Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 3: Nơi nào cũng đều có đứa trẻ chẳng ra gì




Editor: Giang còi
Betor: mèomỡ

Bốn chiếc xe Jeep quân dụng và hai chiếc Iveco đã sớm tập hợp chờ trước cửa quân doanh, vừa đủ chở tám mươi người.

Nhiệm vụ lần này qui mô tương đối lớn.

Sáu mươi quân nhân đi theo hỗ trợ đều có súng, cũng được trang bị thêm không ít vũ khí hạng nặng, đa số bọn họ vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm, ít nhất không một ai có biểu cảm vui vẻ.

Mà hai mươi người có dị năng lại đang líu ríu, bàn luận xôn xao, cũng có người cười nói, nhìn như thể chuẩn bị đi dạo chơi quanh thành phố vậy.

Thoạt nhìn thì mâu thuẫn giữa người mang dị năng và quân nhân bình thường cũng không nhỏ.

Lục Chân Nghi nhìn chiếc xe Iveco chật ních người giống như xe khách kia thì thấy rất không thoải mái: Một khi xảy ra chuyện chắc chắn rất khó chạy trốn.

Vì thế cô khều khều Ngô Tĩnh San, khẽ nói: “Chúng ta đi chiếc xe Jeep kia đi.”

Ngô Tĩnh San lập tức hiểu ý của cô, gật đầu nói: “Được.”

Lúc này Thẩm Hoành Hoan cũng đến. Mặc dù dị năng của anh ta hiện giờ không yếu, là một trong những người có dị năng hệ thủy mạnh nhất, nhưng sức tấn công của dị năng thủy quá yếu, anh ta lại thiên về dị năng chữa trị, mà năng lực trị liệu của hệ thủy lại không bằng hệ mộc, cho nên cũng không được coi trọng lắm, do đó vẫn được xếp vào nhóm dị năng cấp 1.

Thẩm Hoành Hoan rất bất mãn vì chuyện này, không khỏi càu nhàu: “Gì chứ, trong tiểu thuyết tận thế dị năng hệ thủy rất được coi trọng, có thể tạo ra nước tinh khiết, các thế lực đều tranh nhau chiếm đoạt, vì sao bây giờ nước còn chưa bị ô nhiễm nhỉ?”

Quả thật, thế giới hiện tại không khí tươi mát, nước chẳng những có thể uống mà còn sạch hơn khi bị ô nhiễm công nghiệp trước đây. Chỉ có điều đường ống dẫn nước đã bị hỏng do động đất, muốn sửa chữa rất khó khăn, lại sợ trong nước trong có quái vật, nên mới tạo thành tình thiếu nước như bây giờ.

Điều khiến người ta khó chịu là người dẫn đội lần này lại là Viên Lục Duy, quân đội và dị năng đều thuộc quyền quản lý của hắn.

Trong lòng Lục Chân Nghi thật nặng nề, cô không biết thì thôi, ngay cả Tần Thẩm cũng không nghe thấy bất cứ tin tức gì. Dù sao bọn họ cũng không có người chống lưng, không có bối cảnh gia thế cao, cho dù có dị năng, thực lực bản thân có mạnh đi chăng nữa cũng không thể có được tin tức chính xác, càng không cần nói đến việc có thể can thiệp vào những quyết sách của bên trên. Nói bi quan là: Khó tránh khỏi sẽ có lúc bị lợi dụng làm tốt thí chết thay.

Vận mệnh của mình lại không thể nắm giữ trong tay tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Ý nghĩ này lần đầu tiên sinh ra trong lòng cô, tựa như một hạt mầm, chỉ chớp mắt đã mọc rễ nẩy mầm.

Viên Lục Duy vẫn tuấn tú như vậy, quần áo bóng bẩy, dáng vẻ cao quý khí phái, có mấy cô gái trẻ dị năng đều ngượng ngùng đỏ mặt khi nhìn hắn.

Ánh mắt của hắn ta dừng lại ở chỗ Lục Chân Nghi, mỉm cười với cô một cái.

Ngô Tĩnh San khẽ nói nhỏ: “Cái tên họ Viên này làm sao vậy? Ánh mắt hắn nhìn cậu như…” Nói xong lại nhíu mày: “Bây giờ là lúc nào rồi, còn liếc mắt đưa tình khắp nơi như vậy, cho rằng mình là soái ca tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình à?”

Lục Chân Nghi khẽ cười lạnh: “Ăn trong bát nhòm trong nồi… Không ít tiện nam đều có tính này.”

