Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 50: Tết đến




Mười ngón tay của Đông Phương Vị Minh đan lại, sau khi híp mắt trầm tư lúc lâu mới nói: “Thứ ngươi muốn ta dạy, ta tuy đã hình dung ra chút ít, nhưng trong thời gian ngắn không thể đưa ra một giáo trình tốt nhất, hay nhất, cho ta thêm một đêm, ngày mai lại đến dạy ngươi có được không?”

“Được thôi, Vệ công tử. Vậy giờ Mùi ngày mai, chúng ta ở nơi này, không gặp không về.” Hoắc Cải mỉm cười gật đầu.

“Cần gì phải xa cách như thế, Nhận Luân ngươi gọi ta Vệ Mính là được rồi.” Đông Phương Vị Minh như cười lại như không.

Hoắc Cải ra vẻ đứng đắn nói: “Lễ nghi không thể bỏ.”

“Nhận Luân cho dù đã biết tên thật của ta vẫn cứ gọi ta bằng tên giả, quả nhiên rất trọng lễ nghi.” Đông Phương Vị Minh cười rộ nói ra câu như trên, ý tứ sâu xa nhìn Hoắc Cải một cái, xoay người đi khỏi. Để lại Hoắc Cải kinh sợ cos Hòn vọng phu ngay tại chỗ.

Hoắc Cải chầm chậm uống hết trà trong chén…

Cho nên nói, trong lúc bản thân đang thăm dò Đông Phương Vị Minh, Đông Phương Vị Minh cũng âm thầm thăm dò mình sao? Cố ý làm ra vẻ vui mừng không kiêng dè nói ra tên thật, kỳ thực vẫn luôn quan sát phản ứng của mình, nếu như mình không biết thân phận của hắn, vào giây phút nghe thấy tên thật nhất định sẽ có phản ứng nào đó, chẳng hạn như kinh ngạc, hoặc không vui gì đó, nhưng phản ứng của bản thân lúc đó lại là…… mỉm cười. Mẹ nó, đắc ý quên cả thân phận rồi!

Biết thăm dò, cũng có nghĩa là, kỳ thực Đông Phương Vị Minh cũng đang hoài nghi mình. Tại sao lại hoài nghi? Nghĩ kỹ, kế hoạch của mình vẫn luôn tồn tại một sơ hở trí mạng phải không? Sơ hở đó chính là: Kế hoạch quá mức hoàn mỹ, gần như đo thân may áo cho Đông Phương Vị Minh không sai một li nào. Ngẫu nhiên gặp phải chuyện hợp khẩu vị thì không kỳ quái, nhưng quá mức hợp khẩu vị, vậy sẽ không thể không khiến người ta hoài nghi có phải có người đang nhắm vào mình hay không.

Đông Phương Vị Minh tên súc sinh này cũng không phải dễ dàng rơi vào bẫy như thế, tên này tuy rằng thường rơi vào biển dục vọng của bản thân, nhưng vẫn luôn có khả năng nhìn thấu dục vọng của kẻ khác.

Hoắc Cải đặt chén xuống, cười lạnh một tiếng.

Cứ cho là xác định được bổn cha kế tiếp cận ngươi là có mục đích khác thì đã làm sao? Có người bình thường nào có thể đoán trúng được mục đích khó có thể tưởng tượng ra được của mình chứ? Chẳng qua chỉ là thêm một chút gia vị có tên là nguy hiểm vào trò chơi dụ hoặc và phản dụ hoặc này mà thôi. Câu dẫn đích thực không nằm ở bạo lộ bao nhiêu, mà là ở ẩn giấu bao nhiêu, có nghi ngờ mới càng thú vị phải không nào? Đông Phương Vị Minh, xin hãy chú ý ta một chút, chú ý thêm chút nữa, đến lúc tâm tư của ngươi chỉ còn xoay quanh ta, ta liền có thể… kéo cần câu rồi.

Hoắc Cải xoa xoa cằm, bản thân vừa rồi có phải rất có phong phạm vừa lãnh khốc vừa ngầu của một Boss phản diện không?

Hoắc Cải ra khỏi khách điếm, sau đó đu đưa đi đến một học quán thuộc quốc gia duy nhất trong Khôn Thành: Học viện Cam Đường. Kéo dài lâu như vậy rồi, cũng nên chuẩn bị lên lớp thôi. Cho dù đi học chỉ là cái cớ thì cũng nên làm cho có lệ một chút, bằng không, không biết giải thích thế nào với bên nhà.

Treo tên lên Học viện Cam Đường, Hoắc Cải đong đưa vào trong viện, nhưng nhận được một bức thư do Vạn Thử Ly gửi đến, tư tưởng trung tâm là, tiểu tử ngươi sao không chăm chỉ làm việc mà chạy đến Khôn Thành chơi, cho rằng mua được cái danh tú tài rồi là có hy vọng trở thành cử nhân rồi đúng không? Mau mau về phụ giúp bên cạnh đại ca ngươi mới là đúng đắn.

