Công Lược Cố Chấp Cuồng

Chương 2: Tai Họa Bất Ngờ (2)




Edit: A Cảnh

Beta: Dao Dao

Triệu Nam không có ở trong Đoan Vương phủ, một lát sau mới vội vàng từ bên ngoài đuổi tới, mà lúc nghe được Tần Dục hỏi chuyện của Chiêu Dương công chúa, trên mặt hắn liền lộ ra chút khó chịu.

Nhìn thấy biểu tình của Triệu Nam, Tần Dục biết Chiêu Dương hơn phân nửa trôi qua đã không được tốt.

Triệu Nam là người Triệu gia, bởi vì lúc trước Triệu Hoàng Hậu giúp đỡ hắn một phen, đối với hắn(TD) và Triệu Hoàng Hậu rất trung thành tận tâm, mà cũng chính đời trước vì cứu hắn(TD) mà chết, hiện tại Chiêu Dương sống không được tốt, khẳng định hắn(TN) cũng rất phẫn nộ.

"Vương gia, tên Hoắc Thọ kia khinh người quá đáng!" Triệu Nam có chút nghiến răng nghiến lợi.

Gia phong của Hoắc gia rất tốt, Hoắc Đại lão gia là một người được người người ca tụng, hai lão gia là Tam lão gia và Tứ lão gia cũng đều có tiền đồ, ở Kinh Thành Hoắc Thọ có danh đại tài tử, bởi vậy cho nên lúc ban đầu đối với hôn sự của Chiêu Dương, Tần Dục rất vừa lòng thậm chí còn cảm thấy Chiêu Dương đã gặp được hạnh phúc.

Nhưng đến cuối cùng thì so với những gì hắn nghĩ lại không hề giống nhau.

"Ngươi nói nghe một chút." Tần Dục nói.

"Vương gia, Hoắc Thọ kia ở bên ngoài dưỡng ngoại thất, thậm chí ngoại thất kia đã có hài tử rồi!" Triệu Nam nói.

"Cái gì?" Nháy mắt sắc mặt của Tần Dục âm trầm xuống. Triều đại này Phò mã không thể nạp thiếp, nhưng thông phòng thì vẫn có thể có, nếu như Công chúa không thể sinh được thì sẽ ôm hài tử của thông phòng dưỡng dưới gối.

Đối với tính tình của Chiêu Dương, thì tuyệt đối không có khả năng ngăn cản Hoắc Thọ tìm thông phòng, nghe nói đời trước nha hoàn bên người Chiêu Dương thông đồng một chỗ với Hoắc Thọ, nàng cũng không nói gì, đã như vậy rồi mà Hoắc Thọ còn muốn dưỡng ngoại thất?

"Mấy ngày nay Hoắc Thọ kia còn ngày ngày nghỉ ở chỗ thông phòng nữa đấy." Triệu Nam lại nói, lập tức đem sự tình đã điều tra rõ nói ra.

Trên tay Tần Dục có chút nhân thủ, nhưng hắn chưa bao giờ dùng những người đó đi thăm dò quan viên khác, cho nên chuyện này vừa lúc bắt đầu Triệu Nam làm cũng có chút không thuận tay cho lắm.

Nhưng đến cùng hắn vẫn tìm người theo dõi Hoắc Thọ.

Hoắc Thọ vẫn chưa xuất sĩ, mỗi ngày đều cùng với một ít thư sinh ngâm thơ đối hoặc tham gia các loại thi hội, còn không có ngày lại đi dạo các thanh lâu vài vòng, mà những thứ đó không tính là gì cả, thật không ngờ buổi tối hắn không trở về Hoắc gia mà lại đi đến một biệt viện thuộc sở hữu của Hoắc gia.

Vừa bắt đầu, Triệu Nam còn cho rằng hắn cảm thấy đường về Hoắc gia quá xa cho nên mới lười trở về, lại không nghĩ đến phát hiện biểu cô nương ở bên trong biệt viện, còn là biểu cô nương mang bụng to nữa chứ.

Hoắc Thọ không trở về Hoắc gia, cũng không đi phủ Công chúa sát ngay Hoắc gia, ngược lại cả ngày cùng "Biểu cô nương" ở chung một chỗ, còn làm cho người ta có thai....Đây căn bản là không để Công chúa trong mắt.

Triệu Nam rất tức giận, Tần Dục càng tức giận hơn, nắm lấy lan can của xe lăn: "Triệu Nam, người đi đem Hoắc Thọ..." Thù mới hận cũ chồng chất, hắn sẽ đem cái tên gia hỏa Hoắc Thọ này băm vằm nhiều mảnh.

"A!" Lời của Tần Dục còn chưa dứt, Lục Di Ninh chơi hạt châu ở bên cạnh đột nhiên lại kêu lên.

