Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 49: Được chào đón




Hoắc Cải soi Đông Phương Vị Minh từ đầu đến chân, rồi lại soi từ chân lên đầu, nhíu mày nói: “Có thể đổi người khác không?”

Đông Phương Vị Minh dám thề hắn có thể nhìn ra hai chữ “chê bai” từ trong mắt tên tiểu tử này, nghiến răng: “Xin hỏi tại hạ có chỗ nào không lọt vào pháp nhãn của ngài?”

“Trông ngài có vẻ không rẻ.” Hoắc Cải thành thật thú nhận. Cho nên, đừng bất cẩn… bán hạ giá chứ!

Đông Phương Vị Minh muốn lật bàn, ngươi tưởng ngươi đang mua rau ở chợ hay sao hả tên hỗn đản! Nghiến lợi: “Thực ra tại hạ rất rẻ.”

Hoắc Cải ra vẻ đã hiểu gật đầu: “Cũng đúng, tuổi tác của ngài cũng lớn rồi.”

Đôi mắt hẹp dài của Đông Phương Vị Minh khe khẽ nheo lại, hàn quang bắn ra bốn phía, nói từng chữ một, sát khí bừng bừng: “Phiền ngài nói lại một lần, vừa rồi hình như tôi chưa nghe rõ lắm.”

Hoắc Cải không nhịn được rùng mình, ngữ khí vội vàng chuyển kênh nịnh nọt, nói: “Không biết ngài lúc nào thuận tiện ra ngoài, tại hạ nhất định sẽ dọn sạp chờ đợi.”

Ngón tay dài mảnh như trúc của Đông Phương Vị Minh khẽ gõ lên mặt bàn, lộ ra một nụ cười đầy ý trêu đùa: “Nếu như là ngài, bất kể lúc nào ta cũng rảnh.”

“Giờ Mùi ngày mai, tại khách điếm Lạc Anh thế nào?” Mái đầu xinh đẹp của Hoắc Cải hơi nghiêng, dò hỏi.

“Được.”

Hoắc Cải thầm thở phào một tiếng, rất tốt, cá lớn đã vẫy đuôi bơi lên rồi.

Hoắc Cải đứng dậy: “Vậy mai chúng ta gặp lại ở khách điếm, tại hạ Nhận Luân, không biết nên xưng hô với ngài thế nào?”

“Tại hạ Vệ Mính.”

“Vậy tại hạ xin đi trước cáo từ.” Hoắc Cải mỉm cười, gật đầu, đi khỏi, trong lòng âm thầm sắp xếp: Đông Phương Vị Minh không hổ là con của ta, đặt tên cũng cùng một phong cách: lười.

Ngày hôm sau, giờ Mùi, khách điếm Lạc Anh, phòng Thiên (Thiên: tương tự số phòng).

“Chúng ta bắt đầu chứ?”

Hoắc Cải vừa khóa cửa, bất ngờ bị Đông Phương Vị Minh ôm lấy, trên dây lưng còn có một bàn tay đang bám lấy, dường như bất cứ lúc nào đều có thể bị giựt ra.

“Đợi đã, đợi đã!” Hoắc Cải vội nắm chặt lấy móng vuốt tà ác của Đông Phương Vị Minh. Mẹ nó, động tác có cần phải mạnh mẽ đến thế không, dây lưng sắp bị rớt rồi đó rớt đó!

“Hửm?” Đầu của Đông Phương Vị Minh gác lên vai của Hoắc Cải, cười mà như không cười nhìn cậu.

Hoắc Cải nhìn dáng vẻ vô tội đó của Đông Phương Vị Minh, tức giận đến mức ngứa răng: Tiểu tử này cố ý, tuyệt đối là cố ý! Biết rõ mình mời người đến là có ẩn tình khác, lại cố ý giả ngu giả ngốc mượn thời cơ dọa người (lợi dụng?)! Quả nhiên vẫn còn ghi hận chuyện mình hôm qua mỉa mai tuổi tác của hắn! Xì, tên nhãi ranh ngươi cũng đã hai mươi rồi, so với tiêu chuẩn của tiểu quan vốn là già rồi chẳng phải như? Bụng dạ hẹp hòi như vậy, sao ngươi không đi làm thụ đi hả!

