Công Chúa Thay Đổi

Chương 36: Một màn nọ




Cửa hàng là tâm huyết của hai huynh đệ tu sửa mà thành, không bị tổn hại gì thì tốt rồi. Lục Thất quan sát một lượt những tên du côn trong quầy, thấy bọn chúng mặt chữ điền, mắt hổ lông mày rậm, trên má có chút dữ tợn, thân hình vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là những tên du côn khó dây vào được.

Thấy hai huynh đệ vừa bước vào, tên du côn ở trên quầy lập tức nheo mắt lại, những tên khác lộ ra ánh mắt hung tợn, tay phải giữ gậy khẽ chuyển sang nắm tay trái. Khí thế hung hăng này, những người dân thường sớm đã bị dọa đến mức sắc mặt tái mép rồi.

- Các vị đến cửa hàng có chuyện gì không?
Lục Thất đối mặt với lũ du côn như không có cảm giác, hắn nhìn chằm chằm vào tên du côn ở quầy hàng, bình thản hỏi.

Tên du côn ở trên quầy vừa thấy không dọa được người nên không khỏi liếc nhìn Lục Thất một cái, đặc biệt có chút cảnh giác với trường đao mà Lục Thất cầm ở tay phải. Du côn là những kẻ nạt thiện sợ ác, ánh mắt làm du côn bao lâu của bọn chúng cũng rất “sáng”.

Thấy Lục Thất với dáng vẻ không sợ và còn mang cả đao nên tên du côn đứng ở quầy hàng có tâm lý thận trọng, cười lạnh nói:
- Gia gia ta thấy cửa hàng này sắp khai trương, thế đã biết quy tắc ở Phố Tây Đại này chưa?

- Ta biết rồi! Phố Tây Đại này là địa bàn của Trần Hổ Đại gia, Triệu Nhị gia và La Tam gia, cửa hàng này mỗi tháng phải đóng hai mươi lượng, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đưa.
Lục Thất ung dung nói.

Tên du côn đứng ở quầy sửng sốt, cười lạnh nói:
- Hai mươi lượng? Cửa hàng này mỗi tháng ít nhất phải đóng tám mươi lượng.

Lục Thất ồ một tiếng, tay trái vừa động ném trường thanh đao dài về phía tên du côn, trong miệng còn nói:
- Trước tiên đại gia hãy xem thanh đao này có đáng tám mươi lượng không? Nếu đáng thì hãy cầm lấy đi.

Tên du côn trên quầy hàng kinh ngạc cầm lấy đao, gã nghi ngờ nhìn Lục Thất một cái rồi cúi đầu nhìn thanh đao. Gã rút thanh đao ra dựng lên nhìn thì sắc mặt biến đổi ngay lập tức. Gã nhận ra đây là thanh đao mà quan phủ chuyên dùng.

Mặc dù kinh sợ nhưng tên du côn vẫn trấn tĩnh khoát tay gọi một tên đang đứng khoa chân múa tay lại, tên du côn đó nhanh chóng rời khỏi, lúc đó trong cửa hàng rất yên tĩnh. Lục Thất đứng rất ung dung còn Lục Thiên Hoa lo lắng đứng ở sau lưng hắn. Tên du côn lạnh lùng cầm thanh đao, những tên khác cũng dừng múa gậy rồi đứng tản ra.

Một lát sau, tên du côn đưa một đội trưởng quan quân và một binh sĩ tới. Tên đội trưởng quan quân vừa bước vào, tên du côn liền xuống quầy, tươi cười ra đón nói:
- Làm phiền Tôn đại nhân rồi!

Đội trưởng quan quân mặc áo giáp đeo đao, gương mặt chữ điền tai to trông rất có tướng, cũng thi lễ:
- La Tam gia khách khí rồi!

- Đại nhân...Mời xem!
Tên La Tam gia đó giơ đao lên, nói.

Quan quân sau khi nhìn thì nhau mày, quay người nhìn Lục Thất một cái. Lục Thất ôn tồn nói:
- Ta là Lục Thiên Phong- Huyện Úy hộ quân, làm phiền Tôn đại nhân đến chứng giám cho Ta.
Nói xong, hắn lấy yêu lệnh của Huyện Úy ra.

Quan quân Tôn đại nhân kinh ngạc, vội buông đao xuống thi lễ:
- Ty chức Tôn Lực- Đội trưởng tây thành bái kiến Lục đại nhân.

