Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 71: Trên Trời Rơi Xuống




Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đều hướng cửa mà nhìn, Bạch Tịch Vũ cũng chỉ hơi hơi sửng sốt sau đó liền đưa đồ trong tay giao cho người phục vụ, đối hai người nói gì đó, nói xong liền đi tới trước mặt Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt.

“Không nghĩ tới còn có thể thấy cậu ở nơi này.” Trên gương mặt mang nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn bánh kem trước mặt Đông Phương Tuyệt trong chốc lát, sau đó tiếp tục nói: “Thật là khó tin a.”

“Ân, tôi cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này lại gặp cậu.” Đông Phương Tuyệt đối Bạch Tịch Vũ hơi mỉm cười. Một bên, Diệp An Thần xem hai ngưowid nói chuyện liền sửng sốt, đây là tình huống gì?

Vì cái gì tiểu đồng bọn lại biết Đông Phương Tuyệt? Không đúng a…… Này…… Đây là tình huống như thế nào?

“Không nghĩ tới hai người các ngươi lại biết nhau.” Bạch Tịch Vũ nhìn Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần liếc một cái sau đó nói, nhận lì cafe trong tay phục vụ rồi ngồi xuống.

Những lời này hẳn phải là cậu nói đi! Diệp An Thần nghe Bạch Tịch Vũ nói xong trong lòng rít gào, vì cái gì người người bên cậu đều là đại nhân vật?

Nguyên bản một muội tử rất đẹp là nữ chính, nguyên là người qua đường gọi là sư huynh lại là tổng tài, hiện tại thật vất vả tìm được một tiểu đồng bọn, cư nhiên cũng biết tổng tài đại nhân, thế giới này không đúng a, vẫn là cậu ra cửa mà sử dụng phương thức làm quen có gì sai không?

“Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu đi.” Nghe Bạch Tịch Vũ nói, Đông Phương Tuyệt nhíu mày nói, lại một lần nhìn bốn phía một vòng, mày càng nhăn thêm: “Còn có, cậu cư nhiên lại ở chỗ này.”

“Nơi này có cái gì không tốt sao? Mình thực thích nơi này.” Không chút để ý Đông Phương Tuyệt nói, Bạch Tịch Vũ trên mặt vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng tươi cười lại không đạt tới đáy mắt (1).

(1) Ý nói anh Vũ ngoài cười nhưng trong không cười ấy ạ.

Đông Phương Tuyệt cau mày, gắt gao nhìn nụ cười mỉm của Bạch Tịch Vũ, cảm giác được ánh mắt lo lắng của Đông Phương Tuyệt, Bạch Tịch Vũ lại một lần nữa hơi mỉm cười, cúi đầu nhìn lý cafe đặc, nghiêng đầu, đối Đông Phương Tuyệt nói: “Nơi này thật sự thực tốt.”

“Chỉ cần cậu thích là được.” Cuối cùng Đông Phương Tuyệt thở dài một hơi thỏa hiệp.

“Cám ơn.” Nguyên bản tay đang quấy cà phê, nghe được Đông Phương Tuyệt nói xong liền hơi dừng một chút, trên mặt cười khổ chợt loé, nhưng lập tức liền khôi phục lại bộ dáng ban đầu, “Các ngươi còn không có nói cho ta, các ngươi làm sao mà quên nhau.”

“Thần, chúng ta nói như thế nào cũng là bằng hữu đi, cậu cư nhiên không có nói cho mình cậu biết người đứng đầu tập đoàn Đông Phương, không có suy nghĩ đi!” Bạch Tịch Vũ quay đầu, đối với Diệp An Thần như mang theo điểm oán giận nói.

