Công Chúa Vampire Và Bang Chủ Lạnh Lùng

Chương 11




Cả năm người khi mở thông tin của Lục An Nguyệt, tất cả hạng mục, thông tin đều đánh dấu chấm hỏi, không có bất cứ thông tin gì được hiện ra

Tên: ?????
Giới tính: ????
Chủng tộc: ????
Nghề nghiệp: ????
Level: ????

Thậm chí là tọa độ Lục An Nguyệt đứng, hay là những thứ khác như kết bạn, xem điểm thuộc tính cũng không có, đến cái hình ảnh đại diện cũng là một màu đen thuần khiết... (Tác giả: đen thuần khiết nha mấy đứa *cười ngây thơ* Đứa nào hiểu thì mau mau cmt há há há)

Năm người đều không khỏi nghĩ tới đây là một NPC bị lỗi Bug, vì NPC ở đây đều có trí thông minh nhân tạo và thông tin cụ thể, vì thế Chiến Cảnh là người đầu tiên lên tiếng

"Bọn tôi có thể nhận nhiệm vụ tiếp theo ở đâu?" (Tác giả:Chiến cảnh có vai trò khá đặc biệt trong truyện =] có ai đoán ra Chiến Cảnh có vai trò gì không? Hắc hắc, gấu đại ca, ngài chính là cao nhân há há *gặm bánh mì*)

Lục An Nguyệt đang bất động thanh sắc, bỗng nghe câu hỏi, theo bản năng muốn chối cãi tôi không phải NPC, nhưng tiểu tổ tông ở sau nàng lại như cố tình véo nàng một cái. Hiển nhiên là bạn nhỏ Lục An Nguyệt phải đổi lại nội dung câu mình định nói

"Đi về phía Tây" Lục An Nguyệt chém bừa, còn cầu mong mấy người này đi nhanh nhanh một chút, mắc công lại phát hiện ra nàng là người chơi. Bạn nhỏ đáng thương hoàn toàn không nhận ra mình bị lỗi Bug, chỉ nghĩ rằng bộ dáng mình bây giờ chẳng giống người chơi mà thôi.

Năm người hoàn toàn ngây thơ tưởng rằng nàng là NPC, cũng thật lịch sự nói tiếng cảm ơn và đi về phía Tây thật, tiếp tục một cơn gió mang theo bụi mù mịt thoảng qua, ôi, đi mà còn được cát bụi làm nền, hảo khí phách!

Lục An Nguyệt cũng nhanh chóng thối lui, nàng xách theo tiểu tổ tông và Tiểu Hồng chạy về phía Đông. Ài, mong là họ không đi tìm nàng hỏi tội a! Tại tiểu tổ tông làm nàng bị phân tâm đấy

Tiểu tổ tông bị bạn nhỏ Lục An Nguyệt xách như vác bao tải, cũng thật buồn bực đô đô cái miệng nhỏ "Chủ nhân, còn không mau thả bổn thiếu gia xuống"

"Hừ, ta phải quăng tiểu tổ tông nhà ngươi vào bầy tang thi" Lục An Nguyệt hừ một tiếng, không quên mở miệng đe dọa, bất quá nàng vẫn đặt tiểu tổ tông xuống.

"Ai dà, chủ nhân à, ngài không thể làm vậy nha, quả lại chủ nhân mau xem mình đang ở trong tình huống nào đi" Tiểu tổ tông kháng nghị, bé đâu có cố ý đâu nha, ưu tiên của chủ nhân là lựa chọn hàng đầu, vả lại chủ nhân rất đặc biệt, đi chung với đám người đó rất không tiện!

Lục An Nguyệt nghe xong lời nói của Lục Minh Lam, không khỏi ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy gì, nhưng nàng có chút cảnh giác nhìn vào bản đồ. Một bầy chấm đỏ to nhỏ khác nhau đang đổ ào về phía nàng.

