Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 20: Trường Xuân Nhận Thua




“Này, Đại Cẩu mau ăn đi.” Thanh Vũ sực nhớ ra còn một chuyện chưa làm, đó là cho Đại Cẩu ăn viên Thiên Phú Chi Tinh thuộc về nó.

“Gâu?” Đại Cẩu sủa lên, nét mặt nghi ngờ nhìn Thanh Vũ.

Lúc mới gặp Thanh Vũ, Đại Cẩu còn tưởng rằng Thanh Vũ thuộc tuýp người anh hùng, chính nghĩa, mạnh mẽ, cường đại nào đó mà tộc sói vẫn luôn sùng bái, nào ngờ khi về Thập Linh Hỏa thành mới biết được Thanh Vũ không đáng tin cậy một chút nào.

Trực tiếp quăng bầy sói của Đại Cẩu cho người khác chăm sóc rồi đi mất, không thèm hỏi một câu.

Có người chủ nhân nào mà không yêu quý thú cưỡi của mình chứ?

Đại Cẩu thần phục Thanh Vũ vì sức mạnh và một phần cũng bị ép buộc bởi pháp bảo của Tuần Thú Sư là Lục Lạc, vào thời gian đeo Lục Lạc, Đại Cẩu không có một chút ý niệm kháng cự nào.

Một pháp bảo đáng sợ!

May rằng Giáo Đình không hề muốn ép buộc chúng đeo mỗi giây mỗi phút, chỉ đeo cho chúng khi ra ngoài nơi đây để chiến đấu với lũ quái vật khác mà thôi.

“Ăn đi!” Thanh Vũ cười nói.

Nhìn nét mặt cười cười của Thanh Vũ, Đại Cẩu càng củng cố suy nghĩ rằng Thanh Vũ đang làm chuyện mờ ám gì đó.

“Gâu!” Cuối cùng, khuất phục dưới sức mạnh của Thanh Vũ, Đại Cẩu vẫn bước đến gần, khuôn mặt thì tỏ ra cảnh giác trong khi nuốt viên Thiên Phú Chi Tinh vào trong bụng.

“Gâu!” Vào ngay thời điểm kia, vùng bụng của Đại Cẩu nóng bỏng hơn bao giờ hết, tựa như có một ngọn núi lửa đang phun trào ở nơi đó và còn lan rộng ra từng bộ phận khác, Đại Cẩu hú lên một tiếng thê thảm rồi vội nằm úp xuống, tập trung khống chế luồng năng lượng thần kỳ đang cải tạo toàn bộ thân thể của nó.

“Gâu!” Mấy sói xám lông dài khác nghe tiếng hú đau đớn, bọn chúng liền ngó sang với nét mặt nghi ngờ, sau đó chúng nhìn thấy Thanh Vũ và Đại Cẩu đang nằm im cho nên không có làm gì khác nữa, tiếp tục chơi đùa giữa cánh đồng cỏ dại.

“Cố gắng lên!” Thanh Vũ vỗ lên người Đại Cẩu vài cái khích lệ rồi đi mất tiêu.

Để lại một Đại Cẩu đáng thương đến cực điểm!

Nếu có thể nói chuyện, tin chắc là Đại Cẩu liền nói như thế này: “Thằng chủ khốn nạn!”

Chắc chắn luôn đấy!

Thanh Vũ an tâm bỏ lại Đại Cẩu ở đó, bởi vì Thiên Phú Chi Tinh không gây hại gì cho nó, có lẽ vì thân thể quá lớn, mức độ cải tạo cũng lớn theo nên phát ra một lượng nhiệt làm Đại Cẩu đau khổ một chút.

So với kết quả sau cùng, Thanh Vũ tin chắc là Đại Cẩu cảm thấy xứng đáng với những gì mà nó chịu đựng.

“Đáng tiếc, không thể trồng linh dược ở Huyễn Linh Chiến Trường.” Thanh Vũ bay lên bầu trời, ngắm nhìn khung cảnh của trạng trại hoàn toàn làm bằng một loại gỗ lớn màu nâu, nét mặt thất vọng khi nghĩ đến tình trạng của Linh Dược Đường.

