảm tạ, trong lòng lại vui sướng hô vang yes thật to, không nghĩ đến nội bộ phi thuyền lại lơi lỏng như thế, không xác nhận thân phận đã cho cậu nghênh ngang đi vào.

Cậu nhanh chóng đánh mắt cho một đội trưởng trong nhóm, sau đó đi nhanh về hướng vừa chỉ, cậu rất rõ ràng, hiện tại phải tranh thủ thời gian, không thể lãng phí bất cứ giây phút nào được, bởi vì lúc nào cũng có khả năng bại lộ hành tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.