"Chủ nhân, mau mau chuẩn bị đánh tang thi lên cấp nha, lên cấp 8 mới có thể coi là tân thủ" Lục Minh Lam hoàn toàn quên mất chủ nhân của bé giờ còn chưa được cấp 1, muốn đánh thủy triều tang thi mà còn lành lặn ra ngoài, chính xác là điều không thể!

Lục An Nguyệt mặt còn đen hơn khi nàng ở tài khoản Lục An Thần gặp con quái kia. Tên hỗn đản nhà ngươi! Muốn ta giải quyết vấn đề này bằng niềm tin và hi vọng sao? Chết tiệt chết tiệt, nàng muốn out!

Nhưng số phận trớ trêu, trừ phi là bán sống bán chết, hai là online trên 1 canh giờ, nếu không không thể out, cái luật lệ kì quái gì vậy! Chết tiệt!

Tiểu tổ tông nhìn chủ nhân của bé đang hận không thể biến mất ngay lập tức, đầu bé giăng lên mấy vệt hắc tuyến, chủ nhân à, có bổn thiếu gia ở đây, sao người vẫn còn không công nhận bổn thiếu gia có thể bảo vệ người cơ chứ. Bé thương tâm quá đi! (Tác giả:Tiểu Tuyết nhà ta đúng là vận máu chó *nhai bánh mì*)

Lục An Nguyệt trừng mắt nhìn Lục Minh Lam một cái, rồi nàng tiếp tục vác bé lên vai, chạy bán sống bán chết về điểm xanh trên bản đồ. Chết tiệt, thế nhưng thủy triều tang thi lại đến từ ba phía, không lẽ đến giờ đánh Boss nên mới xảy ra cái dạng tình huống này?

Tiểu Hồng quấn quanh cổ Lục Minh Lam, vẫn yên bình ngủ say, ài, chủ nhân xin hãy nén bi thương!

Lục Minh Lam nhìn về phái đám tang thi, làm mặt quỷ với bọn tang thi ở cách xa vài nghìn mét, mau mau đến đây! Bổn thiếu gia đập chết tang thi bọn ngươi! (Tác giả:*lắc đầu ngao ngán* Tiểu Tuyết, ngươi thật đáng thương *giơ ngón tay cái tặng Lục Minh Lam* tốt lắm tiểu hỗn đản!)

Lục An Nguyệt thật tích cực chạy, ôi chào, nếu như nàng có nửa phần tích cực này khi đi thi điền kinh thì thật sự là rất tuyệt vời rồi! Lục An Nguyệt mà biết có người suy nghĩ như vậy thì sẽ âm thầm phỉ nhổ, chạy để giữ mạng và chạy chỉ lấy cái huy chương chẳng hái ra tiền kia thì tất nhiên không giống nhau! (Tác giả:*chấm nước mắt* con gái ta khinh bỉ ta kìa)

Bỗng một chiếc xe jeep bọc da chạy từ đâu ra lại xuất hiện bên cạnh nàng, một giọng nói cũng chút âm trầm vang lên "Lên xe mau"

Lục An Nguyệt không chút do dự dùng chút công phu mèo cào chật vật nhảy lên xe. Tiểu tổ tông cũng thật đáng thương bị đập đầu vào mui xe, Lục Minh Lam lệ rơi đầy mặt, chủ nhân, người không biết thương hoa tiếc ngọc!

Lục An Nguyệt rất có chí khí quân nhân quay lại đằng sau, nhìn lũ tang thi như được buff mà dùng tốc độ sét đánh chạy tới, khoảng cách không còn xa mấy, nàng theo bản năng mở miệng "Tăng tốc độ đi, với tốc độ hiện tại, ba phút nữa bọn chúng sẽ đuổi kịp đấy"

Hai nam nhân ở phía trên bỗng dưng nghe một giọng nói xa lạ truyền đến tai, như có ma lực, nam nhân ngồi ở vị lái xe tăng tốc độ, ngồi ở ghế lái phụ có chút tò mò quay lại nhìn. Hắn cùng tên này đi tuần tra, ai ngờ lại gặp thủy triều tang thi, vừa định quay về căn cứ thì gặp tân thủ đang chạy loạn nên lôi kéo lên. Không nghĩ tới tân thủ lại có chí khí quân đội như vậy