"Sao vậy?" Tần Dục lập tức nhìn về phía Lục Di Ninh, e sợ nàng xảy ra chuyện gì.

"Ô ô..." Lục Di Ninh cũng không nói, dùng ngón tay chỉ cái mũi của mình.

"Lại đây cho ta xem." Tần Dục nói.

Tần Dục là người tốt nhất đối với Lục Di Ninh, nàng đối với Tần Dục có một loại cảm giác ỷ lại vô cùng kỳ lạ, nghe thấy Tần Dục nói chuyện, nàng lập tức đến bên người Tần Dục, sau đó ngẩng đầu để cho Tần Dục xem mũi nàng.

Tần Dục thấy cái gì đó trắng trắng hay đúng hơn là một viên trân châu ở trong lỗ mũi nàng...thời điểm hắn và Chiêu Dương còn nhỏ, Triệu Hoàng Hậu không cho bọn họ chơi hạt châu, sợ có gì ngoài ý muốn, trước kia hắn cảm thấy Triệu Hoàng Hậu quá cẩn thận rồi, hoàn toàn không cảm thấy chơi hạt châu có gì mà ngoài ý muốn cả, kết quả...⊙︿⊙

Làm thế nào mà Lục Di Ninh có thể đem hạt châu nhét vào mũi được vậy?

Quả nhiên nuôi dạy hài tử cũng cần phải xem xét kỹ, hạt châu này cũng không phải là đồ chơi mà hài tử nên chơi.

"Hạt châu không thể để vào trong lỗ mũi được, nàng không biết sao?" Chân mày Tần Dục cau lại, có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng là Lục Di Ninh cũng biết là không đúng, có chút lấy lòng nhìn về Tần Dục, ngược lại khiến cho Tần Dục đều không vui sau đó giáo huấn nàng(ಥ﹏ಥ), nàng khẳng định không phải cố ý mà.

"Đến đây, miệng hít vào một hơi dùng mũi phun ra." Tần Dục làm mẫu một chút dùng mũi phun phì phì ra.

Lục Di Ninh học theo Tần Dục, nhưng hạt châu vẫn còn ở bên trong mũi ಥ_ಥ.

Trân châu tròn xoe, bị nhét vào mũi thì căn bản không thể lấy ra được, Tần Dục không dám động loạn sợ làm cho hạt châu càng đi vào sâu bên trong, chỉ có thể gọi người đi tìm Hồ đại phu.

Thọ Hỉ đi gọi người, Lục Di Ninh ngốc ngốc ngồi ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích...Tần Dục quay đầu, thì thấy Triệu Nam có chút kinh ngạc nhìn mình.

Bị Lục Di Ninh ngắt lời như vậy cũng không phải chuyện xấu gì, ít nhất Tần Dục đã bình tĩnh trở lại. Hiện tại hắn đi tìm Hoắc Thọ gây phiền toái thì không thích hợp, hơn nữa nếu như Chiêu Dương không chịu thì hắn tính gây sức ép đến thế nào với Hoắc Thọ đều vô dụng...

"Triệu Nam, ngươi tiếp tục để người nhìn chằm chằm Hoắc Thọ và còn có những người khác của Hoắc gia, những chuyện khác tạm thời không cần làm." Tần Dục nói: "Ngươi đi xuống đi, thuận tiện gọi Triệu quản gia đến đây."

"Vâng, Vương gia." Triệu Nam đáp một tiếng rồi đi xuống, lúc sắp đi nhịn không được nhìn Lục Di Ninh một cái...Lúc trước hắn còn nghĩ rằng Vương gia sẽ không đối tốt với Vương phi, không nghĩ tới Vương gia rất săn sóc cho Vương phi.

Triệu quản gia đến cùng lúc với Hồ đại phu.

Thời điểm Hồ đại phu đến, chỉ cho rằng Vương gia muốn hắn chẩn bệnh lại cho Vương phi, không nghĩ tới sau khi đến thì biết được trong lỗ mũi của Vương phi có một hạt châu, này...

"Vương gia, lúc ta ở nông thôn làm nghề y, cũng từng gặp qua người bệnh như vậy, chỉ cần tự mình hắt xì một cái thì sẽ khiến cho đồ vật đi ra, còn không thì dùng đồ vật khác kẹp ra ngoài, nhưng trân châu rất trơn, động thủ sợ không được tốt."

"Không được tốt hay không thì cũng phải khiến cho nó ra ngoài." Tần Dục nói: "Ngươi đến thử xem."

"Vương gia, nam nữ thụ thụ bất thân, không bằng gọi tiện nội(*vợ của Hồ đại phu) đến?" Hồ đại phu dò hỏi. Bảo hắn bắt mạch cho Vương phi thì được nhưng ôm đầu của Vương phi để lấy đồ trong mũi thì...này không được tốt cho lắm.