“……” Ân? Đây là cái gì tình huống phát triển như thế nào? Thời điểm Diệp An Thần còn ở dùng sức nghĩ Bạch Tịch Vũ rốt cuộc là sao, lại nghe thấy Đông Phương Tuyệt cùng Bạch Tịch Vũ nói mấy chuyện không rõ. Liền dùng sức nghĩ lời này có ý tứ gì, nhưng hiện tại, hai cái đều chưa suy nghĩ cẩn thận, lại nghe thấy Bạch Tịch Vũ hướng chính mình oán giận nói.

Đây là tình huống gì? Vì cái gì đề tài lập tức lại bay đến trên người cậu?

“Ha hả…… Hảo đáng yêu.” Duỗi tay, Bạch Tịch Vũ ở trên mặt Diệp An Thần nhéo hai cái.

“Nếu Đông Phương tổng tài đại giá quang lâm, nói như thế nào cũng muốn nếm thử tay nghề của tôi đi.” Vỗ vỗ tay, đứng lên, “Từ từ ăn, mình thực nhanh liền làm xong.” Nói xong liền xoay người rời đi.

“Có cái gì muốn hỏi sao?” Uống một ngụm cà phê, đối Diệp An Thần còn tràn đầy tò mò, Đông Phương Tuyệt rốt cuộc nói ra câu Diệp An Thần muốn nghe nhất.

Đây chính là ngươi nói. Tuy rằng cảm thấy đối Tổng Tài đại nhân hỏi nhiều việc là không tốt, cũng biết lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Nhưng vẫn là nhịn không được a, vừa nghe hai người nói liền biết có ẩn tình (2) bên trong. Vì thế, tuy rằng biết đối với việc của người khác không nên hỏi nhiều, nhưng vẫn là hỏi ra miệng, “Các ngươi quan hệ…… Thực tốt."

(2) Ẩn tình: việc riêng.

Hẳn là như vậy đi, rốt cuộc vừa rồi nếu cậu không có nghe nhầm, Bạch Tịch Vũ vừa rồi gọi Tổng Tài đại nhân là Tuyệt đi!

“Ân, chúng ta biết nhau từ bé.” Đông Phương Tuyệt gật gật đầu nói.

Nói xong đợi thật lâu, Diệp An Thần vân không lên tiếng, không khỏi mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ cũng chỉ muốn hỏi cái này?”

Đương nhiên không phải a!

Nhưng là…… Hiện tại Tổng Tài đại nhân hỏi, Diệp An Thần lại không biết muốn hỏi cái gì. Trong lòng thật nhiều câu hỏi, lại không biết biểu đạt nhiều thế nào.

“ Cậu hẳn là cũng biết, tôi là người nhà họ Đông Phương, mà Vũ là người nhà họ Bạch. Còn có một người cậu chưa gặp, Mộ Dung Quý, là người họ Mộ Dung.” Tuy rằng Diệp An Thần không hỏi, nhưng Đông Phương Tuyệt lại tự nói.

“Bạch gia……” Nghe thấy cái này, Diệp An Thần cảm thấy chính mình giống như đã biết đến cái gì, nhưng là vẫn rất mơ hồ.

Đúng vậy, cậu biết trong tiểu thuyết, có tứ đại gia tộc. Lần lượt là Tổng Tài đại nhân người họ Đông Phương, nam nhị Mộ Dung gia, còn có nam ba Mộc gia. Nhưng Bạch gia, tuy rằng ở trong tiểu thuyết cũng có nhắc tới quá, nhưng cũng chỉ biết sơ lược. Cả tiểu thuyết đối với việc miêu tả Bạch gia, cũng chưa tới mười câu, càng đừng nói đến người Bạch gia, giống như không có xuất hiện.

Nhưng hiện tại có người nói cho cậu, Bạch Tịch Vũ chính là người Bạch gia……

Ha hả…… Phải nói là cậu vận khí tốt, hay là nên nói cậu xui xẻo?

“Vũ là con Bạch gia, trên còn có một ca ca hơn hắn bốn tuổi.” Nghe Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt giải thích.