Trồng linh dược cũng cần nhiều điều kiện bắt buộc, như là nguồn nước tưới tiêu hằng ngày, phân bón làm từ các loại gỗ mục giàu dinh dưỡng cho cây trồng, còn có nồng độ linh khí cao để bồi bổ cho chúng sinh trưởng, lại cần thêm người quan tâm chăm sóc chúng mỗi ngày.

Ở trong Huyễn Linh Chiến Trường, trồng linh dược thì có vẻ tốt đấy, không có đất thì đem đất vào, tuy nhiên, nguồn nước lại khác và nguồn nhân công cũng khác.

Số nước tưới tiêu tăng lên năm mươi lần, Thanh Vũ cần mua một nguồn Linh Tuyền cấp ba để có thể bổ sung đầy đủ cho số linh dược, lại còn phải tuyển những Linh Dược Sư chịu khó, tuổi thọ tăng lên gấp năm mươi lần để vào trong đó chăm sóc linh dược.

Ai lại nguyện bỏ ra số tuổi thọ quý giá không thể bù đắp chỉ vì làm một công việc tẻ nhạt trong hàng chục, hàng trăm năm trời chứ?

Chỉ có kẻ điên và kẻ không có gì mới chấp nhận yêu cầu của Thanh Vũ.

Vì lẽ đó, Thanh Vũ bỏ qua suy nghĩ trồng linh dược ở Huyễn Linh Chiến Trường, trồng ở một mẫu đất Vạn Vật Thánh Thổ thì tốt hơn nhiều.

Linh Dược cũng sinh trưởng nhanh hơn năm mươi lần, không cần quá nhiều điều kiện khắc khe, không cần Linh Dược Sư bỏ ra tuổi thọ để chăm sóc chúng!

Cơ bản thì nhiệm vụ của Thanh Vũ ở Thập Linh Hỏa thành đã xong, giải quyết nhiều vấn đề vừa xuất hiện và xử lý luôn tình trạng đang xảy ra tại căn cứ quân sự.

Thanh vũ đặt niềm tin vào nhân tính và lòng kiêu hãnh của các quân nhân đang ở trong căn cứ của Davine đó!

Liệu họ sẽ cúi thấp đầu phục vụ không điều kiện cho Davine hãy đứng lên bảo vệ chính nghĩa của họ và bảo vệ luôn cả những người vô tội đang bị Davine ép buộc?

Thời gian sẽ trả lời câu hỏi đó!

Vừa bay thẳng về phía Thế Giới Thông Đạo, Thanh Vũ vừa nói chuyện với Hệ Thống:

“Hệ Thống, ngươi có thể chuyển Thiên Phú Chi Tinh đến tay của Nguyệt Linh, Diêu Hạo không?”

Bây giờ, phần lớn số Thiên Phú Chi Tinh nằm trong chính người xứng đáng sử dụng nó, bao gồm, Đan Đường, Luyện Khí Đường, Trận Pháp Đường, Tuần Thú Đường của Lý Quỳnh Chi, Bầy sói xám của Đại Cẩu, Linh Dược Đường.

Còn lại là Hội Đồng Thẩm Phán của Diêu Nguyệt, Ảnh Bộ của Diêu Hạo, Phù Đường của Nguyệt Linh, và một Thiên Phú Chi Tinh dành cho Giáo Chủ quản lý một khu vực bằng với thế lực một sao, cũng chính là Mặc Hàn.

Vì Mặc Hàn đang giữ chức vụ Trận Pháp Đường, có riêng một Thiên Phú Chi Tinh nên Thanh Vũ giữ lại một viên cho các Giáo Chủ khác, Thanh Vũ cũng đã thưởng cho Quân Đoàn Gaia hai viên Thiên Phú Chi Tinh mà Thanh Vũ nhận được từ việc thăng cấp Giáo Đình lên cấp hai.