Huyện Úy hộ quân cũng thường trực ở huyện Thạch Đại nhưng do nạn trộm cướp hoành hành nên đã bị mất mạng trong lúc hộ tống thuế lương thực. Trong lúc nhất thời không có ai dám nhận chức này, Lục Thất vừa quay về đã bị Vương Chủ bạc ‘nhắm trúng’. Huyện Úy hộ quân theo như chức trách thì không được can thiệp vào chuyện trong thành, nhưng mỗi lần Huyện Úy hộ quân áp giải và diệt trừ thổ phỉ thì trong huyện đều phải mang binh sĩ đến nghe lệnh ngay lúc đó. Như vậy mặc dù Tôn Lực không thuộc quyền quản lý của Lục Thất nhưng rất có thể sẽ phải nghe lệnh lúc đó, hơn nữa đó là việc áp giải và diệt thổ phỉ. Đó là những việc liều mạng, nếu như đắc tội với Huyện Úy hộ quân, hạ lệnh xông trận không ai dám không theo, nếu không theo sẽ bị mắc tội lâm trận sợ địch và bị tội chém đầu.

- Tôn đội trưởng khách khí rồi. Hôm nay ta đến đây là vì việc tư, không cần giữ lễ làm gì.

Lục Thất khiêm tốn nói nhưng trong lòng có chút đắc ý. Trong quân đội năm năm, hắn và tôn tử thường bị gọi đi gọi lại, vậy mà giờ đây chỉ nhận chức quan Huyện Úy hộ quân nhỏ bé mà uy phong khác thường.

La Tam gia vừa nhìn thì sắc mặt biến đổi. Dân không đấu với quan, gã thấy Tôn đội trưởng đã thấp giọng khép nép rồi, thật không ngờ người mắc mưu mua cửa hàng này lại là Huyện Úy, đây chẳng phải là “chuột đùa với mèo để tìm cái chết” sao?

Gã vội thi lễ, nói:
- Tiểu nhân không biết là Huyện Úy đại nhân, đã đắc tội rồi, xin đại nhân thứ lỗi!

Lục Thất nhìn gã rồi ôn tồn nói:
- Lời này của La Tam gia sai rồi! Ta mở cửa hàng ở đây phải tuân theo quy tắc là điều nên làm, không nên lấy chức quan Huyện Úy ra phá hỏng những quy tắc đó. Hơn nữa ta cũng biết ở đây là địa bàn của Ngưu đại nhân, ta thân làm Huyện Úy hộ quân nếu như phá hỏng quy tắc thì chẳng phải đã đắc tội với Ngưu đại nhân và Trần Đại gia sao? Vì vậy ta chỉ muốn tuân thủ quy tắc mở một cửa hiệu làm ăn, nên mong La Tam gia cứ theo quy tắc mà làm.

La Tam gia hơi sửng sốt, thẳng lưng cười nói:
- Đại nhân quả là người hiểu đạo lý!

Lục Thất cười nói:
- Nếu như La Tam gia bằng lòng làm theo quy tắc thì ta cũng hy vọng ngài có thể giảm tiền xuống một chút. Cửa hàng này của ta, mỗi tháng phải đóng hai mươi lượng mà La gia đòi tám mươi lượng thì ta thấy hơi nhiều, không biết có thể giảm xuống hai mươi lượng được không?

La Tam gia vội nói:
- Đương nhiên là được ạ!

Tiếng nói vừa dứt thì Tôn đội trưởng ở bên cạnh chợt ho một tiếng. La Tam gia kinh ngạc chợt hiểu ra, vội cười nói:
- Tiền đóng mỗi tháng của đại nhân, tiểu nhân không cần nữa! Tiểu nhân xin cáo từ!

Lục Thất nắm gã ta lại, nghiêm mặt nói:
- La gia! Ta biết ông không muốn đắc tội ta nhưng ta càng không muốn Ngưu đại nhân hiểu nhầm là ta can thiệp vào thành vụ. Hôm nay nhất định phải làm theo quy tắc, ngày mai ông nhất định phải phái huynh đệ đến thu tiền tháng, nếu không ta sẽ trực tiếp gửi đến chỗ Trần Đại gia.

La Tam gia lúng túng nhìn Tôn đội trưởng một cái, Tôn đội trưởng ôn tồn nói:
- Nếu đại nhân đã kiên quyết như vậy thì ngươi cứ theo quy định thu hai mươi lượng đi!

Tôn đội trưởng nói xong thì La Tam gia mới dám đáp lời:
- Vậy tiểu nhân sẽ theo quy định thu hai mươi lượng.

Lục Thất thả gã ta ra cười nói:
- Như vậy là tốt nhất, ta vốn muốn dựa vào quan hệ tìm người nói tình lý. Hôm nay La gia ra mặt ta cũng đỡ mất sức rồi, sau này mong La gia chiếu cố đến cửa hiệu hơn.

- Nhất định rồi! Tiểu nhân xin cáo từ!
La Tam gia cung kính thi lễ nói xong, sau đó quay người dẫn người đi mất.

La tam gia vừa đi, Lục Thất lại cười với Tôn đội trưởng, nói:
- Hôm nay xin đa tạ Tôn đội trưởng. Đi! Ta mời Tôn đội trưởng và hai vị huynh đệ đây đến Liễu Minh tửu quán uống chén rượu.