Viên Lục Duy giới thiệu sơ về nhiệm vụ, nhấn mạnh nhiệm vụ tuy không quá nguy hiểm, nhưng cũng không được lơ là cảnh giác, bởi vì bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị tấn công bất ngờ, chung quy, hiện giờ quân đội vẫn chưa thể hoàn toàn dọn sạch khu vực xung quanh, mà thành phố trước kia nay đã biến thành núi luôn tồn tại rất nhiều khả năng.

Lời nói của hắn ta vô cùng rõ ràng mạch lạc, giảng giải vừa không quá lố lại hợp lý, mang theo một ít nhắc nhở và khuyến khích, hiệu quả không tệ.

Không khí như đi chơi giảm xuống rất nhiều.

Lục Chân Nghi lần đầu tiên có đánh giá tốt về hắn ta.

Xem ra tên này cũng có chút năng lực lãnh đạo, coi như là có huấn luyện nghiêm chỉnh.

Mọi người lên xe, Viên Lục Duy lên chiếc xe đầu tiên, hơn nữa trên xe Jeep của hắn chỉ có bốn bộ đội đặc chủng, không có ai mang dị năng.

Hai chiếc xe Jeep đi trước, hai chiếc Iveco đi giữa, mà Lục Chân Nghi, Ngô Tĩnh San và Thẩm Hoành Hoan cùng nhau yêu cầu được lên chiếc xe jeep thứ hai tính từ phía sau.

Viên Lục Duy quét mắt nhìn bọn họ, mỉm cười tỏ vẻ xem thường, liền đồng ý.

Ban đầu đường đi rất thuận lợi, không bị tấn công, hơn nữa đường từ Xương Bình đến thành phố đã được dọn dẹp, tuy không thể sánh bằng đường cao tốc như trước đây, nhưng cũng có thể miễn cưỡng xem như đường bằng phẳng. Nhưng chỉ khoảng hơn một giờ sau, bọn họ bị tấn công.

Khi mới bị tấn công mọi người còn không thèm để ý, một đàn Thử Thử bay đến, cũng không đến mức rợp trời rợp đất, ước chừng cũng khoảng một hai trăm con.

Thử Thử là nguồn cung thức ăn chính của mọi người.

Tòng Tòng là chó biến dị mà thành, cho nên kích thước trước và sau khi biến dị khác nhau rất nhiều. Ví dụ như Đồng Đồng sau khi biến dị cũng chỉ khoảng trên dưới 5 cân, sức chiến đấu không đáng kể. Nhưng nếu là một chú chó cỡ trung bình biến dị có thể to bằng một con sói, mà chó cỡ lớn thì rất đáng sợ. Cho đến bây giờ con Tòng Tòng biến dị lớn nhất có nguồn gốc là chó ngao Causacus, dài 5 mét, cao hơn 2 mét, ăn thịt vô số người, cuối cùng phải xuất động đến 600 bộ đội, dùng hoả tiễn bao vây tiêu diệt, trong quá trình chiến đấu tử vong rất nhiều người.

Còn Thử Thử là gà biến dị, kích cỡ khi chưa biến dị cũng tương đương nhau, sau khi biến dị, chiều dài thân thể không quá một mét, sải cánh ba mét, sức chiến đấu ngang với đại bàng, mỏ và móng vuốt cứng cỏi mạnh mẽ, đối với người thường mà nói quả thật rất nguy hiểm, nhưng đối với người có dị năng và quân nhân có vũ trang thì cũng không quá khó để đối phó.

Đối với đội ngũ của bọn họ, hơn một trăm con Thử Thử này bình thường chỉ coi như là có canh gà giao tận nơi.

Thế nhưng lần này thì khác, khi quái thú bay đến gần, mọi người phát hiện bên trong bầy có một con lớn khác thường.

Sải cánh chừng mười lăm mét, thân dài hơn ba mét, cũng rất giống gà, đầu là màu trắng, hai chân màu xám đen lại không phải chân chim mà lại giống chân động vật có vú, năm móng vuốt vươn ra rất dài, lóe sáng dưới ánh nắng, gần giống dao găm, có thể nhìn thấy lực tấn công đáng sợ như thế nào.

“Có cánh chim, bề ngoài như gà mà đầu trắng, chân như chuột, vuốt như mãnh hổ, tên là Khôi dự, ăn thịt người.”

Bởi vì đã biết ngọn núi này chính là núi Tuân Trạng trong Đông Sơn Kinh của Sơn Hải cho nên Lục Chân Nghi thường đọc kỹ Đông Sơn Kinh, cơ bản đã thuộc làu làu, cho nên trong đầu gần như lập tức hiện lên những chữ này.

Đoàn xe có chút hốt hoảng.

“… Biến dị lần hai.” Loáng thoáng nghe được tiếng thảo luận từ xe phía trước.

