Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 52: Khoảng Cách




Lại một lần kiểm tra đã qua, Tại Trung giống bánh rán để lâu, hữu khí vô lực gục xuống bàn. Duẫn Hạo thu dọn xong sách vở, nói, “Nhanh về nhà đi, ta còn phải học tiếng Pháp nữa.”

Tại Trung oán hận nhìn chằm chằm Duẫn Hạo, chất vấn, “Vừa rồi ta liều mạng ho khan, sao ngươi không phản ứng?!”

Duẫn Hạo nhìn lại cậu, “Về rồi ta bảo bác sĩ Lý đưa thuốc ho cho ngươi.”

Nói vừa xong, Tại Trung thiếu chút nữa tức chết.

Tên Trịnh Duẫn Hạo này ngu ngốc sao?! Mỗi ngày đều có vây cá tổ yến, rốt cuộc là bổ kẻ nào được bổ vậy!!

Sớm biết vậy thì mình còn hao tâm tổn trí muốn cùng lớp với hắn làm gì nữa? Nếu không Xương Mân xin nghỉ bệnh, cậu cũng không cần phải ho đến muốn bể phổi mà lấy đáp án từ hắn.

“Duẫn Hạo, vừa rồi có một câu trong đề thi tớ làm không được, cậu có thể chỉ lại cho tớ không?”

Phía sau hai người vang lên thanh âm dễ nghe như tiếng chuông bạc. Tại Trung chỉ cảm thấy đầu óc ông! một tiếng, quay đầu lại liền nhìn thấy kẻ đần độn được lớp nhất trí đề cử là hoa khôi của lớp – Đồng Lôi đại nhân.

Đồng Lôi để một mái tóc đen dài, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, vừa thấy là biết hình tượng một đứa con gái ngoan ngoãn. Tại Trung hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với cô, đơn giản là bởi vì cô đối với Trịnh Duẫn Hạo là tình hữu độc trung (chỉ iu Hạo ca -> tình địch a, làm gì chả ghét ^^).

“Chỗ nào?” Duẫn Hạo buông túi sách, ngồi trở lại chỗ cũ. Tuy ngữ khí không có biểu tình gì nhưng có thể nhìn ra hắn cũng không cự tuyệt.

Tại Trung khinh thường nghĩ, ‘không phải là ngươi chỉ muốn nhìn bộ ngực lớn lớn chút của cô ta thôi sao? Còn phải ra vẻ thế làm gì?’ Vì thế liền chen vào giữa hai người, thanh thanh cổ họng, “Ngại quá, Trịnh Duẫn phải về nhà bây giờ.”

Đồng Lôi liếc nhìn cậu, không để ý tới.

Mấu chốt là Duẫn Hạo cũng không để ý tới.

“Rất đơn giản. Đem a thay vào b, sau đó…”

“Thiếu gia!” Tại Trung quýnh lên, ngay cả ‘thiếu gia’ cũng gọi, “Nếu ngươi về trễ, lão gia sẽ mắng ta đấy!”

“…” Duẫn Hạo không hiểu gì nhìn cậu, “Ngươi nói bậy bạ gì đó a.”

Tại Trung bướng bỉnh cắn môi dưới, lớn tiếng nói, “Thiếu gia, ngài phải lập tức trở về, còn rất nhiều việc phải làm đó!”

Đồng Lôi thật vất vả mới có thể ngồi cùng Duẫn Hạo, đâu chịu buông tha cơ hội này, âm thanh sắc nhọn nói, “Xong ngay thôi mà; Tại Trung, cậu gấp như vậy làm gì?”

“Xong ngay?” Tại Trung trả lời lại một cách mỉa mai, “Thiếu gia nhà tôi giảng bài đúng là rất nhanh, nhưng chỉ số thông minh của cậu có thể tiêu hóa được sao?”

“Cậu!” Đồng Lôi tức đến đỏ mặt, chân nhỏ đạp mạnh như muốn phát hỏa đến nơi.

