Công Chúa Yêu Phò Mã

Chương 46




Chung Bình nghiêng người dựa vào ghế salon, chăm chú xem DVD, mẹ anh vừa gọi điện tới bảo anh ngày mai đưa Triệu Điềm về nhà để xác định lại danh sách tiệc cưới một lần nữa. Chung Bình gọi cho Triệu Điềm, cô ấy hình như đang ở bên ngoài, nửa ngày mới nghe điện thoại.

“Ở bên ngoài à?” Đầu dây bên kia rất an tĩnh.

“Ở thẩm mỹ viện.” Triệu Điềm lười biếng trả lời.

Chung Bình liếc mắt nhìn về phía thời gian trên màn hình TV, cũng đã sắp 11 giờ rồi, phụ nữ quả nhiên xem việc làm đẹp giống như sinh mệnh của mình vậy, “Mai có rảnh không? Mẹ nói muốn chúng ta qua xem lại danh sách.”

“Được, mấy giờ?”

“Mười giờ anh đón em?” Thường thì thứ bảy cô ấy sẽ không dạy sớm.

“Được, trước khi tới nhớ gọi điện, em sợ mình dậy muộn.”

Chung Bình nghe xong thì cúp máy, tiếp tục xem đĩa của mình.

Đột nhiên chuông cửa vang lên, Chung Bình cau mày lại, giờ này không biết còn ai đến nữa? Anh chậm rãi đứng lên, lê dép đến bên cạnh cửa nhìn vào mắt mèo, cả người đột nhiên trở nên căng thẳng, anh ngập ngừng nửa giây, sau đó từ từ mở cửa ra.

Tố Tố nhìn Chung Bình đang đứng tựa vào cánh cửa, tóc hơi rối, anh mặc quần áo ở nhà, trên chân mang một đôi dép lê, cô chợt nhớ lại trước đây mình cũng đã từng ở với anh dưới một căn nhà như thế này, lúc ấy Chung Bình vẫn luôn tuỳ tiện bày ra dáng vẻ lười biếng, thế mà lại có một loại gợi cảm đến khôn cùng.

Tố Tố nắm chặt chiếc túi trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh mở miệng, “Chung Bình, em có việc tìm anh.”

Chung Bình nâng tay lên mời cô, khẽ nghiêng người, để cho cô có thể vào trong nhà.

Tố Tố theo anh đi vào phòng khách, nhìn cảnh vật quen thuộc, trong lòng cũng khẽ động. Lúc vẫn còn chăm sóc bà, Chung Bình đã từng đưa cô tới đây một lần, còn từng nói đùa với cô rằng, nếu như cô không thích căn hộ này, tương lai anh sẽ đổi một cái lớn hơn. Những lời nói đùa vui vẻ của anh tựa như vẫn còn quanh quẩn đâu đây trong gió, không biết giờ đã bay tới phương nào rồi, mà hiện giờ, anh với cô ngay cả bạn bè cũng không phải nữa.

Tố Tố ngồi ở trên ghế sofa, đem mấy thứ ở trên bàn trà sắp xếp lại, Chung Bình vào trong phòng bếp rót cho cô một cốc nước, sau đó ngồi xuống ở phía đối diện cô.

Tố Tố khẽ động môi, muốn nói lại thôi. Trong lòng cô đã suy nghĩ ngàn lần, cuối cùng lúc này một câu cũng không nói được, bảo cô làm sao mở miệng đây? Nói cho anh biết, vị hôn thê của anh đang ở sau lưng anh trộm đi với người khác? Cũng không được, cô lại cảm thấy Chung Bình là người vô tội, ít nhất chỉ nên nhắc nhở anh một chút mà thôi.

“Có chuyện gì?” Chung Bình bình tĩnh nhìn cô, nhìn trên mặt cô liên tục hiện lên do dự, cùng mâu thuẫn.

“À……..trước hết chúc mừng hai người.” Tố Tố lại đang chần chờ.

