Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 44: Thư nhà




Mặt trời dần tắt, bóng tối lặng lẽ bao trùm mọi cảnh vật, ánh trăng khuyết trở thành ngọn đèn duy nhất trong đêm đen, phủ lên người thiếu niên bạch y đem tối vẫn chưa về nhà một lớp áo mỏng lấp lánh ánh tuyết, càng làm tôn lên đôi má như ngọc và da mặt như phấn của thiếu niên.

Mang thêm một tay nải, nói không hết nét phong lưu trong chuyện hành tẩu, lại thêm mái tóc chảy dài như suối chưa từng được cắt, buộc của thiếu niên, thật đúng là đưa tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ.

“Eo của gia sắp uốn thành quẩy rồi, lưu manh gì mà mãi chưa đến!” Cũng may lời đó chỉ xoay chuyển trong óc của thiếu niên, nếu như vẽ trên bức tranh thì thật không thể nào xem nổi.

Trạng thái này của Hoắc Cải, xét về cái đẹp, có thể xem là “Mỹ nhân dưới ánh trăng chờ gặp tình lang (lang sói?)”, xét về mặt thực tế, chính là “Chuột vác đao đi kiếm mèo khắp nơi!”

Cần kiêu căng bao nhiêu có kiêu căng bấy nhiêu, cần liều mạng bao nhiêu có liều mạng bấy nhiêu.

“Rộp rộp.”

Một âm thanh vang lên phá tan màn đêm tĩnh mịch, nghe có vẻ như mấy mảnh vỏ rau củ quả ở chợ bị giẫm lên.

Đến rồi! Hoắc Cải quay ngoắt đầu lại, liền nhìn thấy cách đây không xa mơ hồ có ba bóng người đang đi đến. Có điều đêm quá tối, lại cách một khoảng xa như vậy, mặt mũi người đến không nhìn rõ, không thể khởi động hệ thống tự nhận diện của Tiểu cúc hoa.

“Ai?” Hoắc Cải kinh hô một tiếng, chỉ một chữ duy nhất lại bao hàm sự kinh ngạc bất ngờ ngoài ý muốn, sự thê lương mà bản thân gặp phải, sự mơ hồ đối với cục diện vượt ngoài khả năng khống chế của mình.

“Tiểu mỹ nhân, lạc đường sao?” Người đến không thẹn với tố chất chuyên nghiệp lưu manh của hắn, chỉ dựa vào giọng nói và dáng người đã có thể quả quyết đoán được đối phương là một mỹ nhân.

Hoắc Cải vừa nghe thấy lời này, tự nhiên biết đối phương nếu như không phải là một trong ba tên lưu manh thì cũng chẳng phải người lương thiện gì, quyết định nhanh chóng, nhấc vạt áo lên quay đầu chạy như điên!

“Không hay rồi, tên nhãi đó muốn chạy!” Ba con cóc thấy thiên nga sắp bay mất, vội vàng chạy đuổi theo.

Chân của Hoắc Cải tuy rằng gầy nhỏ và dài, nhưng đối với thân hình chỉ cao có mét sáu, thực chỉ có thể coi là chân ngắn. Cho nên cho dù Hoắc Cải ra sức chạy như điên, khoảng cách vẫn không thể vãn hồi bị thu ngắn lại từng chút một…

“Hướng tiểu tử đó chạy đến là một ngõ cụt thì phải?!” Một tên lưu manh quay đầu lại, thấp giọng nói.

“Tên nhãi này đúng là biết chọn địa điểm cho chúng ta, ngõ đó rất hẻo lánh, cho dù có hét to đến đâu, cũng chẳng có ai nghe thấy. Rất tiện cho chúng ta hành sự.”

“Đúng vậy, không cần gấp gáp, chúng ta cứ từ từ đuổi theo, đợi nó đi vào ngõ rồi, chúng ta sẽ… hi hi” Tên lưu manh vừa nói vừa chạy chậm lại, rất hứng thú với việc chậm rãi đùa giỡn con mồi.

Ba tên đủng đỉnh đuổi phía sau, Hoắc Cải trong chốc lát đã chạy đến trước ngõ nhỏ, ngõ đó rộng tầm ba lần chiều dài vai người, tường vách hai bên khá cao, hoàn toàn che khuất ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng, cả con ngõ một mảnh tối om, như một cái mồm rắn đang đợi người chui vào.