Liên lạc giữa các xe với nhau là dùng bộ đàm, lúc này giọng Viên Lục Duy vang lên trên từng chiếc xe: “Đừng hốt hoảng, dừng tại chỗ, đóng kín cửa kính xe, chỉ chừa lại khe hở nhỏ để tấn công. Các tay súng bắn tỉa chú ý vào vị trí.”

Các xe dừng lại, cửa kính xe vốn đều đóng kín, hiện giờ chỉ mở ra một khe hở nhỏ, rất nhiều họng súng chĩa ra ngoài, cửa sổ trên nóc xe cũng được mở ra, các tay súng bắn tỉa gác súng lên giá, chờ đợi mệnh lệnh tấn công.

Khi Thử Thử tiến vào tầm bắn, nghe được tiếng ra lệnh: “Nổ súng!” Tất cả đều đồng loạt nổ súng.

Lục Chân Nghi lần đầu tiên trải qua chiến dịch qui mô lớn như vậy, thực sự cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc.

Cô có chút hồi hộp, nhưng cũng hơi hưng phấn. Cô biết sức chiến đấu của mình nếu không có Elsa và chim đầu rìu thì không đáng kể nên chỉ im lặng quan sát, hi vọng có thể dùng sức mạnh của mình vào lúc cần thiết.

Đạn bắn như mưa vào đàn Thử Thử, nhóm dị năng cũng không chịu thua kém, sôi nổi bắn ra quả cầu lửa, lưỡi đao băng và tia sét.

Cục diện trận chiến gần như là nghiêng về một phía.

Quái thú Khôi Dự liền đập cánh bay đến trên đoàn xe, chọn chiếc xe Jeep quân dụng thứ hai, lao xuống tấn công.

Súng nhằm vào nó mà bắn, nhưng tốc độ của nó quá nhanh, tất cả đạn đều bắn trượt, một cặp móng vuốt sắc bén chộp lấy súng máy trên nóc xe rồi kéo ra ngoài, tay súng bắn tỉa định chui xuống lại bị nó ngoạm lấy đầu lôi ra, tung lên như chim ưng đi săn rồi lại dùng hai móng xé rách, tay súng bắn tỉa kia cứ thế bị xé làm hai nửa.

Khôi Dự nuốt nửa phần thân trên người kia vào miệng, tình huống vô cùng đẫm máu tàn khốc.

Những tay súng bắn tỉa còn lại và binh lính khác muốn giết nó, cũng có một vài cầu lửa tia sét ngắm vào nó, nhưng thứ nhất là góc độ, cơ hội tấn công cũng không nhiều, thứ hai là sức phòng ngự của quái thú Khôi Dực này rất mạnh, đạn bình thường không làm gì được nó.

Khôi Dự vỗ cánh bay lên lần nữa, hai chân chộp lấy nóc của chiếc xe lúc nãy, dùng sức nhấc lên, chiếc xe Jeep lại bị nó kéo rời khỏi mặt đất, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh tạo nên gió lốc.

Xe phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng la hét, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ run rẩy sợ sệt của nhóm dị năng bên trong.

Xe Jeep rất nặng, Khôi Dự dùng hết sức lực mới nâng nó lên khỏi mặt đất khoảng một mét. Nó dùng sức phá đỉnh xe, đỉnh xe chắc chắn bị nó xé toạc như lớp thép mỏng, xe rơi xuống đất. Khôi Dự vươn chiếc mỏ sắc nhọn dài nửa mét moi người ngồi bên trong xe ra, ăn sống.

Các loại súng ống và dị năng liều chết tấn công về phía nó tạo ra chút hiệu quả, trên người Khôi Dự xuất hiện một ít vết máu. Nhưng nó dũng mãnh dị thường, liều mạng, quyết tâm phải nuốt hết thức ăn ngon bày ra trước mặt.

Một phần hỏa lực đang đối phó những con Thử Thử còn lại, việc này cũng không quá khó khăn, dù sao Thử Thử vẫn sợ súng đạn, bị bắn chết không ít.

Sau khi Khôi Dự nuốt chửng hai người, đột nhiên dừng lại, phát ra một tiếng thét chói tai, hóa ra phần đuôi hướng về phía đầu xe của nó bị băng đóng băng.

Là một khối băng lớn, đóng băng chừng một phần tư thân thể nó.

Đây nhất định là đòn tấn công của Viên Lục Duy.

Dị năng cũng không phải vô dụng, đến cấp 3 có sức mạnh khá lớn.

Phần dưới bị đóng băng, Khôi Dự tức giận gào thét, xoay người nhằm phía chiếc xe đầu tiên, Viên Lục Duy tuy rằng trốn trong xe, nhưng hiển nhiên nó có thể phán đoán được mình bị tấn công từ hướng nào.

Lúc này khối thứ hai băng xuất hiện ở phần đầu của nó, bịt kín toàn bộ đầu của nó.