Hoắc Cải xoay đầu, hỏi người hầu đưa bức thư này đến: “Bức thư này từ đâu đến?”

“Bẩm Tam thiếu gia, là sai dịch từ dịch trạm gửi tới ạ.”

Hoắc Cải ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Dịch trạm đó gửi thư có dễ dàng bị mất không?”

“Những bức thư nhà do dịch trạm này gửi đều là công việc riêng do các sai dịch đó tự nhận, rất ít khi mất.” Người hầu đó đầu đầy hắc tuyến, Tam thiếu gia, không phải ngài muốn giả vờ như chưa đọc gì đấy chứ? (Hắc tuyến: (_ _!!!))

Hoắc Cải day day trán, không ngờ đến Khôn Thành rồi mà vẫn phải ứng phó với mấy người nhà họ Vạn, có điều, tại sao thư lần này viết không phải Vạn lão gia mà là Vạn Thử Ly? Bỏ đi, cũng chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, cứ qua loa đại khái như trước là được rồi, ai bảo chính kịch gia diễn là “Vạn tiểu Tam phục cừu ký” mà không phải là “Hào môn ân oán lục” chứ? (Cừu: thù oán; hào môn: nhà giàu; ký, lục: ghi chép)

Ngày hôm sau, khi Hoắc Cải đẩy cửa phòng Thiên khách điếm Lạc Anh ra, lại phát hiện ra tên quỷ súc nào đó đã đến trước rồi.

“Xin lỗi, để huynh đợi lâu rồi.” Hoắc Cải nhanh nhẹn khom người, tư thái đầy vẻ lễ độ.

Đông Phương Vị Minh ngồi trên ghế, vừa cười vừa ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Ta cũng không để ý đến nhiều lễ tiết đến thế, Tiểu Luân không cần cứ phải tỏ ra đạo mạo thế đâu, bằng không mất hết hứng thú.”

Này này, từ lúc nào gia đổi tên thành Tiểu Luân hả tên hỗn đản! Hơn nữa, là gia bỏ tiền ra mời ngươi đến đó nha, cho dù có đoán trúng kế hoạch của gia là nhằm vào ngươi, ngươi cũng không cần phải kiêu ngạo như thế chứ! Hay là…

Đang thăm dò kế hoạch của mình?

“Ông chủ Đông Phương, cho dù huynh là người trợ giúp thích hợp nhất ta tìm khắp Khôn Thành mới được, nhưng nói cho cùng, ta cũng không phải không có huynh thì không xong việc, cho dù đúng là có việc cần huynh giúp đỡ, nhưng cũng không đến mức khom mình quỳ gối, nếu như huynh không muốn nhận vụ làm ăn này, xin cứ đi tùy ý.”

Hoắc Cải cười nhìn Đông Phương Vị Minh, nhưng trong mắt lại như phủ băng sương.

Đông Phương Vị Minh không hề để ý rót chén trà, tự uống: “Tính ta chính là vậy, không vì ai mà tự trói buộc mình. Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, xem có cần chỉ vì không hợp nhau mà đánh mất sự trợ giúp lớn từ ta.”

Hoắc Cải cảm thấy chân răng có chút ngứa ngáy, Đông Phương Vị Minh tên này, anh nói đạo lý với hắn, hắn sẽ đùa cợt anh, anh đùa cợt với hắn, hắn sẽ nói đạo lý với anh. Thực đúng là đao kiếm dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Nhưng để phá được cửa này, tên Boss này muốn đánh là phải đánh, không muốn đánh cũng phải đánh.

“Được thôi, hy vọng huynh sẽ mang lại giá trị xứng đáng cho ta. Huynh suy nghĩ một đêm, chắc đã có giáo trình rồi?” Hoắc Cải ngồi vững trên ghế, thẳng lưng.

Thấy người nào đó đã thỏa hiệp, Đông Phương Vị Minh vất vả suy nghĩ giáo án cả đêm tất nhiên cũng không lý nào lãng phí công sức của mình.

Đông Phương Vị Minh vừa bày bút và mực ra, vừa ra vẻ thầy giỏi bạn hiền: “Cái ngươi cần chẳng qua chỉ là dẫn dụ cho người đó yêu ngươi mà không để lại vết tích. Ngươi vốn cực thanh, muốn cực diễm nhưng không muốn sử dụng những thủ đoạn thu hút quá lộ liễu, cái đó gọi là sắc không khiến người mê, người tự mê, ngươi chỉ cần cho hắn một hạt giống, nhưng phàm hắn có ý với ngươi, hạt giống đó sẽ tự nở hoa trong lòng hắn.”