Hoắc Cải nhéo mạnh tay Đông Phương Vị Minh, kiên định kéo tay hắn ra, xách dây lưng tránh ra xa năm mét, nhanh chóng buộc chặt. Sau đó hít vào một hơi thật sâu, nghiêm chỉnh nói: “Ta tìm huynh đến, là hy vọng huynh có thể giúp ta một việc, nào, chúng ta ngồi xuống rồi nói.”

Hoắc Cải kéo ghế đẩu ra cho Đông Phương Vị Minh, rót trà, trầm ngâm một lúc lâu, hồi tưởng lại kế hoạch của mình một chút, điều chỉnh cảm xúc cho tốt, lúc này mới buồn buồn thở dài nói: “Vệ công tử, nếu như huynh đáp ứng được ba điều kiện ta đưa ra ngày hôm qua, vậy thì huynh nhất định rất có kinh nghiệm về phương diện nam nhân.”

Đông Phương Vị Minh ngồi trên ghế, thổi cái cổ tay bị Hoắc Cải nhéo đỏ bừng, đầu cũng không ngẩng lên: “Vậy thì làm sao?”

Hoắc Cải đứng dậy, chắp tay sau lưng, ngắm cửa sổ, một vẻ thương tâm lặng lẽ chuẩn mực. Giọng nói cũng theo đó mà trở nên trầm thấp, mang theo sự phiền não vô biên. “Ta chung tình với một người, chỉ mong có thể sống bên hắn đến bạc đầu giai lão. Nhưng người đó lúc nào cũng lạnh lùng, ta chỉ sợ hấp tấp bảy tỏ ngược lại sẽ làm hỏng việc.”

Xoay người lại, Hoắc Cải nhìn chăm chú Đông Phương Vị Minh đang thản nhiên uống trà, chân thành nói: “Cho nên, ta hy vọng, huynh có thể dạy ta làm thế nào để quyến rũ, làm thế nào để mê hoặc người ta. Nếu như ta có thản nhiên khiêu khích khiến hắn động tình, vậy thì tất cả, tự khắc sẽ thành công rồi.”

Đông Phương Vị Minh vẫn cái dáng vẻ không để tâm đến moi sự, nhưng ngón tay đặt trên chén trà đang vô thức miết, miết một cách phiến tình, khiến cho người ta cảm thấy như không phải đang miết trên chén trà, mà là như đang hưởng thụ một làn da trơn láng, nhẵn nhụi.

Hoắc Cải khe khẽ nhếch môi, “Không biết ý huynh thế nào?” Cá thân yêu à, đừng giả vờ làm cao nữa, ngoan ngoãn cắn câu đi ha? Cha sẽ yêu thương ngươi thật nhiều~

“Được thôi, chỉ là không biết ngài muốn học công phu trên giường hay là công phu dưới giường, hay là học cả hai?” Đông Phương Vị Minh mỉm cười hỏi.

Hoắc Cải híp mắt cười nhẹ, quả nhiên, cắn câu rồi!

“Thân thể và trái tim của tôi đều thuộc về người đó, huynh dạy ta công phu dưới giường là được rồi.” Hoắc Cải hữu lễ gật gật đầu, ngồi xuống một bên.

Đồ chơi tự nhảy vào tay mình, chủ nhân lại không phải ngươi, Đông Phương Vị Minh, nếu như muốn cướp lấy đồ chơi, vậy thì hãy phóng ngựa lại đây đi!

“Người ta vẫn hay nói học đi đôi với hành, ngài không phải chỉ muốn học đánh giặc trên giấy đấy chứ?” Đông Phương Vị Minh liếc Hoắc Cải một cái, mang theo ý khinh miệt, dường như đang cười nhạo quyết tâm theo học của đối phương không kiên định lắm.

Hoắc Cải thầm tự cảnh giác, xem ra, Đông Phương Vị Minh đã hiểu được quy tắc của trò chơi, đây là đang lợi dụng quy tắc để trải đường sẵn cho việc cướp đồ chơi sau này phải không?

Nét mặt của Hoắc Cải vẫn ôn hòa như cũ: “Tất nhiên là không. Có điều ta nghĩ, Vệ công tử huynh chắc rằng sẽ không đi quá xa đâu, phải không?”

Đông Phương Vị Minh không trả lời mà chỉ nhìn lên, lười nhác hỏi: “Nhận công tử, có phiền không nếu ta xem xét một chút về điều kiện bản thân của ngài?”