Nam nhân đánh giá người mặc áo choàng đen ngồi ở đằng sau, đang loay hoay làm cái gì đó, không thể thấy rõ mặt, nhưng với thân hình và giọng nói thì có thể xem là nữ đi? Nam nhân này định mở thông tin của người này ra xem, nhưng hắn ngẫm lại, nhìn bộ dáng thì không có gì quá đặc biệt, tân thủ thì xem cũng phí công.

Lục An Nguyệt không rảnh đi quan tâm suy nghĩ của người khác, nàng nổi tính gà mẹ đi xem vết thương của tiểu tổ tông, Lục Minh Lam cũng thật phối hợp yên lặng cười tủm tỉm cho nàng xem cơ thể tròn nhỏ lành lặn không chút vết thương của mình

"Tiểu tổ tông nhà ngươi, làm ta lo ngươi sẽ bị gì, ta vác ngươi lâu như vậy, có khó chịu ở đâu hay không?" Lục An Nguyệt càu nhàu, làm cho Lục Minh Lam đang tủm tỉm cười có chút ấm lòng. Bé không keo kiệu nở nụ cười bán manh siêu cấp đáng yêu nói

"Không có, rất thoải mái" Nói xong bé còn không ngại ôm lấy Lục An Nguyệt

"À, cảm ơn hai anh" Lục An Nguyệt mỉm cười, bỗng nhớ ra mình vẫn chưa nhìn xem người cứu mình là ai

"Không có gì" Nam nhân ngồi ở ghế lái phụ mở miệng

Lục An Nguyệt đánh giá họ, nam nhân vừa lên tiếng có mái đầu màu nâu, khuôn mặt khá bình thường nhưng cũng có thể coi là tuấn tú, đôi mắt màu đen tinh anh, có thể xem là một nam nhân thành thật tốt tính. Người ngồi ở ghế lái, nàng không thấy rõ, chỉ có biết hắn tóc đen, tính tình có vẻ trầm.

"Tôi là Du Minh, còn người này là Cảnh Hạo" Du Minh là nam nhân ngồi ở ghế lái phụ, nở nụ cười giới thiệu

"Tôi là Nguyệt, à, anh đang bị thương kìa" Lục An Nguyệt dời ánh mắt, bỗng dưng nàng nhìn Du Minh bị thương ở cánh tay, mở miệng nói

"À, chỉ là..." Du Minh định nói chỉ là vết thương nhỏ thì bỗng Lục An Nguyệt xé một miếng vải ở áo choàng, nàng gắt giọng ngăn cản Du Minh nói hết câu

"Coi chừng bị nhiễm trùng, anh mau đưa tay đây tôi xem" Bản năng làm bác sĩ của nàng lại trỗi dậy, muốn một bác sĩ như nàng nhìn người bị thương mà chẳng làm gì? Nàng không làm được đâu

Du Minh thấy nàng bực bội, cũng thật ngoan ngoan đưa cánh tay đang chảy máu thấm qua y phục.

Lục An Nguyệt thật cẩn thận đem y phục của Du Minh cắt đi tay áo, nàng vách vết thương ra xem, là một vết cắt dài tầm 5cm, khá sâu. Nàng thấy Cảnh Hạo đưa cho nàng thuốc mỡ trị ngoại thương, nàng nhận lấy, thật cẩn thận đem vết thương băng bó lại.

Du Minh nhìn người vẫn đang chùm áo choàng xa lạ này, nhưng lại cẩn thận không làm hắn đau, đúng thật là...

-Thông Báo Của Tác Giả-

Tình hình là ta dự truyện này khá là dài đấy, do có thêm võng du, nhưng võng du là phụ thôi, ai theo cùng thì theo nhá :3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.