“Người có ngũ thức, nhãn thức, nhĩ thức, tị thức, thiệt thức, thân thức.” Đông Phương Vị Minh vừa nói vừa liệt kê ngũ thức đó ra giấy. (Bụi: Ngũ thức, năm cơ quan nhận thức sự vật xung quanh: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân thể. Vì tác giả không dùng từ “thị giác, thính giác…” có vẻ có dụng ý riêng, nên mình để nguyên văn.)

Ồ, không phải chứ, nghiêm túc đến thế sao? Hoắc Cải nhìn thầy giáo Đông Phương Vị Minh vừa viết bảng vừa giảng giải cặn kẽ, có chút không thích nghi được ngay.

“Cái ta cần dạy ngươi, chính là làm thế nào để ra tay với ngũ thức này, như mưa dầm vậy, từng chút một từng chút một, ăn mòn tim hắn.” Hai ngón tay của Đông Phương Vị Minh nhúng vào nước trà, khe khẽ búng lên giấy, nét chữ trong chốc lát loang ra, nhòa thành những đám mây màu xám nhạt.

“Bốp bốp.” Hoắc Cải vỗ tay.

Đông Phương Vị Minh thấy dáng vẻ như quần chúng xem kịch của Hoắc Cải, chỉ cảm thấy cực kỳ chán ngán.

“Cái ngươi bắt đầu học, chính là nhãn thức.” Đông Phương Vị Minh sốc lại tinh thần, tiếp tục giảng: “Màu sắc dù có đẹp đến đâu, nhìn lâu cũng sẽ bởi vì quen thuộc mà trở thành nhàm chán, không còn lọt vào mắt nữa. Cho nên, ngươi cần để người ta chú ý đến tư sắc bình thường không dễ dàng thể hiện ra trước mặt người khác, vành tai tinh tế, cần cổ nhỏ nhắn, tay trắng như ngọc, bàn chân nhẵn nhụi, tất cả đều không hề tỏ ra dễ dãi mà hoàn toàn là những vốn liếng rất hữu dụng.”

Bài giảng dài dòng của Đông Phương Vị Minh kết thúc, mặt đầy vẻ đắc ý xoay đầu xem xem phản ứng, nhưng lại phát hiện ra đệ tử quan môn của mình đang cặm cụi ghi chép, không thèm nhìn mình lấy một cái. (Đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng mà thầy nhận, sau đó sẽ ở ẩn, không nhận thêm đệ tử nữa, mà để cho đệ tử đó đi nhận đồ đệ, bình thường đệ tử quan môn là đệ tử được sư phụ yêu quý nhất, vị trí đặc biệt hơn hẳn những đệ tử khác.)

“Ngươi đang làm gì đấy?”

“Tại hạ đang ghi chép lại những lời vàng ý ngọc của ngài.”

Hoắc Cải đầu cũng không ngẩng, trong lòng sôi trào không thôi. Đúng là nghe ngài giảng một ngày còn hơn mười năm đọc ****, đây đúng là giáo trình ** cổ đại sống động, câu nào câu nấy đều là tài liệu quý giá cho tiểu thuyết đó nha! Đợi gia tốt nghiệp học viện Tiểu thụ Đông Phương rồi, lúc về sẽ viết một bộ cổ đại giá không, xem còn tên nào dám cười truyện gia viết toàn là lối mòn sáo rỗng hay không! (Bụi: cha kế thật ham học hỏi (_ _!!))

Nhìn thấy tên nhóc vốn có vẻ đứng đắn chép đến mức đầy vẻ nghiêm túc chăm chỉ lại âm thầm hưng phấn, Đông Phương Vị Minh chỉ cảm thấy không thoải mái, không thoải mái, rất không thoải mái, tự nhiên trào dâng một cảm giác ủy khuất tốn công tốn sức làm áo hoa cho người. (Làm áo hoa cho người: Vi nhân tác giá – ý ban đầu là nói người con gái nhà nghèo không có tiền để chuẩn bị áo cưới nhưng mỗi năm đều phải vất vả thêu áo cưới cho người ta, ý chỉ tốn công tốn sức vì người khác mà mình không được hưởng lợi lộc gì.)

Ngươi chép đi, ngươi cứ chép đi, tiểu gia không dạy lý thuyết nữa, chuyển sang thực hành!

Quỷ súc công ngạo mạn – Đông Phương Vị Minh đột ngột đứng dậy, đi đến bên cạnh Hoắc Cải, nhưng lại không lên tiếng, chỉ là giúp Hoắc Cải mài mực.

Hoắc Cải ngay khi Đông Phương Vị Minh đứng lên đã để ý, sợ tên này lại động tay động chân với mình, đến khi thấy Đông Phương Vị Minh chỉ giúp mình mài mực mới dần dần yên tâm, nhưng không hiểu sao, mắt vừa liếc thấy cánh tay mài mực của Đông Phương Vị Minh liền không sao dứt ra được.