“Xin cứ tự nhiên.” Hoắc Cải gật đầu, nhắm mắt. Trong lòng tự nhủ: Sờ đi, cứ sờ thoải mái đi, đây không phải là thân thể của lão tử, đây không phải là thân thể của lão tử……

Đông Phương Vị Minh giơ tay lên, nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn trắng trẻo của Hoắc Cải, còn miết qua, ngón tay dài mà hữu lực hơi dùng sức một chút, trong mắt thoáng ý cười dịu dàng, giọng điệu như đang dỗ dành, ôn nhu thân thiết: “Nhìn ta đi.”

Hoắc Cải đành phải mở mắt, giương mắt nhìn chằm chằm vào người đang động tay động chân trên người mình.

Ngón tay mang theo hương thơm nhàn nhạt men theo gò má của Hoắc Cải mà vẽ, vuốt qua lông mày nhỏ dài, khẽ sượt qua cái mũi thẳng tinh tế, dừng lại trên cánh môi hồng nhạt, thản nhiên day nó thành màu đỏ sậm.

“Nào, cười một cái đi~”

Hoắc Cải bất động như sơn, gia bán thân chứ không bán nụ cười!

Đông Phương Vị Minh lộ ra nụ cười nguy hiểm với người nào đó không chịu nghe lời, ngón tay không ngờ trực tiếp đưa vào giữa hai cánh môi của Hoắc Cải, sau đó bị hàm răng cắn chặt của Hoắc Cải ngăn không cho vào.

Đông Phương Vị Minh cũng không để bụng, ngón tay ra vào rồi lại ra vào giữa hai môi Hoắc Cải, từng chút một chạm vào bên trong. Môi trong hơi có chút khô của Hoắc Cải bị đầu ngón tay đưa qua đưa lại, khe khẽ ngọ nguậy, kẽ hở giữa hai môi theo đó cũng mở ra đóng vào lại mở ra đóng vào.

Đây là một kiểu ám chỉ ngầm, một sự mô phỏng không biết xấu hổ, một phen điều-giáo hết sức phóng đãng.

Nếu như Hoắc Cải thật sự thuần khiết, có lẽ sẽ cho rằng Đông Phương Vị Minh chỉ là đang coi răng lợi của mình như cửa mà gõ. Vấn đề chính là, Hoắc Cải tên này từ trước tới nay không biết đến hai chữ thuần kiết là gì, cho nên cậu lập tức phản ứng lại, đồng thời tự động tưởng tượng ra vô số những hình ảnh không thuần kiết. Sau đó là đỏ mặt tía tai, mạch đập dồn, nổi da gà, gân xanh nhảy lên.

Hoắc Cải không chút khách khí hất tay Đông Phương Vị Minh ra, trừng mắt giận dữ nhìn.

“Chỉ là đùa một chút thôi, đừng để bụng.” Đông Phương Vị Minh chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội với Hoắc Cải: “Hiện giờ không khí rất tốt. Chúng ta tiếp tục chứ?”

Hoắc Cải chỉ có thể gật gật đầu, tiếp tục mặc cho người ta ăn đậu hũ.

Đông Phương Vị Minh đi đến bên người của Hoắc Cải, ngón tay vẫn còn chút ẩm ướt men theo cần cổ trắng ngần của Hoắc Cải không nặng không nhẹ trượt một vòng cung, hầu kết của Hoắc Cải không nhịn được khẽ run run, như thể thứ đang vuốt ve gần cổ không phải là móng tay tròn nhẵn của người nào đó mà là một con dao mỏng vô cùng.

“Vệ công tử, huynh đã xem xét xong chưa?” Lời vừa nói ra, Hoắc Cải liền hận không thể cắn lưỡi tự sát ngay, giọng nói của mình không biết từ lúc nào đã trở nên mềm mại khàn khàn, nói dễ nghe thì gọi là gợi cảm, nói khó nghe thì gọi là [beep__] bất mãn. (Beep thay thế cho từ ngữ nhạy cảm. Là nguyên văn^^)

Xét về một ý nghĩa nào đó, sợ hãi và tình dục không khác nhau là mấy, chúng đều có thể bức con người vào tuyệt cảnh, sau đó khiến cho linh hồn run rẩy đến phát điên.

“Đừng vội ~ ta còn muốn xem xét thật kỹ càng thân thể của ngài nữa.” Đông Phương Vị Minh nhìn xuống từ cổ của Hoắc Cải, mỉm cười thì thầm.

