Công Chúa Thế Giới Đêm

Chương 1: Căn bệnh lạ




Chuyện về bùa hộ thân, Hạ Thiên Kỳ cũng đã hỏi qua Lãnh Nguyệt, hỏi hắn ta có thể làm được một cái bùa hộ thân hay không, cho hắn xin mấy cái để phòng thân, dù sao Lãnh Nguyệt cũng không phải là dạng bình thường, hắn ta rất có năng lực.

Tiếc là sau khi nghe xong, Lãnh Nguyệt lại lắc đầu bảo không làm được. Hắn ta nói, bùa mình làm ra chỉ có thể dùng cho bản thân, chỉ có những thầy trừ ma có cấp bậc cao mới có thể làm bùa tặng cho người khác phòng thân.

Vậy nên, từ lời nói của Lãnh Nguyệt, một lần nữa đã khẳng định ông ngoại hắn là một thầy trừ ma rất mạnh.

Ông ngoại có thể là thầy trừ ma sao, không phải bình thường ông luôn tự nhận mình là thấy bói sao? Mà đột nhiên ông rời khỏi nhà lâu như vậy là để làm chuyện gì, không lẽ là đi bắt quỷ? Hoặc có thể nói là... Ông đang chấp hành nhiệm vụ linh dị!

Ông cũng là nhân viên của công ty đó sao?

Trong đầu hiện ra ý nghĩ này làm Hạ Thiên Kỳ không khỏi thấy rùng mình, hắn không đồng ý, cũng không thể nào chấp nhận được chuyện này.

Cũng may đây mới chỉ là suy đoán của hắn, trước mặt tạm thời chưa có bất kỳ chứng cứ gì để khẳng định được điều này, việc này cũng làm hắn thở vào một cách nhẹ nhõm.

Đưa người cha đã uống say vào phòng, Hạ Thiên Kỳ lại không muốn đánh thức mẹ dậy để thu dọn bàn ăn, lúc này mới yên tâm trở về phòng ngủ nhỏ của mình.

Phòng ngủ của hắn rất nhỏ, trong phòng dán đầy áp phích của Lý Tiểu Long, có lẽ từ nhỏ đã luyện võ, vấn nên có một quãng thời gian hắn luôn mơ mộng sẽ trưởng thành ngôi sao võ thuật như ông ấy.

Tuy nhiên, giờ nghĩ lại, thì đó cũng chỉ là mộng tưởng hảo huyền mà thôi.

Mẹ hắn cũng có giữ chìa khóa nhà của ông ngoại, lúc nãy vừa mới giúp mẹ hắn thu dọn bàn ăn, kiếm cớ muốn tìm lại vài thứ, hắn lấy chiếc chìa khóa đó từ tay mẹ mình.

Về nhà lần này, ngoài mục đích về thăm cha mẹ, Hạ Thiên Kỳ còn có một mục đích khác, đó là hi vọng có thể tìm thấy bùa hộ thân trong nhà của ông ngoại hắn, cũng là để giải đáp hết những khúc mắc trong lòng hắn.

Nằm trên giường trằn trọc, Hạ Thiên Kỳ không thể nào ngủ được, chỉ cần nhắm mặt lại là trong đầu lại hiện lên những khuôn mặt đau đớn, thê lương.

Gần đây, hắn đã chứng kiến bao nhiêu người phải chết rất thê thảm ngay trước mắt mình, tuy lá gan của hắn lớn thật, nhưng cũng không thể quên những ký ức đó chỉ trong mấy ngày, mỗi ngày, chỉ cần trời tối là những khuôn mặt đó lại xuất hiện.

Ài.

Hạ Thiên Kỳ bất đắc dĩ thở dài, lúc này đột nhiên hắn lại nhớ đến mấy đứa bạn trong trường đại học, nhớ đến thời gian hắn còn vô lo vô nghĩ ở trong trường.

Chiếc tiếc là, thời gian trôi qua quá nhanh nhưng không cách nào quay lại được.

Lần này trở về để kiểm tra sức khỏe, mình nhất định phải tụ tập với bạn bè một lần.

Hạ Thiên Kỳ lấy tay dụi dụi vào mắt, từ trên giường bước xuống, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, qua khe hở nhìn thấy trong phòng khách tối đen, không có bất cứ tiếng động nào, hiển nhiên là cha mẹ hắn đều đã ngủ say rồi.

Nghĩ đến việc giờ bản thân cũng không có ý định ngủ, nên hắn mặc quần áo, cầm theo bao thuốc lá và hộp quẹt đi ra ngoài.

Châm một điếu thuốc, Hạ Thiên Kỳ ho nhẹ một tiếng, trong hành lang, âm thanh quẹt lửa vang lên, kèm thèm đó là một đốm sáng nhỏ.

Nhìm chằm chằm vào cánh cửa phòng ông ngoại mình một lúc, không biết có phải là hắn vẫn bị ám ảnh bởi những nhiệm vụ linh dị đã trải qua trước đó hay không, mà luôn cảm thấy, chỉ cần hắn chớp mắt một cái, là có một cánh tay vươn từ phía trong ra.

Bàn tay cứng đờ tra chìa khóa vào ổ cắm, nhẹ nhàng xoay một cái, cửa phát ra một tiếng Két, sau đó được mở ra.

Hạ Thiên Kỳ chậm rãi đẩy cửa phòng ra, từ đó phát ra một chuỗi âm thanh khiến lòng người kinh hoảng, bên trong là một mảnh tối đen như mực, tĩnh mịch như không thuộc về thế giới này.