Tôn đội trưởng vội nói:
- Ty chức còn có việc tuần tra, không dám quấy rầy đại nhân, ty chức xin cáo từ!
Nói xong thì trả đao lại, thi lễ rồi đi luôn.

Lục Thất khách khí tiễn Tôn đội trưởng ra đến cửa, hắn chỉ khách khí nói là mời nhưng trong lòng biết rõ Tôn đội trưởng không dám nhận lời mời. Bởi vì thứ nhất là Lục Thất là quan trên, rất ít khi quan trên bỏ bạc ra mời quan dưới, thứ hai là Tôn đội trưởng không muốn có quan hệ với Lục Thất, như vậy sẽ khiến Ngưu Huyện Úy nghi ngờ, không vui.

Đứng nhìn ở ngoài cửa, Lục Thất nhìn thấy tiểu nhị của tửu quán ngăn La Tam gia nói gì đó. Một lát sau, La Tam gia vứt xâu tiền của tên tiểu nhị, sau đó nói gì đó với người bên cạnh rồi đi luôn, tên tiểu nhị đó quay người đi nơi khác.

Lục Thất lạnh lùng cười một cái, trong lòng biết rõ kế sách người giả việc thật phát huy hiệu quả rồi. Hôm nay hắn nể mặt La Tam gia, sau này chắc chắn gã ta sẽ không âm thầm làm chuyện xấu nữa.

Hắn xoay người đi vào trong cửa hàng, nói với huynh trưởng:
- Đại huynh! Sau này gặp những tên côn đồ như này phải khách khí một chút, ngày mai lúc đến đừng quên mang theo bạc.

Lục Thiên Hoa vui mừng đồng ý.

Một lát sau tiểu nhị đến đòi tiền, chưa đợi Lục Thất hỏi, tiểu nhị đã tươi cười trước, nói:
- Khách quan! Ngài thật sự có chỗ dựa quá lớn, tiểu nhân nghe thuộc hạ của La Tam gia nói, ngài là người có lai lịch lớn, sau này không ai được đến cửa hàng đó quấy rồi hay gây chuyện với ngài, và cũng không để cho Trần Hổ Đại gia biết chuyện xảy ra hôm nay.

Lục Thất biết việc hắn mua cửa hiệu đối với La Tam gia đó là chuyện sai lầm, nếu như để Trần Hổ biết thì chắc chắn sẽ mắng chết gã. Hôm nay La Tam gia còn được nể mặt, và cũng không muốn cấp trên biết mà trách tội, tất nhiên sẽ dặn dò thuộc hạ không được làm loạn. Lục Thất thầm cười với tiểu nhị, cho y thêm một xâu tiền rồi bảo đi.

Ở cửa hàng nghỉ ngơi một chút thì trời đã tối lại, Lục Thất và huynh trưởng rời cửa hàng về nhà. Về đến nhà hai huynh đệ đến bái kiến Lục mẫu, sau khi bái kiến xong, Lục mẫu bảo Lục Thiên Hoa đi ra, sau đó hỏi:
- Tiểu Thất! Huynh trưởng con đã biết chuyện mua tỳ thiếp hôm nay chưa?

Lục Thất ôn tồn nói:
- Con vẫn chưa nói với huynh trưởng!

Lục mẫu gật đầu nói:
- Chưa nói là tốt! Tính cách của tỳ thiếp đó cương nghị như vậy, trong lòng mẫu thân có chút kính trọng nàng ta. Sau này sẽ để lại phòng con, lát nữa con về phòng bảo nàng ta đến phòng mẫu thân ở mấy ngày.

Lục Thất ngẩn người ra, suy nghĩ một chút nói:
- Mẫu thân! Vết thương của tỳ thiếp đó không hề nhẹ, hay là cứ để ở phòng của con để Ninh Nhi chăm sóc đi!

Lục mẫu mỉm cười nói:
- Tỳ thiếp đó còn đẹp hơn Ninh Nhi, nàng ta vừa mới vào Lục gia, thân thể không sạch sẽ, mẫu thân không muốn bây giờ con động đến nàng ta.

Mặt Lục Thất có chút nóng ran lên, nghiêm mặt đáp:
- Ý của mẫu thân con đã hiểu, trong vòng một tháng con sẽ không động đến nàng ta. Con không để nàng ta đến chỗ của mẫu thân là muốn át tính cách quật cường của nàng ta đi. Nếu như mẫu thân tự mình chăm sóc cho nàng ta thì sau này nàng ta sẽ ỷ vào được sủng ái mà kiêu ngạo, đây là kết cục mà con không muốn thấy.

Lục mẫu gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Mẫu thân nghe con, nhưng con nhất định phải kiềm chế mình. Mẫu thân không muốn huyết thống của con cháu Lục gia có chút khác thường.

Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Mẫu thân yên tâm, con không hồ đồ đến mức nuôi con cho người khác đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.