“Là như thế sao?” Bạch gia…… Bạch gia…… Con thứ? Ca ca…… Lại cảm thấy giống như chính mình xem nhẹ cái gì? Là cái gì…… Khi đó trong tiểu thuyết chỉ có vài câu miêu tả Bạch gia?

“Chúng ta, ba người cùng nhau lớn lên, tuy rằng tính cách không giống nhau, nhưng lại cực kỳ hợp nhau.” Như là nghĩ tới cái gì, Đông Phương Tuyệt khóe miệng hơi mím lại: “Chỉ là…… Làm tôi không nghĩ tới chính là, Vũ lại thích Quý.”

Đúng rồi, chính là như vậy. Nghe thấy Đông Phương Tuyệt nói câu cuối cùng, Diệp An Thần mở to mắt, đúng vậy, cậu nghĩ tới, tuy rằng Bạch gia chỉ nói sơ qua, nhưng là trong tiểu thuyết, Bạch gia lại có một nhân vật rất quan trọng. Đó chính là, nam nhị, cũng chính là Mộ Dung Quý bị một người nam nhân thích, mà nam nhân kia là con thứ nhà họ Bạch, cũng chính là…… Bạch Tịch Vũ.

Tuy rằng Bạch Tịch Vũ căn bản là không nhắc tới, có lẽ vậy nên cậu mới không có chú ý. Nhưng là ban đầu, sở dĩ Đông Phương Tuyệt cùng Mộ Dung Quý quyết liệt như vậy, có một bộ phận nguyên nhân chính là bởi vì Bạch Tịch Vũ.

“Cảm thấy không thể tin tưởng sao?” Đối với biểu tình của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt có điểm lo lắng, nhưng nghĩ nghĩ liền lại bình thường trở lại. Rốt cuộc ai mới vừa biết chuyện này đều sẽ là cái dạng này, giống lúc trước chính mình biết chuyện này, kinh ngạc cũng không ít hơn so với Diệp An Thần.

“……” Diệp An Thần không nói gì, chỉ là lắc đầu. Cậu cảm thấy hiện tại đối với cậu kích thích thật sự là hơi lớn. Người mà tiểu đồng bọn thích lại là nam nhị!

A…… Vì cái gì cảm thấy thế giới thực loạn a! Hiện tại rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hướng phòng bánh kem nhìn, có thể rõ ràng thấy Bạch Tịch Vũ bận rộn. Hiện tại không nghĩ đến, một năm sau người này liền chết.

Đúng vậy, Bạch Tịch Vũ sau nàu số mệnh chính là chết. Nhớ lúc ấy Đông Phương Tuyệt cùng Mộ Dung Quý quyết liệt, hắn vì ngươi mà chết, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy có một chút hổ thẹn sao?

Hơn nữa cậu cũng nhớ rõ, tuy rằng không có nói tên, nhưng cũng có nói Mộ Dung Quý đi thăm Bạch Tịch Vũ, sau cũng có nói qua Bạch Tịch Vũ đã chết.

Đã chết a…… Tuy rằng trong tiểu thuyết không có nói là chết như thế nào, nhưng là…… Thế giới này sẽ tự động bổ sung sao? Lần đầu tiên Diệp An Thần cảm thấy nơi này giống như không chỉ là một quyển tiểu thuyết. Ở bên trong này, người đều là sống sờ sờ. Mà ở người trước mắt, sống sờ sờ, lại là tiểu bằng hữu của mình, một năm sau sẽ chết?

“Suy nghĩ cái gì? Khó có thể tiếp thu sao?” Đông Phương Tuyệt bình tĩnh nói, thành công kéo suy nghĩ của Diệp An Thần lại, thấy Diệp An Thần như cũ vẫn lắc đầu, Đông Phương Tuyệt tiếp tục nói, “Nam nhân yêu nam nhân không thể tiếp thu sao?”

