Công Chúa Thay Đổi

Chương 2: Tôi không phải mẹ cô




Sau khi tu luyện chiêu thứ nhất "Long Hoàng Nhất Đao Sát" tới mười tầng chân tủy, hắn cũng đã tìm hiểu chiêu thứ hai "Long Hoàng Lâm Cửu Thiên", hiện giờ cũng chỉ có thể phát huy ra lực lượng một tầng chân tủy.

Phong Phi Vân phất ống tay áo một cái, ba tòa Thi Cung đã thu vào Giới Linh Thạch.

- Lại nhiều ra ba tòa Thi Cung, cộng lại ngàn lẻ tám tòa, tăng thêm một tòa Thi Cung của Thi Tà lần thứ hai thi biến, tương đương với 2008 điểm tích lũy rồi.

Hôm nay Tà Tông xuất thế, đối với đệ tử Vạn Tượng Tháp mà nói, khiêu chiến gặp phải sẽ càng lớn, ba năm này không chỉ phải giết Thi Tà, thu thập Thi Cung, càng phải ngăn cản xung đột với một đời tuổi trẻ của Tà Tông.

Không chỉ có phải cạnh tranh với người một nhà, mà còn phải chiến đấu với thiên kiêu Tà Tông nữa.

Đây là một hồi khảo nghiệm đối với lực lượng và tâm trí.

Đương nhiên, người chính thức có thể chịu đựng khảo nghiệm, tương lai mới có thể trở thành cường giả đỉnh tiêm.

- Đã qua ba tháng, còn ba tháng nữa sẽ là Thiên Cẩu thực Nguyệt Dạ, bên bờ Thánh Hồ, khẳng định sẽ lại là một hồi long tranh hổ đấu, không biết lần này Vạn Tượng Tháp còn có thể bị bại thảm như vậy hay không đây?

Phong Phi Vân nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên trong lòng tim đập mạnh một cú, cười hắc hắc, xoay người, chắp tay cúi đầu:

- Chúc mừng Nữ Ma đại nhân tu vị tận phục, chiến lực trở lại đỉnh phong, cửu thiên thập địa lại vô địch thủ.

Nữ Ma mặc nho bào màu trắng, như một mỹ nữ sư tỷ của Vạn Tượng Tháp, đứng ở ngoài trăm trượng, dưới một cây gỗ khô màu đen, tóc đen theo gió bay múa, cũng không biết là khi nào đã đứng ở chỗ đó.

Thấy Phong Phi Vân đã phát hiện nàng, vì vậy nàng liền lướt ngang một bước, bá, lưu lại trong không khí một bóng dáng liên tục, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt Phong Phi Vân .

Nàng chắp hai tay sau lưng, lườm Phong Phi Vân, hừ lạnh một tiếng:

- Tu vi của ta nếu tận phục, ngươi phát hiện được ta sao?

- Vậy không biết tu vị Nữ Ma đại nhân đã khôi phục bao nhiêu?

Phong Phi Vân cười hắc hắc, tự nhiên biết rõ tu vị Nữ Ma vẫn chưa khôi phục, vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là nịnh nọt thôi.

- Hừ!

Nữ Ma sắc mặt sát khí đồ sinh, bước về phía trước một bước, duỗi ra một cánh tay ma diễm lượn lờ trực tiếp nắm lấy cổ Phong Phi Vân, hai mắt nghiêm nghị nhìn hắn, nói:

- Giết ngươi, tuyệt đối không có vấn đề.

Phong Phi Vân cảm giác được yết hầu cũng bị phong bế, huyết dịch hóa thành băng, ngay cả hô hấp cũng không thể, cổ cũng như muốn bị nàng vặn xuống, khiến hắn ho khan hai tiếng, mặt không đổi sắc, cất cao giọng nói:

- Nữ Ma đại nhân, chiến lực vô song; cửu thiên thập địa, không người có thể địch.

- Ngươi biết là tốt rồi!

Nữ Ma hừ lạnh một tiếng, thả hắn ra, đạm mạc nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, lưng vác hai tay hướng về phía xa xa, nói:

- Còn không theo kịp.

Phong Phi Vân hai tay ngưng tụ ở đan điền, điều động Ngũ Hành Xích Hỏa Lực trong đan điền, hóa đi Hàn Băng trong mau, trên cổ một đạo hàn khí bị buộc ra bên ngoài làn da.

Khó trách được xưng là Nữ Ma, quả thực quá hỉ nộ vô thường, nếu không phải tu vị nàng chư khôi phục, ta còn giá trị lợi dụng với nàng thì vừa rồi đã chết trong tay nàng rồi.

Cũng theo như lời Nữ Ma:

- Tại trước mặt của ta, có lẽ không tồn tại vật sống nào cả.