Chung Bình nhìn cô vài giây, rồi đứng dậy đi về phía kệ TV, kéo ra chiếc ngăn kéo bên phải, lấy một thứ gì đó rồi đưa đến trước mặt cô, “Đây là thiệp mời của em, mong em sẽ đến.”

Tố Tố nhìn thiếp cưới đỏ hồng rực rỡ, chói mắt, đường hô hấp của cô giống như bị ai đó bịt chặt vào vậy, một lúc lâu cũng không có cách nào hít thở bình thường được nữa. Tố Tố nhận lấy thiệp cưới, mìm cười ra sức gật đầu, “Em nhất định sẽ đến.” Trong lòng cô càng ngày càng lạnh thêm, căn bản Chung Bình không hề biết những gì mà Triệu Điềm đã làm qua, cô có nên mặc kệ anh bị cô ấy tiếp tục lừa dối đây? Nếu như Triệu Điềm thật sự đã quay đầu lại, bọn họ có phải sẽ có khả năng tiếp tục hạnh phúc không? Trong lòng cô lại bắt đầu mâu thuẫn, giãy dụa.

“Gần đây có khoẻ không?” Chung Bình ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nhìn cô, nhất định là cô vừa mới tan làm, cho nên lớp trang điểm trên mặt vẫn còn chưa rửa qua. Mặc dù vết thương trên mặt đã được che đậy khá kĩ, nhưng anh vẫn thích nhìn thấy khuôn mặt không phấn son của cô hơn, vừa trong sạch, vừa thoải mái, làm cho anh càng muốn yêu thương.

“Rất tốt, công việc có chút bận, nhưng vẫn làm được, chỉ toàn những chuyện vụn vặt thôi.” Tố Tố trả lời lại, nói năng vô cùng lộn xộn, không dám nhìn anh, nói hay không nói đây?

Chung Bình không hề chớp mắt chỉ ngắm nhìn cô, cô đang do dự cái gì không biết? “Có phải còn có chuyện muốn nói với anh không?”

Tố Tố giương mắt lên nhìn, do dự gật đầu, “Hai người…….có ổn không?” Triệu Điềm trách Chung Bình không để tâm đến cô ấy, nên cô ấy mới có thể qua lại với người khác.

“Hai người? Anh và Triệu Điềm ư? Sao vậy?” Chung Bình khẽ chớp mắt hỏi lại cô.

“Anh…vẫn nên quan tâm tới Triệu tiểu thư nhiều một chút, đừng nên lưu luyến quá khứ nữa.” Tố Tố khó khăn lắm mới nặn ra những lời này. Chung Bình lại chỉ khẽ cười một tiếng, không có trả lời.

Tố Tố lại cố gắng nuốt xuống nói tiếp, “Hai người sắp kết hôn rồi, nhất định có nhiều chuyện bận rộn. Anh nhớ kỹ phải để tâm đến cô ấy, phải đem lại cho cô ấy cảm giác an toàn một chút.” Cô đang làm gì vậy? Đáng nhẽ cô phải nói cho Chung Bình về việc Triệu Điềm nói mà không giữ lời, vì sao ngược lại lại đi khuyên anh quan tâm đến Triệu Điềm đây. Cô không biết, trái tim ê ẩm chỉ nhìn chằm chằm về thứ đỏ tươi trướng mắt kia, ở bên ngoài chiếc thiệp còn có hình ảnh ngọt ngào của hai người họ. Thật sự là ngọt ngào đến mức khiến cho người ta chán ghét.

“Trong phòng tắm có sữa rửa mặt đó, em vào tẩy trang đi.” Người ta hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo làm cho Tố Tố ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn anh. Anh có đang nghe cô nói hay không đây? Đột nhiên lại nói ra một câu như vậy.