“Tại Trung, chỉ là một câu thôi mà, sẽ xong nhanh thôi.” Duẫn Hạo cũng không ngẩng đầu lên.

“…” Tại Trung thấy Duẫn Hạo bình tĩnh như thế, đành phải buồn bực thu dọn cặp sách, còn trừng mắt nhìn Đồng Lôi vài lần.

“Hừ, ra vẻ cái gì chứ, cùng lắm chỉ là người làm thôi mà!” Đồng Lôi như đột nhiên nghĩ được cách châm chọc Tại Trung, cố ý nói lớn.

Duẫn Hạo cùng Tại Trung đồng thời cứng ngắc.

“Cậu nói gì?”

Tại Trung sửng sốt, không ngờ người nói chuyện là Duẫn Hạo.

Đồng Lôi hiển nhiên không hiểu được ý Duẫn Hạo, ngơ ngẩn nhìn hắn, “Trịnh…”

“Cậu tính toán cái gì mà ở đây bịa đặt như thế?” Sắc mặt Duẫn Hạo xanh mét, ánh mắt bình thường vẫn lạnh nhạt nháy mắt trở nên sắc bén như chim ưng, nói cũng nghiến răng nghiến lợi, làm Tại Trung cũng chẳng hiểu thế nào.

Cho tới bây giờ cậu cũng chưa thấy Duẫn Hạo tức giận như vậy, cho dù là lúc cậu trèo cây ngã xuống, mũi vẹo mặt sưng làm cậu ta lo lắng, cũng không nhìn thấy biểu tình lạnh lùng như thế.

“Ai bịa đặt?! Cậu ta vốn chính là người làm nhà cậu mà!” Đồng Lôi không ngờ Duẫn Hạo sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, không phục phản bác.

Tại Trung đột nhiên không tức giận, thấy bộ dáng Duẫn Hạo thẹn quá hóa giận, cậu đột nhiên rất muốn cười.

“Câm miệng!” Duẫn Hạo dường như cố gắng ức chế phẫn nộ của mình, nắm chặt tay lại. Tại Trung thậm chí có thể thấy cả gân xanh hằn hết cả trên lưng hắn.

Cậu chỉ biết là Duẫn hạo rất ghét người khác phân chia thân phận của hai người họ, nhưng không ngờ hắn lại để ý đến thế.

“Trịnh Duẫn Hạo, cậu tức giận thế là sao?!” Đồng Lôi ủy khuất trừng mắt nhìn Duẫn Hạo, bộ dáng như muốn khóc.

“Đồng Lôi, cậu nghe đây, Tại Trung là bạn của tôi, không phải người làm gì cả. Nếu lần sau còn để tôi nghe được cậu nói như vậy, đừng trách tôi trở mặt.”

… Không phải bây giờ ngươi đã trở mặt rồi sao… Tại Trung thầm nghĩ.

Duẫn Hạo nói xong kéo tay Tại Trung, cũng không quay đầu lại, rời khỏi phòng học.

Rõ ràng cảm thấy Duẫn Hạo đang tức giận, cổ tay Tại Trung bị túm đến phát đau, nghiêng ngả lảo đảo theo sau hắn.

“Uy! Thiếu gia, ngươi chậm một chút được không?” Tại Trung cố ý đùa Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo lập tức như cây đinh đóng trên mặt đất. “Tại Trung! Ta nói rồi, không được gọi là ‘thiếu gia’!”

“Đã biết, thiếu gia.”

“Ngươi!!” Sắc mặt Duẫn Hạo chưa bao giờ khó coi như thế.

Tại Trung le lưỡi, “Hắc hắc, sao ngươi lại tức giận đến thế a?”

“Ngươi không tức giận sao?!”

Tức chứ! Lão tử đã tức chết rồi đây này!!! Trong lòng Tại Trung hò hét, nhưng vẫn khoan dung cười cười, “Có gì mà phải tức giận chứ? Cô ta nói cũng là sự thật mà…”

Duẫn Hạo dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, “Tại Trung, ngươi không cần vờ hào phóng làm gì. Ta hiểu ngươi quá rồi.”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.