Hoắc Cải chạy thẳng vào con hẻm, sau đó đột ngột dừng lại. Trước mắt cậu là hai tấm gỗ hình chữ nhật, trên tấm gỗ có buộc một đoạn dây thừng nằm ngang, bên tấm gỗ có gác hai thanh trúc cao khoảng 1 mét.

Hoắc Cải đưa chân vào giữa tấm gỗ và dây thừng, mỗi tay một thanh trúc, cúi người, bật lên, giống hết như kiểu trượt tuyết version nhái, dùng sức, lập tức, thân thể Hoắc Cải như cá trượt đi, bỏ xa đám lưu manh vừa đuổi đến đầu hẻm.

Trong hẻm quả thật rất tối, đám lưu manh chỉ nhìn thấy bóng trắng cúi thấp người một cái rồi vụt biến mất trong bóng tối, những thứ khác đều không nhìn rõ. Ba tên tất nhiên là chạy tiếp về phía trước, sau đó “Bộp” một tiếng ngã chổng vó lên trời.

“Tên chết tiệt nào đổ nước đầu hẻm, làm cho ông đây ngã dính đầy băng!” Đám lưu manh càu nhà càu nhàu bò dậy, nhưng cũng không để ý lắm. Dù sao đây cũng là chợ rau, có tích chút nước cũng là chuyện bình thường, trời rét như thế này, đến tối tự nhiên sẽ kết thành băng, chỉ có điều rất ít khi kết thành băng nhiều và dày như thế này thôi.

Mặt đất kết băng, đám lưu manh tất nhiên không tiện chạy về phía trước, có điều đây là ngõ cụt, bọn chúng cũng không sợ thịt dâng đến miệng rồi còn có thể chạy mất. Cẩn thận di chuyển với thời gian khoảng một tuần trà, ba tên liền nhìn thấy miếng thịt béo ngậy ngồi rúc vào cuối ngõ cụt, trên không có đường, dưới không có lỗ.

“Chạy đi, sao ngươi không chạy nữa hả?” Đám lưu manh cười dâm, vừa đọc lời thoại vừa tiến tới gần Hoắc Cải.

Hoắc Cải lúc này mới nhìn thấy mặt mũi bọn lưu manh, tim thắt lại, tất cả các cảm xúc kinh hoàng, xấu hổ, nhục nhã, căm hận… đồng loạt bùng nổ.

“Đừng, các ngươi đừng qua đây!”

Giọng nói mang theo tiếng nức nở, trong chốc lát, Hoắc Cải cũng không thể phân biệt được câu nói này xuất phát từ sự lựa chọn lý tính của mình hay là bị khống chế bởi tình cảm cảm xúc còn sót lại của chú ấn.

Đúng lúc này, trên đầu tường truyền đến một giọng nói: “Đừng sợ, tôi đến cứu cậu đây!”

Giọng nói của người vừa đến hơi khàn khàn, như tiếng rút kiếm từ từ của một thanh kiếm cổ.

Hoắc Cải quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một nam tử đứng trên đầu tường, như ngọn cờ trên chiến trường, phất phới mà trầm lặng. Rẽ ánh trăng, một đôi mắt hàn tinh sáng lấp lánh, một thân dạ hành đón gió phần phật.

Chớp mắt một cái, nam tử đã tung thân nhảy xuống, Hoắc Cải chỉ kịp nhìn thấy trước mặt có một bóng đen vụt qua như điện, sau đó…

“Bụp.”

Trước mặt Hoắc Cải có một cái hố lớn cao gấp rưỡi chiều cao một người, anh hùng cứu mỹ nhân ngơ ngác đứng dưới hố nhìn trời.

Anh hùng ngẩn người ra, ba tên lưu manh cũng ngẩn ra, Hoắc Cải không ngẩn người, nhưng cậu sắp khóc đến nơi rồi.

“Cứu cái đầu ngươi ấy! Kỳ thực ngươi cũng một guộc với đám lưu manh cả phải không, huynh đệ!”

Hoắc Cải tạo ra một sân băng, không chỉ là để làm giãn khoảng cách với đám lưu manh, mà càng là để che giấu cái hố lớn bằng cả chiều rộng con hẻm được đào từ tối hôm trước. Trên hố có đặt một tấm giấy được kết băng mỏng, lại đổ một tầng nước lên, liền giống hệt như trên mặt đường.

Chân Hoắc Cải đi ván trượt, trong chốc lát có thể trượt qua miệng hố, không để lại dấu vết. Đến lúc đấy, cậu chỉ việc đứng ở đầu bên kia của hố, đáng thương cuộn tròn lại. Đám lưu manh lòng lang dạ sói đang hưng phấn tất nhiên sẽ tranh nhau đạp lên miệng hố, sau đó cả một đám sẽ rơi hết xuống hố, mặc cho người ta hành hạ.