Chung Bình khẽ nghiêng người về phía trước, ngón tay khẽ xoa một bên má phải của cô, “Dùng đồ trang điểm sẽ không tốt với da của em đâu.” Tố Tố giống như bị điện giật bỗng nhiên lui nhanh về phìa sau, phảng phất như ngón tay của anh có độc vậy, cô nhanh chóng hỗn loạn mở miệng, “Đừng………đừng lo.”

Chung Bình tiếp tục đi đến bên cô dựa sát vào, ngồi xuống ở tay vịn của chiếc ghế, cả nửa người đều dán sát vào bên cạnh cô, “Nhìn này, có mụn rồi, nhất định là do mồ hôi không toát ra ngoài.”

Tố Tố co cả người lại trên chiếc ghế, khẽ nghiêng mặt để tách khỏi sự đụng chạm của anh. Có phải xảy ra vấn đề ở chỗ nào không, rõ ràng đang thảo luận đến chuyện anh nên quan tâm đến bạn gái của mình, thế nào hiện tại đã vòng đến chuyện của cô rồi. Tố Tố nhanh chóng che mặt lại, không cho Chung Bình nhìn nữa, “Chung Bình, anh ngồi lại chỗ đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Anh chỉ chăm chú nhìn cô, trầm giọng ra lệnh, “Rửa mặt đi rồi nói.”

Tố Tố trừng mắt nhìn vẻ mặt chân thật đáng tin của anh, đột nhiên cảm thấy không biết nên làm gì cho phải nữa, bây giờ cô mới biết anh cũng có lúc bá đạo đến như thế này. Tố Tố không thể làm gì hơn đành gật đầu, Chung Bình cũng chậm rãi ngồi lại xuống ghế. Cô nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh, nhìn thấy sữa rửa mặt chuyên dụng dành cho nam, trong lòng lại thầm mắng cái người thích làm dáng này. Nhưng mắng thì mắng, cô vẫn ngoan ngoãn mở vòi nước ra, rồi lấy sữa rửa mặt rửa sạch khuôn mặt của mình.

Chung Bình nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Tố Tố từ trong phòng vệ sinh bước ra, trên môi lúc này mới lặng lẽ lộ ra một nụ cười.

Tố Tố cắn môi ngồi trở lại ghế, lấy hết dũng khí nói ra mục đích đến đây của mình ngày hôm nay, “Chung Bình em mong anh và cô ấy được hạnh phúc, anh phải dành chút thời gian ra cho cô ấy, đừng vô tâm như vậy, phụ nữ thật ra có lúc rất hay suy nghĩ miên man.” Thiếp cưới đều đã gửi đi hết rồi, vậy thì hôn sự nhất định phải tiến hành thôi, vậy thì cô đành khuyên anh nắm thật chặt trái tim của Triệu Điềm là được.

“Cô ấy phàn nàn với em sao?” Chung Bình khẽ nói.

“Em đã thấy cô ấy, cô ấy hình như có chút không vui.” Tố Tố cũng biết rằng mình giúp Triệu Điềm lừa dối Chung Bình là hại anh, nhưng cô thực sự nói không nên lời.

“Ồ.” Chung Bình vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không để ở trong lòng.

Tố Tố càng nhìn càng sốt ruột, anh còn như vậy, Triệu Điềm cuối cùng cũng sẽ bỏ anh cho mà xem. “Chung Bình, em vì muốn tốt cho anh, để tâm đến cô ấy một chút.”

Chung Bình nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười, “Rửa mặt thoải mái hơn rồi.” Tố Tố bị giọng điệu mềm nhẹ của anh làm cho cả khuôn mặt bỗng đỏ lên, đột nhiên không biết nên làm sao, anh vì sao lại đem câu chuyện đẩy tới cô nữa rồi, “Chung Bình!”

“Em đang quan tâm anh sao?” Bộ dáng cô thẹn thùng của cô vẫn giống hệt như trước đây, vẫn luôn đẹp đẽ trong từng giấc mơ của anh.

Trong lòng cô chợt buồn bã, nói không nên lời.