Tư thái mài mực của Đông Phương Vị Minh vô cùng ưu nhã, hai ngón tay phải nắm lấy thỏi mực, tay trái giữ ống tay áo của tay phải, lộ ra một đoạn cổ tay gầy nhỏ. Sau đó cả cánh tay chuyển động lên xuống không chậm cũng không nhanh. Có lẽ do không hay ra ngoài, hai cánh tay đó của Đông Phương Vị Minh trên nền mực đen thẫm, trắng đến như mài ra từ bạch ngọc. Nhưng những khớp xương nổi lên rõ ràng lại lộ rõ khung xương mảnh dài riêng biệt của nam nhân, cho dù là ngọc, vậy cũng là trúc của ngọc điêu, trong xương ẩn giấu sự ngoan cường không chịu khuất phục.

Nước mực được đôi tay trắng như tuyết đó đưa đẩy, sóng sánh xoay tròn một vòng lại một vòng, dường như muốn xoay tròn thành một vòng xoáy, hút cả tâm thần của người vào trong, nhấn chìm xuống đáy mực, chìm xuống dưới tay hắn, nhảy múa thành vòng tròn theo con xoáy.

“Đây chính là nhãn thức.” Đông Phương Vị Minh bất ngờ dừng tay, bày ra vẻ chúng ta vừa lấy ví dụ làm mẫu đó.

Hoắc Cải lúc này mới khôi phục thần trí, nhìn nụ cười giảo hoạt láu cá lồ lộ trên mặt Đông Phương Vị Minh, cậu rất muốn ôm đầu mà khóc, vừa rồi sao mình lại có thể để thần trí bay đi đâu mất như vậy chứ! Chẳng lẽ gia lại bị cái tên như thế này bẻ thành cong rồi sao, không muốn đâu nha a a! Hu hu, tên nam nhân này đáng sợ quá, đại thần**, cầu xin ngài hãy ban cho con một tâm linh thuần khiết đến nỗi chỉ có thể viết thanh thủy văn mà thôi~ (Bụi: Chết bợn chưa, coi thường địch cho lắm vào =.=)

“Nào, ngươi làm lại động tác ta vừa làm một lần đi.” Đông Phương Vị Minh lùi xuống hai bước, làm ra dáng vẻ đang mời.

Hoắc Cải tất nhiên ngoan ngoãn đứng lên, trong lòng lại đấu tranh rất dữ dội, một nhân vật phong lưu thông minh tuyệt luân, anh minh thần vũ, hiểu nhiều biết rộng thế này như mình muốn học được trò vặt vãnh này của Đông Phương Vị Minh tất nhiên là dễ như trở bàn tay, vấn đề quan trọng là mình nên làm dáng vẻ như thế nào mới có thể đánh được vào trọng tâm của quân địch một cách dễ dàng nhất.

Cái gọi là cương lĩnh tư tưởng của quỷ súc, ngang dọc cũng chỉ có vài điều, vấy bẩn sự thuần khiết, cướp giật thứ thuộc về người khác, khuất phục người không chịu cúi đầu. Cho nên, phương hướng của mình là……

Thụ nhu nhược si tình mà e thẹn?

Đã xác định được ý tưởng, Hoắc Cải liền cắn chặt môi, nhấc ống tay áo lên, bắt đầu nhíu mày coi nghiên mực như cái bàn giặt mà nghiến.

“Thỏi mực đấy có thù oán gì với ngươi sao?” Đông Phương Vị Minh nhìn tư thế hùng hổ của Hoắc Cải, trầm mặc lúc lâu rồi nói.

Hoắc Cải quay đầu lại, ngập ngừng nói: “Xin lỗi, chỉ là vừa nghĩ đến cái mình đang học là gì liền…”

“Uổng cho ngươi lúc đầu mưu tính rõ ràng như thế, thế nào mà đến khi hành sự thì lại lóng ngóng quá vậy?” Đông Phương Vị Minh cảm thấy không thể hiểu nổi kẻ vĩ đại về chiến lược, nhưng vụng về trong hành động này.

Hoắc Cải cúi đầu không nói, ra vẻ “Người ta thuần khiết mà, có giỏi thì dạy người ta đi!”

Nhưng phàm chuyện gì cũng có mặt lợi và mặt hại, cái giá phải trả cho việc giả ngu nhiều lúc cũng rất nghiêm trọng.

“Bé ngoan, làm theo ta nào.” Hô hấp bên tai nóng bỏng mà ẩm ướt, phía sau bỗng chốc ấm lên, tay bị nắm trọn, cầm lấy thỏi mực chậm rãi chuyển động, càng đáng sợ hơn là sau eo bị đè sát, cọ nhè nhẹ qua lại theo động tác của cánh tay, hai chữ ám muội cực kỳ rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.