Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 2: Áo dài em mặc dép tông




Editor: Trà sữa trà xanh

Tống Mạc đứng ở tại chỗ, hóa đá.

Trẻ con? Oh, nhất định anh bị điên, tại sao phải như kẻ ngu đứng ở nơi đó giơ bình rượu, chờ Tần Ngu nhục nhã anh sao? Chỉ số thông minh của anh đâu, chỉ số thông minh 150 đâu?

Thế nhưng năm lần bảy lượt bị d[dlqd Tần Ngu nhục nhã, hôm nay nhân sinh của anh bị làm bẩn rồi.

Sợ run một cái chớp mắt, để tay xuống, tiến lên hai bước, như diều hâu bắt con gà con mang theo áo ngoài, kéo cô trở lại, như anh mong muốn, Tần Ngu rơi vào trong ngực của anh.

Rủ xuống con mắt, cánh tay linh hoạt từ bên hông Tần Ngu xuyên qua, lấy đi cái chìa khóa trong tay Tần Ngu, "Tịch thu."

Tần Ngu lơ đễnh xoay người, ngồi trên ghế sofa, cầm lấy hai ly rượu đụng vào nhau, bộ dáng như tâm tình rất tốt, "Bingo, mang rượu tới."

Tống Mạc giống như không có nghe được, cất bước tới hướng ngược lại rời đi, "Vì để tránh cho cô uống say mèm ói ở nhà tôi, rượu cũng tịch thu."

Tần Ngu lập tức bưng mặt tới, "Nhưng, rượu đã mở ra, hôm nay không uống ngày mai sẽ không ngon."

"Không ngon thì bỏ."

"Anh là lãng phí đó!"

Tống Mạc ngoái đầu nhìn lại, khóe môi xé ra, tươi cười nhìn Tần Ngu lộ ra kiêu căng cùng khinh thường, "Có tiền, tùy hứng."

Tần Ngu nâng ly rượu vứt xuống đất, tức giận ngồi vào ghế sofa, "Không cho uống thì không uống, đồ đàn ông keo kiệt."

Tống Mạc quay đầu lại lúc nhìn lên, mảnh vỡ thủy tinh tan nát dưới đất, ở dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng, ánh lên tia sáng chói mắt. Ly rượu kia là thuộc hệ liệt Riedl Sommeliers, đầy đủ nhóm chỉ có 40 ly, toàn bộ đều là thủ công tinh chế thuần khiết, tạo hình thiết kế độ trong suốt đều thuộc hạng thượng thừa, càng được làm theo loại rượu khác nhau, khu vực, chủng loại, thậm chí đẳng cấp, hình dáng từ lớn tới nhỏ đều được phân chia d[d]lq[d riêng biệt, Tần Ngu vừa mới cầm, là ly rượu Burgundy, mà anh quí nhất.

Ánh mắt Tống Mạc nhìn những mảnh vỡ thủy tinh, chuyển qua nhìn Tần Ngu, thần sắc bình tĩnh đáng sợ, nhàn nhạt mở miệng, đáy mắt là một mảnh xa cách, "Cô làm bể ly rượu đắt tiền nhất của tôi."

Hai tay Tần Ngu khoanh trước ngực ngồi trên sô pha bắt chéo hai chân, bắp chân run lên một cái, thoạt nhìn thản nhiên tự đắc, "Anh nhiều tiền, tùy hứng, vỡ  ly rượu tính là cái gì, tôi đốt nhà của anh hôm sau anh cũng sẽ mua một căn nhà trở khác thôi."

Tống Mạc yên lặng mấy giây, lần nữa cúi đầu mở miệng, "Ly rượu kia là của đồ tôi sưu tầm, vỡ, sẽ không có, muốn mua cái khác, cũng không có." Toàn bộ ly rượu chế tác thủ công, mỗi một lần chế tác, trình tự cùng công nghệ đều đồng dạng, cũng không nhất định có thể bảo đảm chế tạo ra một nhóm giống như đúc, cũng chính vì như thế, mới thể hiện sự trân quý của nó.

Tần Ngu đang run bắp chân khẽ dừng lại, con mắt híp híp, "Cho nên hiện tại anh là có ý gì? Bởi vì hai cái ly uống rượu, anh muốn đánh tôi sao?"

Tống Mạc không nói thêm gì nữa, thu lại thần sắc, mặt không chút thay đổi xoay người, phóng chai rượu vào trong tủ lạnh, đi tới phòng ngủ.

Lúc tới gần cửa phòng ngủ, bước chân ngừng lại, quay đầu lại nhìn Tần Ngu một cái, cực nhanh phun ra một câu, cúi đầu, chứng minh anh rất mất hứng, "Dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh xong, sau đó ngoan ngoãn nằm trên ghế sa lon ngủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.