Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 36: Đừng gọi ta là Đại lang




Nói xong, Yến Thanh Ti cảm giác tim của cô như nhảy xổ ra ngoài luôn vậy.

Rốt cuộc cô cũng hiểu lí do tại sao khi ngày đó khi cô tới Tô gia, Tô lão gia với Tô lão thái lại nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ đến như vậy, luôn nói cái gì mà quá giống, giống hệt. Thảo nào họ lại đột nhiên đồng ý cho cô đến Tô Thành, hóa ra là vì phát hiện cô với mẹ của Hạ An Lan lúc còn trẻ có có chút giống nhau.

Như vậy nghĩa là lúc ở Hải Thành, hai vị nhà Tô gia thậm chí còn chưa thấy ảnh của cô. Nghĩ tới đây, Yến Thanh Ti có chút muốn cười.

Cứ mãi luôn không tìm được manh mối, cô còn tưởng rằng không có cách nào điều tra rõ chân tướng của sự việc năm đó. Nhưng mà không nghĩ tới, rơi xuống nước một lần, manh mối cứ thế lại tự tìm đến. Cô ngẩng đầu nhìn Hạ An Lan, nếu như là người khác nói cô với gia đình nhà người ta có quan hệ, có lẽ... đầu tiên Yến Thanh Ti sẽ nghĩ xem động cơ của người đó là gì, nghĩ xem người đó nói thật hay là không?

Nhưng mà người đang nói là Hạ An Lan, ông ấy muốn cái gì mà không có cơ chứ, người ta ho một cái là có thể điều khiển cả sóng gió trên chính trường quốc tế, sao phải đi lừa gạt một con nhóc như cô chứ?

Người như ông, cần gì phải lừa gạt cô? Mà trên người cô có gì đáng giá để ông lừa gạt?

Hạ An Lan thầm thở phào một cái, ông vốn là một người rất quyết đoán, nhưng đối với Yến Thanh Ti, ông luôn có cảm giác rất mãnh liệt rằng đây chính là con gái của em mình. Chính vì thế, ông không có cách nào không thèm để ý đến ý kiến của cô mà lấy máu đi làm xét nghiệm, ông muốn đợi cô tỉnh lại rồi chính cô quyết định.

Hạ An Lan hỏi: "Cháu còn muốn biết điều gì sao?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Còn..."

"Nói đi."

Yến Thanh Ti nói thẳng: "Bây giờ lấy máu của tôi luôn đi, tôi không muốn chờ. Từ ngày biết thân thế của mẹ có vấn đề thì trong lòng tôi chưa từng có lấy một ngày thoải mái."

Làm rõ được thân thế của mẹ, có thể sẽ từ từ điều tra rõ được chân tướng về cái chết của bà, tra được... hung thủ đứng sau tất cả mọi chuyện rốt cuộc là ai.

Tim Yến Thanh Ti đập rất nhanh.

Chân tướng, chân tướng, cô cực kì khát khao được biết chân tướng.

"Được."

Hạ An Lan liếc mắt nhìn thư kí: "Để bác sĩ vào đi."

Thư kí gật đầu, đi ra cửa gọi bác sĩ.

Lát sau, bác sĩ đã tới, lấy máu của hai người rồi cầm đi xét nghiệm.

Nếu như hai người thật sự có quan hệ ruột thịt thì ADN sẽ có độ giống nhau nhất định.

Đây là biện pháp đơn giản nhất, cũng nhanh chóng nhất.

Hạ An Lan xoa đầu Yến Thanh một cái: "Yên tâm đi ngủ đi, ngày mai là có kết quả rồi."

Không khẩn trương hồi hộp như Yến Thanh Ti, Hạ An Lan lại khá là bình tĩnh. Khi Yến Thanh Ti đưa tới đây, con bé vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê, lúc nhìn thấy nó, ông đã có cảm giác rất thân thiết, tựa như khi còn bé nhìn thấy em gái lúc bị ốm. Cái cảm giác mềm lòng với người khác như vậy đã biến mất từ mấy chục năm trước cùng với cái chết của em gái ông, không ngờ lại rục rịch quay trở lại.

Lòng bàn tay Yến Thanh Ti toàn là mồ hôi, vừa rồi lúc lấy máu cô cực kì căng thẳng, đến nỗi các cơ thể cũng căng cứng lại, bác sĩ luôn bảo cô thả lỏng, cô cũng muốn thả lỏng nhưng vấn đề là thả không được.

Yến Thanh Ti cười khổ: "Tôi sợ rằng... tối nay tôi sẽ bồn chồn quá mà không ngủ được mất."

Hạ An Lan an ủi cô: "Kết quả... thật ra thì cũng không quan trọng lắm."

Đối với ông thì kết quả ra sao cũng được, ông không quá cố chấp việc này, là cháu gái ông cũng được, không phải cũng chẳng làm sao. Cô gái trẻ này có diện mạo giống với mẹ ông như vậy vốn cũng được coi là một loại duyên phận rồi.

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không, tôi không giống với ông, đối với tôi thì chuyện này rất quan trọng... đối với mẹ tôi mà nói cũng rất quan trọng. Tôi là con gái của bà, dù sao tôi cũng phải biết rõ chuyện năm ấy, nhất định phải điều tra rõ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.