Mắt nhìn thấy đám lưu manh đều đi đến gần miệng hố rồi, kết quả nhảy ra một tên muốn làm anh hùng, lấy thân thử hố……

Bi kịch là gì, bi kịch không phải là lúc ngươi gặp phải lưu manh, không có ai làm anh hùng cứu mỹ nhân. Mà là lúc ngươi chuẩn bị dọn sạch đám lưu manh thì nhảy ra một tên làm anh hùng cứu mỹ nhân cứu luôn cả đám lưu manh.

Cũng may Hoắc Cải vẫn còn một ưu điểm, đó chính là từ trước đến nay chưa từng đánh giá cao giá trị nhân phẩm của bản thân. Hố đã đào xong, ngươi muốn nhảy xuống thì phải nhảy xuống, ngươi không muốn nhảy xuống cũng phải nhảy xuống. Nhân cơ hội đám lưu manh vẫn còn đang hiếu kỳ đứng ngoài quan sát cái hố, Hoắc Cải lấy ra một con dao nhỏ, múa lên múa xuống trong bóng tối xung quanh mình.

“Phựt~” là tiếng dây thừng bị chặt đứt.

“Rắc~” là tiếng thanh trúc nhỏ đàn hồi khi bị gập rồi dùng dây thừng buộc chặt.

“Bốp~” là tiếng thanh trúc nhỏ đàn hồi lại khi bị đập mạnh vào đám lưu manh ABC.

“ Thụp~” là tiếng lưu manh ABC không kịp đề phòng liền bị rơi cả đám xuống hố.

“Í~” là tiếng của anh hùng dưới hố không thể hiểu nổi khi nhìn thấy ba con người sống sờ sờ từ trên trời rơi xuống.

“A~” là tiếng kêu thảm thiết xé cổ họng vì đau của lưu manh ABC bị rơi xuống đáy hố xếp thành một chồng.

Hoắc Cải phủi phủi tay, rất tốt, đại công cáo thành!

Hoắc Cải liếc nhìn anh hùng đứng độc lập ở dưới hố, hai mày chau lại: “Ngươi tự nhảy lên được không?”

Lời vừa dứt, trước mắt lại một bóng đen bay vụt qua nhanh như điện, trước mặt có thêm một người cao to sống sờ sờ.

“A~” Hoắc Cải hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý bị giật mình loạng choạng hai bước, chân vừa trượt trên mặt băng, liền ngã bổ về phía đám lưu manh trong hố.

Cuối cùng, anh hùng cũng đã phát huy được thuộc tính cứu mỹ nhân của mình, một tay năm lấy eo Hoắc Cải, xoay chuyển 360 độ một cách hoa lệ ngay tại chỗ, bỏ bớt lực đạo, tránh xảy ra thảm kịch người nào đó ngã xuống làm bạn cũng đám lưu manh.

Hoắc Cải chưa thôi sợ hãi nắm lấy cổ áo của anh hùng, nước mắt lưng tròng, tên hỗn đản này không phải là thân thích với đám lưu manh thật chứ?

“Không sao chứ?” Bên tai có khí tức ấm nóng thổi qua, bộ ngực bị má cậu dán lên hơi khẽ phập phồng, dường như ẩn giấu ý cười bất minh nào đó.

Hoắc Cải bất ngờ tỉnh táo lại từ trong trạng thái sợ hãi, bây giờ mới ý thức được bản thân đang ở vào một tư thế hết sức cẩu huyết (cường điệu, giả tạo), trong mũi tràn đầy mùi cơ thể xa lạ, mùi mồ hôi, mùi sắt rỉ, còn có… mùi của bánh bao đậu?

Hoắc Cải chầm chậm đứng thẳng dậy, lùi ra khỏi vòng tay của người nào đó.

Nhìn người nam tử che mặt trước mắt, trong lòng Hoắc Cải thấp thỏm không yên, tên này rốt cuộc từ đâu chạy ra, trong nguyên tác không có nhân vật này. Quán tính của nguyên tác không phải rất mạnh sao, bản thân cũng không làm cái gì mà, sao lại có thể xảy ra tình tiết tiềm ẩn này? Còn phải bàn đến giá trị nhân phẩm của mình quả nhiên cần phải cao hơn, xếp vào loại hình khác với Vạn Nhận Luân thật, giả vờ gặp nạn mà cũng có người nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.