Có tận ba Quân Đoàn Trưởng, Thanh Vũ không thể bỏ qua công lao của mỗi người và cứ đặt một viên Thiên Phú Chi Tinh ở giữa cho họ tự quyết định được.

Dù kết quả có tốt đẹp thế nào, thì mối quan hệ giữa ba người cũng có một sự ngăn cách, thậm chí đó chính là nguyên nhân gây hại cho Quân Đoàn Gaia ở thời gian sau này.

Giữa việc tăng cao thiên phú lên hai sao và việc duy trì sự công bằng, bình đẳng mà Thanh Vũ vẫn đang cố gắng xây dựng, Thanh Vũ chọn việc thứ hai.

Có lẽ, nếu người khác biết chuyện này, họ sẽ xem Thanh Vũ là một thằng ngốc, đần độn, nhưng đây là quyết định làm Thanh Vũ cảm thấy hài lòng.

Ai cũng có thể chọn một con đường cho riêng mình và chỉ họ mới hiểu được con đường kia có cảm giác thế nào và nó sẽ dẫn họ đi đến đâu, việc phán đoán ở vẻ bề ngoài chỉ là một sự đánh giá chủ quan mà thôi.

Không khác biệt gì, Hệ Thống vẫn trả lời Thanh Vũ bằng một giọng nói vô cảm: “Hệ Thống có mở dịch vụ chuyển phát nhanh, tùy theo khoảng cách để định ra phí dịch vụ.”

“Phí dịch vụ?” Thanh Vũ cười khổ một tiếng, cái tên Hệ Thống này quá bá đạo, cái gì cũng làm được!

Mở luôn cả dịch vụ chuyển phát nhanh, Thanh Vũ còn nghi ngờ rằng sau này có người nào dám cạnh tranh với Hệ Thống ở dịch vụ này không?

“Vậy thì chuyển Thiên Phú Chi Tinh cùng Thánh Vật này cho Nguyệt Linh.” Thanh Vũ cầm trên tay hai vật rồi lên tiếng nói.

“Đang tính toán khoảng cách giữa ký chủ và Nguyệt Linh.” Hệ Thống lạnh nhạt nói.

“Đã tính toán xong, khoảng cách từ ký chủ đến Nguyệt Linh là sáu mươi hai km, chi phí dịch vụ khi chuyển hai món đồ là sáu mươi hai nghìn điểm tín ngưỡng.”

“Sáu mươi hai nghìn?” Thanh Vũ giật nảy cả mình, nét mặt không tin tưởng những gì vừa nghe từ Hệ Thống.

“Đúng vậy, chi phí để vận chuyển một món đồ ở khoảng cách một km là năm trăm điểm tín ngưỡng, cộng thêm phí môi trường, tùy theo môi trường khác nhau sẽ công thêm số phí dịch vụ khác nhau, tổng hai điều kiện trên là phí dịch vụ chung.” Hệ Thống lạnh nhạt giải thích.

“Sao ngươi không đi ăn cướp?” Thanh Vũ liền xỉa Hệ Thống một câu cho đỡ tức.

“Ký chủ có muốn sử dụng dịch vụ chuyển phát nhanh của Hệ Thống không?” Hệ Thống trực tiếp ngó lơ, lạnh nhạt tiếp tục hỏi Thanh Vũ.

“Không!” Thanh Vũ gật đầu mạnh một cái, lần đầu tiên Thanh Vũ cảm thấy quyết định của hắn là đúng ngay từ khi chưa đưa ra quyết định từ chối dịch vụ lừa đảo của Hệ Thống.

Sáu mươi hai nghìn, tính ra là sáu nghìn hai trăm linh thạch hạ phẩm, bằng hơn ba viên Trúc Cơ Đan, với toàn bộ số phí tổn lớn đến thế mà Hệ Thống chỉ chuyển hai món đồ với khoảng cách chưa đến một trăm km.

“Haha!” Thanh Vũ đột nhiên cười phá lên, nghĩ đến viễn cảnh Hệ Thống mở cửa hàng cung cấp dịch vụ chuyển phát nhanh, khi báo giá liền bị hàng trăm tu sĩ tưới xăng đối trụi.