Lúc đầu Tần Dục không nghĩ tới vấn đề này, nhưng Hồ đại phu lại nói không sai, hắn liền lập tức sai người gọi thê tử Hồ đại phu tới.

Thê tử Hồ đại phu họ Vương, tuổi so với Hồ đại phu cũng không hơn kém bao nhiêu, nàng ta không đến một mình mà còn có thêm gã sai vặt ở phía sau. Trên đường đến đây nàng ta đã nghe qua tình huống của Lục Di Ninh, sau khi đến thì nhân tiện nói: "Vương gia, ta chỉ có thể thử xem thôi."

"Thử xem đi." Tần Dục nói. Hắn không thể để hạt châu kia cứ ở trong mũi của Lục Di Ninh được, nếu nàng không cẩn thận hít vào thì sẽ xảy ra chuyện làm sao đây?

Nghe Tần Dục nói, Hồ phu nhân lập tức đi về phía Lục Di Ninh, muốn thử nhìn xem tình huống của Lục Di Ninh, lại không nghĩ đến nàng ta vừa mới tới gần vài bước, Lục Di Ninh liền trốn nhanh né tránh đến phía sau Tần Dục, chỉ lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt đen liếc liếc đầy đề phòng từ trên vai Tần Dục cẩn thận nhìn Hồ phu nhân.

Lục Di Ninh không thích Hồ đại phu, cũng không thích Hồ phu nhân, trên người bọn họ đều có mùi thuốc, mà nàng sợ nhất là mấy thứ dược đó.

"Đừng sợ, nàng ta có thể giúp nàng lấy hạt châu từ trong mũi ra." Tần Dục ôm lấy Lục Di Ninh, để cho nàng ngồi ở trên người mình.

Lục Di Ninh được Tần Dục ôm thì không động đậy, nhưng khi Hồ phu nhân tới gần thì nàng lại đem đầu chôn trong ngực của Tần Dục.

Hồ phu nhân nhìn ra là Lục Di Ninh bài xích mình, ngừng tay: "Vương gia, không bằng người đến thử trước xem sao, ở đây có một lọ thuốc bột, người để cho Vương phi ngửi thử."

Tần Dục tiếp nhận thuốc bột của Hồ phu nhâ, sau đó liền đưa tới trước mặt Lục Di Ninh.

Chuyện này đối với hắn chỉ là làm chút chuyện vặt, không nghĩ tới sắc mặt của Lục Di Ninh đột nhiên biến sắc trở nên trắng bệch, thậm chí hoảng sợ nhìn Tần Dục ゞ◎Д◎ヾ.

Đây là làm sao? Tần Dục có chút khó hiểu, nhưng vẫn đưa lọ thuốc để dưới mũi Lục Di Ninh.

Cả người Lục Di Ninh run bần bật, bộ dáng phi thường sợ hãi, lại không có né tránh, sau đó... "Hắt xì! Hắt xì!" Nàng liên tiếp hắt hơi không ngừng, cùng lúc đó hạt châu ở trong lỗ mũi cùng rớt ra ngoài.

Hồ phu nhân thấy thế, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "May mắn...Cuối cùng không cần dùng kẹp."

Tần Dục nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, trực tiếp đem cái bình còn dư lại đưa cho Hồ phu nhân, lại vỗ nhẹ lưng Lục Di Ninh: "Được rồi, không sao...không sao."

Mũi Lục Di Ninh bị mùi huân hương khiến cho hắt xì không nói được gì, nước mắt không tự giác lại chảy xuống, chẳng qua vấn đề nhỏ này đối với nàng mà nói căn bản không là gì.

Lúc thấy Tần Dục đem lọ thuốc đưa lại cho nữ nhân kia, sau khi hạt châu trong mũi rớt ra, nàng liền biết Tần Dục không phải muốn ép nàng uống thuốc mà là muốn giúp nàng, kích động kêu một tiếng, Lục Di Ninh ôm lấy Tần Dục rồi liền hôn một cái ở trên mặt hắn.

Tần Dục bị nàng hôn một cái như vậy, nhất thời cứng cả người lại, hắn lớn như vậy rồi cũng chưa từng bị nữ nhân hôn qua như này.

Qua một hồi lâu Tần Dục mới bình thường lại, cũng không suy nghĩ nhiều...Hiện tại Lục Di Ninh giống như hài tử vậy, hài tử thân cận cha mẹ như vậy khẳng định là không có tâm tư khác, hắn cũng không nên có ý niệm gì với việc này.

Bị Lục Di Ninh lăn lộn một phen như vâỵ, tâm tình của Tần Dục đã bình tĩnh hơn chút, cũng càng bình tĩnh để suy nghĩ chuyện tình của Chiêu Dương Công chúa: "Triệu quản gia, ngày mai người đi phủ Công chúa tìm Chiêu Dương, bảo nàng ấy đến bồi tẩu tử của nàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.