Ba...!

Hạ Thiên Kỳ bật chốt mở đèn điện, ngay lập tức đèn sáng lên, nhờ đó mà sự âm trầm trong phòng mới giảm đi một ít.

Trong phòng được trang trí rất dở, đều là cái màu đỏ chót đã lưu hành mười mấy năm trước kia, bất kể là ngăn tủ, giường hay là cả những cái cửa phòng ngủ, toàn bộ đều mang một màu khác, trong đêm nhìn qua làm người ta sinh ra cảm giác rất không thoải mái.

Đến bây giờ hắn còn nhớ rất rõ, lúc còn bé mình đến chỗ này, nhiều lần vì không dám bước vào nhà vệ sinh mà... tè luôn trong quần.

Cũng có lẽ vì hồi nhỏ đã bị dọa cho nhiều lần, vậy nên khi lớn lên, lá gan của hắn mới trở nên lớn như vậy.

Một số bài trí trong phòng vẫn giống với lần trước hắn đến đây, tuy nhiên hắn cũng không dừng lại ở phòng khách thêm nữa, mà đi thẳng đến căn phòng ngủ của ông ngoại hắn.

Bởi vì hắn biết, trong căn phòng này có một cái tủ, ông ngoại hắn luôn cất những món đồ của thầy bói vào đó.

Hắn chỉ muốn kiểm tra xem những đồ vật đó còn ở đó hay không, sẽ không khó để đoán ra ông hắn ra ngoài làm chuyện gì. Tất nhiên, nếu như những đồ vật kia vẫn còn ở đây, hắn cũng có thể lấy trộm một hai cái, đưa cho Lãnh Nguyệt để hắn ta nhìn thử xem.

Trong lòng tính toán như vậy, hắn kéo ngăn tủ kia ra, chỉ tiếc là hắn lại phải thất vọng rồi, vì trong ngăn tủ đó trống không, ngay cả áo choàng cũng không sót lại.

Đây là ông ngoại bỏ trốn sao? Thu dọn quá sạch sẽ rồi.

Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục mở thêm một ngăn kéo khác, nhưng kết quả cũng chỉ thu được những bộ áo quần thường ngày, đồng thời đa số cũng toàn là đồ cũ, chắp vá nhiều lần.

Sau hơn 20 phút đột nhập nhà ông ngoại, Hạ Thiên Kỳ đã kiểm tra rất tỉ mỉ phòng ngủ, kể cả cái phòng ngủ nhỏ ngay sát bên cạnh, nhưng cuối cùng hắn cũng chẳng thu được kết quả gì.

Ông ngoại hắn đã mang hết những thứ đồ quan trọng đi cùng.

Ngay chỉ một tấm bùa hộ thân cũng không để lại cho hắn.

Trước kia, ông ngoại hắn cũng đã từng có lúc như vậy, nhưng chưa lần nào giống lần này, tất cả vốn liếng đều được mang đi. Không khỏi cho hắn một loại cảm giác, là được ăn cả, ngã về không, có lẽ cũng sẽ không xuất hiện những ảo giác đáng sợ kia nữa.

Hạ Thiên Kỳ tim đập nhanh ngồi trên giường, lại châm thêm một điếu thuốc thơm nữa:

Tất cả Trang bị đều được ông ngoại mang đi, có thể thấy không phải là ông đi chơi, chắc chắn là có chuyện cần giải quyết.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ thầm khẳng định, cảm thấy ông ngoại hắn lúc đầu đi, vốn dĩ là không mang hết đồ như vậy, cũng chỉ mang theo vài món đồ, nhưng khổ nỗi, trong quá trình giải quyết lại gặp bất lợi, thế nên mới phải trở về lấy hết toàn bộ đi.

Lão gia hỏa này, mua một cái điện thoại bỏ trong người thì chết sao!

Khoan đã... Không mang theo điện thoại?

Nghĩ đến việc ông ngoại mình không có thói quen dùng điện thoại di động, theo bản năng Hạ Thiên Kỳ nhìn về bảng vinh dự trên cổ tay hắn, thầm nghĩ, nếu như ông ngoại hắn cũng có một cái bảng tương tự như thế này thì quả nhiên sẽ không cần đến điện thoại, dù sao bảng vinh dự cũng có chức năng thông tin, sở dĩ hắn còn dùng điện thoại là chỉ vì thói quen.

Càng nghĩ, Hạ Thiên Kỳ càng thấy sợ hãi, nếu ông ngoại hắn cũng là người của công ty thì rất có thể, bây giờ đang chấp hành nhiệm vụ. Đồng thời hắn cũng cẩn thận nhớ lại, hình như ông ngoại hắn thật sự có đeo một chiếc đồng hồ.

Hắn không nhớ rõ việc này lắm, nhưng chuyện này, đợi ngày mai cũng có thể hỏi rõ từ chỗ mẹ hắn.

Tuy nhiên, dù bất kể như thế nào thì bây giờ, hắn cũng đã đánh hơi được mùi không tốt lắm.

Nếu như ông ngoại thật là một nhân viên trong công ty, mình nên làm gì đây...?

Hạ Thiên Kỳ mờ mịt ngửa đầu nhìn lên trần nhà, những ngón tay chậm rãi đưa điếu thuốc lên, ánh mắt hắn trở nên rất mông lung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.