Sau cùng, Thanh Vũ đi đến gặp Nguyễn Thanh nhờ cô ấy đưa hai món đồ này cho Nguyệt Linh, vừa không tốn tiền vừa vui vẻ, không cảm thấy bản thân bị lừa gạt bởi Hệ Thống.

“Nhờ chị hết đấy.” Thanh Vũ nở nụ cười thân thiện, nhìn vào mắt Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh cảm thấy có gì đó sai sai, Thanh Vũ làm sao lại tỏ ra vẻ thân thiết hơn mức bình thường, đôi mắt thì có vẻ cảm động thì phải?

“Chuyện nhỏ mà thôi.” Nguyễn Thanh cười lắc đầu nói.

“À, có chuyện này nữa.” Thanh Vũ chợt tỏ ra nghiêm túc nói.

“Chị có biết loại đan dược nào kháng lạnh với làm con người không chết đói không?”

Nguyễn Thanh kinh ngạc nhìn Thanh Vũ bởi câu hỏi của Thanh Vũ quá khác thường, chưa bao giờ Nguyễn Thanh lại suy nghĩ đến chuyện một con người chết đói hay chết vì cái lạnh cả.

Dù vậy, Nguyễn Thanh vẫn trả lời tường tận: “Có hai loại đan dược là Phản Hàn Đan và Tích Cốc Đan.”

“Phản Hàn Đan luyện chế từ linh dược gọi là Hỏa Tơ Diệp có hình như một sợi tơ nhện nhưng lại ẩn chứa lượng nhiệt lớn, còn Tích Cốc Đan làm từ một loại lúa.”

“Phản Hàn Đan có tác dụng chống lại cái lạnh đóng băng nước, còn Tích Cốc Đan thì cung cấp đủ năng lượng cho một tu sĩ cùng cấp trong khoảng chừng nửa tháng trời.”

“Thanh Vũ, mục đích của cậu là gì khi hỏi về chúng vậy?” Nguyễn Thanh thản nhiên kể các thông tin mà cô biết về đan dược một cách trôi chảy, sau đó cô hiếu kỳ hỏi Thanh Vũ.

Thanh Vũ trả lời thật tình: “Tôi vừa nhận được một lời cảnh báo về tình trạng thời tiết ở mùa đông của quốc gia Niyensa, nó có vẻ khắc nghiệt rất nhiều, tôi sợ rằng mọi người có thể bị lạnh và không tìm thấy thức ăn dưới đống tuyết dày, cho nên mới hỏi chị để chuẩn bị cho thật tốt.”

“Mùa đông? Nói mới nhớ, bây giờ ở Hành Tinh Gaia là mùa đông, trái ngược với Không Vũ quốc là vừa đến mùa xuân.” Nguyễn Thanh vừa gật đầu vừa nói.

“Chị hãy chuẩn bị hai loại đan dược kia với số lượng nhiều nhé, tôi tin rằng chúng sẽ phát huy tác dụng khi vào mùa đông này.” Thanh Vũ dặn dò.

“Được rồi, cậu vừa giải thích xong thì chị đã lập ra một kế hoạch cho hai loại đan dược kia, may là nguyên liệu luyện chế chúng rất rẻ nên dễ luyện ra số lượng lớn.” Nguyễn Thanh mỉm cười trả lời.

“Thật tốt quá.” Thanh Vũ thở dài một hơi.

Đầu tiên là các căn cứ tiếp tế bổ sung nguồn thức ăn cho Quân Đoàn Gaia khi họ đi xa, đón về nhiều người và có thể cung cấp năng lượng cho chuyến hành trình dài của họ.

Thanok thì chủ động liên hệ với các căn cứ khác, trở thành một thương nhân đi buôn bán loại quần áo chống lại, nay thêm đan dược, Thanh Vũ nghĩ rằng nhiêu đó đủ để đối phó với thời tiết rồi.

“Thế nào, còn chưa yên tâm sao?” Nguyễn Thanh cười nhẹ một tiếng rồi nói.