“Không…… Không phải.” Diệp An Thần vẫn là lắc đầu, nam nhân yêu nam nhân, tuy rằng có một chút kinh ngạc, nhưng Diệp An Thần lại cảm thấy chính mình là có thể bình tĩnh tiếp thu, rốt cuộc tình yêu trước mặt chẳng phân biệt chủng tộc, tuổi, giới tính, yêu chính là yêu. Ở thế giới kia toàn thế giới đều sắp bắt đầu làm gay, hủ nữ khắp thiên hạ, nam nhân yêu nam nhân không xem như chuyện lạ. nhưng là ở trong tiểu thuyết ngôn tình……

Chẳng lẽ lại là bi kịch sao? Hiện tại cách thời điểm Bạch Tịch Vũ tử vong còn một năm, chính mình…… Hẳn là có thể cứu hắn đi!

Hẳn là có thể đi! Trong lòng cổ vũ bản thân cố lên, có cái gì không thể, nếu chính mình có thể đi vào thế giới này, liền chứng minh trên đời này không có cái gì là không có khả năng, còn không phải là đã chết sao? Tuy rằng trong tiểu thuyết không nói Bạch Tịch Vũ chết như thế nào. Nhưng sau khi nhớ lại chỉ tiết truyện, Diệp An Thần xác định, Bạch Tịch Vũ nhất định không phải là chết ngoài ý muốn.

Vô cùng có khả năng là bởi vì Mộ Dung Quý yêu nữ chinh, cho nên vì yêu Mộ Dung Quý mà Bạch Tịch Vũ tương tư đơn phương đến chết. Nếu là bệnh chết, kia, mình mỗi tháng đều mang hắn đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, cậu không tin cậu làm như vậy Bạch Tịch Vũ còn có thể bệnh chết, liền tính là thật sự kiểm tra ra có bệnh nan y, cũng là sớm phát hiện, sớm trị liệu không phải sao.

“Không nghĩ tới năng lực tiếp thu của cậu còn rất mạnh!” Đông Phương Tuyệt nghe Diệp An Thần nói xong, cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Không có, chỉ là cảm thấy yêu một người thì không sai.” Đạo lí này nguyên lai ở thế giới của cậu chính là một câu kinh điển a. Diệp An Thần nhìn Bạch Tịch Vũ chớp chớp mắt, sau đó mới nói nói, “Vũ thích nam…… Mộ Dung Quý, nhưng Mộ Dung Quý không thích Vũ, cho nên Vũ liền đến nơi này?”

“Tuy rằng không được đầy đủ, nhưng là cũng không sai biệt lắm. Sự tình trong đó không phải một hai câu là có thể nói được, có thời gian cậu có thể chậm rãi hòi xem, tôi cũng sẽ chậm rãi nói cho cậu. Cho nên, về sau nếu cậu rảnh liền đến đây nhiều một chút đi, từ…… Vũ tâm tình vẫn luôn không tốt, nguyên bản tôi còn có điểm lo lắng, nhưng là hiện tại……” Giống như vừa rồi Bạch Tịch Vũ, ở trên mặt Diệp An Thần mà nhéo.

“Có lẽ có thể yên tâm.”

“?”Có cái gì yên tâm, không biết hiện tại Bạch Tịch Vũ chỉ là nhìn không có việc gì sao, nhưng xem trong tim mà nói không chừng đã bị tổn thương rồi sao? Lại một lần ở trong lòng vì chính mình tự ngủ phải cố lên, Vũ chính là tiểu bằng hữu thân nhất, chính mình cũng muốn cứu vớt hắn, nhất định……Cậu nhất định sẽ bẻ cong cốt truyện, đem Vũ dẫn đến đường đi chính xác.

Nơi nào đều có hoa thơm, hà tất yêu đơn phương một bông hoa. Ân, giống như có cái gì không đúng?? Mặc kệ, dù sao hắn nhất định sẽ không làm Vũ đi lên đường cũ.

Chỉ là, Diệp An Thần không biết chính là, vì sau, cậu thật sự đem cốt truyện quân bẻ cong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.