Trong các xe phát ra tiếng hoan hô vui mừng.

Sau đó Lục Chân Nghi nhìn thấy quái thú Khôi Dự cũng không vì thế mà ngã xuống, nó vỗ cánh bay lên, lảo đảo bay, nhưng vẫn bay đi mất… Hiển nhiên nó cũng không bị chết vì đóng băng, mà chỉ là tạm thời bị đông lại, hơn nữa nó dùng đầu đập vào nền đất cứng rắn, muốn đập nát khối băng thoát ra.

Đã có người khai hỏa, nhưng vì Khôi Dự chợt bay lên, hoả tiễn không bắn trúng, mà khối băng trên đầu nó đã vỡ vụn, vụn băng rớt xuống đất rào rào.

Nó lại tiếp tục bay lên cao.

Lúc này Khôi Dự đã bay đến chiếc xe bên cạnh Lục Chân Nghi, nó dường như rất có linh tính, biết sử dụng biện pháp này để hỏa tiễn không dám tùy tiện bắn, thuận tiện còn vươn mỏ mổ cửa kính xe, lần này, nhất định có thể mổ thủng được cửa kính xe.

Ngô Tĩnh San ở bên kia, bắn ra một quả cầu lửa vào mắt con quái điểu, sau đó liền sợ tới mức đóng chặt cửa.

Lục Chân Nghi vẫn nhắm mắt tập trung, lúc này đột nhiên thả ra tia tinh thần, toàn lực tấn công vỏ tinh thần của Khôi Dự. Vỏ tinh thần của Khôi Dự còn chắc hơn người bình thường, nhưng vì Lục Chân Nghi gần như dốc hết tòan lực, rốt cục cũng có thể chọc thủng 1 lỗ, luồn tinh thần của cô vào.

Khôi Dự đang tấn công, đột nhiên gào thét dữ dội, nghiêng ngả lảo đảo, thất tha thất thểu, lông cánh đập loạn.

Hiển nhiên tấn công tinh thần của Lục Chân Nghi làm nó cực kì đau đớn.

Lục Chân Nghi cũng cảm thấy bị bóng tối ăn mòn phản ngược, chỉ có thể càng thêm liều mạng dùng sức, như dùng thanh đao sắc bén khuấy đảo bên trong hạch tinh thần lớn như cái chậu của Khôi Dự.

Lúc này một quả hoả tiễn rốt cuộc đánh trúng Khôi Dự, trên bụng nó thủng 1 lỗ lớn, máu bắn tung tóe.

Kế tiếp một quả hoả tiễn bắn trúng đầu nó.

Những con Thử Thử còn lại liền biến thành vấn đề đơn giản.

Cuối cùng cũng giành được chiến thắng, xác Thử Thử la liệt đầy đất, cũng không ít con bay đi trốn.

Người trên xe xuống thương lượng và xử lý chiến lợi phẩm, cuối cùng mười mấy người nâng xác Khôi Dự đến cột vào đỉnh xe Lục Chân Nghi, chuẩn bị phái lái xe đánh một chiếc xe nữa chở 2 người bị thương còn sống sót và 2 nữ dị năng ngất đi vì quá sợ hãi trở về quân doanh, thông báo cho người trong doanh cho xe ra chở về hơn một trăm xác thử thử.

Thật ra bọn họ mang theo một vài người có dị năng hệ không gian, nhưng không gian của họ chỉ có mấy chục mét vuông, dùng để chứa vũ khí, không chứa nổi những xác Thử Thử này.

Dù nói như thế nào đi nữa thì lần này coi như đã thu hoạch lớn.

Cửa xe bị mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Viên Lục Duy xuất hiện, nói với Lục Chân Nghi: “Xuống xe. Lên xe của tôi ngồi.”

Rồi nói với Ngô Tĩnh San và Thẩm Hoành Hoan: “Hai người đi hai chiếc xe kia.” Chỉ vào hai chiếc Iveco bên kia.

Bởi vì 2 nữ dị năng bị ngất đã được khiêng xuống, nên còn dư ra 2 chỗ trống.

Ngô Tĩnh San cảnh giác cao độ, nắm lấy tay Lục Chân Nghi: “Để làm gì? Chúng tôi không muốn tách ra.”

Viên Lục Duy nhìn sắc mặt trắng bệch của Lục Chân Nghi, mồ hôi đầy mặt, cười lạnh nói: “Không đủ chỗ ngồi.”

Thẩm Hoành Hoan cau mày, chần chờ nói: “Đội trưởng Viên, tôi ngồi xe của anh cũng được.”

Viên Lục Duy cười lạnh: “Xem ra các cô cậu không biết cái gì gọi là “Nghĩa vụ của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh’ nhỉ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.