“Hay để tôi nói với Nguyệt Linh chế tạo thêm nhiều phù chú kháng lạnh nhé!”

“Đó cũng là một ý hay, tuy nhiên giờ chưa thích hợp để buôn bán những lá phù với các năng lực kỳ dị cho người dân ở Hành Tinh Gaia, tuy nhiên, nếu tình trạng khó khăn hơn nữa thì hãy bắt tay vào thực hiện việc này.” Thanh Vũ suy nghĩ một vài giây rồi lên tiếng nói.

“Sau này, tôi còn xây dựng thêm một học viện do chính Giáo Đình quản lý, khi đó chị và những người khác có thể trở thành giáo viên dạy cho học sinh được không?” Thanh Vũ bỗng nhiên đổi chủ đề, hắn hào hứng nói tựa như đang nhìn thẳng vào khung cảnh ở tương lai xa vời vô định kia.

Nguyễn Thanh liền gật đầu, nét mặt tươi tắn, cô đinh ninh trả lời: “Đó là một việc tốt, giúp cho Giáo Đình phát hiện và bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài, tôi tin là mọi người đều sẵn lòng bỏ thời gian, kiến thức ra dạy các học viên đó.”

“Haha, vậy thì các học viên sẽ phấn khởi vì được những Đường Chủ của Giáo Đình trực tiếp dạy học rồi.” Thanh Vũ phấn chấn nói.

“Để đáp lại tình cảm của các học viện, tôi nghĩ tôi phải học thêm nhiều kiến thức về linh dược và đan dược, khi các học viên kia có câu hỏi thì cũng biết đường mà trả lời.” Nguyễn Thanh cười vui vẻ nói.

“Tương lai sau này rất bận rộn đây.” Thanh Vũ cười nhạt nói với ánh mắt nhìn xa xăm, không tiêu cự.

“Tất nhiên là cậu phải bận rộn rồi, đám học viên sẽ thích thú hơn khi một Giáo Hoàng với danh tiếng lớn lao tận tình dạy chúng học.” Nguyễn Thanh nói với vẻ mặt thích thú nhìn Thanh Vũ.

“Dạy học sao?” Thanh Vũ lẩm bẩm một tiếng.

“Đó cũng là một công việc không tệ.” Thanh Vũ hơi gật đầu với Nguyễn Thanh.

“Giờ tôi còn có chuyện phải làm ở Tu Chân Giới, gặp lại chị sau chuyến hành trình đến Trúc Cơ Cốc.” Thanh Vũ điềm nhiên nói.

“Gặp lại sau.” Nguyễn Thanh gật đầu, đưa tay lên chào tạm biệt Thanh Vũ.

“Muốn trở thành một giáo viên tốt, vậy thì mình phải bắt đầu ở việc học! Trau dồi kiến thức, cách tốt nhất là trở thành một người chuyên nghiệp ở các nghề nghiệp.” Thanh Vũ vừa đi tới Thế Giới Thông Đạo vừa suy nghĩ thầm.

Không nhìn thấy luôn cả hai người Amoty và Nolan giơ tay lên chào hỏi Thanh Vũ. Cứ thế, Thanh Vũ trở lại Tu Chân Giới, xuất hiện ở căn phòng lớn rộng rãi.

Nhắc mới nhớ, từ đó đến giờ, Thanh Vũ chưa chạm đến bất kỳ một nghề nghiệp nào!

Lời nói vui của Nguyễn Thanh đã làm cho Thanh Vũ bắt đầu hứng thú!

Thanh Vũ còn nhớ lại các kỷ niệm thời thơ ấu, khi đó, ở trong một Cô Nhi Viện với các bạn bè có chung hoàn cảnh, người mà bọn họ tin tưởng nhất chính là những thầy cô ở đó!

Vào thời điểm ngước nhìn lên khuôn mặt những người thầy cô đang giảng dạy, Thanh Vũ cảm thấy họ chính là một người hùng đang tỏa sáng rực rỡ nhất thế gian này, sáng hơn tất cả, sáng đến mức Thanh Vũ muốn được trở thành giống như họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.