Bởi vì nàng cũng không phải là một vật còn sống, ngàn vạn không thể coi nàng là người được, càng không thể trở thành một nữ nhân.

Ngày đó mang nàng hạ sơn, đây quả thực là tự mình đào hầm, tự mình nhảy. Nhưng hắn lại không hối hận, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, không có tuyệt đối đúng, cũng không có tuyệt đối sai, nói không chừng ngày sau mình sẽ còn may mắn vì đang mang nàng xuống khỏi Bán Đạp Sơn cũng nên.

Ánh mắt của người không nên chỉ giới hạn ở trước mắt.

Phong Phi Vân nâng lên bạch thạch cự đao, đi theo.

Tam Thánh Quận nhiều cổ xưa chi địa, Thiên Hoa Thành chính là một tòa thành cổ có hơn một ngàn năm lịch sử

Thiên Hoa Cổ Thành tọa lạc ở trên thông đạo cổ xưa đi thông nội địa Tam Thánh Quận, chỉ có thể coi là biên giới của Tam Thánh Quận, cũng là một trong vài tòa cổ thành hiếm hoi không bị Thi Tà xâm chiếm.

Cổ thành ở vào địa vực giữa thánh hồ và Bán Đạp Sơn, tu sĩ đến từ khắp nơi đều hối tụ ở đây, khiến tòa cổ thành này trở nên náo nhiệt trước nay chưa từng có.

Lúc hoàng hôn, tuyết rơi xuống năm tháng rốt cục cũng ngừng lại.

Gió lạnh lại thổi trúng càng gấp, khiến tuyết dày trên mặt đất cũng bị xoáy lên, đụng vào trên vách kỳ ngưu chiến xa, phát ra thanh âm "Bành bành" .

Kéo xe chính là một đầu kỳ ngưu cao năm mét, đạp vỡ tuyết đọng, cấp tốc chạy như điên trên cánh đồng tuyết, nghiền áp ra hai đạo vết xe thật sâu, rốt cục trước lúc trời tối đã chạy tới dưới Thiên Hoa Cổ Thành.

Quân gia ngồi ở trên lưng kỳ ngưu, ăn mặc áo giáp Thần Võ Quân, áo giáp kia đen kịt như mực, ngay cả trên mặt cũng bao trùm một tầng sắt lá, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.

Đây là một đôi mắt thâm thúy khó lường, hơn nữa rất trẻ tuổi, có một loại linh động tri âm tri kỷ, lại có một loại gảy nhẹ và không bị trói buộc.

- Nữ Ma đại nhân, ngươi không phải là muốn vào trong tòa cổ thành này ăn người đấy chứ? Nghe nói Thi Tà ăn người có thể gia tăng huyết khí và tu vị.

Vị nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia xoay người, áo giáp trên người va chạm rầm rầm, hỏi người đang ở trong chiến xa.

- Muốn khôi phục tu vị, chỉ là dựa vào lực lượng tế đàn xa xa không đủ, phải hấp thu huyết khí khổng lồ.

Trong chiến xa vang lên thanh âm một nữ tử lạnh như băng.

Nếu bên ngoài chiến xa có người nào đó, nghe được thanh âm của nàng, cho dù không bị tươi sống chết cóng, cũng phải nằm rạp dưới đất không cách nào đứng lên nổi.

- Ngươi thật sự là đến ăn người sao?

Nam tử mặc áo giáp Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia trong lòng tim đập mạnh một cú.

- Ngươi đã đoán đúng, ta chính là đến ăn người đấy.

Thanh âm Nữ Ma càng lạnh hơn.

- Ăn người thế nào?

- Ai thịt ngon thì ta ăn người đó. Ai máu đủ hương thì ta sẽ uống máu người đó.

Nữ Ma nói.

- Ách. . . Đủ khí phách! Nữ Ma đại nhân, quả nhiên không hổ là chiến lực vô song, thế gian đệ nhất nhân, cửu thiên thập địa, không người có thể địch ah!

Nam tử mặc áo giáp Thần Võ Quân Thiên phu trưởng kia dĩ nhiên là Phong Phi Vân, nghe được lời Nữ Ma nói, trong lòng cũng không khỏi sinh ra hàn ý, Thi Tà cuối cùng vẫn là Thi Tà, tu sĩ trong tòa cổ thành này phải xui xẻo rồi.

Thiên Hoa Cổ Thành, chính là một tòa thành trì duy nhất giữa Bán Đạp Sơn và thánh hồ, tụ tập rất nhiều cường giả tu tiên, một đời tuổi trẻ, thế hệ trước, cự kình cấp bậc đều có cả.

Nữ Ma muốn ăn thịt người, tự nhiên phải chọn nơi nhiều người, nhưng lại muốn che giấu tung tích, lặng yên lẫn vào Thiên Hoa Cổ Thành, vì vậy mới có trang phục hiện giờ của Phong Phi Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.