“Tố Tố, em vì lo lắng cho anh, cho nên trễ như vậy vẫn còn đến tìm anh?” Chung Bình chậm rãi tiến sát tới cạnh cô,

Tố Tố gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Em….phải trở về rồi.” Nói xong liền nhanh chóng nắm lấy chiếc túi trên bàn, chạy ngay tới bên cửa. Chung Bình đúng lúc kéo lại tay cô, “Lát nữa anh sẽ đưa em về, còn chưa có nói hết, em cứ ngồi đi.” Anh dùng sức kéo cô ngồi xuống sofa. Người cũng ngồi xuống chỗ vịn tay ở bên cạnh cô, giọng điệu càng thấp hơn, “Tại sao lại lo lắng cho anh?”

Tố Tố khó chịu, sắc mặt khẽ biến, một tay của anh lại đang đặt tại đằng sau lưng cô, cả nửa người đều gần như tựa vào bên đầu cô, không gian xung quanh dường như bé hẳn lại, “Em…..”

“Ngày đó có phải rất xấu hổ không? Có nhiều người vây quanh như vậy?” Thanh âm của anh đột nhiên mềm nhẹ đến mức không có gì sánh được, cùng sự thương tiếc nồng đậm bao vây lấy cô rồi dần dần tiến vào trong lòng cô, cuối cùng chạm đến nơi mềm mại nhất ở trong đáy lòng, đột nhiên cô cảm thấy có chút cay cay nơi sống mũi, cô biết anh đang nói đến lần gặp gỡ ngẫu nhiên kia.

Trên mặt đột nhiên xuất hiện một chút ấm áp, những ngón tay dài nhẹ nhàng xẹt qua những vết sẹo của cô, trái tim bỗng nhiên mềm nhũn giống như bị ai đó rót nước vào trong, rồi lại thít chặt lại, vô cùng nặng nề. Tố Tố cắn răng, nhắm chặt mắt lại, cố sức tránh ánh mắt anh, gạt tay anh ra, “Chung Bình, em không nên xen vào nữa, anh cũng sắp kết hôn rồi, nên quan tâm đến Triệu Điềm thì hơn! Nếu còn như vậy cô ấy sẽ bỏ chạy đó.”

Chung Bình trừng mắt nhìn cô, đột nhiên biến sắc giống như sắp nổi đoá, sắc mặt âm tình đều không rõ.

“Bên cạnh cô ấy có người theo đuổi anh biết không?” Tố Tố thở dài một cái, quyết định nói rõ. Chung Bình trầm mặc không nói, vẫn không nhúc nhích. Tố Tố cầm lấy thiệp cưới ở trên bàn, sau đó bỏ vào trong túi, “Đối tốt với cô ấy một chút, em tin rằng cô ấy vẫn còn rất yêu anh.” Nói xong lại lần nữa cầm túi lên, đi đến cửa ra vào.

“Nếu không phải em, thì dù kết hôn với ai không phải đều giống nhau sao.” Thanh âm vô lực ở sau lưng cô lại vang lên, khiến cho cô phải dừng chân lại, đứng im ở một chỗ. Người ở đằng sau cũng nhanh chóng nói tiếp, “Em biết anh chỉ cần em, vậy mà em lại đẩy anh ra, em nói anh có vui không?”

Tố Tố cứng họng hồi lâu mới mở miệng, “Chúng ta không thích hợp, đừng…..mù quáng nữa.” Cô nói xong lại nặng nề hướng đến cửa mà đi, tay đặt lên đám cửa, vặn một cái, kéo cửa ra.

Rầm, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu trước mắt cô bỗng chốc tối sầm, anh đã nhanh chóng xông lên sập mạnh cửa lại, dùng sức kéo cô lại, áp ở trên cửa, nặng nề mà nói từng câu từng câu một, “Anh chỉ yêu em.” Tố Tố thở gấp trừng mắt với anh, trên gương mặt tuấn tú kia tất cả đều là ngọn lửa giận đang nổi cơn thịnh nộ, anh ấy…..điên mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.