Hoắc Cải lúc này cả gốc tai cũng đỏ bừng. Không phải chứ, tên này còn muốn tiếp tục sao! Này này, thế này không phải là đang quấy rối sao, là quấy rối đấy!

Bàn tay của Đông Phương Vị Minh trượt xuống từ cổ của Hoắc Cải, lang thang trên xương quai xanh một vòng, lại đi xuống eo, ngón tay khẽ nhéo một cái, bắt đầu nắn bóp một cách rất có kỹ xảo.

Thân thể Hoắc Cải run rẩy một chút, eo cũng vì thế mà trở nên cứng ngắc.

Trong lòng Hoắc Cải lập tức mây đen đầy trời: ‘Khốn kiếp, nhéo cái gì mà nhéo, chỗ ngươi nhéo chính là điểm nhạy cảm của ông đó hỗn đản! Không được, còn nhéo nữa, còn nhéo nữa là có chuyện đó, cần phải tìm một cách để ngăn lại hành vi sỗ sàng của tên này!’

“Ha ha ha ~” Hoắc Cải bất ngờ giữ lấy tay Đông Phương Vị Minh, cười như điên không dứt. “Đừng, đừng sờ, tôi thật sự không nhịn được nữa rồi. Nhột chết đi được… Tay của huynh cứ như đang gãi ngứa ấy, a ha ha…”

Gãi ngứa… Đông Phương Vị Minh kỹ thuật điêu luyện bị kẻ khác đả kích nghiêm trọng lập tức mặt như cái bánh bao.

“Tiểu sinh thất lễ rồi.” Hoắc Cải nghiễm nhiên ra vẻ tiểu sinh không hề cố ý, thực sự là do kỹ thuật của mấy huynh có vấn đề đó nhá.

Tay của Đông Phương Vị Minh nắm đến mức kêu lên răng rắc: “……….. Không sao.”

Đông Phương Vị Minh ngồi lại chỗ cũ, một tay chống cằm, mi mắt hơi hạ thấp, nghiêng nhìn Hoắc Cải, nói: “Ta tuy rằng không hy vọng nhìn thấy ngươi với dáng vẻ một nho sinh đứng đắn, nhưng không thể không thừa nhận, vốn liếng sẵn có của ngươi thực sự vô cùng tuyệt vời. Cái ngươi cần học, chỉ là làm cách nào để phô những vốn liếng đó ra mà thôi.”

Đông Phương Vị Minh ngoắc ngoắc tay với Hoắc Cải, đợi đến khi Hoắc Cải dồn toàn bộ sức chú ý vào đó, vẫn không nói câu nào, chỉ nhìn Hoắc Cải chăm chăm, sau đó, chậm rãi… liếm môi dưới.

Lập tức, Hoắc Cải cảm thấy mình đang rơi vào tình hồ dục hải, xung quanh cua đồng bò lổm ngổm…

Nhìn thấy dáng vẻ bị dọa của Hoắc Cải, Đông Phương Vị Minh hơi có chút tự đắc: “Cái ta muốn dạy ngươi, chính là cái này.”

Nhưng Hoắc Cải lại lắc đầu, mặt tỏ vẻ không đồng ý: “Cái tôi muốn học, không phải là những thủ đoạn không biết liêm sỉ của tiểu quan. Hương diễm lộ liễu thô tục, chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ có thể khiến người ta động dục, nhưng không thể khiến người ta động tình. Cái tôi muốn học chính là cực diễm sinh ra từ cực thanh.”

Xung quanh ngươi toàn là những người chuyên là nghiệp sắc dụ, cái gia muốn là không khác họ hoàn toàn, thì sao có thể khiến cho ngươi động tâm được?

Đông Phương Vị Minh ngây ra hồi lâu, sau đó xoa tay cười to: “Cực diễm sinh ra từ cực thanh, hay lắm. Đông Phương Vị Minh ta duyệt qua vô số người, nhưng chưa từng điều giáo người nào như ngươi, chưa từng chỉ giáo chuyện ngươi đang yêu cầu. Xem ra, ta phải lập lại kế hoạch thật kỹ càng cho ngươi mới được.”

Hoắc Cải cũng rất hài lòng, cười dè dặt, Tiểu Minh, vui vẻ đến thế cơ à, vui đến mức quên cả dùng tên giả rồi kìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.